Chương 870: Xích Viêm vững vàng (2)
Chương 870: Xích Viêm vững vàng (2)
“Chưa chắc, phải xem đẳng cấp và phẩm chất thiên phú của ngươi, ví dụ như thiên phú giai đoạn phàm nhân rẻ hơn thiên phú siêu phàm rất nhiều, thiên phú thần cấp đắt hơn thiên phú phổ thông rất nhiều… Tóm lại, dù sao sau khi ngươi tiến vào Quỷ Tinh sẽ có hệ thống nhắc nhở.” Lý Thấm giải thích.
“Là thế này.” Điển Hỏa giới thiệu kỹ càng, “Mang thiên phú ra hiện thực khác với thuộc tính, nó có một tỷ lệ phần trăm mang ra hiện thực, ngươi tiêu hao thú đan cao cấp bổ sung có thể gia tăng tỷ lệ phần trăm, lúc mang ra hiện thực đạt đến trăm phần trăm có thể mang ra ngoài.”
Giang Khải như có điều suy nghĩ gật đầu.
Không cần nghĩ, thiên phú giai đoạn Thiên Khiển của mình đều là “cấp đồ thần”, chắc chắn cần rất nhiều thú hạch cao cấp.
Trước tiên mang một số thiên phú giai đoạn phàm nhân ra hiện thực đi, ví dụ như Siêu cấp bạo kích, nhất định phải sớm mang ra hiện thực.
Đề tài trò chuyện đến chỗ này, đám người trong căn phòng bỏ hoang đột nhiên trở nên yên tĩnh, bầu không khí trở nên hơi kỳ quái.
Một lúc lâu sau, Tần Phấn nhìn ba người khác như đã hạ quyết tâm rất lớn, nói, “Về đề nghị của ta vào sáng nay, nếu không… Chúng ta lại suy nghĩ chút đi? Khải đến, chúng ta cũng từ ba người biến thành bốn người, dù sao số người nhiều hơn mà!”
Lý Thấm tỏ ra khó xử, nghiêm nghị nói, “Tuy đồng thời đánh giết hai con Thú Thần nhất nhị giai vô cùng nguy hiểm, nhưng sau khi có Khải gia nhập, chúng ta cũng thấy được biểu hiện của hắn, ta cảm thấy hay là chúng ta thử một lần.”
“Hai con, đây chính là hai con!” Điển Hỏa cũng trở nên nặng nề, “Đúng là áp lực sẽ rất lớn… Nhưng, khụ khụ, nhưng, a đúng, Giang Khải, có phải ngươi còn có rất nhiều thuộc tính phải mang ra hiện thực, cần rất nhiều thú hạch đấy.”
Giang Khải khiếp sợ nhìn về phía ba người khác, phát hiện bọn họ đều đang nhìn mình.
Không phải, quyết định quan trọng như thế, vì sao sau cùng đều đẩy trách nhiệm lên người mình?
Nhưng nhìn ánh mắt mong chờ của ba người, Giang Khải lại không tiện từ chối bọn họ.
Im lặng một lúc lâu, cuối cùng Giang Khải ngẩng đầu như đã đưa ra quyết định quan trọng, “Nhiều nhất không thể vượt qua nhị giai! Hơn nữa nhất định phải là Thú Thần phổ thông, gặp được tinh anh thì chúng ta bỏ chạy!”
Ba người khác như trút được gánh nặng.
“Đúng đúng, nhiều nhất chỉ có thể là Thú Thần nhị giai phổ thông, gặp được tinh anh không chạy không phải là người ngu sao!”
“Ta cũng nghĩ như vậy, nếu thật sự gặp được cấp cao, ai biết sau lưng còn có nhân vật lợi hại gì đi theo, an toàn hàng đầu, an toàn hàng đầu!”
“Đến lúc đó mọi người nhất định phải chạy nhanh chút, tình huống hôm nay tuyệt đối không thể xảy ra lần thứ hai!”
Cứ vậy, tiểu đội Xích Viêm đã sửa lại nguyên tắc tác chiến quan trọng của tiểu đội.
“Các ngươi… Xích Viêm các ngươi giết một chiến tướng tam giai?” Tô Sướng trợn to mắt, không thể tưởng tượng nổi nhìn Tần Phấn.
Tần Phấn cười nhạt một tiếng, như lơ đãng nói với Giang Khải, “Khải.”
Giang Khải bất đắc dĩ lấy ra viên thú hạch cao cấp kia.
Tô Sướng cầm trong tay lật qua lật lại kiểm tra một trận, suýt kêu ra tiếng, “Hắc ma lang vương?”
“Ừ.” Tần Phấn rất nhẹ nhàng nói, “Thật ra cũng không có gì, gặp phải trận pháp triệu hoán của Cuồng nhiệt giả, chỉ có thể giết Hắc ma lang vương kia trong vòng năm phút.”
Người của những tiểu đội Chiến Thần khác vừa nghe được tin tức này, lại ồn ào vây quanh.
“Thật sự là Hắc ma lang vương cấp chiến tướng, với phòng ngự của thứ kia, người của tổng bộ cũng phải tốn rất nhiều sức lực mới có thể phá phòng.”
“Tốc độ nhanh, lực lượng mạnh mẽ, phòng ngự cao, trên dưới cả người hận không thể trang bị đến tận răng, các ngươi đánh chết trong vòng năm phút?”
“Không thể nào, Ám đội cũng không dám nói giết một con Hắc ma lang vương cấp chiến tướng trong vòng năm phút, các ngươi…”
Tần Phấn đến mức là thôi, chỉ nói từng đó, lại lôi kéo Giang Khải rời khỏi phòng nghỉ trong ánh mắt đầy nghi ngờ của mọi người.
Chỉ để lại một đám người đầy nghi ngờ…
Giang Khải quay đầu nhìn thoáng qua Tần Phấn, con hàng này đứng trước mặt nhiều người như vậy tỏ ra vô cùng lạnh nhạt, nhưng vừa nghiêng đầu chỉ thiết viết hai chữ “đắc ý” lên mặt.
Tần Phấn dẫn Giang Khải đến quán bar Chiến Thần, Lý Thấm và Điển Hỏa đã chờ bọn họ ở đây.
Vẻ mặt của hai người bọn họ rất đắc ý, xem ra lại có một nhóm người bị hại vừa bị bọn họ gieo họa.
Sau khi trang bức trao đổi tâm đắc một lúc, cuối cùng đã tiến vào chủ đề chính.
“Tiểu Khải, hôm qua đánh lang vương xong, thuẫn bài của ta phải chữa trị, hai ngày nay không đi làm nhiệm vụ nữa.” Tần Phấn nói, “Vừa hay ngươi đến Quỷ Tinh một chuyến, mang thiên phú còn có kỹ năng ra hiện thực.”
Giang Khải cau mày, “Thật ra ta cũng không vội mang ra hiện thực…”
Giang Khải còn chưa nói xong, ba người kia đều bối rối.
“Sao lại không vội!” Điển Hỏa vội nói, “Bây giờ ngươi là lực chiến đấu quan trọng trong tiểu đội của chúng ta! Hơn nữa, thực lực của ngươi còn có rất nhiều không gian tăng lên, dù sao ngươi mới mang bao nhiêu thuộc tính ra hiện thực.”