Chương 869: Xích Viêm vững vàng
Chương 869: Xích Viêm vững vàng
Ngay trong nháy mắt nó mở mắt trái ra, nó đột nhiên thấy một “đường cong” màu đen lóe lên trước mắt, ngay sau đó mắt trái truyền đến cảm giác đau đớn dữ dội tan nát cõi lòng!
Lúc này, Hắc ma lang vương nghe được người có sự uy hiếp nhỏ nhất với nó lại giận quát một tiếng.
“Diêm Vương lệnh, Chủ thần chi nộ!”
Mắt trái Hắc ma lang vương chịu cơn đau khó có thể chịu đựng, như có thứ gì đó điên cuồng khuấy tròng mắt của nó, thậm chí còn đang kéo dài đến bên trong đại não!
Lúc này lang vương đã không chú ý đến công kích, ngay cả phát ra tiếng kêu rên cũng không được, thân thể như phát điên lảo đảo mạnh mẽ đâm tới, va sụp một đám kiến trúc xung quanh.
Một lát sau, mắt trái Hắc ma lang vương chảy ra rất nhiều máu và nước mắt, sau khi giữ vững một lát thân thể cao lớn yếu ớt ngã sang bên cạnh.
Điển Hỏa khiếp sợ nhìn tình cảnh này, không thể tưởng tượng nổi hô lên, “Xong rồi!”
Tần Phấn miễn cưỡng đứng thẳng người, có rút trọng thuẫn thành kết cấu xách tay, thở hồng hộc nhìn lang vương ngã xuống đất không dậy nổi, lại nhìn Giang Khải, “Tiểu tử, làm tốt lắm!”
“Nữ vương, thú hạch, nhanh!”
Lý Thấm lên tiếng, nhanh chóng mở ra lồng ngực lang vương, lấy ra một hạt châu trong suốt lớn khoảng ngón cái ném cho Tần Phấn.
Tần Phấn nhận lấy thú hạch, vội vàng ra lệnh, “Rút lui!”
…
Sau khi thoát khỏi khu vực lang vương một khoảng rất xa, Tần Phấn tìm một cao ốc có ký hiệu, dẫn người chui vào.
“Tần đội, không phải lại gặp được trận pháp Cuồng nhiệt giả gì chứ.” Giang Khải lo lắng nhìn hoàn cảnh xung quanh.
“Không biết.” Tần Phấn yếu ớt nói, “Cuồng nhiệt giả không dám đến thành thị tập trung quá gần, ký hiệu này là Ám đội để lại, bọn họ đã dọn dẹp khu vực xung quanh.”
Giang Khải nhìn ký hiệu trăng non trên cửa một chút, “Vậy ký hiệu của tiểu đội chúng ta là gì?”
Điển Hỏa bổ sung nói, “Mấy năm trước mọi người mới quyết định ra ký hiệu này, Xích Viêm chúng ta… Ngươi cũng biết mà, chúng ta sẽ không dọn dẹp một khu vực nào, nên cũng không thiết kế ký hiệu gì.”
Giang Khải hiểu rõ gật đầu, đúng là phong cách của Xích Viêm.
Tần Phấn thở phào một hơi, lúc này mới ngẩng đầu nhìn Giang Khải, “Khải, chiến thuật của ngươi rất được!”
Lý Thấm cũng gật đầu, “Đúng là hơi vượt qua dự đoán của ta, ta tưởng ngươi phải hợp lực với tóc xoăn cùng công kích mắt phải của nó, không ngờ ngươi đoán ra nó sẽ mở mắt trái, điểm này khiến ta thấy hơi bất ngờ.”
Điển Hỏa có vẻ rất hưng phấn, kích động nói, “Nói thật, ta còn hơi lo lắng nếu hợp lực công kích mắt phải, chẳng may lang vương phát hiện chiến thuật của chúng ta, tạm thời từ bỏ tiến công đội trưởng, vậy bố cục trước đó đều uổng phí, lúc đó trạng thái của chúng ta đều rất kém, đạn dược của ta cũng không nhiều.”
“Ai biết Giang Khải muốn đánh mắt trái, không có mí mắt bảo vệ trực tiếp một kích mất mạng!”
“Thật sự nguy hiểm, nhưng cũng đủ kích thích!”
Tần Phấn gật đầu, “Cơ hội này chớp mắt là qua, đúng là kích thích… Khải, hình như ngươi đã hoàn toàn thích ứng với chiến trường Thú Thần.”
Giang Khải mỉm cười, “Có lẽ ta đã từng săn giết rất nhiều dã thú cao cấp ở Quỷ Tinh.”
Thật ra với Giang Khải, lúc hắn ở Quỷ Tinh cũng không thể thừa nhận tổn thất do tử vong mang đến, chính vì Giang Khải có kinh nghiệm không giống người thường này, chỉ cần khắc phục sự sợ hãi thời kỳ đầu với chiến trường Thú Thần, cả hai sẽ không khác biệt quá lớn.
“Chiến Thần Hoa Hạ bất tử… Ha ha ha ha, trước kia ta chỉ cảm thấy tiểu tử ngươi là danh tiếng lớn hơn thực lực, hiện tại xem ra đúng là có thủ đoạn.” Điển Hỏa cười nói, “Ai, Tần đội, xem đẳng cấp thú hạch chưa?”
Lý Thấm nói, “Lúc ta lấy thú hạch đã nhìn thoáng qua, thú hạch cao cấp.”
Tần Phấn lấy ra thú hạch, trực tiếp ném cho Giang Khải, “Cho ngươi.”
Giang Khải nhận lấy thú hạch, nhíu mày, “Không cần giao lên trên sao?”
“Trở về chuẩn bị văn bản là được, phí thủ tục gì đó, chúng ta cố gắng kiếm một ít thú hạch phổ thông là được.” Tần Phấn nói.
“Hít, mọi người cùng nhau giết, đưa cho một mình ta không tốt lắm.” Giang Khải hơi do dự nói.
“Có gì không tốt, cuối cùng là dựa theo kế hoạch của ngươi để đánh chết, hơn nữa cũng là ngươi phát động một kích trí mạng, không có ai có tư cách cầm viên thú hạch này hơn ngươi.” Điển Hỏa cười nói, “Hắc hắc, đến lúc đó đưa cho đám người Đặng Tùng xem, lần trước bọn họ kiếm mấy viên thú hạch trung cấp còn cố ý khoe khoang trước mặt chúng ta, lần này để bọn họ xem thú hạch cao cấp một chút.”
“Đúng đấy, lần đầu tiên làm nhiệm vụ từng người nói chuyện lớn tiếng như vậy, cứ như sợ chúng ta không nghe được.” Tần Phấn chua lè nói.
“Nhất định phải cầm cho bọn họ xem!” Xem ra Thấm tỷ cũng nhẫn nhịn đã lâu…
Giang Khải mỉm cười, không ngờ mấy người này nhìn mặt ngoài thì không quan tâm đãi ngộ của hắn không bằng người khác, trong lòng đều thấy khó chịu.
Đã vậy, Giang Khải cũng không nhường nữa, thu hồi thú hạch.
“Đúng rồi, mang thiên phú ra hiện thực cần bao nhiêu thú hạch cao cấp? Có yêu cầu phẩm cấp thú hạch không?” Giang Khải thuận thế hỏi.