Kiếm Cầm lật tin nhắn: "Diệt Tuyệt sư thái, Phong Thanh Dương tiền bối ngưỡng mộ danh tiếng của sư thái đã lâu, muốn mời sư thái đến Hoa Sơn luận võ kiếm. Không biết sư thái có rảnh không?" Đây là tin tức Tinh Ảnh cung cấp cho cô, Võ Đang thì chắc Diệt Tuyệt sẽ không đi rồi, vậy thì chọn Hóa Sơn đi. Lên Hoa Sơn rồi lại dùng biển người làm cho chết đuối giữa sườn núi hoa sơn, như vậy là nhiệm vụ có thất bại cũng có được vũ khí. Một mũi tên trúng hai đích.
Diệt Tuyệt do dự: "Cô có chắc là Phong tiên sinh cho mời? Lời mời của Phong tiên sinh vốn không nên cự tuyệt. Nhưng hôm qua tổ sư bảo ta không được rời Nga Mi quá hai mươi dặm..."
Tinh Ảnh thầm chửi thề, không phải vì không lấy được Ỷ Thiên mà tức giận, Ỷ Thiên kiếm đã sớm bị phân chia, không có phần cho hắn. Hắn tức vì rõ ràng hệ thống gian lận mà mình bó tay. Đành phải ở lại với Diệt Tuyệt, chờ xem Pháo Thiên Minh làm được gì.
Pháo Thiên Minh tính toán thời gian, mở chín thành nội lực đuổi theo nhưng càng đuổi càng kinh hãi. Vi Nhất Tiếu luôn giữ khoảng cách mười lăm mét. Khi Pháo Thiên Minh nhanh hơn, hắn cũng nhanh lên, khi chậm lại thì Vi cũng chậm theo. Bề ngoài Vi Nhất Tiếu có vẻ thoải mái, nhưng thực ra khổ sở tự biết, hơn một tiếng rồi vẫn không cắt đuôi được được Pháo Thiên Minh. Hơn nữa, hàn độc của Vi tái phát bốn tiếng một lần, nếu không mau chóng hút máu có lẽ sẽ biến thành que kem.
Đột nhiên Vi Nhất Tiếu dừng bước hỏi: "Tiểu tử, muốn gì?"
Pháo Thiên Minh quen đuổi theo bỗng dưng bị hỏi cũng sững sờ, lẩm bẩm: "À phải rồi, ta muốn... Ỷ Thiên kiếm."
"Ỷ Thiên kiếm đang ở chỗ lão ni cô Diệt Tuyệt cơ mà.", Vi Nhất Tiếu hơi mất bình tĩnh nói.
"Ta biết, vấn đề là ta không thắng nổi người ta", Pháo Thiên Minh khó xử nói: "Ta xem có thể bắt ngươi đi đổi kiếm không."
"Vậy chắc chắn ngươi có thể đánh bại ta à?", Vi Nhất Tiếu rất tức giận khi bị so sánh kém hơn Diệt Tuyệt, cho dù đây là sự thật."Vậy thay đổi cách nghĩ, cho dù ngươi có thể đánh bại ta, làm sao bắt được ta? Ngươi biết điểm huyệt không?"
"Cái này không quan trọng, ta đã nghĩ ra cách rồi, chặt tay chân ngươi đi là được.", Pháo Thiên Minh lật tay, Chân Vũ kiếm xuất hiện tấn công. Vi Nhất Tiếu lạnh nhạt tay không đối địch. Võ công tay không của Vi Nhất Tiếu thua kém nhiều so với khinh công, chỉ mới được vài chiêu đã bị Thái Cực kiếm khống chế. Mặc dù Pháo Thiên Minh khó gây thương tổn cho Vi Nhất Tiếu, nhưng muốn thoát thân, họ Vi buộc phải hy sinh đôi chút.
"Dừng tay!", Vi Nhất Tiếu vội hô to, định dùng kế nhưng thấy Pháo Thiên Minh không hề có ý định dừng tay.
"Dừng cái mẹ ngươi! Ta có ngu đâu mà tin NPC các ngươi. Đối phó các ngươi hoặc không đánh, hoặc nhất định phải đập chết.", Pháo Thiên Minh nói rồi vung tay, phóng ra tám thành nội lực, vòng tròn Thái Cực phủ kín trời đất bao vây tấn công Vi Nhất Tiếu.
"Ta giúp ngươi lấy Ỷ Thiên kiếm", Vi Nhất Tiếu thấy trúng đòn này thì bị thương là cái chắc, vội ném ra dưa hấu hy vọng Pháo Thiên Minh tha cho hạt vừng.
"Ồ?", Pháo Thiên Minh giảm bớt nội lực, chỉ tấn công đủ để khống chế kẻ địch, hỏi: "Nói xem?"
Vi Nhất Tiếu thở dài, rõ ràng tiểu tử này chỉ vì lợi ích, vẫn hành động theo lòng tham. Vì thế không nhanh không chậm trả lời: "Vi Nhất Tiếu ta còn chưa đủ thể diện để đổi lấy Ỷ Thiên kiếm. Nhưng ta có thể giúp ngươi lấy trộm hoặc dụ dỗ Diệt Tuyệt vào bẫy. Ngươi thấy thế nào?"
"Tại sao ta phải tin ngươi?", Pháo Thiên Minh nghi ngờ hỏi.
"Ta cũng chẳng còn cách nào, nếu như ngươi thật sự không tin, cứ chém đứt tay chân ta thử xem sao.", Vi Nhất Tiếu hiên ngang lẫm liệt nói.
