Võng Du Chi Mệnh Luân Chi Chủ (Dịch)

Chương 926 - Chương 926: Vô Tận Luyện Ngục

Chương 926: Vô tận luyện ngục Chương 926: Vô tận luyện ngục

Cho đến khi bốn người đi ra từ trong đống đổ nát cũng không nghe được bất kỳ giọng nói khả nghi gì, hoặc là ký hiệu gì đó.

“Không có cái gì?” Giang Khải cau mày, “Tại sao có thể như vậy? Chẳng lẽ nơi này không phải ngọn nguồn giọng nói ảnh hưởng đến Vong Trần?”

Đúng vào lúc này, Xuân Lan đột nhiên nói, “Khải đội, Vong Trần đã tỉnh lại!”

“Tỉnh?” Giang Khải vội vàng bước nhanh tới.

Lúc này Vong Trần đang mờ mịt nhìn đống đổ nát trước mặt, còn chưa đợi Giang Khải nói chuyện, hắn ta đã khẽ khàng nói, “Hội trưởng, ta, hình nghe ta nghe được có giọng nói truyền ra từ bên trong!”

“A?” Giang Khải trợn to mắt.

Câu nói này của Vong Trần khiến hắn như ở trong mộng mới tỉnh, hắn như tìm được điểm mấu chốt!

Giang Khải nói ra suy nghĩ của mình.

Có lẽ giọng nói kia chỉ có Vong Trần có thể nghe được! Cho dù hiện tại bọn họ đứng ở ngọn nguồn giọng nói, bọn họ cũng không thể nghe được giọng nói kia.

“Có khả năng!” Tần Phấn nghiêm nghị nói, “Hiện tại Vong Trần chưa tiến vào trạng thái Tu la, hắn đã có thể nghe được giọng nói vậy hắn có thể thử vào xem.”

“Chỉ là một mình hắn đi vào quá nguy hiểm, chúng ta vẫn phải đi chung với hắn.”

Giang Khải nhẹ gật đầu, sau đó nhìn về phía Vong Trần, “Vong Trần, ngươi nghỉ ngơi trước đã, điều chỉnh tốt trạng thái, ngày mai chúng ta đi vào chung.”

Ngày hôm sau, Vong Trần khôi phục hoàn tất, Giang Khải dẫn theo đội ngũ bước vào kiến trúc cổ đổ nát lần thứ hai.

“Ta có thể nghe được giọng nói đến từ hướng kia.” Vong Trần nói chắc chắn.

“Được, hôm qua chúng ta đã xem qua, nơi này không có dã thú, ngươi dẫn đường, chúng ta đi theo sau ngươi.” Giang Khải nói.

Không lâu sau, bọn họ đi qua một đống đổ nát, đi vào bên trong khu vực rộng lớn.

Hôm qua đến nơi này, đám người Giang Khải cũng chưa phát hiện điều khác thường, nhưng hôm nay Vong Trần đến đây, trên mặt đất đổ nát vốn bình tĩnh đột nhiên phát ra tiếng ù ù.

“Cẩn thận!” Tần Phấn cầm thuẫn sẵn sàng trận địa đón quân địch, cản ở trước mặt mọi người.

Giang Khải nhìn chằm chằm trung tâm đống đổ nát.

Từ mặt đất chầm chậm dâng lên một cầu thang đá, sau khi cầu thang đá dâng lên, tiếng ầm ầm xung quanh vẫn không ngừng lại.

“Vong Trần, chúng ta đi xem một chút.” Giang Khải nói.

Vong Trần nhẹ gật đầu, hai người cùng đi về phía cầu thang đá ở trung tâm.

Sau khi hai người bước lên bậc thang, chỉ thấy bệ đá chính giữa có một khối lõm như thiếu một thứ gì đó.

Giang Khải nhanh chóng phát hiện ngoại hình của Tu la kính hoàn toàn nhất trí với hình dáng lỗ khảm ở chính giữa bệ đá.

Rất hiểu nhiên, thứ mà cầu thang đá thiếu rất có khả năng cũng là Tu la kính, một khi đặt Tu la kính vào, vậy không ai trong số bọn họ biếZrskrṘt sau đó sẽ xảy ra chuyện gì.

Vong Trần vẫn nhìn Giang Khải, ánh mắt hơi do dự như đang trưng cầu ý kiến của Giang Khải.

Hôm qua thấy nội dung trên tường đá, Giang Khải cũng biết tòa kiến trúc này không đơn giản, nếu thật sự có nguy hiểm gì, lấy thực lực của mình e rằng không thể đối phó.

Nhưng hiện tại bọn họ đã đứng trước bậc đá, nhìn từ phản ứng to lớn xung quanh, có lẽ bọn chỉ cách kết quả cuối cùng một bước.

Nghĩ tới đây, Giang Khải nói với Vong Trần, “Vong Trần, nói thật, ta không xác định có thể đảm bảo ngươi không có việc gì không, cũng không biết tiếp theo sẽ xảy ra điều gì, nhưng ta có thể đảm bảo ta sẽ cố hết sức.”

“Tiếp theo ngươi tự lựa chọn đi.”

Vong Trần nhìn Giang Khải một chút, lại nhìn cầu thang đã và Tu la kính, trong mắt có thêm vẻ kiên nghị.

“Hội trưởng… Không, Khải đội, thật ra ta vẫn thích gọi ngươi như vậy, lần trước tổ đội với ngươi, ta biết ngươi là một bằng hữu đáng tin.”

“Có câu nói này của ngươi là đủ! Dù kết quả như thế nào, ta đều bằng lòng chấp nhận!”

Giang Khải hít sâu một hơi, hắn quay đầu gọi đám người Tần Phấn, “Các ngươi đều lùi lại trước! Rời khỏi khu vực này!”

“Kẻ điên!” Tần Phấn còn hơi lo lắng cho Giang Khải, lại bị Hồ Ngôn giữ chặt, “Tần đại ca, hiện tại vẫn nghe theo Khải đội đi, thật sự gặp phải nguy hiểm gì, dù sao Khải đội tự vệ còn dễ hơn yểm hộ chúng ta.”

Lý Thấm và Điển Hỏa nhẹ gật đầu với Tần Phấn, bọn họ đồng ý câu nói của Hồ Ngôn.

Tần Phấn chỉ có thể khẽ than thở một tiếng, “Được, mọi người lùi lại.”

Sau khi những người khác rời đi khoảng năm sáu mươi mét, Vong Trần lại liếc nhìn Giang Khải một cái, sau đó cắn răng cẩn thận đặt Tu la kính vào trong lỗ khảm chính giữa bệ đá.

Tu la kính và lỗ khảm phù hợp hoàn mỹ.

Đồng thời, cuối cùng chấn động trên mặt đất xung quanh đã ngừng lại.

Ngay sau đó, Tu la kính phát ra một ánh sáng màu đỏ, trong ánh sáng đỏ mơ hồ xuất hiện hư ảnh một nam tử.

Hư ảnh người kia cao khoảng ba bốn mét, thân trên trần trụi lộ ra cơ bắp rắn chắc đầy vết thương, tay nắm mọt thanh chiến phủ, tóc dài bị ánh sáng đỏ đánh vào phần phật bay múa.

Ánh mắt của hắn ta khiến hồn phách người ta chấn động, trong mắt tràn ngập thù hận và tức giận.
Bình Luận (0)
Comment