Võng Du Chi Trời Sinh Làm Thụ

Chương 47

Ngụy Vũ Thông thường lượn lờ quanh nhà cùng Chu Tiếu Đông, thêm vào đó cũng nhờ Bạch Văn thường xuyên nói bóng nói gió mà tất cả mọi người trong nhà họ Chu đều đã biết quan hệ của hai người. Mặc kệ trong lòng mọi người nghĩ thế nào, thể hiện ra bên ngoài đều là nhiệt tình và tò mò, ngày nào cũng có người chạy đến nhà Chu Tiếu Đông để hóng hớt, dùng cái cớ rất hoa mỹ đó là đến thăm Bạch Văn với Chu Tiếu Đông rất lâu mới về thăm nhà, nhưng trên thực tế, chủ đề được nói đến và ánh nhìn không lúc nào rời khỏi người Ngụy Vũ Thông.

Được người nhà thấu hiểu và chấp nhận, Chu Tiếu Đông cảm thấy rất vui, nhưng mỗi ngày đều bị coi như quốc bảo mà vây xem, đến thánh nhân cũng không thể nào chịu được. Cái chính là lần nào cũng cứ đến bước quan trọng cuối cùng thì bị quấy rầy, khiến hai người chịu đủ tra tấn từ tinh thần đến sinh lý.

Mới sáng ra, dưới tầng đã nhao nhao tiếng nói chuyện, Chu Tiếu Đông bị đánh thức ngay lập tức, xoay người đi đến bên cửa sổ xem có chuyện gì xảy ra.

Ở dưới toàn là người lạ, khi thấy Bạch Văn mặc đồ ngủ chạy xuống, Chu Tiếu Đông vội mở cửa sổ hỏi: “Bạch Văn, chuyện gì đây?”

Bạch Văn làm mặt quỷ với Chu Tiếu Đông, hấp tấp chạy xuống, cơ bản là không thèm để ý đến cậu.

Chu Tiếu Đông tức giận nghiến răng nghiến lợi, đóng sầm cửa lại, quay lại giường ngủ tiếp.

Sự tò mò giống như một chiếc lông vũ, cứ cọ qua cọ lại khiến cậu nhấp nhổm không yên, Chu Tiếu Đông không tài nào ngủ được.

Ngụy Vũ Thông bị Chu Tiếu Đông đánh thức, tâm trạng anh không tốt chút nào, anh kéo cái chăn ra khỏi Chu Tiếu Đông, bọc kín mình lại, ngay cả đầu cũng rúc sâu vào trong, bất mãn nói: “Không muốn ngủ thì dậy”.

Chu Tiếu Đông bị lạnh giật mình, quay người thấy đầu sỏ chiếm chăn của mình đang nằm trong chăn ngủ ngon lành, ngay cả tay cũng không để lộ ra ngoài.

Chu Tiếu Đông run rẩy khóe miệng, nhào lên người Ngụy Vũ Thông, quát to: “Chăn chăn chăn… anh không cho em chăn, em không cho anh ngủ.”

Ngụy Vũ Thông bị Chu Tiếu Đông chọc giận, lại không nỡ mắng cậu, gõ đầu cũng không nỡ, cuối cùng là, không có cách nào với hành vi vô sỉ của Chu Tiếu Đông, đành phải vạch một góc chăn lên, kéo Chu Tiếu Đông vào trong, đè cậu xuống dưới cơ thể mình.

Chu Tiếu Đông làm chuyện ngu ngốc rồi.

Sáng sớm là khoảng thời gian rất dễ gặp phải chuyện không may.

Ngụy Vũ Thông thỏa mãn cong khóe miệng, hôn cổ Chu Tiếu Đông, định tiếp tục tiến vào mộng đẹp.

Chu Tiếu Đông ấp a ấp úng nói: “… Em vẫn muốn xuống nhà xem một chút.”

Ngụy Vũ Thông không động đậy.

Chu Tiếu Đông vươn tay chọt chọt Ngụy Vũ Thông.

Ngụy Vũ Thông: “…” Quá nuông chiều vợ thật sự không tốt!

“Này ê ê…”

Ngụy Vũ Thông không chịu nổi mở to mắt ra.

Chu Tiếu Đông thấy đáy mắt Ngụy Vũ Thông toàn tơ máu, cười khúc khích. Gần tết mọi người không có việc gì, đều để bản thân được nghỉ ngơi, không có việc gì liền ngồi cùng một chỗ chơi mạt chược, trong nhà Chu Tiếu Đông, mỗi đêm hai bàn, không chơi đến rạng sáng hai ba giờ thì không về.

Với kiểu không thể ngủ ngon như Ngụy Vũ Thông, tất nhiên sẽ không ngủ được.

Vốn Ngụy Vũ Thông ngủ ở phòng trên tầng ba, Chu Tiếu Đông lại không để anh đi, chủ yếu là sợ anh nghĩ mình không quan tâm đến anh. Chỉ là không hiểu sao mọi chuyện lại đến nước này, vốn Chu Tiếu Đông không có cảm giác mấy, nhưng thấy bộ dạng Ngụy Vũ Thông rất bất lực, rốt cục trong lòng có chút không được tự nhiên, áy náy nói: “Nếu không, anh ngủ chút đi? Em cam đoan không quấy rầy anh đâu.”

