Võng Du Chi Trời Sinh Làm Thụ

Chương 48

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Bởi vì mục sư và kỵ sĩ là cặp bài trùng trong tác chiến, cho nên Bạch Văn quyết định từ bỏ pháp sư, lập một acc kỵ sĩ, tên là Chân Trời Xa Xăm Nơi Nào, hi vọng cậu có thể hợp tác với Lộ Nam Minh đi khắp cùng trời cuối đất, cũng hi vọng không phân biệt nơi chốn, hai người đều có thể gặp được nhau, dùng suy nghĩ này để thể hiện việc mình và Lộ Nam Minh chính là trời sinh một đôi.

Lúc Chu Tiếu Đông cầm USB đến cop game, nhìn thấy cái tên mới của Bạch Văn, suy nghĩ đầu tiên của cậu về cái tên này chính là nơi chân trời nào chẳng có hoa thơm, việc gì lại phải say đắm một nụ hoa cơ chứ, vì thế, cậu kích động nói: “Rốt cục em nghĩ thông suốt rồi?”

Bạch Văn liền giải thích ý nghĩa thật sự của cái tên cho cậu nghe.

Chu Tiếu Đông bị chết đứng cả buổi không thể nói nên lời, vẻ mặt Bạch Văn lại rất hưởng thụ nhìn cái tên mới, càng nhìn càng thích bộ quần áo rách rưới của acc kỵ sĩ này, cảm thấy tương lai vô cùng tốt đẹp.

Chu Tiếu Đông che ngực, run lẩy bẩy ra ngoài, nhìn thấy Ngụy Vũ Thông, câu đầu tiên cậu nói nên lời đó là: “Honey, hôm nay em nhận ra một chân lý.”

Ngụy Vũ Thông nghi hoặc hỏi: “Chân lý gì?”

“Bạch Văn giả ngu không đáng sợ, mê zai mới là đáng sợ nhất.”

“…” Bạch Văn lại làm trò giật gân gì đây không biết nữa?

Kỵ sĩ khi level thấp thì không mạnh lắm, máu không nhiều, da cũng không dày, công kích không mạnh, Bạch Văn đánh quái lại thích xông vào giữa đống quái, nên so với quần công của pháp sư da mỏng lại càng yếu hơn.

Bạch Văn vùng vẫy ở Tân Thủ thôn hai ngày, mới mặc bộ quần áo mới do hệ thống tặng nghênh ngang bước ra ngoài.

Đi khỏi Tân Thủ Thôn, Bạch Văn đến trước cửa hàng mua đồ bổ máu và mana, sau đó đi thẳng đến Thâm Uyên.

Là một lính mới, là một người chơi đơn lẻ, Thâm Uyên quả thật chính là nơi thăng cấp lý tưởng nhất.

Thâm Uyên chỉ là cái tên, cũng không phải Thâm Uyên chân chính.

Thâm Uyên là một bãi đất bằng bị một đám cây đen xì chiếm đóng, sẽ có từng nhóm quái trốn trong đó, chỗ sâu nhất của Thâm Uyên có một bãi đất trống, trên đó chi chit nhền nhện, mà nhền nhện lại là một trong những quái Bạch Văn thích nhất.

Thật ra nhền nhện cũng không có gì, chỉ là lúc nó chết có chút đặc biệt.

Trước khi chết, nhền nhện sẽ phát điên mà nhảy loạn xạ, phun những sợi tơ mỏng trắng như tuyết, dưới chân thì vẫn nhảy điên cuồng, giống như đang khiêu vũ rất vui vẻ. Nháy mắt sau đó thì nó biến thành đống xương trắng, đặc biệt là nếu được pháp sư giết chết, bộ dạng chết ngắc ngay trên không trung kia, giống như đóng băng, tạo ảnh hưởng khá mạnh đến thị giác người xem.

Bạch Văn giết quái thẳng đến chỗ sâu nhất trong Thâm Uyên, nấp vào một chỗ hồi máu. Tuy cậu có chuẩn bị thuốc, nhưng thời gian dùng lại bị hạn chế.

Thật vất vả mới hồi đầy máu, Bạch Văn hưng phấn cầm vũ khí lao vào giữa đám nhện.

Hiển nhiên cậu đã quên mình chơi kỵ sĩ mà không phải pháp sư rồi.

Nhân vật pháp sư mỗi lần ra đòn đều ở phạm vi rộng, hơn nữa công kích xa, độ nhanh nhẹn của nhền nhện không cao, cậu hoàn toàn có thể dùng hết ma pháp rồi chạy trốn hoặc giết luôn quái, nhưng kỵ sĩ lại khác. Mỗi lần chỉ có thể chém chết một con, lực công kích của kỵ sĩ cấp thấp lại yếu, Bạch Văn xông vào giữa đám quái chỉ thấy máu của mình tụt nhanh đến chóng mặt, cậu phải dùng sức của chín trâu hai bò mới thoát khỏi đống quái được.

Chạy ra khỏi đám quái, kỵ sĩ đáng thương chỉ còn chút máu dính da, Bạch Văn còn chưa kịp thở phào nhẹ nhõm, chớp mắt bé kỵ sĩ của cậu đã cạp đất.

