Chương 797: Biết thì như thế nào?
Chương 797: Biết thì như thế nào?
Lưu Viễn Hương hơi ngạc nhiên, tốc độ lật mặt của Giang Khải thật nhanh, tiểu tử này đã trưởng thành hơn một năm trước rất nhiều.
“Đúng đúng đúng, căn bản không có khúc mắc gì.” Lưu Viễn Hương thuận thế tiếp lời của Giang Khải, “A đúng, lần này các ngươi đến cũng là muốn xoát tổn thương đúng không, ta thấy xếp hạng của Chủ Thần các ngươi rất cao, còn cao hơn Huyền Vũ chúng ta.”
Giang Khải mỉm cười, “Đúng vậy, dù sao đánh không lại Boss, chỉ có thể xoát tổn thương thôi.”
“Vậy đi, ta sắp xếp cho các ngươi một chỗ tốt, thử vương này rất gian xảo, đào đất phá hỏng trận hình, đặc biệt dễ gây ra đoàn diệt.”
“Thật sao? Cảm ơn Lưu hội trưởng, nhưng chúng ta cũng chỉ xoát tiểu quái ở xung quanh, không làm phiền Lưu hội trưởng quan tâm.”
“Vậy sao… Được thôi, dù sao đến lúc đó chúng ta sẽ phái thêm một số cao thủ bảo vệ xung quanh các ngươi! Tất cả mọi người là bằng hữu, chút chuyện nhỏ ấy vẫn phải giúp.” Lưu Viễn Hương vừa cười vừa nói, “A đúng, các ngươi tuyệt đối đừng vượt qua giới hạn, chủ yếu là lo lắng cho sự an toàn của các ngươi.”
Giang Khải khẽ híp mắt lại.
Tên này lại muốn ngăn cản Chủ Thần cướp Boss trong Boss chiến.
“Được, ta còn phải bàn bạc với hội trưởng của ba công hội lớn khác một chút, đúng, Côn Luân kia cũng đến, ngươi còn nhớ Thường Tư Diêu cô nương Côn Luân chứ, chính là người đã từ chối sự theo đuổi của ngươi, nàng cũng đến đây, chúng ta còn phải bàn bạc một chút.”
“Ôi chao, lần này cũng là cao thủ tụ tập, chẳng may ai đó không biết lượng sức đến cướp Boss, trong lúc rối loạn rất dễ bị ngộ thương, chắc chắn trở về lại phải dặn dò.” Nói xong, Lưu Viễn Hương dẫn người rời khỏi doanh địa của Giang Khải.
Triệu Thiết Toàn lập tức bu lại, “ĐM, hai người các ngươi khẩu xà tâm phật nói chuyện với nhau, khiến ta nhìn đến buồn nôn.”
Giang Khải trợn mắt nhìn Triệu Thiết Toàn, “Ngươi cho rằng ta không buồn nôn!”
Âu Dương Dịch lắc đầu nói, “Khải đội, ngươi thua, người ta nhắc đến Thường Tư Diêu là ngươi thua! Hiện tại người người đều biết ngươi bị Thường Tư Diêu từ chối.”
Giang Khải hừ lạnh một tiếng, tức giận nói, “Ngươi mới thua!”
“Nữ nhân chỉ ảnh hưởng đến hiệu suất cướp Boss của ta! Lần trước ta giết một con Boss giúp Huyền Vũ, sau cùng ta nhường kết quả đánh giết cho bọn họ, nhưng lần này bọn họ phải trả lại thứ thiếu nợ cho ta!”
Hoàng Kiến Quốc và Lưu Viễn Hương quay lại lều của mình.
Vừa đi vào, Hoàng Kiến Quốc đã không nhịn được mắng, “Giang Khải này thật sự là âm hồn không tan, đến bây giờ còn nhìn hắn nhảy nhót tưng bừng, ta cũng giận không có chỗ chút!”
Lưu Viễn Hương lắc đầu, không chút hoang mang ngồi xuống rót nước pha trà.
“Lão Lưu, chúng ta nhanh chóng giết chết tiểu tử này đi! Hắn sống thêm một ngày, ta như nghẹn trong cổ học, khó chịu thêm một ngày!”
“Phệ Tâm còn chưa đi ra sao, còn không giết tiểu tử này, sau này muốn giết cũng khó khăn!”
Lưu Viễn Hương ngẩng đầu nhìn Hoàng Kiến Quốc, mỉm cười, “Vội cái gì, đến uống trà.”
“Đã đến lúc nào rồi còn có tâm trạng uống trà?”
Lưu Viễn Hương lại đã tính trước, “Mạnh ở Quỷ Tinh có tác dụng gì, đến chiến trường Thú Thần không phải cũng là một newbie?”
“Phải biết rằng, Quỷ Tinh chỉ có thể quyết thắng thua, chiến trường Thú Thần mới là quyết sinh tử!”
“Chiến trường Thú Thần mới là sân nhà chính của chúng ta!” Lúc nói một câu cuối cùng, Lưu Viễn Hương hạ giọng, ý tứ sâu xa nhìn về phía Hoàng Kiến Quốc.
Hoàng Kiến Quốc đột nhiên hiểu ra.
Nhưng trong lòng hắn ta còn có chút lo lắng, “Dù ngươi nói không sai, nhưng bây giờ tiểu tử này biết rõ chúng ta mở Boss ở đây còn đến tham gia trò vui, ta cảm thấy hắn không chỉ đơn giản đến xoát tổn thương.”
Lưu Viễn Hương hừ lạnh một tiếng, “Còn cần phải nói sao, bây giờ dã tâm của hắn cũng không nhỏ! Ngươi yên tâm, ta lập tức thông báo cho bên Chiến Thần chủ lực, chỉ cần hắn dám đến cướp, ta sẽ khiến hắn có đến mà không có về!”
“Còn muốn cướp hạng nhất? Ta sẽ khiến hắn, còn có Chủ Thần công hội của hắn, bao gồm cả Thanh Vân công hội gần chết này đều chết chung một chỗ!”
…
Sáng ngày mai mới khai chiến, Giang Khải đứng trước doanh địa nhìn về phương xa.
Hình như phương hướng đó có một đội ngũ công hội cổ võ đang đóng quân.
Hồ Ngôn đi tới, “Khải đội, thích nàng thì đi gặp chút đi. Nàng từ chối lúc ngươi đeo mặt nạ, biết đâu nàng cũng không biết thân phận chân thật của ngươi thì sao?”
Giang Khải thở dài một hơi, “Ta đã ám chỉ rõ ràng như vậy, chắc nàng cũng biết ta là ai. Hơn nữa, thân phận của ta bị lộ một khoảng thời gian rồi, nàng không đến tìm ta đã đủ chứng minh vấn đề.”
Hồ Ngôn suy nghĩ, lời nói của Khải đội thật sự có lý.
“Khải đội, bây giờ ngươi còn thích Thường Tư Diêu?”
Giang Khải thấy xung quanh không có người khác, thân thể hơi mất tự nhiên nghiêng người về phía Hồ Ngôn, khẽ nói, “Ừ.”
“Hít… Vậy ta nghe nói sau đó ngươi còn đi xem mắt với người khác. Còn trắng đêm chưa về!”
Giang Khải cũng thấy đau đầu, việc xem mắt Doãn Lăng Sa kể ra cũng rất dài dòng.