Pháo Thiên Minh nhìn chằm chằm Diệt Tuyệt, chờ đợi lão ni cô này tung chiêu tiếp theo, trọng thương gấp ba thương tổn sẽ cướp đi nửa mạng Diệt Tuyệt. Dĩ nhiên mạng nhỏ của y cũng sẽ kết thúc. Trong khi Tinh Ảnh và Kiếm Cầm chuẩn bị bên cạnh, thề phải hạ gục Diệt Tuyệt ngay tại chỗ.
Đúng lúc này, một tiếng thở dài nữ tử vang lên, không biết ra sao một ni cô để tóc tu hành gần bốn mươi tuổi lại có thể xuất hiện giữa hai người. Tuy mặc một thân áo trắng nhưng vẫn không che giấu được vẻ thanh nhã tú lệ của cô, xinh đẹp tới động lòng người. Cô chậm rãi mở miệng nói: "Diệt Tuyệt, ta đã theo ngươi ba ngày, người xuất gia, lòng cừu hận sao có thể nặng vậy?"
"Này! Ngươi là ai?" Pháo Thiên Minh không nhịn được mở miệng hỏi, đồ đã sắp tới tay, đừng có luộc chín rồi còn bay đi.
Chỉ thấy Diệt Tuyệt cung kính quỳ lạy nói: "Bái kiến sư phụ, sao lão nhân gia ngài lại tới đây?"
"Tính tình của ngươi khiến ta quá không yên tâm, đừng nói là Cô Hồng Tử tự sát, cho dù là Minh Giáo giết, ngươi cũng giết chóc quá nặng. Hơn nữa coi đệ tử của mình như không có gì, ngươi khiến ta rất thất vọng."
"Mẹ kiếp! Nha đầu ngươi là ai?" Pháo Thiên Minh rất tức giận.
"Ta?" Cô gái quay đầu lại, giọng điệu tinh nghịch nói với Pháo Thiên Minh: "Ta là con gái của bằng hữu ngươi, ngươi đoán xem ta là ai?"
"Con gái?" Pháo Thiên Minh lật tung đầu óc tìm tòi, Lý Tầm Hoan loại trừ, đây là hệ Cổ, Thích Thiếu Thương bỏ qua. Kiều Phong? Cũng không đúng, một gã co to cường tráng như vậy chắc sẽ không sinh ra nha đầu xinh đẹp tuyệt trần thế này đâu."À, hay là họ Đoàn... Chẳng lẽ cô họ Hoàng?"
"Ông ngoại ta họ Hoàng. Ta tên là Quách Tương."
"... Con gái của Hoàng Dung?" Nữ tử gật đầu, Pháo Thiên Minh rống giận: "Hôm nay rốt cục tìm được người rồi. Giao mẹ ngươi ra đây, làm việc vài ngày rồi chạy đi đâu không biết. Cái này gọi là trốn việc có biết không. Nghỉ một ngày phải khấu trừ ba ngày lương... Ta tính ra, đến bây giờ đã mất tích một tháng, ngươi phải bồi thường cho ta ba tháng lương."
Pháo Thiên Minh vừa nghĩ tới đây thì lập tức nổi giận, trong lúc tiệm đang cần người, không ít NPC chơi ác, khiến cho quán rượu của y cả tháng không có lợi nhuận. Hơn nữa, không phải là những người này không có tiền, mà là lấy đơn thuần kiếm chuyện tiêu khiển, chơi nhiều trò khiến cho người ta thổ huyết.
Dù sao cũng không thể trách họ hoàn toàn, đều là NPC không có nhiệm vụ, ngày ngày ngồi ở quán rượu cũng chán, kiếm chút việc vui vẻ cũng là chuyện bình thường.
"Bây giờ mẫu thân ta đang cùng phụ thân chuẩn bị chiến sự ở Tương Dương."
"Chử Trà, chúng ta bàn về Ỷ Thiên kiếm trước đã." Kiếm Cầm nhắc nhở. Lòng nhiệt tình của cô đối với Ỷ Thiên kiếm không kém Pháo Thiên Minh.
