Pháo Thiên Minh giật mình, từ bao giờ mà bản thân mình lại bị người ta ghét bỏ đến vậy? Kẻ thù của mình vốn đâu có không nhiều. Nhưng khi bộ giáp tháo mũ ra, Pháo Thiên Minh cười sằng sặc: "A Tử, sao lại là ngươi? Đúng là lời mời không bằng ngẫu nhiên gặp mặt."
Chân Hán Tử mặt lạnh như tiền nói: "Ngươi đến đây làm gì?" Đảo mắt đã đổi giọng cầu xin: "Đại ca... ngươi là đại ca của ta được chưa? Ngươi không thể đối xử với ta như vậy mãi được." Chân Hán Tử rất bất đắc dĩ, hắn ta đánh không lại người này, ban đầu chỉ muốn cứu người rồi tạo dáng anh hùng, cho người ta cảm kích một chút. Nhưng không ngờ đối phương lại là kẻ mà ngay cả trong mơ hắn cũng muốn cắn một miếng - Thanh Mai Chử Trà. Người trước mặt này, cảm kích thì không cần phải nói, đánh chết cũng không có; nhưng chuyện lôi kéo hắn vào vũng lầy thì tỷ lệ vô cùng cao. Thật không biết kiếp trước mình nợ y cái gì, chỉ cần có hắn ở đó, chắc chắn nhiệm vụ của mình sẽ thất bại, xui xẻo nối tiếp xui xẻo.
Kiếm Cầm mãi lo bôi thuốc, không buồn đáp lời. Pháo Thiên Minh vẫn cười híp mắt nói: "Ngươi kể nhiệm vụ của mình trước đi?"
Chân Hán Tử nuốt nước bọt, quả nhiên không chút biết ơn. Hắn căm ghét nụ cười này như Pháo Thiên Minh căm ghét nụ cười của NPC. Nhưng... không còn cách nào, đánh không lại, xấu xa không bằng.
Cuối cùng Chân Hán Tử đành mở miệng đáp: "Nhiệm vụ của ta là tìm kẻ bại hoại trong Toàn Chân phái, giúp Vương Trùng Dương thanh lý môn hộ."
"Chúng ta đi tìm tín vật của Dương Quá."
"Tốt rồi, tốt rồi." Chân Hán Tử lau mồ hôi.
"Ngươi có thể đảm bảo Dương Quá không phải người ngươi cần tìm không? Ta biết một chút về nhân vật này, xưa kia từng có liên hệ với Toàn Chân giáo." Pháo Thiên Minh vừa dứt lời, sắc mặt Chân Hán Tử lập tức u ám lại.
"Được rồi, được rồi!" Kiếm Cầm đứng dậy nói: "Chử Trà cứ khi dễ người ta. A Tử, nhiệm vụ lần này là của ta, nếu thực sự xung đột, ta nhường nhiệm vụ cho ngươi nhé? Xem như đền đáp ân cứu mạng của ngươi."
Chân Hán Tử mặt đỏ bẽn lẽn nói: "Làm sao dám nhận, ha ha..."
"Không có gì phải xấu hổ cả, Chử Trà đã kể ta nghe về những gian truân của ngươi, ta thực sự rất cảm thông cho ngươi." Lời của Kiếm Cầm vừa dứt, Chân Hán Tử mặt đỏ bừng nhìn chòng chọc vào Pháo Thiên Minh.
"Được! Chúng ta giúp ngươi luôn nhé?" Ban đầu ấn tượng của Pháo Thiên Minh về Chân Hán Tử cũng không tồi, nhưng mỗi lần đều có một thứ gọi là số mệnh khiến hai người như nước với lửa. Nếu tính cho cùng, trách nhiệm cũng không nên đổ lên đầu Pháo Thiên Minh. Nhưng bậc đại nhân như Pháo Thiên Minh đây rộng lượng, không so đo với tiểu nhân.
"Thật sao?" Chân Hán Tử rất hoài nghi, nhưng vẫn khá tin tưởng vào nhân phẩm của Kiếm Cầm. Câu hỏi này đơn thuần chỉ là nói cho vui thôi, không có ý xấu.
"Chính chủ đã phán, ta còn lừa ngươi nữa sao? Nhưng phải tính phí dịch vụ theo thù lao ngươi nhận được... Gần đây ta rất nghèo! Trên người chỉ còn 2 vàng, ngay cả bát mì cũng không dám thêm thịt."
Vô liêm sỉ! Chân Hán Tử thầm mắng, nhưng có thể thuê người cả võ công lẫn nhân phẩm đều vô cùng phong cách như vậy, đúng là rất hiếm có. Dù sao người ta đã làm thịt cả Tứ Đại Danh Bổ."Không thành vấn đề, miễn là ngươi thực sự giúp ta, chuyện cũ bỏ qua hết, ta trả trước 300 vàng làm tiền cọc. Xong việc sẽ tính sau."
"Thỏa thuận!" Pháo Thiên Minh cười gian khiến Chân Hán Tử lạnh cả tim. Pháo Thiên Minh thấy vậy rất bất đắc dĩ, chẳng lẽ đây là phản ứng quen thuộc của y khi gặp Chân Hán Tử?