"Ta nghĩ lại rồi... hay là cứ bắt ngươi đi thử trước đã!", Pháo Thiên Minh hiểu đạo lý một con chim trong tay hơn trăm con trên cây. Nhưng y thắc mắc tại sao nhiều nhân vật trên ti vi lại không hiểu, cứ tin vào điều sẽ đến chứ không nắm chặt những gì đang có. Cho dù không có được Ỷ Thiên kiếm, lục lọi thi thể cũng tốt, cho dù chỉ tìm được một bao Kim Sang dược cũng tốt.
Vi Nhất Tiếu khóc lóc: "Võ công ông đây hơi kém một chút nhưng ngươi cũng phải đưa ra điều kiện chứ. Mua bán phải có trả giá, sao ngươi nói đánh là đánh?"
"Ta muốn Ỷ Thiên kiếm", Từ khi thấy thanh kiếm, con mắt Pháo Thiên Minh luôn đỏ ngầu. Cho dù bắt y chết tới về tân thủ thôn, y cũng thấy đáng.
"Ta thề sẽ giúp ngươi được không?", Vi Nhất Tiếu chỉ còn một giờ là bị hàn độc tập kích.
"Thề ư?... Ngươi có bao nhiêu điểm đạo đức?"
"Ta... không có đạo đức. Chờ chút, không phải không có đạo đức mà là không có điểm đạo đức."
"Ờ quên mất. Vậy ngươi là môn phái nào?", Điều này rất quan trọng, nhân vật chính phái thề thì đáng tin.
"Một trong Tứ đại hộ pháp Minh giáo."
"Minh giáo? Minh giáo của Dương Tiêu?", Pháo Thiên Minh đằng đằng sát khí. Từ sau sự kiện XX, y đã thấy Minh giáo chẳng tốt đẹp gì.
Hiển nhiên Vi Nhất Tiếu cũng cảm nhận được khí tức sát khí, vội vã nói: "Ta với Dương Tiêu không phải cùng một loại người." Thấy Pháo Thiên Minh dịu bớt thế tấn công bèn nói: "Ta ngứa mắt nhất là cách cư xử của Dương Tiêu."
"Thật?"
"Ta thề."
"Đạo đức của ngươi bao nhiêu?"
"..." Vi Nhất Tiếu sụp đổ. Cái này không thể trách Pháo Thiên Minh, từ khi nhìn thấy Ỷ Thiên kiếm, trí thông minh của y nhanh chóng giảm xuống, tiếp cận trình độ NPC bình dân. Đầu óc y giờ chỉ toàn cơ bắp, không động được vào Diệt Tuyệt thì động đến Vi Nhất Tiếu. Dù sao, Ỷ Thiên kiếm rồi cũng rơi vào hai người bọn họ thôi.
"Ngươi cứ giết đi." Vi Nhất Tiếu thực sự không còn cách nào, ôm đầu ngồi bệt xuống đất, hai hàng lệ trong trong chảy xuống: Chết thật oan uổng, Ỷ Thiên kiếm liên quan quái gì tới ông đây.
Mũi kiếm của Pháo Thiên Minh chĩa vào Vi Nhất Tiếu, suy nghĩ hồi lâu mới hỏi: "Thật sự không đổi được lấy được Ỷ Thiên kiếm sao?"
"Ta xin thề... Ta nhổ vào! Dù sao cũng phải nói là, ta giúp ngươi, vẫn còn khả năng lấy được Ỷ Thiên kiếm, ta không giúp, ngươi chẳng bắt được cái gì. Ngươi có tin hay không, không tin thì thôi." Vi Nhất Tiếu cảm thấy rất oan ức.
"Được! Vậy ngươi sẽ tin tưởng ngươi. Ngươi chạy đến Nga Mi làm gì?"
Tin cái rắm, kiếm vẫn treo trên đầu mình. Vi Nhất Tiếu không dám đề cập đến chuyện này, nói: "Nghe nói Diệt Tuyệt liên lạc với Thiếu Lâm, Võ Đang, Côn Lôn, Không Động, Hoa Sơn ngũ phái, chuẩn bị tấn công tổng đàn Minh Giáo của chúng ta trên Quang Minh đỉnh, chẳng phải ta đến đây dò la tin tức sao? Vốn định từng bước một ra tay với lão ni cô Diệt Tuyệt, rồi ba tên... ba vị đến đây gây rối."
Pháo Thiên Minh thu kiếm lại, hỏi: "Ngươi đối phó với Diệt Tuyệt? Có vẻ thua kém không chỉ một chút."
"Đúng vậy." Vi Nhất Tiếu rất thành khẩn thừa nhận bản thân kém Diệt Tuyệt: "Nhưng mục tiêu của ta là chiếm đoạt Ỷ Thiên kiếm. Nếu như lão ni cô không có Ỷ Thiên kiếm làm chỗ dựa, tuy võ công vẫn cao hơn ta, nhưng muốn lên Quang Minh Đỉnh thì phải tự ước lượng sức mình. Than ôi! Thanh kiếm ấy quá đáng sợ, chẳng hạn như ngươi, chỉ cần vận năm thành nội lực là có thể dùng kiếm khí chém đứt cây cối bằng hai người ôm."
"Vậy ý của ngươi là mục đích của chúng ta giống nhau phải không?"
"Ngươi có thể cam đoan sẽ không tham gia trận chiến trên Quang Minh Đỉnh sau này không?"
"Ta là đệ tử của danh môn, ta dùng danh dự Tổ sư gia thề, nếu ta cầm Ỷ Thiên kiếm đến Quang Minh Đỉnh giết đệ tử Minh Giáo, ta sẽ bị trục xuất khỏi môn phái. Như vậy đã được chưa?"
"Ừm! Nói như vậy thì quả thật cũng được, kế hoạch của ta là..."