"Kiếm Trác tại một thung lũng hoang vắng gần Tương Dương, muốn tìm ra nơi đó cần có tín vật của Thần Điêu Hiệp Dương Quá. Dương Quá chắc đang ở Hoạt Tử Nhân Mộ trên Ngọc Hoàng sơn. Đó là gợi ý nhiệm vụ." Kiếm Cầm đăm đăm nhìn Pháo Thiên Minh. Hai đệ tử Võ Đang nhờ hoàn thành nhiệm vụ mà được thưởng điểm kinh nghiệm hai cấp. Có điều, do còn mười ngày nữa là đến Tương Dương hội chiến nên Tinh Ảnh không thể rời đi được. Còn nhiệm vụ Ỷ Thiên thì bọn họ đều đoán người mà Tam Độ canh giữ chính là Tạ Tốn. Nhưng muốn người chơi vượt qua Tam Độ sẽ rất khó, ít nhất bây giờ họ chưa đủ sức làm nhiệm vụ này. Vì vậy, Kiếm Cầm kéo Pháo Thiên Minh đi làm nhiệm vụ Kiếm Trác, dù sao phần thưởng của nhiệm vụ Tổ sư gia môn phái quá hấp dẫn, không phải dạng thường.
"Vậy thì đi thôi!"... Chung Nam sơn
Kiếm Cầm ngẩng đầu ngắm nhìn ba chữ to "Toàn Chân giáo", trong khi Pháo Thiên Minh thì đang thương lượng với một đệ tử NPC trông coi cửa sơn môn: "Vị huynh đệ này, chúng ta đều là đệ tử Đạo gia, chẳng hay ngươi có thể nói cho tại hạ biết nơi ở của Hoạt Tử Nhân Mộ ở đâu được không?"
Đệ tử kia run rẩy đáp: "Ta thực sự không biết vị trí cụ thể... chỉ nghe nói đó là nơi cấm địa."
"Huynh đệ à, người trong Đạo gia không nói dối đâu đấy. Nếu ta thu kiếm lại, ngươi có báo động không?"
"Tất nhiên là có!" Lời còn chưa dứt, kiếm trong tay Pháo Thiên Minh vung lên, đệ tử kia liền biến thành luồng sáng trắng. Đệ tử cấp thấp như vậy thường là loại hình tái tạo, trừ khi tất cả các bậc trưởng lão trong môn phái đều bị diệt sạch.
"Cách làm của ngươi không hiệu quả đâu, ta đã giết đến năm tên rồi mà vẫn chẳng hỏi ra được gì cả, tất cả chỉ biết đó là cấm địa." Pháo Thiên Minh thu kiếm.
"Được rồi, vậy thử cách của ngươi xem sao."
Năm phút sau, đệ tử sơn môn lại xuất hiện, lần này thấy ngay một tờ ngân phiếu năm mươi lượng bạc."Cho ta biết cấm địa ở đâu, nó là của ngươi đấy."
"Cho thêm năm mươi lượng nữa, ta sẽ dẫn các vị đi."
"Thỏa thuận!" Pháo Thiên Minh giải thích với Kiếm Cầm đang nghi ngờ: "Ta nhận ra từ những gì gặp phải ở tân thủ thôn, NPC cấp thấp cơ bản không sợ chết, nhưng hầu như không ai có thể cưỡng lại tiền. Có điều những ai chịu nhận tiền mua chuộc thường không giúp được gì nhiều. Cách này có lẽ là để tránh lạm phát trong trò chơi."
"Lạm phát gì cơ?"
"Ngốc ạ! Nếu ta bán một món trang bị cho cửa hàng hệ thống thì được thêm chút tiền phải không? Tiền thì giao dịch cho người chơi, cứ tiếp tục như vậy thì tiền trong trò chơi sẽ càng ngày càng nhiều đúng không? Thế thì tiền sẽ bị mất giá. Cho nên công ty đã sắp xếp rất nhiều cách để lột tiền từ người chơi. Ví dụ như hoạt động lần tới Tương Dương hội chiến chỉ có đốt tiền, không có báo đáp lại bằng vật chất."
