Hệ thống thông báo: Truy Mệnh trong Tứ Đại Danh Bổ, trong lúc truy bắt Thanh Mai Chử Trà và Vô Song Ngư đã hy sinh tính mạng. Thanh Mai Chử Trà và Vô Song Ngư được thưởng cấp bậc võ công.
Xa nhắn tin cho Pháo Thiên Minh: "Bước thứ nhất hoàn thành, chớ nên dây dưa, mau trở về quán trọ."
Sau khi Pháo Thiên Minh nhận được tin, lập tức ngưng đùa giỡn với Thiết Thủ ở cửa trấn, nhẹ nhàng nhảy lên mấy cái rồi thoát khỏi trận chiến.
Pháo Thiên Minh áp sát quán trọ rồi trực tiếp nhảy phóc lên lầu hai, nhưng không ngờ gió rít kéo tới, mười hai mũi tên bắn thẳng vào hông phải. Vô Tình đã ra khỏi cái kiệu, ngồi bên cạnh cách đó không xa, tay cầm một chiếc sáo ngọc, hắn trông thấy màn đánh úp giết Truy Mệnh của Xa và Vụ Lý Hoa, cố giữ bình tĩnh, ở bên cạnh chờ thời cơ.
Thấy Pháo Thiên Minh sắp bỏ mình, bỗng từ lầu hai nhảy ra một người, dùng thân thể đỡ hết mũi tên rồi thân thể hóa thành quang. Pháo Thiên Minh thở dài: Nợ người ta một mạng rồi! Người đỡ mũi tên chính là Đường Đường, trước khi ra đi cô mỉm cười với Pháo Thiên Minh. Dường như rất hài lòng được giúp đỡ y.
Nếu là người khác, sau này Pháo Thiên Minh có thể lấy ra đùa giỡn, đương sự cũng không để tâm. Cho dù là bằng hữu không mấy thân thiết như Hát Bất Túy cũng có thể chơi bài quân tử kết giao nhạt như nước, lòng chân thành sáng như nhật nguyệt.
Nhưng với Đường Đường... không phải Pháo Thiên Minh không biết tâm tư của cô, chỉ là đối với Đường Đường không hề rung động, không có cảm giác.
Tục ngữ có nói nữ truy nam chỉ cách một lớp giấy nhưng vẫn có một số nam nhân sẽ không chấp nhận tình cảm như vậy. Dù tục ngữ còn nói: Ăn chùa ngu sao không ăn, nhưng mà... theo nguyên tắc của Mã: ta muốn tìm nữ nhân lên giường, tuyệt đối không tìm trinh nữ, hậu quả quá nghiêm trọng. Pháo Thiên Minh cũng giống thế, yêu đương với người không có tình cảm, hy sinh nhiều thời gian, không gian, y cảm thấy không đáng. Hắn còn tin vào duyên phận, khi đã đến thì sẽ là của mình. Dù sao bây giờ không phải như thế kỷ 21, khi tỷ lệ nam nữ nghiêm trọng mất cân bằng cứ 10 người đàn ông có 2 gã độc thân.
Hiện giờ là bốn đấu hai, mỗi bên mất một người võ công yếu nhất. Đường Đường gần đây đều đang tham khảo tư liệu, mọi người đều hiểu đặc điểm hai người bên ngoài quán trọ. Thiếu sót lớn nhất của Vô Tình là không biết võ công, thân không chút nội lực. Nhưng ám khí của hắn sắc bén, có lẽ cũng hiếm thấy trên đời. Đặc biệt là cái kiệu kia, bên trong đầy bẫy, gần nó là chết. Hơn nữa kiệu còn có tác dụng phòng cháy, phòng thủ, phòng ám khí đánh úp, dĩ nhiên nếu đổ được thùng dầu đốt cháy thì cũng phá hủy được phần nào.
Còn Thiết Thủ càng tồi tệ, kiếm của Pháo Thiên Minh chém còn không đứt, ba người kia đâu dám đối chưởng đối quyền với hắn.