Bạch Văn sững sờ thật lâu, mới xác nhận bản thân thật sự chết rồi, sau đó đứng hình thêm vài giây nữa mới đi nhìn tin tức hệ thống.

[Hệ thống][Lộ Hướng Bắc] công kích bạn.

[Hệ thống] bạn bị [Lộ Hướng Bắc] giết chết, bạn muốn hồi sinh tại chỗ hay trở về Diêm Vương điện?

Hồi sinh tại chỗ cần có đá hồi sinh, đá hồi sinh sẽ nhận được trong phần thưởng của nhiệm vụ, cũng có thể mua ở cửa hàng, trong túi Bạch Văn vừa khéo lại có, cậu chẳng do dự, chọn hồi sinh tại chỗ.

Một vầng ánh sáng lóe lên, bé kỵ sĩ đã đứng dậy.

Hồi sinh tại chỗ khác với trở về Diêm Vương điện ở chỗ hồi sinh tại chỗ chỉ có thể khôi phục được một nửa máu, cho nên, bé kỵ sĩ vừa đứng lên, Bạch Văn liền chọn hồi máu tại chỗ.

Lúc này Bạch Văn mới chuyển góc nhìn, trông thấy cách đó không xa có một thích khách, lúc này cậu mới từ từ gõ chữ.

[Gần] [Chân trời xa xăm nơi nào]: /(ㄒoㄒ)/~~ Chúng ta không thù không oán, cớ sao anh giết tôi?

[Gần] [Lộ Hướng Bắc]: … Sai lầm.

Với tư cách là người đã phạm sai lầm nhiều lần, Bạch Văn rất không thích hai chữ này, nhưng cậu không nói với ai mình chơi game lại, cũng không tiếp xúc với bất kì người bạn nào trước kia, tuy Chu Tiếu Đông biết tên nhân vật của cậu, nhưng Chu Tiếu Đông và Ngụy Vũ Thông còn đang đắm mình đi dạo bản đồ, làm gì còn thời gian để ý đến cậu nữa chứ.

Bạch Văn nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có thể chấp nhận lần tử vong này là do định mệnh mà thôi.

[Gần] [Chân Trời Xa Xăm nơi nào]: Haizz, quả nhiên đời trước thiếu nợ quá nhiều nên giờ phải ăn quả báo đây mà!

[Gần] [Chân Trời Xa Xăm nơi nào]: Tuy nói thế, nhưng tính mạng rất quý giá, không thể tùy tiện giết được.

[Gần] [Chân Trời Xa Xăm nơi nào]: Đặc biệt là với một lính mới, bị người khác giết, sẽ có tâm lý oán hận đó!

[Gần][Lộ Hướng Bắc]: Cậu muốn thế nào?

Bạch Văn nhìn số thuốc hồi máu chỉ còn phân nửa của mình, ám chỉ.

[Gần] [Chân Trời Xa Xăm nơi nào]: Anh xem máu của tui còn không đầy đây này.

[Hệ thống][Lộ Hướng Bắc] công kích bạn.

[Hệ thống] bạn bị [Lộ Hướng Bắc] giết chết, bạn muốn hồi sinh tại chỗ hay trở về Diêm Vương điện?

[Gần] [Chân Trời Xa Xăm nơi nào]:…..

[Gần][Lộ Hướng Bắc]:…

[Gần] [Chân trời xa xăm nơi nào]: /(ㄒoㄒ)/~~ Anh không muốn cho tui thuốc, cũng không cần giết tôi mà!

[Gần] [Lộ Hướng Bắc]: -_-||| Sai lầm.

Lộ Nam Minh rất 囧, hắn làm nhiệm vụ cần trái cây rớt từ trên người nhền nhện xuống, giữa đường nhìn thấy một kỵ sĩ sắp chết, với tư cách là một mục sư đúng chuẩn, tất nhiên hắn sẽ chọn tăng máu cho đối phương, vì thế đè xuống phím tắt tăng máu.

Chỉ là hắn đã quên, hiện tại mình chơi nhân vật thích khách, không phải mục sư.

Rất không khéo nữa chính là phím tắt tăng máu của mục sư lại chính là phim tắt công kích của thích khách.

Cho nên, thật sự là sai lầm.

Khóe miệng Bạch Văn co giật, nếu thật sự là sai lầm, vậy rốt cục cậu xui xẻo thế nào chứ? Lại chết trong tay một người với cùng một sai lầm?

[Gần] [Chân trời xa xăm nơi nào]: /(ㄒoㄒ)/~~ Tui không tin anh.

[Gần] [Lộ Hướng Bắc]: Ừ.

Lộ Nam Minh cảm thấy chính mình cũng không tin được lời mình nói ra, rõ ràng hắn phạm một sai lầm những hai lần, lại nhằm vào cùng một người.

Lộ Nam Minh cũng cảm thấy tội nghiệp cho bạn trẻ kỵ sĩ đáng thương kia.

[Gần] [Chân trời xa xăm nơi nào]: !!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!

[Gần] [Chân trời xa xăm nơi nào]: Anh bình tĩnh thừa nhận sai lầm của mình vậy sao!

