Võng Du Chi Trời Sinh Làm Thụ

Chương 41

Sáng sớm bị tiếng tin nhắn đánh thức, nhìn thấy người gửi tin nhắn là ai, Lộ Nam Minh cực hối hận sao ngày đó mình lại mềm lòng đến thế. Bạch Văn giống như đã được nếm thử ngon ngọt, không ngừng dùng tin nhắn quấy rầy hắn, mà những tin nhắn này lại toàn là thứ vô nghĩa, đều là cảm xúc bâng quơ, những chuyện vụn vặt, giống như up trạng thái lên weibo, có cái gì cũng đều phải update ngay. Lúc mới đầu Lộ Nam Minh thỉnh thoảng sẽ trả lời hai ba cái, sau phát hiện ra, nếu hắn càng trả lời, tin nhắn của Bạch Văn sẽ tới càng nhiều, Lộ Nam Minh sau vài lần cảnh cáo mà không có tác dụng gì cả, lại phát hiện Bạch Văn vẫn làm theo ý mình như trước, thậm chí còn quá đáng hơn, Lộ Nam Minh thật sự không làm gì được, mà đã không làm gì được thì hắn đành phải mặc kệ cậu. Lộ Nam Minh học được cách lựa chọn tin nhắn để trả lời. Mấy lần trước hắn không chú ý Bạch Văn còn có chút chướng ngại tâm lí, sau khi quen rồi, mặc kệ hắn trả lời thế nào, Bạch Văn cũng đều tự tìm được đề tài để tiếp tục. Hai bên cùng liên lạc thì sẽ thân thiết hơn, mà dù chỉ có một bên thì cũng chẳng khác gì. Đêm trước kì nghỉ, Lộ Nam Minh bị Bạch Văn khủng bố tin nhắn, cứ ba phút cậu lại nhắn tin rủ hắn đi dạo, chẳng thể làm gì, hắn đành phải đồng ý ra ngoài đi dạo với Bạch Văn. Ngu ngốc: Chồng yêu, biết ngay anh là tốt nhất mà! Chồng yêu: Cậu cứ thử kêu linh tinh nữa xem, cẩn thận lại hỏng đó. Ngu ngốc: Em sai rồi, A Minh Minh. Lộ Nam Minh đã tôi luyện được năng lực miễn dịch với cái tật thích gọi linh tinh của Bạch Văn, nhưng hắn vẫn có chút không thể chịu được việc Bạch Văn kêu mấy cái tên này, mỗi lần nghe thấy, hắn đều muốn khùng luôn. Chồng yêu: Câm miệng, tám giờ sáng mai gặp ở cổng trường. Ngu ngốc: Kéo giấy niêm phong!!! PS: yếu ớt bổ sung một câu, ngủ ngon >3< Lộ Nam Minh cũng chúc cậu ngủ ngon, rồi đặt báo thức, để điện thoại ở bên gối, nằm xuống giường liền ngủ ngay. Lộ Nam Minh là một người đúng giờ, khi hắn đi tới cổng trường vẫn còn những mười lăm phút nữa mới đến tám giờ, không nghĩ tới Bạch Văn còn đến sớm hơn cả hắn nữa. Từ xa hắn đã thấy một người mặc như gấu mèo đang đi qua đi lại ở trước cổng trường, trực giác người nọ là Bạch Văn, đến gần thì quả nhiên là cậu. Lộ Nam Minh nhìn chóp mũi hồng hồng của cậu, khẽ cau mày: “Đợi lâu rồi hả?”

Rõ ràng mặc áo khoác thật dày, lại còn khoác cả khăn quàng cổ bằng lông cừu, nhưng vẫn lạnh đỏ hết cả mũi. Ngoại trừ việc đã đứng ở bên ngoài rất lâu, thật sự Lộ Nam Minh chẳng tìm được lí do nào khác nữa cả. Dự báo thời tiết báo nhiệt độ sáng sớm hôm nay âm mười mấy độ C, Lộ Nam Minh bất đắc dĩ thở dài trong lòng. Bạch Văn lắc đầu, xoa chóp mũi nói: “Không lâu.”

Sau đó chìa tay ra trước mặt Lộ Nam Minh, “Đây, bữa sáng.”

Lộ Nam Minh kinh ngạc nhìn Bạch Văn, hắn còn đang thắc mắc sao lạnh như thế mà Bạch Văn không chịu cho tay vào túi áo cho ấm, lại cầm cái gì đó, thì ra nguyên nhân chính là cái này. Lộ Nam Minh tâm trạng phức tạp vươn tay cầm thật chặt bánh bao, nói: “Cậu ăn rồi hả?”

Bạch Văn đang đút tay vào trong người, nghe vậy lập tức sững sỡ một lúc mới nói: “Em không có thói quen ăn sáng.”

