Võng Du Chi Mệnh Luân Chi Chủ (Dịch)

Chương 916 - Chương 916: Khải Hoàn

Chương 916: Khải hoàn Chương 916: Khải hoàn

Lữ Chấn Hoa đã lâu không mở miệng, từ lúc Giang Khải giao thủ với Trầm thi vương, hắn ta đã nhìn ra thực lực của Giang Khải.

Đương nhiên, hắn ta cũng không cho rằng Giang Khải có thể một mình giết Trầm thi vương, bây giờ hiện thực lại khiến hắn ta cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.

“Quái vật, thật sự là quái vật! Tại sao lại có người như vậy tồn tại?”

“Tuy nói Giang Khải chưa tiến vào bảng xếp hạng cường giả Hoa Hạ, nhưng… Thứ hắn thiếu, có lẽ chỉ là một trận chiến, một trận chiến phong thần!”

Trong mọi người, Lưu Thụ lại là người bình tĩnh nhất.

“Hắn là đệ tử của tổ sư khai sơn, quả nhiên thiên hạ vô song! Kiếm pháp của Giang tổ sử thật sự để ta mở rộng tầm mắt, nhận được lợi ích không nhỏ!”

“Có cơ hội nhất định phải học hỏi tổ sư cẩn thận… Không không không, phải đi nhận tội trước, trước đó không giữ mồm giữ miệng trước mặt tổ sư, thật sự là đại nghịch bất đạo, không biết tổ sư có tha thứ cho ta không…”

Giang Khải lắc người, cố gắng mở to mắt, mờ mịt nhìn quanh.

“Bảo rương đâu? Bảo rương bị giấu đi đâu rồi?”

“Xác đốt cháy khét nát bấy… Món đồ chơi này không đáng tiền, ta muốn bảo rương!” Giang Khải nói qua nói lại, lại nghẹn ngào, “Không thấy bảo rương của ta…”

Uất ức nói xong, Giang Khải đột nhiên ngã thẳng xuống đất.



Lúc Giang Khải tỉnh lại phát hiện mình đang gối lên đùi Lý Thấm, Thấm tỷ đang đỡ đầu của mình, cẩn thận mớm nước.

Thấy Giang Khải mở mắt, Lý Thấm mỉm cười, “Cuối cùng tiểu tử ngươi đã tỉnh lại?”

Nói xong, nàng đỡ thân thể Giang Khải dậy, để hắn dựa vào gốc cây.

Giang Khải chỉ cảm thấy đau đầu, trong chốc lát không nhớ nổi đã xảy ra chuyện gì.

“Khải đội, sao rồi?” Hồ Ngôn và Nguyễn Ngữ chạy tới.

Giang Khải cau mày nhưng đầu óc cũng không xoay chuyển nổi.

“Để ta nghĩ lại… Còn có, ta luôn cảm giác đã mất đi thứ gì đó quan trọng.”

Hồ Ngôn không nhịn được bật cười, tình cảnh này như đã từng quen biết nhưng lúc trước lần nào cũng là Nguyễn quỷ rơi vào loại trạng thái này, lần này biến thành Giang Khải cũng rất tươi mới.

“Còn không phải sau, mất đi thứ quan trọng như bảo rương, đương nhiên ngươi sẽ canh cánh trong lòng.” Hồ Ngôn nhắc nhở một câu.

Một lúc lâu sau, hắn mới nhớ ra hắn đang chiếm đấu với Trầm thi vương trong chiến trường Thiên Cơ… Nhưng xung quanh nơi này là một mảnh rừng cây, cũng không phải chiến trường Thiên Cơ, thậm chí không phải bí cảnh Nhất tuyến thiên cơ.

“Bình thường, trí nhớ ngắt quãng.” Nguyễn quỷ kinh nghiệm phong phú nói, “Khải đội, chúng ta đã rời khỏi Nhất tuyến thiên cơ, ngươi đã ngủ một ngày một đêm, chủ yếu là thương thế quá nặng cộng thêm tác dụng của rượu cồn.”

“Không uống được thì lần sau uống ít chút.”

Giang Khải nhíu mày nói, “Chúng ta đi ra rồi sao? Trầm thi vương đâu?”

“Bị ngươi giết.”

“Ta giết?! Chờ chút, lúc ấy ta uống chút rượu… Cho nên, là bị ta giết trong trạng thái say rượu… Không đúng, phần thưởng bí cảnh đâu? Còn có, cửa vào vùng đất dã thú đâu?” Cuối cùng tư duy của Giang Khải đã bình thường lại.

Tần Phấn mỉm cười đi tới, “Ở trong túi thẻ của ngươi, hệ thống còn có thể thiếu phần thưởng của ngươi sao?”

“Về phần cửa vào vùng đất dã thú, cũng phát cho ngươi theo phần thưởng.”

Giang Khải nghe xong, vội vàng kiểm tra túi thẻ của mình.

Bên trong quả nhiên có ba tấm thẻ bảo rương, ngoài ra còn có một tấm bản đồ.

Trên bản đồ có một khu vực dùng dấu thập tự màu đỏ đánh dấu lại, phía dưới viết chú thích “vùng đất dã thú cấp 1 – Quần ma quật”.

“Cửa vào vùng đất dã thú không ở trong Nhất tuyến thiên cơ?” Giang Khải nhìn bản đồ một chút.

Tần Phấn nói, “Không ở đó, lúc ấy hệ thống đưa ra nhắc nhở, ta nhớ hệ thống có nhắc đến nhất định phải hoàn mỹ thông quan bí cảnh thất tinh và bí cảnh Nhất tuyến thiên cơ, sau đó lối vào vùng đất dã thú mới có thể xuất hiện.”

“Chúng ta nhìn sơ qua vị trí trên bản đồ, hiện tại không có ai có được mảnh bản đồ này, có thể chắc chắn là ở khu vực chưa từng đặt chân đến nào đó trong khu vực không biết.”

“Cộng thêm chúng ta có thể xác định cửa vào vùng đất dã thú ở hướng tây bắc, có lẽ đi dọc theo con đường này về phía tây bắc đi, muốn tìm ra cũng không khó.”

Thấy Giang Khải nhíu mày, Điển Hỏa vừa cười vừa nói, “Kẻ điên, ngươi đừng lo lắng, tình huống hiện tại của ngươi đã không có cách nào xông qua vùng đất dã thú, cửa vào đã xuất hiện vậy cho quân đội chút thời gian đi, bọn họ sẽ tìm được cửa vào vùng đất dã thú.”

Cho đến lúc này, Giang Khải mới phát hiện cánh tay phải của mình không còn!

“Cánh tay của ta…” Giang Khải khiếp sợ nhìn thân thể bên phải trống rỗng.

Lý Thấm lắc đầu, “Thương tích quá nặng, xương cốt, cơ bắp đều đứt gãy, hơn nữa vết thương quá lớn không giữ được.”

Giang Khải thở dài một hơi, nếu là thương thế bình thường, qua một đoạn thời gian khôi phục vẫn có thể đến vùng đất dã thú xem thử.

Nhưng bây giờ cánh tay phải của mình đã mất, nhất định phải logout mới có thể khôi phục.

Ngoài ra, hiện tại toàn bộ tiểu đội chỉ còn lại 24 người, trạng thái rất nhiều người đều rất tệ, đã không đủ năng lực tiếp tục thăm dò.
Bình Luận (0)
Comment