[Gần] [Chân trời xa xăm nơi nào]: Người anh em, tui sùng bái sự vô sỉ của anh.

[Gần] [Lộ Hướng Bắc]: ….

[Gần] [Lộ Hướng Bắc]: Trên người tôi không có thuốc, đợi chút tôi cho cậu.

[Gần] [Chân trời xa xăm nơi nào]: Thật?

[Gần] [Lộ Hướng Bắc]: Ừm, vừa lúc giờ tôi muốn đi mua thanh tâm tẩy đỏ.

[Gần] [Chân trời xa xăm nơi nào]: Tui về Diêm Vương điện trước, không còn đá hồi sinh nữa.

[Gần] [Lộ Hướng Bắc]: Ừ

Chữ này vừa được gửi, thích khách vẫn đứng ở chỗ kia biến mất luôn.

[Gần] [Chân trời xa xăm nơi nào]: ….

Bạch Văn im lặng, người này thật sự là đầu gỗ, chẳng lẽ không nghe hiểu cậu ám chỉ đá hồi sinh sao?

Bạch Văn im lặng chọn trở về Diêm Vương điện, mới từ Diêm Vương điện ra, liền thu được lời mời kết bạn của Lộ Hướng Bắc, Bạch Văn sửng sốt chọn đồng ý, sau đó liền nhận được lời mời giao dịch.

Trong túi có thêm mấy bọc thuốc hồi máu, đá hồi sinh, còn có cả mấy bộ trang bị rách, tuy cậu không dùng được, nhưng bán đi cũng có thể được vài đồng.

Mặc kệ ở đâu, tiền đều là thứ tốt cả.

Bạch Văn rất không có thành ý gửi một câu cảm ơn, sau đó đi thẳng đến cửa hàng, đổi toàn bộ số đồ vật không dùng đến thành tiền. Nhìn lại số tiền mà mình đang có, Bạch Văn thỏa mãn nheo mắt lại, chợt nhớ tới phong cách tiêu tiền như nước của A Minh Minh nhà mình.

[Mật] Bạn nói với [Lộ Hướng Bắc]: Người anh em, lúc nãy anh đi Thâm Uyên làm gì thế?

[Mật] [Lộ Hướng Bắc] nói với bạn: Giết nhền nhện.

[Mật] Bạn nói với [Lộ Hướng Bắc]: Anh hơn bốn mươi cấp rồi, đi Thâm Uyên cũng có được kinh nghiệm đâu?

[Mật] [Lộ Hướng Bắc] nói với bạn: Nhiệm vụ cần.

[Mật] Bạn nói với [Lộ Hướng Bắc]: *gõ mõ, gõ mõ* đừng coi tui thật sự là lính mới nghen.

Trong “Giang hồ” làm gì có nhiệm vụ nào cần đi Thâm Uyên giết nhền nhện chứ, gần đây trò chơi cũng không update mà.

[Mật] [Lộ Hướng Bắc] nói với bạn: Nhiệm vụ kịch tình.

[Mật] Bạn nói với [Lộ Hướng Bắc]: (⊙_⊙) Thì ra là thế.

Nếu như là nhiệm vụ kịch tình thì còn có khả năng, nghe nói nhiệm vụ này rất biến thái, rất ít người chơi làm nhiệm vụ này. Bạch Văn cũng từng cảm thấy thích với trò này, nhưng bởi vì phải chuyên tâm theo đuổi chồng yêu, nên chưa có làm.

[Mật] Bạn nói với [Lộ Hướng Bắc]: Nghe nói nhiệm vụ rất biến thái, người anh em, anh nhìn thế mà thật không tầm thường nhá!

[Mật] Bạn nói với [Lộ Hướng Bắc]: Thật sự quá hợp khẩu vị của tui.

[Mật] Bạn nói với [Lộ Hướng Bắc]: Tui quyết định, từ nay về sau sẽ cùng chung hoạn nạn với anh, anh chính là anh em vào sinh ra tử với tui.

[Mật] [Lộ Hướng Bắc] nói với bạn: -_-||| Cậu muốn làm gì?

[Mật] Bạn nói với [Lộ Hướng Bắc]: /(ㄒoㄒ)/~~ anh nói oan cho tui rồi.

[Mật] [Lộ Hướng Bắc] nói với bạn: …

[Mật] [Lộ Hướng Bắc] nói với bạn: Cũng được, tôi đang thiếu cu li.

[Mật] Bạn nói với [Lộ Hướng Bắc]: Có thể đổi ý không?

[Mật] [Lộ Hướng Bắc] nói với bạn: Cho cậu phí cu li.

[Mật] Bạn nói với [Lộ Hướng Bắc]: Bao nhiêu?

[Mật] [Lộ Hướng Bắc] nói với bạn: Ngoại trừ đồ nhiệm vụ cần ra, những cái khác cho cậu hết.

[Mật] Bạn nói với [Lộ Hướng Bắc]: Ấu zề! Chúng ta đi thôi!

Bạch Văn chạy thẳng một mạch đến Thâm Uyên, cậu không nghĩ sẽ nhặt được một tên đầu đất thật sự như thế này đâu, vốn ban đầu cậu chỉ định bám đuôi ăn ké kinh nghiệm mà thôi, vậy mà giờ có thể vừa chơi vừa kiếm tiền, thật sự là quá hời.

