Cánh cửa lại mở ra, lần này bước ra là một nữ nhân trung niên bị bịt miệng, Vô Tình lẳng lặng quan sát một lúc rồi nói: "Là thật, không có mặt nạ. Khách trọ và tiểu nhị ở đây có khoảng mười ba người, ta tò mò không biết bọn chúng còn đùa ra thứ trò gì."
Cửa lại mở... Lại mở... Sau khi Vô Tình thấy cặp vợ chồng NPC cuối cùng, bỗng hoảng hốt nói: "Đây là người thứ mười bốn... Xong rồi, trúng kế rồi, hai người đầu tiên mới là thật." Một tay chống kiệu, người khẽ tung lên, tốc độ không thua gì Truy Mệnh. Thiết Thủ cũng lập tức lao tới quán trọ, đá cửa ra là hóa đá luôn.
Trước mặt bọn họ là Xa và Vụ Lý Hoa, còn có một tiểu nhị vừa bị bịt miệng. Vô Tình rét run người, quả thật thông minh quá bị chính mình hại , hắn nhớ tới kế không thành của Gia Cát đấu với Tư Mã. Kẻ địch lợi dụng tính cẩn thận, đa nghi của mình mà đặt bẫy. Phạm nhân thật sự đã trốn xa mười dặm, thiếu mất Truy Mệnh thì không tài nào truy tìm. Giờ chỉ còn cách tạm coi ngựa chết thành ngựa sống.
"Nhị sư đệ giữ chúng lại, ta đuổi theo." Nói rồi tay chống đất, kiệu cũng chẳng cần bay thẳng đi."Bốn tiểu đồng canh giữ kiệu, không được tự tiện rời đi."
Vụ Lý Hoa đẩy NPC sang một bên, Thiết Thủ hơi tránh né, tay điểm nhẹ vai tiểu nhị rồi hai tay hợp lại giao chiến với Xa và Vụ Lý Hoa. Nhưng chỉ sau mười chiêu, hai người kia đã lâm nguy. Tiếp tục như vậy thì mười chiêu nữa là bỏ mạng. Thực lực của Xa vốn hơn Vô Song Ngư, nhưng sao lại lâm vào thế khó như vậy?
Vấn đề là ở Pháo Thiên Minh, nội công tuyệt học hoàn chỉnh cấp 10 của y là một bước tiến lớn. Cộng với cảnh giới Thái Cực kiếm làm tăng thêm năm thành uy lực. Huống hồ võ công độc đáo của Vô Song Ngư "Thay Mận Đổi Đào" làm tăng gấp bội sức mạnh. Quả thực không thể so sánh với bộ đôi Xa Hoa.
Đúng lúc đó, Xa hét lớn rồi cùng Vụ Lý Hoa đánh hết chín thành mười nội lực, Thiết Thủ đỡ được nhưng vẫn lùi lại ba bước. Thiết Thủ hít sâu điều tức, chuẩn bị một hơi giải quyết hai người, bỗng sau lưng cảm nhận một luồng xung lực vô địch. Tiểu nhị một cú thật mạnh vào sau lưng Thiết Thủ. Mọi người đều nghe tiếng xương sống hắn gãy rời. Thiết Thủ phun ra một búng máu, bay ra xa vài trượng rồi đâm vào tường quán trọ, chân khí tan rã không thể tụ lại, vật vã muốn đứng dậy cũng không được.
"Ta bị thương nặng, sắp phải sống lại rồi. Có thể cho ta biết chuyện gì xảy ra được không?" Thiết Thủ thở hổn hển, dựa vào tường, nói xong những câu ấy đã cạn kiệt sức lực.
"Tất nhiên là có thể rồi. Bước đầu chúng ta biểu diễn cơ bản ám khí trước mặt NPC, rồi uy hiếp bọn họ phải nghe theo chúng ta. Thực ra ta chính là Vô Song Ngư." Vô Song Ngư cởi mặt nạ xuống và tiếp tục nói: "Nhóm đi ra trước là Thanh Mai Chử Trà đeo lên mặt nạ. Còn Vô Song Ngư kia là một bà lão. Nhưng cái ám khí các hạ ném ra kìa, suýt nữa làm bọn ta cười sặc sụa luôn đấy. Haha! May mà kịp bịt miệng hắn lại, bằng không khéo la lên mất thôi."
Vô Song Ngư bước tới trước mặt Thiết Thủ, nói: "Ta nghe bằng hữu kể lại chuyện của các vị, ta kính phục nhất chính là ngài. Hôm nay việc này cũng là không còn cách nào, xin ngài đừng trách ta."
"Sao lại thế được?" Thiết Thủ cười nói: "Tuy ta là NPC, nhưng cũng rất ngưỡng mộ các vị. Các vị rất tài giỏi, chẳng kém gì Sở Hương Soái, hy vọng chúng ta còn có cơ hội giao thủ..." Chưa dứt lời đã hóa thành ánh sáng trắng biến mất.
Hệ thống thông báo: Một trong Tứ Đại Danh Bổ Thiết Thủ, trong lúc truy bắt Thanh Mai Chử Trà và Vô Song Ngư đã tử nạn. Thanh Mai Chử Trà và Vô Song Ngư được tăng cường giới hạn nội lực tối đa.
"Trời ơi! Tăng thêm 5% giới hạn. Đây quả là tương đương với nội lực cơ sở cấp 5 rồi đấy. Không biết giết chết Vô Tình sẽ được thưởng gì nhỉ?" Vô Song Ngư vô cùng hớn hở.