Quách Tương thuận tay phất qua Diệt Tuyệt sư thái, cầm lấy Ỷ Thiên kiếm nháy mắt nói: "Ngươi muốn Ỷ Thiên kiếm? Nhờ ân tình ngươi tác thành cho hôn sự của mẫu thân ta, ta cho ngươi cũng không có vấn đề gì." Quách Tương cười rất thuần khiết, nhưng trong mắt Pháo Thiên Minh thì nụ cười này biến thành gian hiểm, tiểu nhân, vô sỉ, hèn hạ. Bởi Lục Tiểu Phụng cũng từng cười như vậy, kết quả lại đưa Diệp Cô Thành tới. Không biết nụ cười này có thể biến ra Âu Dương Phong hay không.
Nhưng khiến ba người chơi đều giật mình là, Quách Tương trực tiếp ném Ỷ Thiên kiếm cho Pháo Thiên Minh. Pháo Thiên Minh tiếp kiếm, cảm động rơi nước mắt nói: "Không hổ là cháu gái ta, thật không tiện, sau này mỗi năm ta sẽ kù xì cho cô."
"Đợi đã, ngươi không đọc hướng dẫn trên kiếm sao?"
"Hướng dẫn? Sắc bén tuyệt đỉnh, chất lượng tuyệt đỉnh. Có thể phát động kiếm khí vô song, ẩn chứa bí mật lớn lao của võ lâm... Ý này là gì? Là vật phẩm nhiệm vụ, phải giải mã bí mật này mới có thể sử dụng?"
"Ý là ngươi nhất định phải khám phá bí mật này, dù trực tiếp cướp đi cũng vẫn là vật phẩm nhiệm vụ."
Pháo Thiên Minh cẩn thận từng li từng tí hỏi: "Cô sẽ không nói bí mật này là phải bẻ gãy kiếm đấy chứ?"
"A?" Quách Tương ngạc nhiên hỏi: "Sao ngươi biết?"
Pháo Thiên Minh thở dài nói: "Có gì lạ đâu, các ngươi không thể có ý tưởng nào khác sao? Cứ giấu bí mật vào kiếm hoài, các ngươi không chán à?"
Quách Tương cười rất đáng yêu, không trả lời câu hỏi nhưng trong lòng cũng khinh bỉ thủ đoạn này. Nhưng đây là ý tưởng của phụ thân cô, tuyệt đối không thể nói ra làm mất mặt người.
"Kiếm gãy rồi còn có thể dùng được không? Ta nói này cháu gái, ngươi có thể giúp ta nghĩ cách gỡ bỏ yêu cầu này không? Ta thấy các ngươi dùng rất lưu loát mà."
"Cái này cũng không có cách nào, nhưng xét tới giao tình giữa ngươi với mẫu thân ta, ta có thể chỉ đường cho các ngươi một con đường sáng. Muốn làm gãy thanh kiếm này nhất định phải có Đồ Long đao, Đồ Long đao hiện ở đâu chỉ có Hộ pháp Minh Giáo Tạ Tốn biết. Còn Tạ Tốn giờ bị giam ở Thiếu Lâm tự. Dù sao việc này tra nguyên tác là ra, ta nói trước cho các ngươi biết cũng được. Ngoài ra gợi ý thêm, các ngươi có thể dựa vào bí mật đó đi tìm thợ khéo tu sửa Ỷ Thiên kiếm và Đồ Long đao, hoặc tự mình giữ bí mật. Không trừ đạo đức, rất có lợi đấy."
Quách Tương nói xong, vỗ tay nhìn Kiếm Cầm hỏi: "Tiểu cô nương tên gì?"
"Kiếm Cầm!"
"Kiếm Cầm? Tên hay đấy. Ngươi có biết Độc Cô Cửu Kiếm do ai truyền không?"
"Biết chứ! Lệnh Hồ Xung truyền."
Quách Tương nghẹn họng, điều chỉnh tâm trạng: "Khi Lệnh Hồ Xung truyền kiếm pháp cho ngươi, có nói kiếm pháp đó từ đâu ra không?"
"Có nói chứ! Là bằng hữu tốt của ta là Phong Thanh Dương truyền cho hắn."
Quách Tương cắn răng tiếp tục dẫn dụ: "Vậy Phong Thanh Dương có nói ai truyền Độc Cô Cửu Kiếm cho mình không?"