[Mật] Bạn nói với [Lộ Hướng Bắc]: Người anh em, tui đến Thâm Uyên rồi, anh đâu?

[Mật] [Lộ Hướng Bắc] nói với bạn: Tôi đang ở núi Vô Ảnh.

[Mật] Bạn nói với [Lộ Hướng Bắc]: T^T Sao anh lại chạy vào núi Vô Ảnh rồi?

[Mật] [Lộ Hướng Bắc] nói với bạn: Trả nhiệm vụ.

[Mật] Bạn nói với [Lộ Hướng Bắc]: TAT Tại sao anh không nói cho tui biết, mắc công tui chạy vào đây rồi?

[Mật] Bạn nói với [Lộ Hướng Bắc]: Tiếp theo làm gì đây?

[Mật] [Lộ Hướng Bắc] nói với bạn: Bạch Tố Trinh bị Kiều Phong đả thương, cần quả bàn đào bên trong khu vườn của Ma Vương Ma Giới làm thuốc dẫn chữa trị.

Bạch Văn thiếu chút nữa phun, rốt cục đây là dung hợp bao nhiêu thể loại chứ?

[Mật] Bạn nói với [Lộ Hướng Bắc]: -_-||| Quả nhiên là nội dung nhiệm vụ vô cùng biến thái.

[Mật] Bạn nói với [Lộ Hướng Bắc]: Lộ huynh, sự yêu thích của anh thật sự rất đặc biệt.

[Mật] [Lộ Hướng Bắc] nói với bạn: Lộ ngực?

Lộ huynh và Lộ ngực đều có phát âm là lù xiōng.

[Mật] Bạn nói với [Lộ Hướng Bắc]: Ặc… yêu thích của anh quả nhiên rất đặc biệt.

[Mật] [Lộ Hướng Bắc] nói với bạn: Đánh sai chữ.

[Mật] Bạn nói với [Lộ Hướng Bắc]: Hừ hừ hừ, anh dám thề không phải đang đùa giỡn tui không?

[Mật] [Lộ Hướng Bắc] nói với bạn: Nếu như tôi nhớ không nhầm, giới tính của cậu là nam.

[Mật] Bạn nói với [Lộ Hướng Bắc]: /(tot)/~~ Anh kì thị đồng tính ư?

[Mật] [Lộ Hướng Bắc] nói với bạn: …

[Mật] Bạn nói với [Lộ Hướng Bắc]: Tui biết ngay anh không kì thị đồng tính mà.

[Mật] Bạn nói với [Lộ Hướng Bắc]: Hế hế, không hổ là người anh em tui đây coi trọng.

[Mật] [Lộ Hướng Bắc] nói với bạn: Cho nên?

[Mật] Bạn nói với [Lộ Hướng Bắc]: Tuy rằng tui là một thành viên trong đại đội đồng chí, nhưng anh đừng có yêu tui đó, tui là hoa đã có chủ rồi.

Lộ Nam Minh im lặng trợn mắt, vì sao dạo gần đây hắn luôn gặp được người động kinh thế không biết! Chẳng lẽ còn có một loại tiêu chuẩn như thế sao, ai đến nói cho hắn biết, tột cùng thì hắn đã biểu hiện như thế nào mà Chân Trời Xa Xăm Nơi Nào lại nghĩ hắn có hứng thú với cậu ta?

Nếu nói đến hứng thú, Chân Trời Xa Xăm Nơi Nào quấn rịt lấy hắn mới thật đáng nghi đó? Hơn nữa còn thản nhiên thừa nhận tính hướng của mình như thế.

Nhớ tới cú điện thoại mới nhận được của cậu chàng trúc mã rạng sáng ngày hôm qua, Lộ Nam Minh rất muốn phát điên, chẳng lẽ hiện tại đồng tính đã trở thành mốt rồi sao? Vì sao người chung quanh hắn đều gia nhập đại quân đồng tính rồi? Vì sao tùy tiện gặp một người cũng là đồng tính?

Mặc kệ có phải là mốt hay không, Lộ Nam Minh cũng coi người mới gặp này là thằng ngốc, ngu ngốc mới tự lộ tính hướng của mình như thế? Thời buổi này mấy tay săn “hàng” qua mạng đầy rẫy.

Lộ Nam Minh không khỏi nhớ tới Bạch Văn, tuy cậu ấy ngốc nghếch thật đó, nhưng ít ra không cầm loa đi tuyên bố cho toàn thế giới biết, cũng không thấy cậu ấy lên mạng làm bậy, xem ra Bạch Văn vẫn là một người còn chút thông minh.

Bởi vì nhớ đến Bạch Văn, Lộ Nam Minh không nhịn được ngó cái điện thoại vẫn im lặng trên bàn cả buổi, trên đó ngay cả một tin nhắn chưa đọc cũng không có, Lộ Nam Minh mím môi, đặt di động bên cạnh miếng lót chuột.

[Mật] [Lộ Hướng Bắc] nói với bạn: trước đi tìm cây bàn đào.