Lộ Nam Minh vạch túi ra, lấy một cái bánh bao đặt ở bên miệng Bạch Văn. Bạch Văn không hiểu nhìn hắn. Lộ Nam Minh dùng giọng điệu ra lệnh nói: “Há mồm.”

Bạch Văn nhăn mặt nhíu mày hé miệng. Lộ Nam Minh tiếp tục ra lệnh: “Ăn.”

Bạch Văn rất nghe lời cắn một miếng, chầm chậm nhai. Lộ Nam Minh cười cái chóp mũi đỏ ửng của cậu, khen ngợi: “Lúc này mới ngoan, mũi heo.”

Bạch Văn liếc hắn một cái, nói: “Anh cũng ăn đi.”

Tay tiếp tục xục vào trong quần áo, cả ngày mới lấy ra một túi sữa đậu nành nóng hổi. Lộ Nam Minh cũng chẳng khách sáo, lấy một cái khác, ngắm động tác của Bạch Văn, không biết nói gì hỏi: “Cậu cũng thật là, lại chẳng vội vàng gì, sao chờ tôi đến rồi mới cùng ăn chứ?”

Bạch Văn cười như một chú mèo ăn vụng được cá, “Vậy thì sao em lấy lòng anh được?”

Lộ Nam Minh lại càng không còn gì để nói hơn nhìn cậu, có lúc hắn không biết Bạch Văn là ngu thật hay giả ngốc nữa, đặt bánh bao ở cạnh miệng cậu, hung dữ nạt: “Ăn.”

Bạch Văn ngoan ngoãn ăn, lại mở sữa đậu nành ra, cẩn thận đặt bên miệng Lộ Nam Minh, chờ mong nhìn hắn. Lộ Nam Minh hơi sững sờ, lúc này mới phát hiện hành vi của hai người quá thân mật rồi, nhưng thấy vẻ mặt của Bạch Văn, hắn vẫn há miệng. Bạch Văn cười rộ lên, chủ động yêu cầu: “A Minh Minh, em muốn ăn nữa.”

Hai người anh một miếng em một miếng ăn hết bánh bao, Lộ Nam Minh lại dùng ngón trỏ vuốt khẽ chóp mũi Bạch Văn, cảm thấy chóp mũi cậu vẫn hơi lạnh, không nhịn được lại trách lần nữa: “Cũng có phải không có thời gian đâu, đi ra ngoài sớm thế làm gì? Cậu muốn rèn luyện cho kiếp sau làm gấu bắc cực hả?”

vừa nói vừa lấy khăn quàng cổ xuống quàng cho Bạch Văn, che gần hết gương mặt của cậu. Bạch Văn cười trộm dưới lớp khăn, trên đó vẫn còn hơi ấm của A Minh Minh, quả nhiên dậy sớm là quyết định đúng đắn mà. Lộ Nam Minh vỗ đầu Bạch Văn, “Cười ngu ngốc gì thế, ăn no chưa?”

“No rồi.”

Lộ Nam Minh cảm thấy động tác này rất thích, không nhịn được lại vỗ tiếp, “Vậy sao còn chưa đi!”

Bạch Văn ngoan ngoãn trả lời: “Dạ.”

Lộ Nam Minh trợn trắng mắt nói: “Ít giả vờ ngoan ngoãn đi.”

Vốn, hắn đã không nghĩ Bạch Văn là một cục cưng ngoan ngoãn rồi, chỉ toàn làm mấy chuyện khiến người ta không thể nào hiểu nổi mà thôi. Bạch Văn lén giả mặt quỷ, trong lòng lại tiếp tục cười trộm, A Minh Minh hôm nay thiệt dịu dàng, ánh mắt của anh ấy thật đẹp! Bọn họ chọn thời gian thật không khéo, hiện tại chính là giờ cao điểm, xe bus chật kín người, rất khó để tìm được chỗ đứng, chẳng cần giữ chặt tay vịn cũng được, vì xung quanh chật kín người là người. Bạch Văn mượn cơ hội này dựa sát vào người Lộ Nam Minh, dính chặt vào ngực hắn, mặc dù kín chật người, người dính người trên xe bus thật đó, nhưng dính như Bạch Văn cũng yêu cầu độ khó rất cao. Bạch Văn lén ngẩng đầu nhìn trộm Lộ Nam Minh, vẻ mặt hắn bình thường, đang nhìn cảnh vật ngoài cửa sổ, giống như chẳng phát hiện động tác mờ ám của cậu, trong lòng Bạch Văn thầm yeh~, tiếp tục yên tâm dính chặt lấy hắn. Ngày vui thì qua mau. Một bác gái nào đó đứng bên cạnh Bạch Văn khẽ kéo áo cậu, chủ động nhường chỗ của mình rồi quan tâm nói: “Chàng trai, khó chịu thì ngồi chút đi!”

