Võng Du Chi Võ Lâm Bá Đồ (Dịch Full)

Chương 122 - Chương 122: Ỷ Thiên Kiếm

Chương 122: Ỷ Thiên kiếm Chương 122: Ỷ Thiên kiếm

Nội dung trang thứ ba khiến Pháo Thiên Minh và Tinh Ảnh muốn khóc mà không ra nước mắt: Mục tiêu là Tuyệt Diệt Sư Thái nhà Nga Mi. Chú ý: Không được dùng tiền mua chuộc, không được khích bác NPC, không được bắn tên trộm, không được hèn hạ, không được lằng nhằng, không được xảo quyệt, không được đánh lén, không được chia rẽ, không được vu oan giá hại... Lưu ý đặc biệt: Bỏ qua nhiệm vụ này Thanh Mai Chử Trà sẽ được thưởng 20 điểm đạo đức, Tinh Ảnh được thưởng riêng. Hoàn thành sẽ bị trừ 10 điểm đạo đức. Hai người từng chơi nhiều trò chơi nhưng chưa bao giờ gặp nhiệm vụ hoàn thành bị phạt, bỏ lại được thưởng.

Pháo Thiên Minh suy nghĩ khác thường: "Không biết có bí ẩn gì gì không? Không khéo hoàn thành có thể có phần thưởng bí mật."

Tinh Ảnh gãi đầu nói: "Vạn nhất không có thì chúng ta sẽ như hai kẻ ngốc vậy."

"Vạn nhất có thì sao? Ngươi từng thấy nhiệm vụ kỳ quái thế này chưa?"

"Vậy là chúng ta chỉ có thể cá cược?"

"Bỏ phiếu trước đi! Ta đồng ý làm thằng ngốc một lần... Ta nhổ vào!"

"Ta phản đối, ta mong chờ phần thưởng."

"Phiếu cuối cùng để Kiếm Cầm."

"Đương nhiên là đồng ý rồi, có nhiệm vụ mà không chơi, nhiệm vụ của Tổ sư gia các ngươi mà! Có người chơi nào không khóc lóc van xin đòi nhiệm vụ hạng hai. Các ngươi làm như vậy, khiến mọi người thất vọng lắm đấy." Kiếm Cầm nghe nội dung nhiệm vụ là nhảy sang cùng phe với Pháo Thiên Minh. Cô chủ yếu là buồn chán.

Thế là tiến tới tới Nga Mi...

Nga Mi phái là một trong Thập Đại Môn Phái chính thống, thế nhưng nửa tháng gần đây lại có tin đồn lạ lùng. Nghe nói nhiều đệ tử Nga Mi bao gồm cả người chơi bị ma cà rồng tấn công. Bằng chứng là vết răng trên cổ xác chết NPC. Lời đồn còn nói Quách Tương, Tổ sư gia phái Nga Mi, bí mật phái Tuyệt Diệt sư thái đi truy bắt. Nhưng người chơi không có bằng chứng trực tiếp. Theo lời kể của nạn nhân, họ phía sau có cơn gió ập tới, tiếp theo bị điểm huyệt đạo, tiếp nữa cổ lành lạnh, kết thúc ở điểm phục sinh. Người chơi bị tấn công khi đi một mình, không có đồng đội, cộng thêm môn phái không đưa ra nhiệm vụ nào. Vì thế tin đồn bị coi là vô căn cứ.

Nhóm ba thằng ngốc đến làng nhỏ dưới chân Nga Mi. Dù là môn phái chính thống nhưng vùng chân núi vẫn ít người lui tới, vì có đài truyền tống nên không ai muốn leo núi vất vả. Ba người ra khỏi dịch quán, thấy ba ni cô đang ăn ở quán gần đó. Người dẫn đầu khoảng bốn mươi lăm tuổi, dung mạo xinh đẹp nhưng hai hàng lông mày xiên xiên khiến khuôn mặt trở nên kỳ quái, gợi cảm giác ma quỷ sân khấu.

Ba người chưa quen ai ở đây nên thấy NPC là vui mừng. Trước tiên cần hỏi thăm tin tức."Chào các vị sư thái!"

Ni cô trung niên quay lại nhìn ba người, lạnh nhạt nói: "Hóa ra là đệ tử Võ Đang và Hoa Sơn, có việc gì không?"

"Thưa, chúng ta ngưỡng mộ Tuyệt Diệt sư thái từ lâu, lần này đặc biệt đến thăm. Không biết sư thái có thể tiết lộ tin tức không, ha ha, Nga Mi rộng lớn quá, tìm người thật khó." Pháo Thiên Minh cười nói.

"Ngưỡng mộ? Lão ni vốn vô danh, có gì đâu mà ngưỡng mộ."

"A! Chính là sư thái sao?" Ba người đều ngạc nhiên, vì lão Trương nói người này còn khó khăn hơn cả Tam Không, còn tưởng phải trăm tuổi trở lên, không ngờ còn trẻ thế.

"Đúng là lão ni, vị thiếu hiệp này đã gần đi vào ma đạo, cần giữ chính khí mới đúng." Tuyệt Diệt vẫn lạnh nhạt nói.

"Ma đạo?" Pháo Thiên Minh xem đạo đức 51, thật sự gần rồi. Nhưng so với trước đây, bản thân chính là ma đạo kia mà. Nhớ lại quá trình tu đạo đức vất vả, y cảm khái: "Vào ma dễ mà vào chính khó...".