Có hơn mười bình phóng hỏa trợ giúp, cộng thêm củi khô châm lửa, ba người dễ dàng đi đến cuối con đường, đàn ong cũng tan đi hết. Cuối con đường là một ngôi mộ cổ, trước có bia đá, toàn bộ được xây bằng đá hoa cương. Ba người sầm mặt: Chẳng lẽ sắp gặp cơ quan? Chân Hán Tử đã hai lần dính cơ quan bầy ong rồi, giờ thấy bia đá là lạnh sống lưng.
"Pháo Thiên Minh, ngươi lên trước đi." Kiếm Cầm và Chân Hán Tử đồng thanh nói. Kiếm Cầm thì tin tưởng, còn Chân Hán Tử mục đích chưa rõ.
Pháo Thiên Minh hiểu ý, bước tới trước bia mộ, thấy trên đó khắc mấy chữ lớn: Linh vị Vương Hại Phong. Pháo Thiên Minh gõ cửa hỏi: "Có ai ở nhà không?"
Một lát sau, từ trong mộ vọng ra giọng nữ lạnh lẽo: "Ai nào dám xông vào Cổ Mộ phái ta?"
Pháo Thiên Minh giật mình, cho dù biết mộ này là giả nhưng vẫn bất ngờ khi nghe câu nói đột ngột ấy, tim đập hối hả. Quay lại, hai người kia cũng chẳng khá hơn là bao. Pháo Thiên Minh lấy lại bình tĩnh, nói: "Đệ tử Võ Đang - Thanh Mai Chử Trà, đệ tử Hoa Sơn - Kiếm Cầm, còn người kia là Chân Hán Tử của Ma Giáo."
Chỉ sau ít lâu, một thiếu nữ áo trắng từ sau mộ phi thân lên, đứng trên nóc mộ quan sát ba người. Cô gái này xinh đẹp như tiên nữ, vẻ lạnh lùng như băng tuyết khiến người ta khó biết được cô vui hay giận, buồn hay lo. Thiếu nữ rút kiếm quát: "Chính tà liên thủ đến đây, có mưu đồ gì?"
"Ngươi chính là Tiểu Long Nữ à? So với trên truyền hình, ngươi đẹp hơn nhiều." Kiếm Cầm lên tiếng trước.
"Tiểu Long Nữ? Bị cưỡng..." Pháo Thiên Minh nhớ lại Tiểu Long Nữ từng có một đoạn bị xâm hại, nhất là trong nhiều phim A, Tiểu Long Nữ thường bị miêu tả chi tiết cảnh bị XX.
Nhưng hiển nhiên Chân Hán Tử đã phòng bị tính cách Pháo Thiên Minh, tấy giọng điệu hắn không đúng là bước ba bước lại che miệng y, nói: "Long cô nương, chúng ta thực sự không có ý xấu."
"Hả?" Tiểu Long Nữ thu kiếm, giảm bớt địch ý: "Bất kể các ngươi có mục đích gì, xin mời hai vị nam tử lui ra. Cô nương này từ xa đến, bị ong đốt nhẹ, chi bằng vào trong uống chén nước rồi trị thương."
"Vậy Dương Quá không phải nam sao?" Pháo Thiên Minh bất mãn, đây là phân biệt giới tính. Thiếu Lâm giờ cũng thu nữ đồ đệ rồi, sao Kiếm Cầm được vào còn hắn với Chân Hán Tử phải ở ngoài chịu muỗi đốt, nuôi ong mật?
Kiếm Cầm lườm Pháo Thiên Minh: "Long tỷ tỷ, chúng ta không để ý tới hắn." Rồi quen thuộc nắm tay Tiểu Long Nữ. Tiểu Long Nữ chỉ ngạc nhiên thoáng chốc rồi cũng không kháng cự, cùng Kiếm Cầm đi vào sau mộ. Không thể phủ nhận, tính cách cởi mở của Kiếm Cầm thật sự là một lợi thế.
"Ta nói cho ngươi biết, nhiệm vụ lần này của ta có lẽ là tiêu diệt đệ tử Toàn Chân sắp cưỡng bức Tiểu Long Nữ. Chỉ cần cứ giữ chân Tiểu Long Nữ, chắc chắn sẽ chờ được mục tiêu xuất hiện. Nhưng có vấn đề là, hắn phải thực sự cưỡng bức thì mới được xem là bại hoại, còn chưa làm thì vẫn chưa tính. Nếu làm được nửa chừng, ta lại khó mà cản trở. Như vậy, để hoàn thành nhiệm vụ, chẳng lẽ ta phải đứng nhìn Tiểu Long Nữ bị xâm hại? Dù không yêu mến Tiểu Long Nữ cũng không tán thành tình cảm của cô ấy với Dương Quá, nhưng bắt ta trơ mắt chứng kiến việc đó, ta không thể chấp nhận được. Ngươi có cách nào giải quyết không?"
Chân Hán Tử tuy không coi ai ra gì nhưng không thể không thừa nhận hắn là một thanh niên không tệ, ít nhất vẫn có chút lương tâm. Đương nhiên có thể do nhà giàu nên khi phải lựa chọn giữa đạo đức và tiền bạc, hắn ta không quan trọng hóa tiền bạc.