Bạch Văn nhìn bác gái nọ, cười nói: “Cám ơn cô ạ, cô cứ ngồi đi!”

Bác gái nọ lại tưởng cậu đang xấu hổ, tiếp tục nhiệt tình giải thích: “Trạm tiếp theo cô xuống rồi, cháu cứ ngồi đi!”

Những người bên cạnh nhìn Bạch Văn, ngay cả Lộ Nam Minh cũng nhìn cậu. Trong lòng Bạch Văn khóc không ra nước mắt. Ông bác bên cạnh bác gái kia cũng rất nhiệt tình, thấy Bạch Văn khó chịu phải dính chặt trên người Lộ Nam Minh lại không muốn ngồi xuống, liền rất cảm động vì phẩm chất “kính lão”

của cậu, cũng khuyên cậu như bác gái kia. Bạch Văn không thể từ chối được nữa đành phải ngồi xuống, một bên vừa đối phó với lải nhải của ông bác, một bên trơ mắt nhìn người lên xe, chờ người đến thay chỗ cho cậu, nhưng những người trên xe đột nhiên lại thích phẩm chất tốt đẹp của cậu mà chẳng ai chịu ngồi xuống chỗ cậu nhường cả, Bạch Văn vô cùng nóng nảy. Thật vất vả đợi được một phụ nữ đang mang bầu lên xe, Bạch Văn lập tức nhường chỗ của mình cho người đó, rốt cục có thể tiếp tục dán lên người Lộ Nam Minh để ăn đậu hũ rồi, thì chỉ còn 2 bến bus nữa là cậu xuống xe rồi. Xuống xe, ông bác vẫn còn khen Bạch Văn hiểu chuyện không ngớt, Bạch Văn xấu hổ cười nói tạm biệt. Sau khi xuống xe, cậu lại dậm chân thất vọng. Tiết mục trên xe cũng không ảnh hưởng nhiều đến tâm trạng tốt đẹp của Bạch Văn, cậu lập tức lên tinh thần nhìn chung quanh, trong lòng lại tính toán rất nhiều chuyện. Lộ Nam Minh hỏi: “Cậu muốn mua gì?”

Bạch Văn cố gắng nghĩ, nói: “Chủ yếu là mua quà mang về cho người lớn trong nhà thôi.”

Thực ra cậu và Chu Tiếu Đông đã ra ngoài mua đồ rồi, nhưng quà mà, chẳng kể được, mua nhiều một chút cũng không sao nhỉ? Chỉ là không biết túi tiền có chịu được không mà thôi. “Vậy chúng ta bắt đầu từ chỗ này đi.”

Một bụng kế hoạch của Bạch Văn sụp đổ, cậu vội vàng đi theo Lộ Nam Minh. Nam sinh mua đồ trước giờ đều rất nhanh chóng, Bạch Văn dù có đáng yêu đến mấy thì cậu vẫn là nam sinh, huống chi còn có Lộ Nam Minh đi cùng, Bạch Văn không nhịn được khoe sự hào phóng quyết đoán của mình. Chưa đến một giờ sau, Bạch Văn đã mua xong quà cho người lớn trong nhà. Lộ Nam Minh thấy Bạch Văn không còn hăng hái như ban đầu nữa, quan tâm hỏi: “Sao thế? Mệt rồi hả?”

Sắp sang năm mới rồi, người về nhà cũng đông, mỗi cửa hàng đều chen chúc cả đống người. Bạch Văn nói: “Không, em đang nghĩ mình cần mua thêm gì nữa thôi.”

Lộ Nam Minh nhìn đống đồ trong tay, hơi nghi hoặc hỏi Bạch Văn: “Sang năm mới rồi, cậu không mua cho mình hả?”

Quà cho ông ngoại, bà ngoại, cậu lớn cậu nhỏ đều đã mua hết rồi, còn có một đống đồ linh tinh mừng năm mới, nhưng không thấy Bạch Văn mua đồ cho chính mình. Bạch Văn có chút không hiểu, sang năm mới phải mua quà cho mình sao? Lộ Nam Minh nhắc nhở: “Cậu không mua cho mình một bộ quần áo mới hả?”

hàng năm mỗi khi sang năm mới hắn đều nhận được một khoản tiền để mua quần áo mới, Khang Phi cũng thế. Rất lâu về trước, hàng năm bọn hắn đều đi dạo phố mua quần áo. Mấy năm nay Khang Phi dành toàn bộ số tiền và sức lực để tán gái, bình thường rất khó gặp nhau, nhưng thói quen này vẫn còn. Bạch Văn do dự nói: “Cái này, không cần đâu nhỉ?”

