Chương 93: Thực lực tuyệt đối
Chương 93: Thực lực tuyệt đối
Đáng tiếc, có sơn cốc tinh anh đã bị người ta giải quyết, hắn chỉ giết được 19 con Tinh anh hắc viên.
Cộng thêm trên đường đi đánh chết gần 200 con hắc viên bình thường, hôm trước Giang Khải đã lên đến cấp 10.
Đã chạy một lượt sơn cốc tinh anh trên thẻ tin tức, sơn cốc tinh anh cũng cần thời gian nhất định xuất hiện hắc viên và bảo rương mới.
“19 cái rương, trong đó có rất nhiều khoáng thạch, còn có không ít trang bị, dược phẩm, chắc có thể bán được chút tiền.”
Suy nghĩ, Giang Khải quyết định vẫn nên trở về một chuyến, bán đồ vật đi.
“Ngủ một giấc thật ngon, hôm nay lại là một ngày tràn đầy nguyên khí!” Nhìn phong cảnh xinh đẹp ngoài sơn động, vừa nghĩ đến quay về là có thể kiếm tiền, tâm trạng của Giang Khải đặc biệt vui sướng.
Tâm trạng vui sướng, trạng thái đầy đủ, tốc độ của Giang Khải cũng nhanh hơn.
Đến khoảng ba giờ chiều, hắn đã thấy khu an toàn đầy doanh địa.
Cũng có rất nhiều đội ngũ đang trở về từ bốn phương tám hướng, phần lớn những người này đều là vẻ mặt mỏi mệt, có vài đội ngũ nâng cáng cứu thương dẫn theo thương binh.
Ngay lúc Giang Khải sắp đến khu an toàn, bên cạnh đột nhiên có người kêu lên.
“Giang Khải! Chúng ta tìm được ngươi thật khổ.
Giang Khải ngạc nhiên quay đầu, lúc thấy năm người xa lạ trong mắt tràn đầy lửa giận nhìn mình chằm chằm, trước ngực bọn họ còn viết mấy chữ “Huyền Vũ – tiểu đội Liệp Ưng”!
Đám người Điền Phong liếc mắt đã chú ý đến Giang Khải.
Năm người nhân lúc Giang Khải còn chưa tiến vào khu an toàn, lập tức bao vây hắn lại.
“Thật sự là đi mòn gót sắt tìm không thấy, gặp được chẳng tốn chút công sức!” Điền Phong hơi híp mắt lại, “Trời không phụ lòng người, cuối cùng đã để chúng ta bắt được ngươi.”
Giang Khải cau mày, ngạc nhiên nhìn năm người.
Trạng thái của bọn họ không khác các đội ngũ khác, năm người đều là mình đầy bụi đất, hộ giáp trên người vừa rách vừa bẩn.
Trong năm người, có hai người quấn băng vải, thương thế chưa lành.
Sau khi bọn họ thấy mình, tinh thần năm người đều rung lên một cái, trong mắt mỗi người đều sắp toát ra một ngọn lửa.
“Huyền Vũ công hội…” Giang Khải hơi nhíu mày, “Là Hoàng Đạt phái các ngươi đến?”
Điền Phong hừ lạnh một tiếng, “Biết rõ còn cố hỏi.”
Giang Khải lập tức giận tái mặt, “Các ngươi muốn làm gì?”
“Muốn làm gì? Ngươi cứ nói đi?” Bạch Lăng Chí nói xong, rút trường đao bên hông ra, “Ngươi tự làm chuyện tốt gì, còn cần ta nhắc nhở ngươi?”
“Đắc tội người Huyền Vũ chúng ta chỉ có một kết quả!”
Giang Khải hơi híp mắt lại.
Nơi này chỉ cách khu an toàn mấy trăm mét nhưng nhân viên quân đội ở khu an toàn này, trừ khi gặp dã thú đánh bất ngờ, nếu không sẽ không tự ý rời vị trí.
Chỉ một câu, ra tay ở chỗ này, bọn họ cũng không quản!
“Giang Khải, không thể không nói vận khí của ngươi không tệ lại chạy trốn mười ngày, đáng tiếc, cuối cùng ngươi vẫn trốn không thoát lòng bàn tay của tiểu đội Liệp Ưng chúng ta.” Lưu Yên nhếch khóe môi, “Nhớ kỹ, từ hôm nay trở đi trừ khi ngươi vĩnh viễn ở khu an toàn, nếu không ngươi online một lần chúng ta giết một lần!”
Tần Dũng cầm một thanh lang nha bổng kim loại dài hơn một mét, cười tà nhìn Giang Khải, “Ngươi cũng đừng trách chúng ta, muốn trách thì trách ngươi không có mắt, đắc tội người mà ngươi không chọc nổi!”
Đúng lúc này, Giang Khải đột nhiên hỏi một vấn đề cổ quái.
“Các ngươi thật sự đuổi theo giết ta sao?” Nói xong, Giang Khải còn dùng một loại ánh mắt nghi ngờ nhìn về phía năm người.
Giang Khải cũng không mở bình thì ai biết trong bình có gì, tiểu đội Liệp Ưng bị Thiết giáp tích long đuổi giết ở Quốc Vương cốc, sau đó lại chiến đấu không ngừng, mấy ngày bôn ba luân phiên chiến khiến trạng thái mỗi người rất tồi tệ.
Hiện tại bọn họ đâu còn dáng vẻ uy phong lẫm liệt lúc vừa đi vào Quốc Vương cốc, căn bản không khác gì đội ngũ bất lực tiếp tục đi săn.
Sắc mặt Điền Phong âm trầm, “Ngươi có quá nhiều vấn đề! Ngươi chỉ cần biết ngươi sắp chết trước khu an toàn là được!”
Trước khu an toàn xảy ra tình huống tranh đấu cũng rất hiếm thấy, hơn nữa còn là tiểu đội Liệp Ưng Huyền Vũ, tình huống bên này lập tức hấp dẫn rất nhiều người vây xem.
Thậm chí người trong khu an toàn cũng chạy về phía này.
“Là Liệp Ưng, nghe người ta nói bọn họ đến, đúng là vậy!”
“Bọn họ muốn giết người trẻ tuổi đó… Giang Khải, cái tên này hơi quen thuộc.”
“Ngươi không biết Giang Khải sao? Hạng nhất thí luyện người mới năm nay, cùng ngày trao giải đã đánh giết Hoàng Vĩ đứng thứ tư cùng thời kỳ, Huyền Vũ công hội đã thả ra tin tức, bất kỳ công hội nào tiếp nhận Giang Khải cũng là kẻ địch của Huyền Vũ công hội bọn họ!”
“Khoa trương như vậy? Giang Khải kia cũng là người tàn nhẫn, lại giết hạng tư ngay tại chỗ?”
“Tàn nhẫn thì tàn nhẫn, cũng là người không có đầu óc, cũng dám chọc Huyền Vũ công hội, giờ không được vào công hội, không có đội ngũ của mình, hiện tại hắn đã không sống nổi trong Thiên Chức, còn phải bị tiểu đội Liệp Ưng đuổi giết, ngươi nói có thể có kết quả tốt sao.”
Trong đám người, bảy người tiểu đội Thiên Kiếm cũng trà trộn trong đó.