Võng Du Chi Mệnh Luân Chi Chủ (Dịch)

Chương 941 - Chương 941: Liêm Pha Già Rồi (2)

Chương 941: Liêm Pha già rồi (2) Chương 941: Liêm Pha già rồi (2)

“Ta vẫn tưởng vùng đất dã thú cấp 1 là một loại giam cầm nào đó, không ngờ chúng ta đều nói sai, không phải giam cầm mà là một tầng bảo vệ! Chúng ta tự tay phá vỡ tầng bảo vệ này!”

“Vĩnh hằng khốn thú ngược lao tăng thêm thương thế, hiệu quả khôi phục giảm xuống, không thể tử vong… Nếu không ai thay thế, chẳng phải 300 người mạnh nhất bản quốc sẽ bị tra tấn vĩnh viễn sao!”

“100 người mạnh nhất các quốc gia đều bị kéo đến Vĩnh hằng khốn thú ngược lao, vậy, vậy chúng ta còn phát triển thể nào!”

Ngay lúc đó, các quốc gia đang gia tăng vượt qua vùng đất dã thú.

Hoa Hạ vì tìm được vị trí của Đảo

Hiện tại, các quốc gia đều có suy nghĩ, đoán chừng muốn hoàn thành bách liên thắng trong Vĩnh hằng khốn thú ngược lao rất khó khăn, phái thêm một người tương đương với hy sinh thêm một chiến lực đỉnh cấp.

Quân đội Hoa Hạ tổ chức hội nghị khẩn cấp.

Thời gian 100 ngày thật sự quá gấp gáp.

Trong nhắc nhở của hệ thống có nói cần phải chọn ra 300 người tiến vào ngược lao, 300 người này chắc chắn phải nằm trong top 300 xếp hạng đẳng cấp các quốc gia, trừ khi có người bằng lòng thay thế người khác.

Nhưng yêu cầu đẳng cấp người thay thế cũng rất cao, đẳng cấp không được thấp hơn người bị thay thế.

Nhìn như vậy, dù lựa chọn thế nào, đánh đổi thế nào, Hoa Hạ đều không thể hy sinh 280 tên Chiến Thần đỉnh phong.

“Hiện tại số người đạt tới Siêu phàm lục giai max cấp của chúng ta có 890 người, những người này đều là nhân tài nòng cốt của Hoa Hạ chúng ta!” Đổng soái nhíu chặt lông mày, trên mặt đầy vẻ buồn bực.

Trong phòng họp, mọi người im lặng một lúc lâu, Đổng soái thở dài một hơi ngẩng đầu nhìn về phía mọi người.

“Thiên Thần, ngươi sắp xếp một chút, để người già yếu đi thôi…”

Trong lòng Hoa Thiên Thần căng thẳng, trong cổ họng như bị thứ gì đó chặn ngang.

“Đổng soái… Điều này, chúng ta… Nếu chúng ta làm như thế, có phải sẽ bị dân chúng mắng chết không!”

Đổng soái mỉm cười, “Có gì để mắng, nếu ngay cả ta cũng đi, tất nhiên dân chúng không còn lời nào để nói!”

“Ngài!” Các tướng lĩnh đều khiếp sợ nhìn về phía Đổng soái.

Vẻ mặt Đổng soái như thường, dường như trong lòng đã sớm đưa ra quyết định.

Điền Phong vội nói, “Ngài không thể đi, ngài là tổng phụ trách sự vụ Quỷ Tinh của chúng ta!”

Đổng soái lạnh nhạt nói, “Nếu ta không đi làm sao yên lòng dân? Huống chi, từ xưa đến nay tướng lĩnh Hoa Hạ ta đều là xung phong đi đầu, ta là nguyên soái, ta không đi thì ai đi?!”

Thấy mọi người còn muốn nói điều gì đó, Đổng soái xua tay chặn lại, ra hiệu bọn họ đừng nói nữa.

“Siêu phàm thất giai, một người cũng không chạy được, nhưng Siêu phàm lục giai còn thừa vị trí.”

“Quỷ Tinh vẫn đang không ngừng tăng độ khó, nhưng cùng lúc cực hạn của chúng ta cũng đang không ngừng tăng lên.”

“Lúc trước Siêu phàm lục giai đã là cường giả hàng đầu, Siêu phàm lục giai max cấp là sự theo đuổi cả đời của rất nhiều người, dù vậy người có thể đạt đến Siêu phàm lục giai max cấp vẫn rất hiếm có, nhưng thời gian dần trôi qua, ngươi xem hiện tại đã có rất nhiều người trẻ tuổi đột phá Siêu phàm thất giai. Không phải tiểu đội thăm dò còn mang về một phần tài liệu Võ đồ Siêu phàm bát giai và một số tài liệu Siêu phàm bát giai rải rác sao.”

“Sắp có Siêu phàm bát giai!”

Đổng soái nói xong, mỉm cười, “Đám người chúng ta đều đã già, dù muốn tiếp tục thăm dò Quỷ Tinh, thăm dò chức nghiệp, thăm dò bí ẩn chưa có lời đáp, cuối cùng vẫn là lực bất tòng tâm.”

“Nhưng người trẻ tuổi lại khác, bọn họ có thể đạt tới độ cao càng cao hơn nữa!”

La Bình vội nói, “Đổng soái, nếu không có tiến bối các thế hệ trước cố gắng, đâu có thành tựu của người đến sau! Chúng ta, chúng ta không thể để bọn họ đi gánh vác tất cả ngay lúc này!”

Ánh mắt Đổng soái hơi có vẻ tang thương, sau đó hắn ta mỉm cười, “Có người đã từng hỏi ta, ta còn có thể đánh được vương cấp sao… Liêm Pha già rồi, còn có thể ăn không…”

“Không ai có thể ngăn cản con đường chinh phục Quỷ Tinh của Hoa Hạ ta, tuyệt đối không thể để người trẻ tuổi có tiềm lực ngừng bước không tiến, để những lão gia hỏa chúng ta lại gánh một phần trách nhiệm thì có làm sao!”

“Quyết định vậy đi!” Nói xong, Đổng soái trực tiếp đứng dậy rời khỏi hội trường.

Vệ Ưng đặt tài liệu trong tay xuống, dựa vào lưng ghế, ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.

Trên phần tài liệu vừa rồi có tên của hắn ta, không chỉ có tên của hắn ta, còn có rất nhiều cái tên mà hắn ta quen thuộc.

Thấy những cái tên này cứ như thời gian quay ngược về quá khứ, khi đó hắn ta còn tuổi trẻ tài cao, hăng hái…

Nhìn một chút, Vệ Ưng đột nhiên nở nụ cười.

“Thật không ngờ ta lại còn có hội lên chiến trường… Đây đã bao nhiêu năm.”

“Chỉ là, lão Đổng cũng đi… Nhưng cũng không trách được, quân đội làm ra quyết định như vậy, chắc chắn bách tính không hiểu được, nếu hắn không đi rất dễ gây ra sự tức giận của dân chúng.”
Bình Luận (0)
Comment