“Tại sao?”

Bạch Văn trả lời: “A… Em sẽ không mua.”

Năm mới khi cậu vừa lên trung học, bởi vì mợ và bà ngoại bận rộn, không có thời gian dẫn bọn cậu đi mua quần áo, cuối cùng chỉ có thể đưa tiền để cậu và anh họ tự đi mua. Kết quả bọn họ mua toàn quần áo mà bà ngoại vừa nhìn đã thấy chướng mắt, mặc dù Bạch Văn vẫn thấy số đồ đó không tệ, nhưng cuối cùng mợ vẫn phải dành thời gian để mua lại cho mấy người này. Từ đó về sau, quần áo của đám anh chị em các cậu đều do người lớn phụ trách, ngay cả quần áo của mùa đông năm nay cũng đều là mợ mua ở quê rồi gửi đến cho cậu. Lộ Nam Minh rõ ràng không biết chuyện Bạch Văn không mua là không cần mua này, liền nói: “Sao lại không mua, dù sao cũng đến đây rồi, tiện thể xem qua chút đi!”

Bạch Văn gật đầu một cái, trong lòng lại âm thầm hy vọng Lộ Nam Minh đừng thất vọng với khiếu thẩm mỹ của cậu. Không đến mười phút sau, Lộ Nam Minh đã hiểu vì sao Bạch Văn không mua quần áo rồi. Lộ Nam Minh đánh giá Bạch Văn từ đầu đến chân, mặc dù không tính là hoàn hảo nhưng ít ra cũng không đến nỗi nào, sao mà óc thẩm mỹ của cậu lại kì quái thế chứ? Lộ Nam Minh nghi ngờ hỏi: “Không phải cậu cố ý giả vờ đâu đúng không?”

“Sao em phải giả vờ chứ?”

Quả nhiên giả vờ nhiều là không tốt nhỉ? Nhưng cậu cũng không giả vờ nhiều mà? Trong lòng Bạch Văn bổ sung thêm một câu. “Quần áo của cậu là ai mua cho thế?”

Bạch Văn trả lời: “Bà ngoại, mợ hoặc cô.”

“May là cậu còn có bọn họ.”

Bạch Văn giật giật khóe miệng, tại sao lại dùng giọng điệu thở dài này chứ? Bạch Văn khổ sở nói: “Óc thẩm mỹ của em thật sự bê bết vậy hả?”

Lộ Nam Minh liếc cậu một cái, khẽ nhếch khóe miệng, “Cậu cứ nói đi?”

Bạch Văn nhỏ giọng lẩm bẩm, “Cười cái gì mà cười chứ? Rõ ràng em mua cái ga giường đỏ chót kia tất cả mọi người đều khen rất đặc biệt mà.”

Mặc dù Bạch Văn nói cực nhỏ thế nhưng Lộ Nam Minh vẫn nghe thấy được. Hắn chẳng nể nang gì tiếp tục đả kích cậu, “Đúng vậy, rất đặc biệt, không phải rất đẹp. Đẹp là khen cậu, nhưng đặc biệt có thể hiểu theo hai nghĩa.”

Tất nhiên Bạch Văn hiểu một nghĩa khác của từ đặc biệt này, cậu bất mãn nhìn Lộ Nam Minh, trong lòng có chút tủi thân. Lộ Nam Minh thấy vẻ mặt không phục lại có chút ấm ức của Bạch Văn, bật cười: “Còn không phục sao?”

“Không mà.”

Lộ Nam Minh đẩy cậu đi, “Đi thôi!”

Bạch Văn giả vờ không đi, mất mát nhìn chằm chằm mũi chân của mình, nói: “Óc thẩm mỹ của em đặc biệt như vậy, đi đâu nữa mà đi chứ?”

Lộ Nam Minh nói: “Không phải còn có tôi hả?”

Bạch Văn nghĩ một chút, mặc dù thẩm mỹ quan bị người yêu khinh bỉ thì rất đả kích, nhưng cũng vì điều này mà người yêu tự mình tốn công tốn sức chọn lựa quần áo của cậu, hình như cũng không tệ. Rốt cục Bạch Văn khẽ cười, chủ động lôi kéo Lộ Nam Minh đi thẳng vào cửa hàng quần áo, “Đến đây nào, đến đây nào, chọn cho em đi!”

Lộ Nam Minh dở khóc dở cười, “Muốn tìm cũng phải đến cửa hàng quần áo nam chứ!”

“Ớ…”

Lúc này Bạch Văn mới phát hiện cậu kéo Lộ Nam Minh vào cửa hàng thời trang nữ. Lộ Nam Minh nói: “Còn chờ gì nữa, đi thôi!”

“Vâng.”

Bình Luận (0)
Comment