Chương 942: Cần phải đi
Chương 942: Cần phải đi
Suy nghĩ, Vệ Ưng lắc đầu, “Không đúng, chắc chắn hắn cũng cảm thấy một. Lúc trước còn đội trưởng, hắn cũng là chưởng quỹ vung tay, kết quả hết lần này đến lần khác lại bị bắt về quản lý sự vụ Quỷ Tinh.”
“Vĩnh hằng khốn thú ngược lao, trận chiến thú bị nhốt, đang coi chúng ta là dã thú sao?” Vệ Ưng lắc đầu.
Đúng vào lúc này, cửa phòng đột nhiên bị người ta dùng sức đẩy ra, Lộ Tuấn và Tô Lam Lam lao vào.
Vệ Ưng thấy hai người này, vội vàng cất tài liệu trên bàn.
Lộ Tuấn luôn chững chạc, lúc này không chỉ không tuân theo quy củ xông vào văn phòng tướng quân, hơn nữa vừa đi vào đã “ép hỏi” Vệ Ưng, “Tướng quân! Trên danh sách có ngài không!”
Vệ Ưng khẽ nhíu mày, “Ngay cả báo cáo cũng không biết hô lên?”
Lộ Tuấn và Tô Lam Lam chạy đến trước bàn làm việc của Vệ Ưng, vội nói, “Tướng quân, ngươi mau nói cho chúng ta biết, trên danh sách có ngài không!”
Vốn Vệ Ưng muốn nói xông, cũng tiện để bọn họ yên tâm, nhưng thấy ánh mắt vội vàng của hai người lại khẽ than thở, thay đổi ý tưởng.
Hai hài tử này cũng đã trưởng thành, không thể nhìn bọn họ bằng ánh mắt nhìn hài tử.
“Có.” Vệ Ưng mỉm cười.
Lộ Tuấn lập tức nóng nảy, hốc mắt Tô Lam Lam cũng đỏ hoe
“Sao bọn họ có thể như vậy!” Lộ Tuấn nghẹn ngào nói, “Ngài làm bao nhiêu việc cho Hoa Hạ, lập xuống bao nhiêu chiến công! Không có ngài thì không có Giang Trung thành!”
“Bọn họ biết rõ ngài bị thương ở chiến trường Thú Thần, sao nhẫn tâm để ngài đến ngược lao!”
Vệ Ưng chẳng biết tại sao, hốc mắt cũng hơi ẩm ướt.
Hắn ta nhìn về phía hai thuộc hạ, sắp xếp lại cảm xúc một chút, nói, “Tổ chức cần ta, vậy ta đi, không có nhiều vì sao như vậy!”
“Huống chi, Đổng soái sắp đi, ngay cả hắn cũng đi, những người khác còn có lý do gì không đi?”
Lộ Tuấn và Tô Lam Lam khó mà trả lời vấn đề của Vệ Ưng.
Cũng như dự tính của Đổng soái, nếu hắn ta không đi sẽ có không biết bao nhiêu người muốn phản đối quyết định của quân đội, nhưng chỉ cần hắn ta đi đã đủ khiến tất cả mọi người ngậm miệng!
Vệ Ưng nhìn về phía hai người, ánh mắt trở nên ôn hòa.
“Tiểu Lộ, Lam Lam, các ngươi đi theo ta cũng gần mười năm, khi đó hai người các ngươi vẫn là tiểu tử mới lớn, cô nương mới lớn, dưới gối ta không có con cái nhưng ta đã sớm coi các ngươi là con của ta, trong chớp mắt đám tiểu gia hỏa các ngươi đã trưởng thành.”
“Ta rất may mắn, các ngươi đứng ở cương vị của mình vẫn luôn trưởng thành, nếu không có các ngươi, một mình ta không quản lý được Giang Trung thành.”
“Sau khi ta đi, các ngươi phải gánh vác việc Giang Trung thành, còn có Tiểu Hắc, hắn phải tổn thêm chút sức lực với bên phân bộ Chiến Thần điện, đừng cả ngày buồn bực không lên tiếng, không quản việc.”
“Tướng quân…” Giọng Lộ Tuấn nghẹn ngào, run giọng nói, “Ta, ta… Ngài không thể đi…”
Đúng vào lúc này, một người xông vào phòng.
“Tướng quân, ta thay ngươi!” Hắc thần xông vào văn phòng, hung hãn nói.
Vệ Ưng mỉm cười, vừa nhắc đến Tiểu Hắc thì tên này đã đến.
Hắn ta đứng lên, đi đến bên cạnh Hắc thần, vỗ vai Hắc thần, “Hài tử ngốc, các ngươi mới là tương lai của Hoa Hạ chúng ta, chúng ta đều là một vài lão già, còn có thể tạo ra chút tác dụng vốn là việc không dám nghĩ đến, ngươi còn muốn tranh với ta sao?”
“Tướng quân, để ta đi!” Hắc thần kiên định nói, “Mặc kệ ngài nói gì, ta cũng không nghe, dù sao ta nhất định phải thay thế ngài!”
Sắc mặt Vệ Ưng nghiêm nghị, vẻ mặt cứng rắn, “Làm loạn! Chiến trường Thú Thần không thể xảy ra vấn đề, ngươi đi thì ai bảo vệ Giang Trung thành! Ngàn vạn dân chúng trong thành phải làm sao bây giờ! Ngươi thành thật dẫn dắt Chiến Thần điện cho ta, dẫn dắt người thật tốt, trông coi chiến trường Thú Thần!”
“Ra…”
“Ta cái gì ta, đây là mệnh lệnh! Ngươi không nghe mệnh lệnh của ta sao!” Vệ Ưng nghiêm khắc nói.
Hắc thần là một đại lão gia, nước mắt lại đảo quanh trong vành mắt, “Tướng quân, trạng thái này của ngài, đi chính là muốn sống không được muốn chết không xong… Sao ta có thể để ngài đi!”
Vệ Ưng hừ lạnh một tiếng, “Ở trong mắt các ngươi, lão già ta đã bắt đầu sợ rắc rối rồi sao?”
“Đừng nói nữa, ta sẽ không kháng lệnh, các ngươi cũng không thể kháng lệnh, đây chính là thiên chức của quân nhân!”
Thấy dáng vẻ uất ức của ba người, Vệ Ưng lại hơi không đành lòng, thở dài một hơi.
“Lại nói, không phải nói không chết người sao, chịu chút đau đớn mà thôi, Hoa Hạ chúng ta đã có một phần tài liệu Siêu phàm bát giai, bên quân đội quyết định chờ sau khi mở ra Vĩnh hằng khốn thú ngược lao sẽ tập trung lực lượng bồi dưỡng một thiên tài, để hắn nhanh chóng tăng tới đẳng cấp Siêu phàm bát giai.”
“Biết đâu đến lúc đó, hắn có thể hoàn thành bách liên thắng!”
Chỉ về một điểm này, bên Hoa Hạ thật sự có ưu thế nhất định.
Còn chưa đến nửa tháng nữa là Vĩnh hằng khốn thú ngược lao mở ra, Vệ Ưng nhớ ra điều gì đó lại nói với Lộ Tuấn.
“Giang Anh ở kinh thành thế nào?”