"Bọn chúng đang làm gì vậy?" Vụ Lý Hoa quan sát hai người dưới lầu. Mấy người áp mặt vào khe cửa sổ nhìn xuống, chỉ thấy Vô Tình và Thiết Thủ chia nhau canh gác trước sau, phía trước Vô Tình đang chỉ huy bốn tiểu đồng trồng tre quanh quán trọ cách hai mươi trượng. Cũng không thể gọi là trồng tre, chỉ là cầm những cây tre cắm xuống đất.
"Ý đồ gì đây?" Pháo Thiên Minh không hiểu ra sao.
"Không rõ!" Vô Song Ngư cũng không hiểu.
"Lần này gặp rắc rối rồi, có lẽ đây là một trận thế." Xa dù không biết nhưng cũng đoán được phần nào.
"Trận thế? Ta từng gặp một lần rồi. Chính là Đào Hoa trận trên Đào Hoa đảo, Mã và Phích Lịch bị nhốt vài ngày, sau đó ta và Kiều Phong tới bái kiến trên đảo mới thả bọn họ ra. Ta nghĩ chắc hắn không muốn ta chạy trốn." Thật ra mục tiêu lớn nhất của Vô Tình là ngăn chặn khinh công của Pháo Thiên Minh, nhưng không ngờ Pháo Thiên Minh lại không tiện bỏ rơi Vô Song Ngư.
"Đường Đường phát tin nhắn cho ta: Địch không động thì ta động. Bảo ta làm theo kế hoạch." Xa nhìn tin nhắn nói.
Pháo Thiên Minh nghi hoặc hỏi: "Rốt cuộc Đường Đường này là người từ đâu tới, những âm mưu này của cô ấy... Không thể gọi là âm mưu, nên gọi là mưu lược, xem ra rất thuần thục."
"Ha ha, nói về chuyện này nhỉ... Trà, trong quân đội hình như ngươi chỉ là một sĩ quan thôi phải không?"
"Cái rắm! Binh nhì." Pháo Thiên Minh rất buồn bực, cho tới khi xuất ngũ cũng không được làm tiểu đội trưởng.
"Hì hì, Đường Đường nhà người ta là sinh viên tốt nghiệp trường quân đội, mang cấp bậc thượng úy! Là tinh anh được chiêu mộ trong tổng tham mưu nghiên cứu binh pháp cổ xưa. Chỉ là hiện giờ chân bị thương phải nghỉ dưỡng một năm. Đó cũng là lý do cô ấy thành lập bang phái, muốn rèn luyện mưu lược trong trò chơi."
"Thượng úy à? Chẳng trách ta vừa thấy ánh mắt đó đã lạnh cả gáy. Thì ra là dân thường nhìn thấy trưởng làng." Pháo Thiên Minh phớt lờ giọng điệu ám chỉ của Xa.
Vô Tình đã dùng Bát Môn Kim Tỏa bao vây quán trọ, tuy đơn sơ nhưng hắn tin chắc có thể ngăn chặn bất cứ ai muốn xông ra ngoài trong một nén hương. Giờ hắn đã gọi Thiết Thủ ở cửa sau quay lại. Tâm điểm trận thế là lối đi rộng 5 mét dài 20 mét màu xanh lá ngoài cửa chính, Vô Tình ngồi trong kiệu giữa đường vén rèm lên. Thiết Thủ thì bảo vệ một bên chờ đợi. Thiết Thủ rất tin tưởng Vô Tình, Vô Tình cũng rất tự tin, vì hắn đã chuẩn bị sẵn hơn trăm cân ám khí, bất kỳ ai dám xông vào lối đi này, cho dù là Trương Tam Phong cũng sẽ bị thương ngay tại chỗ.