[Mật] Bạn nói với [Lộ Hướng Bắc]: … Vườn của ma vương ma giới?

[Mật] [Lộ Hướng Bắc] nói với bạn: Ừ.

[Mật] Bạn nói với [Lộ Hướng Bắc]: Ở đâu?

[Mật] [Lộ Hướng Bắc] nói với bạn: Đợi lát nữa sẽ biết.

[Mật]Bạn nói với [Lộ Hướng Bắc]: Cho nên, anh cũng không biết?

[Mật] [Lộ Hướng Bắc] nói với bạn: Ừ.

[Mật] Bạn nói với [Lộ Hướng Bắc]: ….

Bạch Văn lần đầu tiên bị nghẹn không nói được lời nào, mấy tiếng đồng hồ tiếp theo cậu im thin thít, bởi vì bọn họ đi dạo cả bản đồ rồi nhưng không phát hiện khu vườn của ma vương.

Làm Bạch Văn đến bữa cơm chiều, trong đầu vẫn còn suy nghĩ về bản đồ trong trò chơi.

Bởi vì Bạch Văn không tập trung, trên bàn cơm cũng rất yên tĩnh.

Ngụy Vũ Thông đến nhà họ Chu đã vài ngày, lần đầu tiên thấy sự tồn tại của Bạch Văn quan trọng cơ nào, tuy nó thường hay để hồn lên tận sao Hỏa, nhưng quả thật chính là người thú vị.

Chu Tiếu Đông giật nhẹ ống tay áo của Ngụy Vũ Thông, trộm nháy mắt với anh.

Vì cả nhà đang im lặng nên khi Chu Tiếu Đông ám chỉ tất cả mọi người đều nhìn thấy hết, dưới cái nhìn trắng trợn của cả nhà, Ngụy Vũ Thông không thể không gượng ngẩng đầu hỏi Bạch Văn: “Khụ, Văn Văn, A Minh hôm nay chưa gửi tin nhắn cho em à?” Bởi vì tất cả mọi người đều gọi Bạch Văn là Văn Văn, Ngụy Vũ Thông cũng không để ý mà thay đổi theo.

Ánh mắt mọi người sáng rực lên, bởi vì Bạch Văn không giấu diếm, cho nên mọi người trong lòng đều biết thân phận thật của A Minh, cũng chú ý tình cảm không bình thường Bạch Văn dành hắn.

Bạch Văn hoàn hồn, lắc đầu cầm điện thoại lên nhìn thử xem.

Cũng không thấy tin nhắn Lộ Nam Minh gửi đến, nhưng cái này chẳng ảnh hưởng nhiều đến Bạch Văn, cậu tự động gửi tin nhắn quấy rầy hắn.

Ngu ngốc: A Minh Minh, em đang ăn cơm, anh ăn chưa?

Lộ Nam Minh đang ngồi ăn cơm, cảm giác điện thoại trong người khẽ rung, dưới ánh nhìn chăm chú của cả nhà, lôi điện thoại ra đọc tin nhắn, mặt không đổi sắc trả lời lại.

Chồng yêu: Đang ăn.

Ngu ngốc: ~(@^_^@)~ A Minh Minh chúng ta thật có duyên, cách xa nhau cả ngàn dặm mà lại cùng ăn cơm.

Ngu ngốc:  Em đang ăn cá, anh có đang ăn không?

Chồng yêu: Có, tôi cũng đang ăn đầu cá.

Ngu ngốc:  /(tot)/~~ Antue, thế không phải anh đang hôn cá sao?

Chồng yêu: Rốt cục cậu đang nghĩ gì thế?

Ngu ngốc:  ~(@^_^@)~ Muốn hôn anh như thế …

Chồng yêu: -_-|||

Ngu ngốc: *cắn móng tay* A Minh Minh, có được không thế?

Chồng yêu: … Hôn thế nào?

Bạch Văn che miệng cười ngu, nguyên cả đám người nhà họ Chu duỗi dài cổ, hận không thể trực tiếp nhào tới đọc tin nhắn của cậu.

Ngu ngốc:  Ah … nếu không em tới thăm anh?

Lộ Nam Minh dùng ngón tay xoa nhẹ huyệt thái dương, tưởng tượng khả năng Bạch Văn đến thăm mình, hắn liền cảm thấy đau đầu.

Chồng yêu: Nếu không, cậu cũng chọn đầu cá để ăn đi?

Ngu ngốc:  Hiu hiu

Chồng yêu: Nghe lời, nghe lời đi!

Bạch Văn cười tít mắt định gắp đầu cá lên ăn, kết quả phát hiện đầu cá đã không cánh mà bay, cậu ngạc nhiên há to mồm, nhìn quanh một vòng, vừa lúc thấy cậu mình đang chuẩn bị đưa đầu cá vào miệng, cậu quát to lên: “Cậu!”

Một bàn người mắt sáng rực nhìn Bạch Văn, Chu Viễn bị dọa cho nhảy dựng, tay run một cái, thiếu chút nữa làm rơi đầu cá, vì không muốn làm ra chuyện bất nhã trên bàn ăn, Chu Viễn liền đặt đầu cá lại vào bát của mình, lúc này mới hỏi: “Văn Văn, sao thế?”

