Võng Du Chi Mệnh Luân Chi Chủ (Dịch)

Chương 900 - Chương 900: Nhất Tuyến Thiên Cơ (2)

Chương 900: Nhất tuyến thiên cơ (2) Chương 900: Nhất tuyến thiên cơ (2)

Đi vào trung tâm Thất hồn lâm có thể thấy ở đây có một khu vực hình tròn dùng gạch đá lót đường, hoàn toàn khác với mặt đất tự nhiên xung quanh.

“Chắc lúc trước nơi này là vị trí đặt bảo rương.” Triệu Thiết Toàn nói.

Đương nhiên, chắc chắn không còn bảo rương, nên hiện tại trên mâm tròn gạch đá trống rỗng.

Giang Khải dẫn theo Hồ Ngôn đi tới, sau khi hai người cẩn thận xem xét một lúc đều phát hiện trên trung tâm mâm đá có hai chữ nhỏ “Phá quân”.

“Là Phá quân tinh, cũng chính là Dao quang, Khải đội, lần này có thể xác định rồi!” Hồ Ngôn kích động nói.

Giang Khải nghe xong lập tức kích động.

Loại tình huống từ nhiều khu vực đặc thù tạo thành tinh trận thế này, lúc trước hắn chưa từng gặp phải, hơn nữa khu vực lớn như thế cũng nói rõ vị trí của sao Bắc cực chắc chắn là một khu vực đặc biệt vô cùng quan trọng!

Nếu đã xác định điểm này, Giang Khải cũng không do dự nữa, lập tức dẫn đội đi thẳng đến vị trí sao Bắc cực…

Đến đêm, đội ngũ đã đến khu vực sao Bắc cực.

Trước mặt mọi người bị hai ngọn núi lớn hoàn toàn ngăn cản đường đi!

“Không còn đường sao?” Giang Khải cau mày nói, chẳng lẽ lão Hồ suy đoán sai sao?

Hồ Ngôn nhíu mày suy nghĩ, một lúc lâu sau hắn ta đột nhiên nói, “Khải đội, từ vị trí sắp xếp Bắc đẩu thất tinh, có thể suy đoán ra bảy khu vực đặc thì đại diện cho thời gian, chắc là khoảng mười hai giờ đêm, có lẽ chỉ đến lúc này thì ở đây mới có đường.”

Giang Khải gật đầu, “Đã đến đây rồi, vậy chờ đến nửa đêm xem thử.”

Đội ngũ xây dựng cơ sở tạm thời ở chân núi, lúc này cuối cùng Giang Khải đã nghe được tiếng nhắc nhở của hệ thống.

【 Trạng thái phong ấn của ngài đang từng bước giải trừ. 】

Ngay sau đó, Giang Khải đã cảm giác được thuộc tính của mình đang tăng lên từng chút một.

“Không phải lập tức khôi phục sao? Lại còn từng bước khôi phục…” Giang Khải buồn bực nhíu mày, thuộc tính của mình quá cao, muốn khôi phục hết cũng cần không ít thời gian.



Mãi cho đến nửa đêm, Giang Khải và Hồ Ngôn đứng ở chân núi nhìn chằm chằm hai dãy núi lớn liên miên này.

Dường như đã đến thời gian đặc biệt nào đó, giữa hai ngọn núi lớn vốn liên miên đột nhiên mở ra một con đường.

Con đường này rộng khoảng hai, ba mét, chỉ đủ cho một người đi qua.

Trước đường núi dựng một tấm bia đá, trên đó viết “Nhất tuyến thiên cơ”!

Lúc này trạng thái của Giang Khải còn chưa khôi phục hoàn toàn, nhưng hắn cũng biết thời gian không đợi người, không biết khi nào con đường này sẽ đóng lại.

Giang Khải trợn to mắt, vội vàng hạ lệnh, “Chỗ có người tiến vào Nhất tuyến thiên cơ!”

“Kẻ điên, ta đi trước!” Tần Phấn đưa tay kéo Giang Khải đến sau lưng mình, là người đầu tiên tiến vào Nhất tuyến thiên cơ.

Ngay sau đó Lý Thấm và Điển Hỏa đi theo sau lưng Tần Phấn, mấy người Triệu Thiết Toàn, Âu Dương Dịch cũng tranh cướp tiến vào trước Giang Khải.

Ngay lúc Giang Khải muốn đi vào, Lưu Thụ tranh trước một bước, lúc đi ngang qua bên cạnh Giang Khải, hắn ta thản nhiên liếc nhìn Giang Khải một cái, lạnh lùng nói, “Tuy ta không thích ngươi, nhưng dù sao ngươi cũng là người Thanh Vân, ta đi phía trước ngươi!”

Giang Khải khẽ nhíu mày, tuy Lưu Thụ này vì việc tài liệu Siêu phàm thất giai mà trong lòng khó chịu, nhưng cũng có thể nhận ra bản chất của người này không xấu.

53 tên Chiến Thần xếp thành trường xà chữ nhất lần lượt tiến vào Nhất tuyến thiên cơ.

Sau khi tất cả bọn họ tiến vào Nhất tuyến thiên cơ, cuối cùng người trong đội ngũ đột nhiên hô to, “Con đường tiếp theo đã bị chặn lại!”

Trong lòng Giang Khải nặng nề, xem ra thời gian của Nhất tuyến thiên cơ chỉ có một chút, một khi bỏ lỡ sẽ không phát hiện được nơi này.

Vốn dĩ người lịch luyện ở khu vực không biết rất ít hoạt động vào ban đêm, cứ vậy, chẳng trách vẫn không có ai phát hiện Nhất tuyến thiên cơ.

Nhưng sự bất ngờ không chỉ như thế.

“Người phía trước đi nhanh chút, con đường tiếp theo đang biến mất!” Người đi cuối đội ngũ cao giọng hô lên.

Nếu ngay cả con đường tiếp theo cũng biến mất, nhẹ thì bị đá ra khỏi Nhất tuyến thiên cơ, nặng thì có thể trực tiếp tử vong.

Là người đi đầu hàng người, Tần Phấn không khỏi bước nhanh hơn, toàn bộ đội ngũ bắt đầu chạy chậm về phía trước, lúc này mới nhanh hơn tốc độ đường đi biến mất một chút.

Đi khoảng hơn một trăm mét, phía trước xuất hiện một khu vực khá rộng rãi, nhưng đồng thời Tần Phấn cũng khẽ nhắc nhở, “Có dã thú! Không biết là giống loài gì, nhưng từ hình thể để suy đoán chắc là cấp chiến tướng!”

Lấy thân thể khổng lồ của cấp chiến tướng gần như hoàn toàn ngăn chặn con đường phía trước!

Tần Phấn lập tức khởi xướng tấn công với dã thú, nhưng do con đường quá chật hẹp nên những người khác không cách nào cùng tiến lên, chỉ có Lý Thấm tiến lên giúp đỡ Tần Phấn.

Tần Phấn và Lý Thấm đối phó một chiến tướng vẫn có phần thắng, chỉ là loại cự hùng này có lực phòng ngự cao đến kỳ lạ, hai người không thể đánh giết trong thời gian ngắn.

Giang Khải bắn mấy thanh Truy mệnh lại không có cách nào đánh xuyên qua phòng ngự của cự hùng!
Bình Luận (0)
Comment