Võng Du Chi Mệnh Luân Chi Chủ (Dịch)

Chương 96 - Chương 96: Báo Giá (2)

Chương 96: Báo giá (2) Chương 96: Báo giá (2)

Thở ra một hơi, Giang Khải để mình bĩnh tĩnh lại, hiện tại vẫn nên đi xem thu hoạch lần đi săn này một chút.

Đi vào trạm tiếp tế số 27, Giang Khải đến trước cửa sổ giao dịch.

“Chào ngươi.” Tiểu tỷ tỷ ngồi bên trong mỉm cười lộ ra hai cái lúm đồng tiền, vẻ ngoài rất ngọt ngào khiến Giang Khải tạm thời quên đi sự không thích trước đó.

“Xin chào mỹ nữ, chỗ ta có mấy thứ muốn bán.”

“Được.” Tiểu tỷ tỷ vừa cười vừa nói.

Giang Khải lấy ra 246 tấm thẻ xác trong túi thẻ đặt lên bàn.

Hơn 200 tấm thẻ xếp chồng lên nhau rất nổi bật, hai xấp thật dày, mỗi xấp đều có khoảng 10cm.

“Đây, nhiều như vậy, tiểu đội các ngươi tích cóp bao lâu thế.”

“Không lâu, ngươi cho giá đi!”

Mỹ nữ gật đầu lấy ra một cái hộp gỗ màu vàng nhạt, không gian trong hộp gỗ ăn khớp với kích cỡ của tấm thẻ, nàng xếp hai chồng thẻ thành một chồng đặt gọn gàng vào trong hộp gỗ.

Chẳng mấy chốc hộp gỗ đã xuất hiện mấy dòng.

【 5 tấm thẻ xác Cự lực hắc viên cấp 10, 8 tấm thẻ xác Cự lực hắc viên cấp 11, cấp 12… tổng cộng 107 tấm, báo giáo 7280 tinh tệ. 】

【 7 tấm thẻ xác hắc viên đốt cháy khét cấp 17, 11 tấm thẻ xác hắc viên đốt cháy khét cấp 18, cấp 19… tổng cộng 157 tấm, báo giá 2040 tinh tệ. 】

Mỹ nữ thấy số liệu bên trên cũng hơi ngạc nhiên, lẩm bẩm một câu, “Bán thẻ xác cũng có thể bán gần 1 vạn tinh tệ, thật khoa trương.”

“Nhưng sao lại có nhiều xác đốt cháy khét như vậy.”

Sau đó nàng ngẩng đầu nói với Giang Khải, “Nếu ngươi bán ở chỗ chúng ta sẽ nhận được báo giá rõ ràng chi tiết, có đơn giá mỗi cấp bậc thẻ xác.”

“Chỗ chúng ta là bên thu mua quân đội, giá cả luôn công khai rõ ràng, về điểm này ngươi có thể yên tâm.”

Giang Khải suy nghĩ, hỏi, “Giá cả chỗ các ngươi và bên thành chính thì thế nào?”

“Phải xem ngươi bán ở đâu, nếu ngươi bán cho cá nhân thì giá cao nhất của bọn họ sẽ cao hơn chúng ta 10%, nhưng… Bọn họ cũng không cần xác đốt cháy khét, nếu ngươi bán cho thương gia hoặc là công hội, giá cả không khác chúng ta là mấy.”

“Ồ, còn có, người bình thường sẽ không thu mua nhiều như vậy trong một lần, ngươi muốn bán toàn bộ có thể phải tốn một đoạn thời gian tìm kiếm người mua.”

Giang Khải suy nghĩ, cảm thấy mỹ nữ này nói cũng có lý.

Cửa hàng quân đội luôn có chữ tín rất tốt, Giang Khải quyết định xem những thứ giá trị khác ở trên tay trước.

“Chỗ ta còn có một số khoáng thạch, cũng làm phiền ngươi báo giá giúp ta.”

“Khoáng thạch?” Vẻ mặt của mỹ nữ nói rõ nàng càng thấy hứng thú với khoáng thạch hơn là thẻ xác, “Được.”

“Khá nhiều, không tiện lấy ra ở cửa sổ.”

“Rất nhiều sao?”

“Ừ, tất cả 19 bảo rương tinh anh, đều là rương bảo vật. Vì tiết kiệm túi thẻ nên có rất nhiều rương chưa mở ra, muốn mở ở chỗ này cũng không tiện.”

“1, 19 bảo rương tinh anh?” Mỹ nữ không tự chủ được cao giọng nhưng chẳng mấy chốc đã phát hiện mình hơi luống cuống, lại nói nhỏ, “Thật xin lỗi, ngươi, ngươi thuộc tiểu đội nào?”

Giang Khải không trả lời.

Mỹ nữ tự biết mình hỏi quá nhiều, thò đầu ra nói với đại ca cảnh vệ bên cạnh, “Lý đại ca, Vương đại ca, làm phiền các ngươi dẫn hắn vào trong.”

Hai tên cảnh vệ nhìn nhau lại nhìn Giang Khải một chút, sau đó dẫn hắn đi vào cửa sau của trạm tiếp tế.

Không gian trong trạm tiếp tế không quá lớn, bên trong được chia thành ba khu vực, một bên là cửa sổ giao dịch, một bên là cửa sổ tiếp tế, khu vực ở giữa là nhà kho, bên trong xếp rất nhiều thương phẩm.

Cảnh vệ dẫn Giang Khải đến phòng nhỏ trong khu giao dịch.

Lúc này mỹ nữ đã đóng cửa sổ giao dịch, xem ra nàng phải đặc biệt tiếp đón Giang Khải.

Lúc này Giang Khải lấy ra thẻ bảo rường, từ từ chuyển toàn bộ khoáng thạch bảo thạch bên trong ra.

Tất cả 19 cái rương, chẳng mấy chốc rất nhiều khoáng thạch đã chất đầy mặt đất trong gian phòng, cả phòng trở nên rực rỡ sắc màu.

Sau khi bận rộn xong, Giang Khải nhìn về phía mỹ nữ, “Mỹ nữ, cho báo giá đi.”

Thấy đôi phương không có phản ứng, Giang Khải lại hô lên, “Mỹ nữ?”

Lúc này mỹ nữ mới lấy lại tinh thần, vội vàng “A” một tiếng, dùng đồng hồ của mình kiểm tra khoáng thạch.

“Tài nguyên khoáng sản trong Quốc Vương cốc chia làm ba phẩm cấp, phàm phẩm, tinh phẩm, đặc cấp. Phần lớn đồ của ngươi là tinh phẩm, còn có một số đặc cấp. Ngươi yên tâm, giá cả do chúng ta đưa ra chắc chắn để ngươi hài lòng!”

Giang Khải khẽ nhíu mày, còn chưa bắt đầu định giá, lời nói của đối phương đã có vẻ dễ dàng thành giao.

Chẳng lẽ số đá này rất đáng tiền?

Giang Khải tưởng định giá nhiều khoáng thạch như vậy cần tốn rất nhiều thời gian, nhưng hiển nhiên hắn đánh giá thấp thủ đoạn của mỹ nữ này.

Chỉ thấy nàng lấy ra một quả cầu kim loại, phần lớn quả cầu là hình cầu nhưng có một mặt là mặt phẳng, bên trên còn có một màn hình.

“Tham trắc cầu Kim sắc la bàn…” Giang Khải ngạc nhiên nói.

Kim sắc la bàn không chỉ có mỗi sản phẩm là đồng hồ số liệu, dưới trướng bọn họ có rất nhiều sản phẩm hiệu quả khác nhau.
Bình Luận (0)
Comment