Võng Du Chi Võ Lâm Bá Đồ (Dịch Full)

Chương 129 - Chương 129: Vô Đề

Chương 129: Vô đề Chương 129: Vô đề

Ba người không thèm để ý, Chân Hán Tử còn thuận tay phất một kiếm sang. Chỉ nghe Tiểu Long Nữ mở miệng nói: "Kiếm Cầm muội tử, đừng đánh nữa."

"Đừng đánh cái lông, giết hắn rồi hãy nói sau." Pháo Thiên Minh nổi giận, có làm không vậy, đánh nhau vốn là việc của ả, trước không giúp đỡ cũng được, nhưng giờ sắp thắng rồi lại bảo dừng tay. Hơn nữa, đứa nhỏ kia chắc chắn là Dương Quá, sớm không ra muộn không ra, lại chỉ chờ sắp thắng mới xuất hiện. Nói tóm lại, chỉ có một chữ "giận". Rõ ràng Chân Hán Tử cũng nghĩ tương tự, nội lực tăng mạnh tấn công.

Kiếm Cầm: "Long tỷ tỷ, cùng xử lý tên xấu xa này."

"Hắn là nghĩa phụ của Quá Nhi, xin Kiếm Cầm muội tử hạ thủ lưu tình." Trong lời nói lại có vẻ cầu xin. Dù biết là NPC nhưng lời nói chân thành khiến Kiếm Cầm mất đi chiến ý. Sau khi nhắn tin, cả ba lui lại vài bước, rời khỏi chiến trường.

"Ta muốn xem phim A." Pháo Thiên Minh rất bất mãn, tin nhắn của Kiếm Cầm là: nếu không dừng tay sẽ phải ba đấu ba. Tuy cô ấy dù thêm ta làm bằng hữu nhưng có vẻ trọng sắc khinh bạn. Các ngươi cũng đừng quên, đặc điểm của vợ chồng nhà họ là không có bằng hữu tri kỷ.

"... Có thể cân nhắc." Chân Hán Tử thu kiếm báu, rõ ràng cũng không hài lòng với Tiểu Long Nữ.

Dương Quá đỡ Âu Dương Phong sang bên cạnh thoa thuốc, Tiểu Long Nữ đi tới, khuôn mặt vẫn lạnh lùng nhưng lời nói có phần hối lỗi: "Ba vị là vì cứu ta, mà ta lại..." Cô ít nói chuyện với người lạ, không biết nên nói tiếp thế nào.

"Không sao đâu." Kiếm Cầm nắm tay Tiểu Long Nữ, giải thích: "Sau này bạn trai của ta cũng sẽ quan trọng hơn bằng hữu."

Lúc này, mặt nạ của Pháo Thiên Minh đã hết thời gian, Âu Dương Phong nhìn chằm chằm vào Pháo Thiên Minh. Pháo Thiên Minh giật mình, sờ lên mặt thấy mặt nạ đã trở lại túi đồ."Là ngươi." Âu Dương Phong nhảy bổ lên, phát ra tiếng rống vang trời rồi ngất lịm đi.

"Thân bị trọng thương, kiệt sức, tâm trạng quá kích động dẫn đến hôn mê." Kiếm Cầm đưa bao hạt hướng dương cho Tiểu Long Nữ. Tiểu Long Nữ đón lấy, cùng gặm hạt dưa. Quả thật là gần heo thì mập.

Hai nam nhân nhìn Tiểu Long Nữ, dù biết là NPC nhưng thấy đôi môi son ấy nhẹ nhàng nhả vỏ hạt rồi mỉm cười ngượng ngùng, trong lòng vẫn rung động một hồi.

Thế nào là mỹ nhân? Mỹ nhân là người dù nhả vỏ hạt hay móc mũi vẫn cực kỳ thanh nhã, có phẩm vị. Ví như phụ nữ hiện đại hút thuốc, từ cách cầm, tần suất hút, gạt tàn thuốc, lấy thuốc, vị trí đặt thuốc... tất cả đều rất tinh tế. Người phụ nữ làm tốt có thể toả ra khí chất quyến rũ đến độ khiến người khác phải mê mẩn. Tất nhiên nếu ngươi cầm điếu thuốc rẻ tiền mà ai ai cũng biết, vậy thì có tư thế gì cũng vô nghĩa, trước hết thuốc phải có cá tính, hoặc đậm đà, hoặc nhẹ nhàng, hoặt đắt đỏ... Có vẻ như đề tài trệch hướng rồi...

"Những nhà thiết kế ăn no rửng mỡ hay sao mà tạo ra nhân vật đẹp đẽ như thế vậy làm gì." Pháo Thiên Minh nhanh chóng thoát khỏi cám dỗ, dù sao đã trải qua nhiều sóng gió. Mặc dù chưa từng dùng đồ công cộng, nhưng nữ nhân xinh đẹp thì quả thật đã gặp qua quá nhiều.

Nhưng Chân Hán Tử thực sự mất ba giây mới hồi phục tinh thần, thấy Pháo Thiên Minh nhìn mình chằm chằm, vội giải thích: "Chỗ nào đẹp đâu, ta nhìn không ra... Nhưng Trà ca, xem phim ảnh A thì ta xin miễn, nhiệm vụ này thất bại thì thất bại vậy! Hà hà." Cuộc đời vốn bất công, khuôn mặt xinh đẹp chưa nói tới gì khác, chỉ riêng tìm việc cũng được thêm điểm ấn tượng.

