Võng Du Chi Trời Sinh Làm Thụ

Chương 42

Bạch Văn phát hiện Lộ Nam Minh khi mua quần áo rất có chính kiến.

Đi qua một cửa hàng, đầu tiền hắn sẽ ngó vào xem một chút, sau đó mới quyết định có nên đi vào hay không.

Sau khi bước vào, Lộ Nam Minh không hề chịu sự ảnh hưởng của nhân viên bán hàng, mà hắn sẽ chọn mấy bộ quần áo rồi đưa cho Bạch Văn xem thử một trong số đó, thấy đẹp thì sẽ mua, nếu không hài lòng thì mặc kệ nhân viên bán hàng có nói thế nào, hắn cũng sẽ không mua.

Đi lượn mấy cửa hàng, mua mấy bộ quần áo xong, Bạch Văn uyển chuyển gợi ý: “Cũng được rồi, không cần mua nữa nhỉ?” Mỗi lần Lộ Nam Minh gõ bàn phân vân có nên mua hay không, nếu mua thì bảo nhân viên cho vào túi luôn, chờ Bạch Văn thay xong quần áo, hắn đã trả tiền rồi, nhưng Bạch Văn không muốn Lộ Nam Minh phải trả tiền cho mình.

Khụ khụ, mặc dù cậu cực thích luôn!

Bạch Văn vừa rồi lén xem qua giá cả, vẫn còn đang trong phạm vi cậu có thể mua, nếu còn mua tiếp nữa thì …

Lộ Nam Minh nói: “Quần áo ở cửa hàng này cũng được, cậu có thể mặc, vào thôi!”

Bạch Văn: “…” Được rồi, chồng cậu chính là rất yêu thương cậu, sợ cậu không có quần áo để mặc, thật sự không thể làm gì khác được mà.

Mua quần áo xong, lại mua thêm giầy.

Bạch Văn tay xách nách mang, không còn chỗ nào cầm được nữa, cậu khoa trương nói: “A Minh Minh, em sắp bị đống túi đựng đồ này che mất rồi!” đồ trên tay Lộ Nam Minh còn nhiều hơn cậu nhiều.

Lộ Nam Minh nhìn Bạch Văn đang ôm theo một đống túi xách cồng kềnh, lại nhìn lại thấy trên tay mình cũng đầy ự nào đồ là đồ, không thể làm gì khác đành từ bỏ nói: “Vậy lần sau mua tiếp.”

Bạch Văn gật đầu như giã tỏi, vì sao A Minh Minh là đàn ông, mà lại cuồng mua sắm đến thế?

Nếu sau này bọn họ không làm ra tiền, không thể thỏa mãn sự cuồng mua sắm của anh ấy thì làm sao bây giờ?

Tiền lương của hai người, mới có thể xem như vừa đủ nhỉ?

May là bọn họ không cần nuôi trẻ con, nhưng nếu A Minh Minh thích trẻ em, muốn nhận con nuôi thì sao? Bạch Văn vì nỗi lo cơm áo gạo tiền cho tương lai mà buồn rầu vô cùng, sau này chắc phải ít chơi game đi, cố gắng học hành, sau khi tốt nghiệp tìm một việc tốt để làm, cố gắng kiếm ra tiền.

Lộ Nam Minh đang đứng đón taxi, nhưng chắc vì nhiều người đi mua đồ tết quá, đợi gần mười phút mà không có xe trống, Lộ Nam Minh quay đầu muốn nói với Bạch Văn một tiếng, nhưng chỉ thấy cậu đang nhăn mặt nhíu mày, lời nói đến miệng rồi đành phải đổi thành lời quan tâm: “Sao thế?”

Bạch Văn tiếp tục xoắn xuýt nhíu chặt mày: “Muốn kiếm tiền.”

“Ớ?” Lộ Nam Minh ngạc nhiên nhìn Bạch Văn, có chút nghi ngờ hình như mình nghe lầm, “Sao lại muốn kiếm tiền?”

Bạch Văn nói: “Để trang trải sinh hoạt.”