“Đã bị đánh thức.” Ngụy Vũ Thông chọc chọc Chu Tiếu Đông, rất vô lại nhìn cậu.

“… Thôi anh vẫn nên ngủ tiếp đi.”

Ngụy Vũ Thông ưỡn eo về phía trước sau đó lại lui về, “Không ngủ được nữa, anh mới ngủ có bốn tiếng.”

“…Là chính anh muốn ngủ trước mà!”

Ngụy Vũ Thông lại ưỡn người về trước nhưng không lùi về nữa, “Hả? Ai nói với dì là anh lạ giường? Còn coi đó là chuyện cười nữa hả?”

Chu Tiếu Đông nhớ lại chuyện cười ngày hôm đó, mặt ửng hồng.

“Đã là vợ chồng già rồi còn xấu hổ gì nữa?”

“…”

Hai người vận động nhẹ nhàng xong thì xuống tầng, vừa vặn đụng phải Bạch Văn đang ôm chuột đi lên tầng.

Bạch Văn dừng đột ngột, tựa vào cầu thang giả vờ giật mình: “Trời ui, các anh đừng cứ lượn lờ như ma chơi thế chứ! Dọa người lắm đó!”

“Vừa rồi em làm gì thế?” Ngụy Vũ Thông nghi ngờ nhìn mái tóc Bạch Văn ướt nhẹp, anh nhớ rõ cậu nhóc không hề có thói quen chạy thể dục buổi sáng mà.

Bạch Văn cười tủm tỉm dương dương tự đắc giơ bàn phím trong tay lên.

Ngụy Vũ Thông không hiểu, Chu Tiếu Đông lại rất ngạc nhiên nhìn Bạch Văn, sau đó nghiêng người tới gần cậu, nhỏ giọng nói: “Sao em cầm bàn phím? Bị ông nội thấy thì xong đời!”

Bạch Văn cười hí hí, vẻ mặt “hâm mộ em đi, em giỏi lắm đó.”

“Em… đệt!” Chu Tiếu Đông không nhịn được văng tục, sau đó kéo Ngụy Vũ Thông xềnh xệch xuống tầng.

Bạch Văn còn cố nói với theo bóng lưng của hai người: “Bây giờ ông ngoại đang ở nhà ông ngoại hai.”

Chu Tiếu Đông hùng hổ chạy đi tìm ông Chu, kết quả vừa thấy ông Chu thì tắt ngúm, cậu đứng ở cửa nhà ông Hai nhìn vẻ mặt đầy nếp nhăn của ông nội mình. Cả nửa ngày sau mới đi vào, nói: “Ông nội, con cũng muốn có máy tính.” Được rồi, nể tình việc có thể nghịch máy tính, sẽ không nhỏ nhen trách móc ông nội thiên vị nữa.

Ông Chu cười ha hả nói: “Hai đứa tới rồi, đây, chuyển hai cái ở bên kia đi.”

“… Ông nội, rốt cục ông mua bao nhiêu thế?” Chu Tiếu Đông nhìn đống thùng giấy chồng chất lên nhau, khiếp sợ đến nỗi cả buổi không nói nên lời.

“Không nhiều lắm, đảm bảo cho mỗi người một cái là được.”

Chu Tiếu Đông câm lặng nhìn trời, trong lòng tự an ủi mình, không có việc gì, không có chuyện gì, ông nội là người giàu mà.

Ngụy Vũ Thông cảm động nói: “Cảm ơn ông nội.” Tuy không biết chuyện gì xảy ra, nhưng cũng thường xuyên nói chuyện với nhau, không thể nghi ngờ anh đã được kết nạp vào gia đình này, ngay cả máy tính cũng chuẩn bị cho anh một cái.

Ông Chu rõ ràng không biết chuyện gì, chỉ cười ha hả nói: “Thích là được rồi, thích là được rồi.”

Chu Tiếu Đông thấy ông Chu cười rất vui vẻ, không khỏi tò mò: “Ông nội, ông vui lắm hả?”

Ông Chu xoa mái tóc bạc phơ của mình, càng tươi cười hơn: “Nhìn ra được sao?”

“Rất rõ.” Chu Tiếu Đông thành thật nói.

Ông Chu nói: “ Ha ha, không có gì, ha ha.” Sau đó chắp tay sau lưng đi ra khỏi nhà ông Hai.

Chu Tiếu Đông, Ngụy Vũ Thông: “…” Rốt cục Bạch Văn đã làm gì mà khiến ông Chu vui đến thế?

Bạch Văn lắp máy tính xong, cài đặt xong dây mạng, việc đầu tiên cậu làm là download game.

Download game cực tốn thời gian, đợi mãi đến lúc cậu ăn tối xong mới down xong.

Vừa cài đặt game vừa gửi tin nhắn tâm sự vu vơ với Lộ Nam Minh, sau khi xong xuôi, cậu chọn tạo một acc nhỏ.

Vì đoán mình đã bị Lộ Nam Minh phát hiện thân phận, cho nên cậu không đăng nhập vào acc Quấn Chỉ Nhu kia.

=========================================

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Chương tiếp, chương tiếp có thể có game rồi ~~~~(>_<)~~~~ chúng ta cùng tung hoa ăn mừng nào!!! Editor: Vầng, có game là 1 chương của nó lại dài miên man ~~~~(>_<)~~
Bình Luận (0)
Comment