Bạch Văn cắn đũa, đáng thương nói: “Con muốn ăn đầu cá!”

“Hả? Con thích sao?” Chu Viễn không hiểu gì hỏi, ông nhớ rõ Bạch Văn trước giờ không hề thích ăn cá mà.

Bạch Văn gật đầu cái rụp.

Chu Viễn gắp đầu cá sang bát cho cậu.

Bạch Văn cảm thấy mỹ mãn ăn đầu cá, đặt biệt là miệng cá.

Đám người nhà họ Chu 囧 nhìn chằm chằm cậu, cảm giác, vẻ mặt cậu khi ăn đầu cá có gì đó không đúng lắm!

Bạch Văn lại không nghĩ nhiều như thế, ăn hết đầu cá lại tiếp tục tình thương mếm thương với chồng yêu nhà mình.

Ngu ngốc:  Vậy được rồi, lần sau anh phải đền bù tổn thất cho em đó!

Chồng yêu:… Đền bù tổn thất như thế nào?

Ngu ngốc: Tự anh xuống bếp làm cá cho em ăn.

Chồng yêu: Nấu cơm không phải là việc mà một người vợ nên làm sao?

Ngu ngốc:  …

Ngu ngốc: Áu áu áu áu… Nếu không em làm cá cho anh ăn, lúc đó, em chính là vợ của anh rồi hén?

Chồng yêu: Nhìn trời.

Ngu ngốc:  A Minh Minh, anh thật xấu!

Chồng yêu: Ha ha.

Lộ Nam Minh gửi tin nhắn, tự nhiên khóe miệng cũng cười rộ lên.

Lộ Duyệt Hân chẳng biết đã mò đến gần từ lúc nào, không chỉ thấy được tin nhắn, mà còn thấy cả nụ cười này của Lộ Nam Minh, cô ta tức giận chỉ trích: “Anh Nam Minh, sao anh có thể yêu đương vụng trộm sau lưng em được chứ!”

Lộ Nam Minh thu nụ cười lại, vẻ mặt không biểu tình nhìn cô: “Vì sao không thể?”

Lộ Duyệt Hân tủi thân nhìn Lộ Nam Minh, thấy hắn thờ ơ như cũ, cô ta càng tủi thân hơn, ấm ức nói: “Em là em họ của anh… còn là vị hôn thê của anh nữa! Anh không thể như thế với em được!”

Lộ Nam Minh thầm than một tiếng, cất di động đi, lãnh đạm nói: “Ăn cơm.”

Lộ Duyệt Hân nhõng nhẽo: “Anh Nam Minh…”

Lộ Nam Minh ép buộc ra lệnh: “Ăn cơm!”

“…” Lộ Duyệt Hân cắn chặt môi, bưng bát cơm của mình lên, lần nữa ngồi xuống bên cạnh Lộ Nam Minh, vừa ăn vừa nhìn trộm hắn.

Lộ Nam Minh nhăn chặt mày, có chút khó chịu, giống như nhai sáp nến, ăn hết hai bát cơm, hắn liền buông đũa xuống nói: “Anh ăn xong rồi!”

Lộ Duyệt Hân xoay người ôm cứng lấy Lộ Nam Minh đang đứng dậy, thấy hắn sắp tức giận, cô nước mắt ngắn nước mắt dài, mếu máo: “Anh Nam Minh, vì sao anh không thích em? Tất cả mọi người đều không quan tâm em, ngay cả anh cũng không quan tâm em, em phải làm sao bây giờ?”

Lộ Nam Minh hít sâu một hơi, đè cơn giận của mình xuống, đẩy tay Lộ Duyệt Hân ra, lần nữa ngồi xuống, gắp cho Lộ Duyệt Hân một đũa thức ăn, nói: “Đừng khóc, ăn cơm đi!”

Lộ Duyệt Hân bướng bỉnh cắn đầu đũa, khóc rúm ró cả người, tiếp tục gào to những ấm ức của mình: “Vì sao? Vì sao? Em chẳng gây ra chuyện gì cả, tại sao bọn họ đều không thích em!”

Lộ Nam Minh bất đắc dĩ nói, “Không có ai không thích em.”

“Anh Nam Minh, chỉ anh thích em, giờ anh cũng không quan tâm em nữa, em phải làm sao bây giờ?” Lộ Duyệt Hân rất bất lực bụm mặt, khóc toáng lên.

“Em còn có chú và thím.”

“Không, bọn họ không quan tâm em trước, em cũng không cần bọn họ.”

“Duyệt Hân, em đừng như vậy, dù sao bọn họ vẫn là cha mẹ của em.” Lộ Nam Minh dừng một chút, lại nói: “Chuyện kia… không trách bọn họ.”

Lộ Duyệt Hân lập tức ngừng khóc, khiếp sợ nhìn Lộ Nam Minh, im lặng rơi nước mắt, sau nửa ngày mới nói: “Anh Nam Minh, anh không yêu em đúng không? Cũng không quan tâm em nữa đúng không?” Câu cuối cùng, Lộ Duyệt Hân quát lên như bị tâm thần.