Lộ Nam Minh tiếp tục kinh ngạc, chẳng lẽ Bạch Văn là sinh viên nghèo vượt khó trong truyền thuyết đó sao? Hắn nhớ Bạch Văn dùng điện thoại còn là bản giới hạn số lượng cơ mà, hơn nữa, hôm nay đi mua đồ cho mọi người cũng không phải đồ rẻ gì, cũng chẳng thấy cậu có chút do dự nào khi quẹt thẻ cả mà!

“Tại sao?”

Bạch Văn trợn mắt, “Anh mua nhiều như thế, dĩ nhiên em phải cẩn thận suy nghĩ. Quản lý chi tiêu của gia đình không phải là trách nhiệm của người vợ sao?”

“Á?” Lộ Nam Minh không chỉ kinh ngạc, mà là cực kì khiếp sợ.

Bạch Văn hắng giọng, cố gắng làm bộ nghiêm túc, “Á cái gì mà á? Không chỉ em, anh cũng phải cố gắng kiếm tiền đó.”

Mặt búp bê có một chỗ cực kì không tốt, đó chính là mặc kệ bạn cố gắng nghiêm túc như thế nào kết quả cũng chẳng được như ý, nếu không phải trên tay đang bận cầm đồ đạc mà không tiện hành động, Lộ Nam Minh rất muốn xoa đầu Bạch Văn một cái.

Lộ Nam Minh nhìn đi chỗ khác nói: “Không gọi được taxi, chúng ta đi tìm chỗ nào ăn cơm trước đi!”

“Vâng ạ. Em muốn ăn KFC.”

Bạch Văn vừa dứt lời, Lộ Nam Minh đã tìm được nơi: “Bên kia có.”

Lộ Nam Minh đặt đồ đạc xuống ghế bên cạnh, cởi áo khoác vắt lên ghế dựa, lấy ví tiền ra rồi hỏi: “Muốn ăn gì?”

Bạch Văn cũng kéo khăng quàng và áo khoác xuống đặt ở bên cạnh, vén tay áo lên, cười tủm tỉm: “A Minh Minh, em với anh cùng đi.”

Lộ Nam Minh nhìn một đống túi trên ghế.

Bạch Văn không để Lộ Nam Minh có thời gian do dự, ngay sau đó đã kéo hắn đi, vừa đi vừa nói: “Anh yêu, đi thôi, nhiều người thế này, không có chuyện gì đâu!”

Lộ Nam Minh mím môi nói: “Ừ.” Vứt đi cũng không sao, chỉ là ngại đi mua lại thôi.

Cạnh trường học không có KFC, mà học kì này, hầu hết thời gian hắn đều ngâm mình trong trò chơi, cho nên hắn đã lâu rồi không được ăn, đã đi tới đây, tự nhiên ngửi được mùi chân gà nướng và hamburger thơm quá, khiến hắn thèm chảy nước miếng.

Bạch Văn vừa gọi liền kêu luôn mấy món.

Lộ Nam Minh cực kì bình tĩnh bỏ đi hai món.

Bạch Văn nhìn chằm chằm vào gương mặt bình tĩnh của Lộ Nam Minh, giận mà không dám nói.

Lộ Nam Minh cúi đầu nhìn cậu, “Còn muốn ăn gì nữa?”

Bạch Văn níu lấy tay áo Lộ Nam Minh, ánh mắt nhìn thẳng mũi chân của mình, lẩm bẩm: “Anh cũng có để em ăn đâu, còn hỏi em làm gì chứ?” Nói cực kì tội nghiệp.

Lộ Nam Minh cũng có chút hiểu về Bạch Văn, nói thẳng: “Hai cái này nữa, bao nhiêu tiền?”

Đột nhiên Bạch Văn ngẩng đầu lên, lớn tiếng nói: “Em còn muốn hai ốc quế, hai kem tươi, một vị dâu một vị socola!” Sợ Lộ Nam Minh không cho cậu ăn, lại móc từ trong túi ra, nói: “Em trả tiền.”