Kiếm Cầm nghĩ lại: "Hình như có nói, nhưng lúc đó ta ngủ gật rồi."
Quách Tương rơi nước mắt, nhân phẩm của mình quá kém, muốn đưa nhiệm vụ cũng không được. Nhưng cô vẫn hít sâu một hơi, từ sau 40 tuổi trở thành Tổ sư gia khai phái, cô đã thề xa lánh biệt danh "Tiểu Đông Tà", trở thành một ni cô chín chắn, hòa ái, dễ mến, ôn nhu thiện lương. Quách Tương gắng gượng nở nụ cười hỏi: "Ngươi có từng nghe đến cái tên Độc Cô chưa?" Đây đã là bắt đầu gian lận rồi.
"Độc Cô? Ta hiểu rồi." Kiếm Cầm vỗ tay vui mừng, cô không đần, đoán rằng Quách Tương hỏi như thế không phải không có mục đích. Quách Tương cũng thở phào nhẹ nhõm."Độc Cô Cửu Kiếm đó, ta biết mà..."
Chưa dứt lời, bóng dáng Quách Tương thoáng chốc đã hiện ngay trước mặt Kiếm Cầm, một tay nắm chặt cổ cô, gằn giọng đe dọa: "Ngươi nghe rõ đây đồ ngu, đến Kiếm Trác tìm con chim điêu chết tiệt ấy cho ta, hừm! Diệt Tuyệt, chúng ta đi." Xoay mông bỏ đi.
Pháo Thiên Minh vội gọi với theo: "Nhớ bảo mẹ ngươi về sớm làm việc đấy."
Quách Tương quay đầu lại hướng về phía y trợn mắt nhe răng, rõ ràng cơn giận vẫn còn âm ỉ.
"Ngộ Không à?" Trí tưởng tượng của Pháo Thiên Minh thật phong phú.
Kiếm Cầm mặt mày tái xanh lắp bắp nói: "Ta... chỉ biết bốn kiếm thôi, còn... kiếm thứ năm mới học được vài ngày gần đây."
Pháo Thiên Minh thở dài, thu Ỷ Thiên kiếm vào bọc, hoàn thành nhiệm vụ, trừ điểm đạo đức 10 điểm. Điều này có nghĩa là Pháo Thiên Minh lại sa ngã vào con đường tà đạo.
Tinh Ảnh quay lại nhận thưởng, thu được bộ phận cuối cùng của Thiên Nộ Thập Phương, - Quảng Mục Vô Biên . Điều này khiến hai người vô cùng khâm phục Tổ sư gia: Một là, dùng một bộ phận đổi lấy ba bộ phận, đúng là có tư chất của gian thương. Hai là, thời trẻ chắc lão Trương thường xuyên đi trộm mộ, nhưng vẫn sống được hơn trăm tuổi, đúng là bền bỉ như Tiểu Cường.
Thái Cực quyền với Thái Cực kiếm có chỗ khác nhau, cái trước nhấn mạnh vào mượn lực đánh người, phản công kẻ địch. Cái sau chú trọng vào tá lực, liên hoàn chiêu thức, quấn quýt, vây hãm đối phương. Nói cách khác, cái trước chú trọng phòng thủ, còn cái sau chú trọng tấn công.
Pháo Thiên Minh và Tinh Ảnh thử chiêu, đã thể hiện rõ tính xấu xa, đê tiện của Tinh Ảnh. Hai người vật lộn một hồi, cho dù Pháo Thiên Minh chiếm ưu thế nhưng trong thời gian ngắn vẫn không hạ được Tinh Ảnh. Bất ngờ Tinh Ảnh dùng "Hổ Trảo Tuyệt Hậu thủ" tóm thẳng vào hạ bộ của Thiên Minh. Thiên Minh tức giận dồn nội lực lên tám thành, đánh cho Tinh Ảnh mình mẩy đầy máu.
Dù thắng trận nhưng Thiên Minh vẫn hơi buồn bã, không biết bao giờ mới có thể cầm Ỷ Thiên kiếm bên tay phải, Phong Vân đệ nhất đao bên tay trái...
Cách mạng còn chưa thành công, đồng chí vẫn cần nỗ lực...