"Sao ngươi không nói sớm?"
Pháo Thiên Minh bị đánh bại thở dài: "Là ngươi cứ nhất quyết muốn so bì chỉ số thông minh với ta, ta biết làm sao được. Nói tới chỉ số thông minh, chỉ số thông minh của Đường Đường thật không tầm thường, lát nữa sẽ liên lạc với Ái Niếp Niếp, lúc chiến đấu cần dùng cho tốt."
Hai người đi theo đệ tử vào bên trái, dọc đường cũng không thấy ai khác. Trong lúc nói chuyện phiếm lại biết được lão đại của Toàn Chân giáo là nhân vật rất trâu bò. Hắn chính là người có võ công cao nhất trong Ngũ Tuyệt, nhưng lại dễ bị người ta coi nhẹ nhất, tỷ lệ xuất hiện thấp nhất - Vương Trùng Dương. Mà mục tiêu mà bọn họ muốn tới, Hoạt Tử Nhân Mộ chính là nơi Vương Trùng Dương ở với bà xã. Chỉ có điều gần đây hai oan gia đều rời nhà đi xa, cơ bản là không gặp được.
Nói tới đây, Pháo Thiên Minh lườm Kiếm Cầm một cái, ý tưởng ngu ngốc gì đây? Không ngờ lại bắt mình tra khảo đệ tử của BOSS đỉnh cấp. May là họ không ở nhà, các đệ tử võ lực yếu không phát hiện gì có khác thường. Nếu không đừng nói là lão Vương, cho dù là Hoàng Dược Sư tới, bản thân cũng không đủ sức động tới một đầu ngón tay của người ta.
Đệ tử tiếp tục giới thiệu: Hiện giờ Toàn Chân giáo chỉ còn đồ đệ của lão Vương, theo thứ tự là Mã Ngọc, Đoàn Xử Đoan, Lưu Xử Huyền, Khâu Xử Cơ, Vương Xử Nhất, Hách Đại Thông, Tôn Bất Nhị. Về phần hỏi đến chuyện võ công Toàn Chân và Dương Quá, ai nấy đều mỉm cười không trả lời. Thật ra những đệ tử môn phái chỉ có thể cung cấp tin tức mà trên web công bố. Tại các danh sơn Trung Hoa, cũng đều có NPC tuyên truyền tương tự. Chẳng qua hai người thường không thích cảnh đẹp nên mới không biết.
"Đây là rừng cây ở lối vào Hoạt Tử Nhân Mộ, các sư huynh trên núi đang tập luyện, hai vị nhanh chóng quay lại, nếu không xông vào cấm địa sẽ bị bắt ngay. Cáo biệt!" Nói xong đệ tử lẩm bẩm: "Sao còn có kẻ ngu xuẩn dùng tiền tới tự sát?"
Pháo Thiên Minh và Kiếm Cầm mò sâu vào rừng cây. Càng đi vào trong, cây càng um tùm che khuất ánh mặt trời. Lúc này một con đường nhỏ lát đá hiện ra trước mặt hai người. Trên đường có một tấm bia đá, trên đó khắc bốn chữ lớn "Người ngoài cấm vào".
"Có ai không? Bọn ta là đồng đạo, chẳng lẽ không cho vào à? Không trả lời coi như đồng ý nhé." Pháo Thiên Minh nói nhỏ, tăng thêm can đảm cho bản thân. Theo y thấy cái tên này chứng tỏ nơi này đáng sợ vượt xa bình thường, không khéo còn có cơ quan hay cương thi.
"Ồ? Hình như trên góc bia như có chữ viết." Kiếm Cầm rất cẩn thận.
"Để ta xem." Pháo Thiên Minh nằm rạp xuống đất: "Quả nhiên có bốn chữ nhỏ, đồ chó! Sao chữ này còn nhỏ hơn hạt gạo. Ta nhận ra rồi. Chữ thứ nhất là Cẩn, chữ thứ hai là Thận. Chữ thứ ba không nhìn ra."