Lộ Nam Minh không thay đổi sắc mặt giật lấy tiền trong tay cậu, nói với nhân viên thu ngân: “Một kem tươi vị dâu.”

Nhân viên thu ngân cố gắng nhịn cười, sau khi hỏi lại một lần nữa, thì báo giá.

Lúc đem đồ ăn về bàn, Bạch Văn vẫn còn phồng má giận dỗi, cầm hamburger gặm một miếng lớn, vẻ mặt cực kì hung hãn, giống như coi nó là Lộ Nam Minh để trút giận.

Lộ Nam Minh chầm chậm uống một ngụm coca, thong thả nói: “Tôi rất ghét loại người bốc đồng.”

Động tác gặm hamburger của Bạch Văn từ từ chậm lại, sau đó dừng hẳn, trong miệng cậu vẫn còn ngậm một miếng bánh chưa kịp nhai, cậu cứ mở to mắt nhìn Lộ Nam Minh.

Lộ Nam Minh cũng nhìn cậu.

Bạch Văn nhớ đến biểu hiện dịu dàng của Lộ Nam Minh ngày hôm nay, mặt đỏ lên, nắm chặt tay tuyên thệ: “Em rất biết điều luôn.”

“Tôi biết rồi.” Lộ Nam Minh gắp nốt miếng khoai tây cho vào miệng, nói tiếp: “Cho nên, tôi tin cậu sẽ không làm chuyện ngu ngốc như ăn uống ngấu nghiến.”

Bạch Văn cười hứa hẹn: “Tuyệt đối sẽ không có chuyện ngốc nghếch đâu.” Trong lòng vẫn đang suy nghĩ, quả nhiên mình chết mê chết mệt A Minh Minh mà, rõ ràng anh ấy đang mắng mình ngớ ngẩn, mình còn vui như vậy nữa.

Lộ Nam Minh nhấn mạnh: “Ăn uống ngấu nghiến.”

Bạch Văn nghẹn, không khỏi đen mặt, A Minh Minh tích cực quá rồi đó! Nhưng cậu vẫn nói: “Tuyệt đối em sẽ không làm cái chuyện ngu ngốc ăn uống ngấu nghiến đâu. Được chưa ạ?”

Lộ Nam Minh bắt đầu ăn hamburger, xem ra rất hài lòng.

Bạch Văn nhìn thấy Lộ Nam Minh như vậy, trong lòng lại ngọt ngào như được tưới mật.

“Bạch Bạch, nghe điện thoại!”

Chuông điện thoại đột nhiên kêu, Bạch Văn sợ hết cả hồn, lấy di động ra, còn chưa kịp nhìn xem ai gọi đến đã nhấn nghe máy, sau đó mới nhìn sắc mặt Lộ Nam Minh.

Vẻ mặt Lộ Nam Minh vẫn như cũ, tựa hồ không thấy gì khác thường.

Bạch Văn thở phào nhẹ nhõm lại có chút mất mát, tiếng chuông này là cậu cố gắng rất lâu mới ghép được chuẩn như thế, là cắt từ hai vở kịch mà Lộ Nam Minh ***g tiếng.

Bạch Văn có chút không yên lòng nhận điện thoại: “Alo?”

Giọng điệu tức giận của Chu Tiếu Đông truyền từ trong điện thoại tới, “Đi dạo phố thành câm rồi hả!” Nghe điện thoại mà cả buổi không thèm nói câu nào.

Bạch Văn nhận ra giọng nói, cũng chẳng để ý sự tức giận của Chu Tiếu Đông, thật sự là do anh ấy rất dễ giận, lại cũng dễ nguôi, lâu dần, cậu chẳng để ý làm gì nữa, cậu cũng không phải anh rể họ, chẳng có chuyện gì cũng vây quanh anh họ, Bạch Văn hỏi: “Anh họ, chuyện gì thế?”

Nếu mọi chuyện bình thường, Chu Tiếu Đông sẽ không gọi điện thoại cho cậu.

Thậm chí, Chu Tiếu Đông sẽ không nhận điện thoại của Bạch Văn.