Lộ Nam Minh thấy Lộ Duyệt Hân lại bắt đầu không khống chế được cảm xúc của mình, không thể không ôm cô vào lòng an ủi.

Bởi vì Lộ Duyệt Hân đọc được tin nhắn, trong lòng đã tự mặc định Lộ Nam Minh không cần cô ta nữa, cho nên mặc kệ hắn có khuyên thế nào, cuối cùng cô ta vẫn đẩy hắn ra, chạy đi.

Lộ Nam Minh sửng sốt tại chỗ vài giây, cảm thấy nếu cứ để như thế thì không được, liền gọi điện cho Khang Phi, để gã đi khuyên nhủ cô.

Lộ Nam Minh ở nhà vô cùng sốt ruột, mãi đến khi Khang Phi gọi điện thoại đến nói đã tìm thấy Lộ Duyệt Hân rồi, cô ta vẫn còn khóc, đang chờ Lộ Nam Minh đi tìm mình.

Lộ Nam Minh nghe xong, trầm mặc thật lâu, lâu đến độ Khang Phi cứ tưởng điện thoại mất sóng rồi.

“Được rồi, ông giúp tôi trông chừng cô ấy!”

Khang Phi cũng im lặng vài giây, nhưng gã là kinh ngạc, sau khi ngạc nhiên xong, Khang Phi cười ha ha nói: “Ha ha, được, làm vì anh em, hôm nay giúp ông một lần.”

“Cám ơn!” Lộ Nam Minh cúp điện thoại, có chút mệt mỏi xoa nhẹ huyệt thái dương, nhìn bàn ăn gần như còn nguyên mà ngẩn người.

Trước khi online, Bạch Văn lượn qua diễn đàn game, tìm kiếm: Cây bàn đào trong vườn của Ma Vương Ma giới.

Lập tức tìm được rất nhiều kết quả, đại đa số đều là kêu ca nội dung nhiệm vụ thật biến thái, cụ thể thì vườn của Ma vương Ma giới ở đâu, tất cả mọi người đều có suy đoán của mình, chỉ là chưa chứng minh được mà thôi.

Bởi vì người thích chơi nhiệm vụ kịch tình rất ít, hơn nữa nội dung của trò chơi còn rất vô vàn, cũng không phải ai cũng có tinh thần thép để kiên trì đến cùng.

Bạch Văn thất vọng tắt diễn đàn đi, tiến vào trò chơi tiếp tục hành trình tìm đào đau khổ.

Tâm trạng Lộ Nam Minh không tốt lắm khi đăng nhập trò chơi, khi vào rồi liền nhận được lời mời tổ đội của [Chân Trời Xa Xăm Nơi Nào] gửi tới, hắn có chút ngạc nhiên, hắn vẫn nghĩ đối phương với tư tưởng như người sao Hỏa kia, ăn cơm xong sẽ không chơi nữa chứ, không ngờ rằng người này lại tìm mình.

Hắn hiển nhiên đã đánh giá thấp độ bao dung của tư tưởng sao Hỏa rồi.

[Đội ngũ] [Chân Trời Xa Xăm Nơi Nào]: Lộ huynh, anh đến rồi.

[Đội ngũ] [Chân Trời Xa Xăm Nơi Nào]: Vừa lượn diễn đàn, tìm tìm, kết quả không có người nào tìm ra sự tồn tại của cây đào cả.

[Đội ngũ] [Lộ Hướng Bắc]: Ừ.

[Đội ngũ] [Chân Trời Xa Xăm Nơi Nào]: Trò này biến thái thật đó!

[Đội ngũ] [Lộ Hướng Bắc]: Có chút.

[Đội ngũ] [Chân Trời Xa Xăm Nơi Nào]: Lộ huynh à, anh có cần bình tĩnh đến thế không?

[Đội ngũ] [Lộ Hướng Bắc]: Đại khái tôi có thể đoán được, nơi có quả đào.

[Đội ngũ] [Chân Trời Xa Xăm Nơi Nào]: Anh nghĩ chúng ta lên kênh thế giới hỏi một chút, có thể có ai đó biết không?

Hai tin nhắn gửi cách nhau không đến hai giây, Bạch Văn kinh ngạc vô cùng.

[Đội ngũ] [Chân Trời Xa Xăm Nơi Nào]: Anh biết hả?

[Đội ngũ] [Lộ Hướng Bắc]: Đại khái.

[Đội ngũ] [Chân Trời Xa Xăm Nơi Nào]: *buồn bực* Thế sao giờ anh mới nói?

[Đội ngũ] [Lộ Hướng Bắc]: Giờ định đi.

[Đội ngũ] [Chân Trời Xa Xăm Nơi Nào]: Tui không còn sức đậu xanh rau má nữa rồi, nói đi, ở đâu?

[Đội ngũ] [Lộ Hướng Bắc]:  Có một phó bản nhỏ tên là Tuyệt Viên.

[Đội ngũ] [Chân Trời Xa Xăm Nơi Nào]: Rất tốt rất mạnh mẽ!

[Đội ngũ] [Chân Trời Xa Xăm Nơi Nào]: Tuy thật sự tui không hiểu, hai chỗ này ngoài trừ giống nghĩa ở một từ thì còn gì tương tự nữa, nhưng tui vẫn quyết định sẽ tin tưởng anh một lần.