Kiếm Cầm cũng nằm rạp xuống đất, chăm chú quan sát. Bốn con mắt nhìn chằm chằm ba phút đồng hồ. Kiếm Cầm thở hổn hển nói: "Đúng là chữ On rồi. Còn một nửa chữ cuối bị chôn dưới đất, liệu có nên động tay vào không?"
"Tốt nhất đừng động, ta có linh cảm chẳng lành. Đây chắc chắn là cơ quan, chạm vào tấm bia đá, cơ quan sẽ hoạt động. Cẩn thận on... chẳng lẽ là cẩn thận ong mật." Pháo Thiên Minh còn chưa dứt lời, trên bia hiện lên một câu: "Chúc mừng ngươi kích hoạt cơ quan."
Lúc này chỉ nghe tiếng vo vo vang lên. Hai người ngước nhìn, tứ chi đều mềm nhũn ra, hồn phi phách tán. Cả khu rừng phủ đầy ong mật trắng xóa, còn có vô số ong mật từ mỗi gốc cây liên tục bay ra lao về phía họ. Ước tính không dưới năm vạn con.
"Ta hỏi thăm tổ tiên nhà hắn!" Pháo Thiên Minh phản ứng nhanh nhất, nhảy lên vẽ một vòng tròn Thái Cực, xung quanh y ba trượng tất cả ong đều rơi xuống đất. Kiếm Cầm cũng đứng dậy rút kiếm diệt ong. Lúc này khinh công hoàn toàn vô dụng, một phát Phi Vân Thê chắc chắn sẽ bị ong mật đập chết.
Thái Cực kiếm của Pháo Thiên Minh phòng thủ thực sự chặt chẽ, nhưng Kiếm Cầm thì khác, chưa được một lúc đã bị một con ong lọt qua cắn một cái, nhất thời mất tập trung, một nhóm ong lại ào tới tấn công. Kiếm Cầm khóc lóc nói: "Chử Trà, ta sắp chết rồi. Đều tại ta kéo ngươi đến đây."
"Không sao, từ xưa đến nay ai cũng có lúc ra đi. Quân tử báo thù mười năm chưa muộn. Lát nữa đánh đổ cơ quan này, ta sẽ bán toàn bộ người trong mộ sang Hồ Châu."
"Ừ, ta đi trước đây." Kiếm Cầm sắp chết thì đột nhiên từ đằng xa bay tới ba cái bình, rơi xuống đất. Cái bình này thì Pháo Thiên Minh rất quen thuộc, chính là bình phóng hỏa, bên trong là một thứ như rượu mạnh, thấm ướt vải bông rồi nhét vào miệng bình, sau đó có thể châm lửa. Chỉ có một khuyết điểm là dễ tắt khi bay. Nhưng rơi xuống đất thì tám chín thành vẫn bốc cháy.
Lửa vừa bốc lên, đàn ong lùi ra ngoài vòng lửa, vẫn vo vo bên ngoài. Lúc này Pháo Thiên Minh chỉ nghe tiếng kim loại rơi xuống đất, cách hai mươi trượng, một người mặc giáp sắt toàn thân đang từ từ tiến lại. Giáp sắt giống hiệp sĩ Tây Âu thời trung cổ, kín mít khắp mình, chỉ hở đôi mắt còn những chỗ khác được bao bọc rắn chắc. Hai người sững sở không nhìn ra là ai. Điểm hài hước là để đề phòng ong mật bay qua chỗ mắt, trên đầu hắn còn quấn vài vòng băng gạc, như thể bộ giáp bị mù mắt.
Người giáp sắt chậm rãi di chuyển vào giữa đám lửa, giật gạc che mắt xuống, câu đầu tiên là: "Chết tiệt, sao lại là ngươi, tên khốn kiếp nhà ngươi!" Giọng nói này đầy cảm xúc, bao hàm bất đắc dĩ với số phận, vừa ẩn chứa nỗi hối hận kinh khủng, vừa tức giận thấu trời cao, vừa... đau khổ tuyệt vọng.