Chu Tiếu Đông tiếp tục tức giận: “Không có chuyện gì thì không được gọi cho em hả?”

Bạch Văn im lặng ba giây, mỉm cười ngọt ngào, “Anh họ~~~~~~~~~~~ anh rể họ có đấy không?”

Thời gian Chu Tiếu Đông im lặng còn dài hơn thời gian Bạch Văn im lặng, chủ yếu là run rẩy nổi da gà, cậu kinh hãi hỏi: “Em tìm anh ấy làm gì?” Thật sự thì mỗi lần Bạch Văn gọi cậu như thế, đều sẽ không có chuyện gì tốt đẹp cả.

Bạch Văn cười quái dị, “Hỏi thể lực anh ấy dạo gần đây có tốt không, có thỏa mãn được anh hay không ấy mà.”

“…Em đang một mình hả?” Chu Tiếu Đông im lặng nửa phút, thật ngạc nhiên là không tính toán với trò đùa của Bạch Văn.

Bạch Văn đảo mắt, không muốn trả lời câu hỏi nên chỉ nói: “Em đang ăn KFC.”

“Ở đâu?” Chu Tiếu Đông tra hỏi tới cùng.

Bạch Văn nói địa chỉ.

Chu Tiếu Đông cũng chẳng hỏi nhiều nữa, chỉ dặn: “Về sớm chút.”

Bạch Văn cúp điện thoại, chủ động giải thích cho Lộ Nam Minh nghe: “Anh họ em gọi điện để quan tâm em ấy mà.”

Không cần Bạch Văn nói, Lộ Nam Minh cũng hiểu điều đó. Hắn mặt không biểu tình nhìn Bạch Văn, giống như đang tìm cố gắng tìm được vật báu bị giấu kín dưới đáy biển, cả buổi mới nói: “Tình cảm giữa cậu và anh họ mình tốt lắm nhỉ?” Thật ra, hắn chỉ muốn hỏi, cậu thích giả vờ giả vịt vậy sao?

Bạch Văn giống hệt chú chó nhỏ, thè lưỡi liếm tương cà dính trên đầu ngón tay, thuận miệng trả lời: “Anh ấy rất mềm lòng.”

Lộ Nam Minh bóc trần ý đồ của Bạch Văn: “Rất dễ bắt nạt hả?”

“A…” Bạch Văn ngồi thẳng người lại, cầm một cái muỗng xúc kem tươi, giải thích nói: “Không phải, em nói anh ấy rất mềm lòng, người cũng rất tốt, cũng rất tốt với em.”

Lộ Nam Minh tự động bỏ qua giải thích của cậu, cười mà không cười nhìn Bạch Văn, tay chống cằm, không để ý nói: “Cậu rất thích xoay người khác quay vòng vòng hả?”

Bạch Văn nháy mắt, ngấn lệ, vô cùng tủi thân cắn muỗng nói: “A Minh Minh, anh hiểu lầm em rồi.”

Lộ Nam Minh cũng nháy mắt với cậu, suy nghĩ sâu xa nói: “Để tôi nghĩ lại chút, vẻ mặt khi cậu gửi tin nhắn cho tôi, hẳn là vừa cười hắc hắc quái dị, vừa hưng phấn lăn lộn linh tinh trên giường đúng không?”

Bạch Văn hơi hoảng sợ hỏi, “A Minh Minh, anh thông minh thiệt nha. Thế mà anh cũng đoán được. Nhưng em không hề cười hắc hắc quái dị nhé, đó là nụ cười hạnh phúc, em cũng không có lăn lộn linh tinh, em ôm Tiểu Tiểu A Minh Minh lăn lộn thôi.”

“Tiểu Tiểu A Minh Minh?” Cái tên quái dị gì thế này?

Bạch Văn bi thương nhìn hắn, “Chẳng lẽ anh đã quên lần trước anh có mua cho em con gấu bông sao?”

“… Không quên.” Nhưng cũng chẳng nhớ kĩ, thật sự là chuyện rất lâu rồi, hơn nữa gấu bông khoảng hơn một trăm đồng, chuyện này hắn nhớ kỹ làm gì?