Dương Quá vừa xin phép Tiểu Long Nữ, dìu Âu Dương Phong vào trong cổ mộ chữa trị. Kiếm Cầm vô tư đòi lấy phần thưởng, Dương Quá lại lấy cớ "Nghĩa phụ bị thương nặng, không rảnh để tính chuyện khác", rõ ràng vẫn canh cánh về chuyện làm tổn thương Âu Dương Phong. Tiểu Long Nữ cũng lo lắng quy củ trong mộ nên đi theo vào, còn Kiếm Cầm ở lại bên ngoài với Pháo Thiên Minh. Ba người mở một khoảnh đất nhỏ ở bên trái mộ, vừa ăn vừa chờ xem tình hình thay đổi ra sao. Nếu đối đầu trực tiếp thì ba người không đủ sức cho Âu Dương Phong gọi món. Nhưng vết thương NPC hồi phục nhanh khá chậm, ba người cũng không lo trong thời gian ngắn Âu Dương Phong có thể ra tay lần nữa.

Ba người vừa ăn vừa trò chuyện rồi chờ đợi...

Hai giờ trôi qua, cả ba đều bồn chồn, nhưng vẫn không có chuyển biến gì. Bàn luận vài khả năng đều không đúng. Lúc này hai đạo cô đi qua con đường nhỏ kia. Điểm kỳ lạ là hai người này không kích hoạt bẫy ong, phải biết đọc bia đá chỉ là cơ quan đùa vui, bước vào con đường là bẫy thật sự. Nếu không, Chân Hán Tử đâu có ngốc tới mức chết liền hai lần.

Đạo cô một tay khoảng 30 tuổi, dáng dấp quyến rũ, mắt to răng trắng, da dẻ nõn nà, là mỹ nhân tuyệt sắc. Thấy ba người bèn mỉm cười hỏi: "Ta tên Lý Mạc Sầu, các ngươi có gặp sư muội Tiểu Long Nữ của ta không?"

Kiếm Cầm đứng dậy định trả lời thì bị Pháo Thiên Minh kéo lại: "Đang ở trong vui vẻ với nam nhân, muốn giết thừa dịp hiện tại đi."

Lý Mạc Sầu mỉm cười gật đầu, thở dài: "Hỏi thế gian tình là vật chi? Mà khiến người ta thề nguyền sống chết, trời nam đất bắc luôn sát cánh, cảnh xưa mấy lần nóng lạnh, hoan lạc thú lợi ích biệt khổ, giữa có nữ nhi. Người đã có có lời, mịt mờ vạn dặm mây xa, ngàn núi soi bóng tuyết chiều, một mình hướng về đâu? Sư muội ta thật không hiểu chuyện." Câu này như tự nói với mình, sau đó chuyển sang hỏi: "Vậy các ngươi giúp ai?"

"Ai có lợi, chúng ta giúp người ấy." Pháo Thiên Minh cốc đầu Kiếm Cầm rồi trả lời.

"Tốt, ta thích người như vậy. Không dám giấu giếm, nếu xong việc này chỗ ta có một bộ Ngũ Độc Thần Chưởng. Các ngươi chờ chút." Nói xong, cùng một đạo cô trẻ tuổi khác nhảy xuống cửa hang.

"Sao ngươi lại làm thế? Người ta có ý xấu với bằng hữu của ta mà." Kiếm Cầm rất bất mãn.

Pháo Thiên Minh giáo huấn: "Ý của ngươi là ba người chúng ta liên thủ làm thịt người ta? Vậy Dương Quá dựa vào đâu mà đưa ta tín vật?"

"Ta hiểu ý tưởng của Chử Trà. Bọn họ giao chiến, nếu Dương Quá cầu cứu, ta sẽ uy hiếp đòi tín vật, không cho thì theo phe của đạo cô, lấy Ngũ Độc thần chưởng cũng được. Ngươi xem Âu Dương Phong vừa rồi, nếu chúng ta không ra tay, tín vật của ngươi đã sớm về tay. Đúng là không thể nói lý với đám NPC này. Phim truyền hình có thể là diễn, nhưng đôi tình nhân này không có bằng hữu tri kỷ, hơn nữa đều rất quái gở, Tiểu Long Nữ có thể sống một mình 16 năm. Theo ta, không phải cô không kết giao bằng hữu mà là cô không coi trọng bằng hữu, trong lòng chỉ nhớ mong Dương Quá. Ngươi là bằng hữu của Tiểu Long Nữ thì đã sao? Vừa rồi ngươi muốn lấy tín vật, cô ấy có giúp ngươi hay nói lời nào có ích hay không?"

"Chân Hán Tử nói không sai, ngươi xem bằng hữu của ta, dù giúp đỡ không nhiều nhưng cũng không tệ. Như Kiều Phong, dù ngại quy tắc hệ thống mà không cứu được ta, nhưng cũng gián tiếp giúp ta gọi ca ca của ngươi ra. Hay như A Châu, cho ngay võ công tuyệt học, đúng là không thể chê vào đâu được. Bằng hữu với nhau phải chu đáo như thế. Tiểu Long Nữ của ngươi, ta thấy ngay cả đổi lại là Thích Thiếu Thương mà ta không thân thiết gì cũng sẽ trực tiếp đưa tín vật. Tính cách rất quan trọng đấy!"

Kiếm Cầm buồn bã nói: "Ta coi cô ấy là bằng hữu, cô ấy lại đối xử với ta như vậy."

"Đồ ngốc, dù sao đây cũng chỉ là trò chơi, tối đa là dựa theo tính cách trong nguyên tác mà thôi. Ngươi cứ lấy Chân Hán Tử làm ví dụ, người chơi thực tế nhé, trước đây vốn có hiềm khích sâu sắc với ta, nhưng trải qua chuyện này, hắn gặp khó khăn, trong lúc ta nhàm chán cũng sẽ giúp đỡ. Đó mới là bằng hữu... Này, đừng cười nữa. Thù lao đã thỏa thuận trước rồi, không bớt được đâu."

Bình Luận (0)
Comment