"Nếu không có ai giúp đỡ, cho dù Chử Trà có chạy thoát được thì ngươi cũng khó mà thoát thân. Ngươi nên nghĩ cách làm sao để cảm tạ Đường Đường cô nương đi chứ." Vụ Lý Hoa nói, lấy Đường Đường ra nhắc nhở Vô Song Ngư: "Này, ngươi hứa sẽ cảm tạ ta thế nào nhỉ?"
Vô Song Ngư cười ngây ngô rồi nói: "Cần gì cứ nói, Đường Đường muốn gì ta sẽ cho cô nương ấy, cho dù bắt ta làm ngựa cưỡi ta cũng nhận.
"Xì! Xấu như ngươi mà cũng dám nói. Đường Đường chỉ muốn Chử Trà thôi. Nếu ngươi..."
Xa vội nói: "Đừng nói bậy nữa, Chử Trà rất ghét việc người khác can thiệp vào chuyện riêng tư của mình đấy. Khéo quá hóa vụng, còn đỡ, vạn nhất khiến hai người bọn họ không tiện gặp nhau nữa thì không tốt đâu. Các ngươi cũng đừng lo nghĩ lung tung. Thế này nhé, Tiểu Ngư, tháng này bọn ta ba người, bữa sáng, bữa trà sáng, cơm trưa, bữa trà chiều, cơm tối, trà tối, đêm khuya... tóm lại bất cứ bữa nào chúng ta muốn ăn, ngươi phải chi trả hết nhé. Được không?"
Vô Song Ngư hít một hơi lạnh rồi hỏi: "Có thể chia ba bảy với Chử Trà không? Ta bảy còn Chử Trà ba."
"Không được!" Vụ Lý Hoa cự tuyệt: "Ta muốn tự do đánh hắn cả tháng, hắn đã đánh ta hai lần rồi. Huhu... lần nào cũng bị đánh oan uổng, hắn đánh xong vẫn như chẳng có chuyện gì. Ta muốn lợi dụng cơ hội này để báo thù."
"Vậy cũng phải xem trong lòng hắn có mang ơn hay không!" Xa nói nhỏ một câu, rồi lớn tiếng hỏi: "Đã liên lạc được với Chử Trà chưa? Chúng ta bắt đầu bước động thứ ba."
Pháo Thiên Minh đang khóc lóc một mình trong góc, một là tự trách bản thân đê tiện, cố tình đi giẫm phải ám khí. Hai là cảm thấy oan ức, tại sao lại bị coi là tự hại bản thân, đau đớn gấp đôi. Nếu không nhờ trò chơi cho phép tăng nội lực và không bị ngất xỉu, chắc mình đã quằn quại đau đớn từ lâu rồi.
Nhận được tin nhắn: "Bước thứ ba bắt đầu. Thay đổi kế hoạch một chút."
Đường Đường nói: "Một người thông minh lần đầu gặp thất bại, sẽ hoang mang bất lực, mất niềm tin vào khả năng phán đoán của bản thân, từ đó mất cả niềm tin vào chính mình. Cứ phóng đại vô hạn tài năng của đối phương để tự an ủi bản thân."
Vô Tình nghe thấy thông báo của hệ thống, thở sâu một hơi. Hắn đã hiểu rõ mọi chuyện, Thiết Thủ hi sinh là do mình mất khả năng phán đoán, không phát hiện kịp thời NPC tiểu nhị là đã dịch dung. Hắn cần bình tĩnh, cần suy nghĩ.
Hắn chậm rãi quay lại quán trọ, đúng như hắn đoán, bốn tiểu đồng không phải đối thủ của ba cao thủ, đã bị đánh bại, Bát Môn Kim Tỏa vẫn còn nguyên vẹn. Nhưng cỗ kiệu mà hắn thường ngồi ở cạnh đó đã bị đốt cháy tan hoang. Vô Tình đau xót khôn xiết, cỗ kiệu này sẽ không được làm mới lại, một cỗ kiệu phải dùng ba tháng lương của hắn. Nghĩa là ba tháng tới, hắn phải ăn bám ba sư đệ mới có kiệu mới mà dùng.
Vô Tình lấy sáo ngọc ra, đi vào trong quán trọ. Trong quán trọ tan hoang, không một bóng người. Khắp nơi là quần áo bị vứt bỏ. Hắn có công phu ám khí, khinh công thượng thừa, nhưng không có kỹ năng truy tung như Truy Mệnh, không có nội lực như Thiết Thủ, không có thái đội liều mạng như Lãnh Huyết. Thậm chí cả trí tuệ cũng kém hơn đối phương một bậc. Hắn biết mình sắp phải đối mặt với một cái bẫy...
Xa nhẹ nhàng từ tầng hai quán trọ bay xuống đại sảnh tầng một. Vô Tình im lặng nhìn cô. Hắn không có nhiều ám khí, nếu không cần thiết sẽ không ra tay với nhân vật chính."Ngươi thật sự không có nội công. Ta nghĩ nếu là Thiết Thủ, chắc chắn sẽ phát hiện trong quán trọ này có mấy người."
Vô Tình gật đầu hỏi: "Cô nương có gì muốn nói?" Cho dù trong tình thế nguy hiểm, Vô Tình vẫn rất lễ phép với nữ giới.
"Ta không có gì muốn nói, chỉ có việc phải làm thôi. Ta tới là để đốt lửa đấy." Nói rồi Xa lấy ra một thùng dầu đổ xuống đất rồi châm lửa.