Tinh Ảnh bất mãn cắt ngang lời nói ra vẻ của Pháo Thiên Minh, hỏi: "Sư thái vốn là cao nhân, không biết thích nhất điều gì, quý trọng nhất thứ gì?"

"Không liên quan đến các ngươi, Tĩnh Hư tính tiền với chủ quán rồi chúng ta đi.", Nói xong đứng dậy, cầm gói dài trên bàn rời đi. Lúc đó một bóng dáng nam nhân màu xanh lướt qua từ trong nhà dân bên cạnh, ôm ngang Tĩnh Hư rồi phóng đi nhanh như bay.

"Vi Nhất Tiếu, dừng lại!", Túi hành lý rung lên, một thanh kiếm cổ xưa được lấy ra, mặc dù vẫn nằm trong vỏ nhưng phát ra sát khí khiến ánh mắt Pháo Thiên Minh và Kiếm Cầm loé sáng.

"Bây giờ ta biết cách hoàn thành nhiệm vụ này rồi", Pháo Thiên Minh nở nụ cười đồi bại: "Ta cũng biết cách để nhiệm vụ thất bại rồi."

Mắt y đã nhìn thấy hai chữ "Ỷ Thiên" trên cán kiếm. Ỷ Thiên kiếm thì y không lạ lẫm gì, là thanh kiếm ưa thích của Tào Tháo, là một cặp với Thanh Hồng. Theo truyền thuyết, Triệu Vân lấy được Thanh Hồng có thể chém sắt như đất, tuy không loại trừ khả năng nội công của Triệu Vân có nội lực tuyệt học cấp 100. Nhưng ít nhất chứng tỏ trình độ của Thanh Hồng huynh đệ - độ sắc bén của Ỷ Thiên kém cũng ở mức thượng thừa, nếu không tại sao ở Trường Bản pha lại bảy vào bảy ra. Rõ ràng là vì lấy trang bị!

Vi Nhất Tiếu ôm Tĩnh Hư chạy phía trước, phía sau là Tuyệt Diệt rượt theo sát nút. Bên trái phải Tuyệt Diệt lần lượt là Tinh Ảnh và Pháo Thiên Minh ôm Kiếm Cầm...

"Sư thái, người cứ đăng nhiệm vụ đi. Chúng ta không cần thù lao cao, chỉ cần một thanh kiếm mà thôi. Kiếm mất có thể tìm lại, nhưng mạng người mất thì đời đời không lại. Hơn nữa, như vậy không phải khiến môn đồ thất vọng sao? Vì một thanh kiếm mà khiến đệ tử yêu quý hy sinh, nói ra chẳng những mất mặt sư thái mà còn mất mặt Nga Mi.", Pháo Thiên Minh khuyên nhủ hết lòng. Y nhận ra võ công của lão nhìn cô này không tồi, thêm vào thần binh nơi tay. Với địa thế nhà người ta, cho dù tập hợp hết cao thủ bằng hữu cũng khó lấy được, huống hồ trong khu vực Nga Mi nhà người ta, phát một lệnh phát nhiệm vụ là hàng vạn người ùa tới.

"Thân là môn phái chính đạo, thấy phường yêu tà không diệt trừ lại còn cò kè mặc cả, các ngươi không thấy xấu hổ sao?" Tuyệt Diệt giận run, nếu không vì bầu không thể không hài hòa của võ lâm, bà lão đã rút kiếm chém Pháo Thiên Minh.

Tinh Ảnh mặt ủ mày chau chạy trước hỏi: "Sư thái có bao nhiêu quyền sáo ngang cấp không?"

Diệt Tuyệt đầu nổi gân sanh, hóa ra đại sư huynh Võ Đang cũng là loại này, đạo đức kém tới mức người ta giận sôi.

"Chử Trà, lúc lấy được kiếm chúng ta cùng nhau dùng nhé", Kiếm Cầm đã coi kiếm là của mình.

"Được! Ta dùng ngày lẻ, cô dùng ngày chẵn.", Cho dù là chia của Pháo Thiên Minh vẫn muốn chiếm lợi.

Diệt Tuyệt lo lắng cho đệ tử, lại thêm ba con ruồi bu quanh khiến bà càng thêm tức giận. Có điều an nguy của đệ tử vẫn là trên hết nên nói cay đắng: "Được, chỉ cần ngươi..."

Chưa dứt lời, Vi Nhất Tiếu bỗng dừng bước quay lại, ném Tĩnh Hư ra. Tĩnh Hư được Tuyệt Diệt đỡ vào lòng, nhưng khuôn mặt tái mét, cổ họng có vết thương, đã chết. Vết thương máu me đầm đìa nhưng rõ là dấu răng. Pháo Thiên Minh nổi giận: "Vi Nhất Tiếu, tên rùa đen khốn kiếp nhà ngươi. Ta và ngươi không chết không thôi!".

Pháo Thiên Minh vận tám thành nội lực ném Kiếm Cầm ra, Kiếm Cầm rút kiếm lao thẳng tới Vi Nhất Tiếu. Hắn cười ha hả, lộn người tránh đi, thân pháp nhanh đến mức ngay cả Pháo Thiên Minh cũng phải thán phục. Dù vậy, Pháo Thiên Minh vẫn quyết tâm đuổi theo hy vọng có thể bắt người đổi kiếm. Trước khi đi, hắn nhắn tin: "Cầm chân lão ni cô, tìm cách lấy được Ỷ Thiên kiếm."

Diệt Tuyệt cảm khái: "Lòng trung nghĩa của thiếu hiệp chưa mất, ra là lão ni trách oan thiếu hiệp."

Bình Luận (0)
Comment