Cánh cửa chính luôn đóng kín lại "rầm" một tiếng mở ra, Vô Song Ngư và Pháo Thiên Minh chậm rãi tiến về phía hai người. Thiết Thủ và Vô Tình kinh ngạc, họ nghĩ đến nhiều cách hai người xuất hiện nhưng không ngờ lại là Pháo Thiên Minh che chở cho Vô Song Ngư chậm rãi đi tới chịu chết. Đặc biệt là tư thế che chở đó, hoàn toàn không giống anh hùng xông lên đoạn đầu đài nâng đỡ đồng đội... mà là Vô Song Ngư biến thành một bà lão, Pháo Thiên Minh thân là người trẻ tuổi tận tình đỡ lão nhân qua đường.
Thiết Thủ lạnh lùng nói: "Đại sư huynh trấn giữ trận thế, ta bắt bọn chúng trước đã."
"Khoan đã!" Vô Tình lạnh lùng nhìn Pháo Thiên Minh và Vô Song Ngư đi tới vị trí cách mười thước, mới lau mồ hôi nói: "Kế sách thật độc ác. Hai người này đeo mặt nạ dịch dung."
"Mặt nạ dịch dung?"
"Đúng! Chắc là bọn chúng bắt cóc khách trọ hoặc tiểu nhị trong quán rồi ép đeo mặt nạ ra. Nhìn từ xa cũng không thấy có gì khác biệt, ngay cả trang phục cũng có thể làm giống y như thật, nhưng khuyết điểm lớn nhất là mặt người đeo mặt nạ sẽ sưng hơn bình thường. Tam sư đệ quá tự tin nên mới bị lừa.
"Vậy có ích lợi gì?"
"Rất hữu dụng! Ngươi nói với thân phận của chúng ta mà làm hại một NPC bình dân bình thường sẽ ra sao?"
"... Sẽ bị Hắc Bạch song sát đưa đi. Quả thực độc ác." Thiết Thủ cũng lau mồ hôi.
"Người đưa ra kế hoạch này tâm tư rất thận trọng, biết trí thông minh của ta cao nên cố ý sắp đặt tổ hợp như vậy để gây nhầm lẫn. Vì dù ta nhìn thấu mặt nạ, cũng sẽ nghĩ cách đi này quá giả dối mà ra tay."
"Nhưng vạn nhất..."
"Ha ha!" Vô Tình cười nói: "Việc này rất đơn giản, ta nghĩ hai NPC kia chắc bị uy hiếp hoặc ép buộc không được cởi mặt nạ. Nhưng nếu lúc chúng ta ra tay, họ kêu lên thì sẽ lộ tẩy. Vậy nên miệng họ đã bị bịt lại rồi mới đeo mặt nạ vào. Ha ha! Càng lúc càng thú vị, không biết là ai đưa ra kế hoạch. Chúng ta cứ kiểm chứng trước đã."
Vô Tình giơ tay, một con củ ấu tam giác rơi xuống cách Pháo Thiên Minh hai thước: "Vứt đồ đâu có được xem là cố ý gây thương tích." Quả nhiên Pháo Thiên Minh không hề phát hiện, cứ thế bước tới. Bước củ ấu kia khiến hắn hất văng Vô Song Ngư ra, miệng phát ra tiếng ô ô. Đúng là miệng đã bị bịt. Còn Vô Song Ngư không ai đỡ, ngã sấp xuống đất, động tác rất tự nhiên. Nhưng Pháo Thiên Minh lập tức chạy tới đỡ Vô Song Ngư dậy, còn lén lút quay đầu nhìn vào quán, sợ người bên trong phát hiện ra.
Thiết Thủ gật đầu hoàn toàn tin tưởng, tính cách hắn vốn lương thiện, khi Pháo Thiên Minh đi ngang qua bên cạnh còn cố ý đưa cho một gói giấy nói: "Bôi ngoài vết thương cho sớm lành, mau đi đi, bên này sắp xảy ra đại loạn." Pháo Thiên Minh nhận lấy gói giấy, cảm động vô cùng...