Bây giờ nhớ lại, Lộ Nam Minh đen mặt, chủ yếu là do hắn nhớ lại lúc trước Bạch Văn vì muốn con gấu bông này, đã dùng những vẻ mặt rất phong phú để lừa gạt mình. Trời ạ, thật sự rất phong phú luôn.

Một Lộ Nam Minh từng đơn thuần biết bao, cứ như thế bị Bạch Văn lừa vào tròng.

“Chưa quên là được, tên của nó gọi là Tiểu Tiểu A Minh Minh, bây giờ ngày nào cũng ngủ với em đó.”

Lộ Nam Minh nhớ tới kích thước của con gấu bông kia, buồn cười lại phải cố nhịn: “Cậu không sợ nó ép cậu nát bét hả?” Còn chuyện cái tên này kia, Lộ Nam Minh tự động bỏ qua.

Bạch Văn vỗ ngực cam đoan: “Không sợ! Nó cũng có phải người thật đâu, chẳng nặng lắm mà.”

Lộ Nam Minh nháy mắt mấy cái, sau khi nghe hiểu ngụ ý của Bạch Văn, hắn không còn cười nổi nữa rồi. Vũ khí mạnh nhất dùng khi phải đối mặt với sự chọc ghẹo là gì? Đương nhiên là chọc lại rồi, nhưng đối mặt với Bạch Văn, đùa ngược lại tuyệt đối là điều cấm kị, vì thế, Lộ Nam Minh buồn bực không chỉ một hai lần.

“Bạch Bạch, nghe điện thoại.”

Chuông di động lại vang lên lần nữa, lần này vì điện thoại đặt ở trên bàn, chỉ có Lộ Nam Minh bị điếc mới không nghe được.

Bạch Văn quan sát sắc mặt Lộ Nam Minh.

Tựa như nhận ra suy nghĩ của Bạch Văn, Lộ Nam Minh chủ động nói: “Này không có gì, fan hâm mộ vẫn luôn cố gắng làm những chuyện như thế này, tôi hiểu mà.”

Bạch Văn có chút thất vọng, nhận điện thoại.

Giọng Khang Phi truyền từ trong điện thoại đến, “Nam Minh có bỏ bom em không hay là một mình bỏ đi trước?”

Bạch Văn đổi tư thế nghe điện thoại, cũng không trực tiếp trả lời: “Sao lại hỏi thế?”

Nhưng Khang Phi không phải Chu Tiếu Đông, tất nhiên sẽ không bị thủ đoạn nhỏ này của cậu lừa, gã do dự một chút rồi hỏi: “Em ở cùng với Nam Minh hả?”

“Ừ.”

“Ăn KFC?”

“Ừ.”

Khang Phi bó tay, “Trái tim của em bị chó tha rồi sao? Tiểu Đông Tử nghe nói em bị cho leo cây, giận đến nỗi muốn tìm Nam Minh đồ sát, lại sợ em khổ sở, vẫn đang đi lòng vòng trong phòng bứt tóc vò đầu chỉ mong nghĩ cách để làm em vui.”

Bạch Văn rất vô tội nói: “Em cũng chưa nói gì mà, anh họ đã hiểu lầm em rồi.”

“Anh còn không hiểu em à? Kí túc xá cũng chỉ có Tiểu Đông Tử với Vũ Vũ là dễ bị em lừa thôi, em không phải không muốn cậu ta gọi điện quấy rầy thế giới hai người sao? Hứ! Anh đi nói cho lão Nhị biết, miễn cho cậu ấy lại sốt ruột!” Khang Phi đã sớm biết tỏng bản chất của Bạch Văn rồi.

Bạch Văn nhìn dòng chữ “kết thúc cuộc gọi” trên màn hình, vô tội nhìn Lộ Nam Minh.

Lộ Nam Minh cười cười.

Bạch Văn cũng cười theo.

Cười hì hì.

END 42
Bình Luận (0)
Comment