Viên là vườn 

[Đội ngũ] [Lộ Hướng Bắc]: Đi.

Bé kỵ sĩ của Bạch Văn mới rời khỏi Tân Thủ thôn, không có bất kỳ phương tiện đi lại nào khác, chỉ có thể dựa vào đôi chân ngắn nhỏ bé của mình luyện tập cơ thể bằng cách chạy bộ mà thôi. Chờ cậu gian khổ chạy đến trước phó bản Tuyệt Viên thì đã thấy tọa kỵ chó săn của Lộ Hướng Bắc đang gật gà gật gù ngồi đó rồi.

Bạch Văn hận đến nghiến răng nghiến lợi, nhớ năm đó khi vẫn còn chơi acc Nhiễu Chỉ Nhu, trang bị gì cũng có người chuẩn bị cho, đổi acc cái liền không có người quan tâm nữa, cảm giác kia chỉ hai từ thê lương làm sao có thể diễn tả được.

[Đội ngũ] [Chân Trời Xa Xăm Nơi Nào]: Haizz, nhớ năm đó có một cơ hội bày ra trước mắt tui, tui không biết quý trọng, mãi đến lúc mất đi rồi tui hối hận thì đã không còn kịp, nếu có thể quay về một lần…

[Đội ngũ] [Lộ Hướng Bắc]: Sẽ thế nào?

[Đội ngũ] [Chân Trời Xa Xăm Nơi Nào]: Haizz, đây mới là chỗ tui thở dài, vẫn là phải mất đi.

[Đội ngũ] [Lộ Hướng Bắc]: Vì sao?

[Đội ngũ] [Chân Trời Xa Xăm Nơi Nào]: Vì chồng nhà tui.

[Đội ngũ] [Lộ Hướng Bắc]: Chồng?

[Đội ngũ] [Chân Trời Xa Xăm Nơi Nào]: ~(@^_^@)~ Đã nói tui là đồng tính mà, tất nhiên có chồng rồi.

[Đội ngũ] [Chân Trời Xa Xăm Nơi Nào]: Tui với chồng tui vừa gặp đã yêu rồi đó! Có phải rất lãng mạn rất lãng mạn rất rất lãng mạn không? Lộ huynh, anh không cần ghen tị với tui đâu, nhất định anh cũng sẽ tìm được chân mệnh thiên tử của mình.

[Đội ngũ] [Lộ Hướng Bắc]: Bớt nhảm nhí, vào phó bản.

[Đội ngũ] [Chân Trời Xa Xăm Nơi Nào]: Đừng lãnh đạm như thế có được không, anh muốn biết gì tui đều sẽ nói cho anh biết.

Bọn họ tiến vào phó bản.

[Đội ngũ] [Lộ Hướng Bắc]: Đánh quái.

Bạch Văn kéo bé kỵ sĩ của mình xông thẳng vào đám quái, cậu vẫn nghĩ rằng Lộ Hướng Bắc sẽ đánh lén quái sau lưng mình, cho nên cậu cứ đánh không hề bị cản trở, hoàn toàn không nghĩ tới bản thân sẽ bị quái quật ngã chỉ trong chớp mắt.

Một khắc khi thấy bé kỵ sĩ nhà mình cạp đất, Bạch Văn ngoại trừ khiếp sợ còn rất phẫn nộ.

Loại tức giận này sau khi nhìn thấy Lộ Hướng Bắc không ở bên cạnh thì đã thăng cấp thành vô cùng giận dữ.

[Đội ngũ] [Chân Trời Xa Xăm Nơi Nào]: Anh vô sỉ quá rồi đó, lại để một mình tui phải đánh quái, còn mình chạy không thấy đuôi đâu!

[Đội ngũ] [Lộ Hướng Bắc]: Tôi đi hái đào.

….

[Đội ngũ] [Chân Trời Xa Xăm Nơi Nào]: Hái xong chưa?

[Đội ngũ] [Lộ Hướng Bắc]: Rồi, đi ra ngoài được rồi.

[Đội ngũ] [Chân Trời Xa Xăm Nơi Nào]: …. Anh giỡn tôi hả?

[Đội ngũ] [Lộ Hướng Bắc]: Không có. Dù sao cũng phải có người hấp dẫn lực chú ý của quái mà.

[Đội ngũ] [Chân Trời Xa Xăm Nơi Nào]: Tui nhớ kỹ rồi!

[Đội ngũ] [Lộ Hướng Bắc]: Tôi cho cậu tiền.

[Đội ngũ] [Chân Trời Xa Xăm Nơi Nào]: Anh đừng tưởng tiền có thể mua chuộc được tui nhé.

[Đội ngũ] [Chân Trời Xa Xăm Nơi Nào]: Cho bao nhiêu?

[Đội ngũ] [Lộ Hướng Bắc]: Đi trả nhiệm vụ đã.

==============================================

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: ~~~~(>_<)~~~~ Tớ: Bánh bèo xuất hiện rồi ~~~~(>_<)~~~~
Bình Luận (0)
Comment