Sau khi một phen khuyên giải, tâm trạng của Kiếm Cầm đã khá hơn không ít. Lúc này, chỉ thấy Dương Quá chạy đến trước mặt ba người, gấp gáp nói: "Cô cô gặp phải cường địch, nghĩa phụ ta vẫn đang hôn mê, mong ba vị rút đao tương trợ." Từ giọng điệu có thể thấy, hắn chưa từng cầu xin ai, tính cách quật cường rõ ràng.
Chân Hán Tử rút kiếm gác lên cổ Dương Quá, nói: "Đưa tín vật cứu rồi người, không đưa giết người. A hay B?" Pháo Thiên Minh cảm khái, tính cách này thật sảng khoái, nếu đổi lại là ta, nhất định phải dùng lời nói uyển chuyển, tiếp đó mới ám chỉ, sau cùng mới ra thủ đoạn này. Quả thực chênh lệch rất lớn!
Nhưng không thể phủ nhận tính thực tiễn của chiêu này. Dương Quá liếc nhìn đầy oán hận, lấy ra một tấm gỗ đưa cho Chân Hán Tử. Chân Hán Tử nhận lấy, lạnh lùng nói: "Nói thực, ta luôn cảm thấy ngươi không xứng với Tiểu Long Nữ." Chân Hán Tử thu kiếm, đưa tấm gỗ cho Kiếm Cầm, Kiếm Cầm gật đầu, ba người không đoái hoài gì đến Dương Quá mà vào cổ mộ.
Pháo Thiên Minh phản bác: "Ta không đồng ý với quan điểm của ngươi, ta xem trên TV thấy hắn tuy có phần cực đoan nhưng cũng không xấu. Nếu không cũng không có danh hiệu Thần Điêu Hiệp. Dù sao chuyện này cũng không liên quan tới chúng ta, ta chỉ làm nhiệm vụ thôi, không nên đánh đồng với thực tế. Tất cả đều do ngươi Kiếm Cầm, khiến ta cũng lầm theo. Bây giờ việc còn lại là nghĩ cách cho Tiểu Long Nữ bị cưỡng bức... Những lời này thật khó nghe."
Kiếm Cầm đang bận bịu chạy tới vẫn kịp quay sang làm mặt quỷ.
"Cái này thì các ngươi không biết đâu." Chân Hán Tử bổ sung thêm: "Cái tên Dương Quá này thật ra rất tinh quái, gặp người nói tiếng người, gặp quỷ nói lời quỷ. Đặc biệt là trước mặt các nữ nhân xinh đẹp. Trước mặt Lục Vô Song là dùng cách "ngốc", trêu ghẹo gọi người ta là "cô vợ trẻ", lấy được trái tim người ta. Trước mặt Trình Anh lại chơi chiêu "hiệp", không tính toán oán hận cá nhân, cứu người đoạt trái tim người ta. Với Hoàn Nhan Bình lại là "nghĩa", cứu mạng sống, hứa là tri âm, lại dạy võ công, giúp báo thù chiếm, lại đoạt mất trái tim. Với Công Tôn Lục Ngạn là "Đùa", câu nói đầu tiên khen nhan sắc mỹ mạo đã chiếm luôn trái tim rồi. Toàn lợi dụng điểm yếu của con gái nhà người ta, cho nên ta cho rằng Dương Quá không xứng với Tiểu Long Nữ."
["Vấn đề này không cần thảo luận, ngươi đang tấn công thần tượng đại chúng." Hà Tả đột nhiên xuất hiện khiển trách Chân Hán Tử. ]
Tử Nhân Mộ chết tuy được gọi là phần mộ, nhưng thực ra là một nhà kho ngầm rộng lớn dưới lòng đất. Hồi đó Vương Trùng Dương huy động hàng ngàn nhân công, mất nhiều năm mới xây dựng xong, bên trong cất giữ khí giới, lương thảo, làm căn cứ cho vùng Sơn Thiểm, bề ngoài xây dáng mồ mả để qua mắt quân Kim, lại sợ quân Kim tấn công, bên trong lại bày ra vô số cơ quan tinh xảo để phòng thủ.
Sau khi quân nghĩa thất bại, hắn ẩn cư nơi đây. Cho nên bên trong có vô số phòng ốc, đường đi phức tạp, người ngoài vào dù có đuốc cũng dễ lạc lối, huống hồ không có chút ánh lửa.
Nhưng vì là trò chơi nên đơn giản hóa đi nhiều, chỉ có bốn gian phòng nối với đại sảnh. Tiểu Long Nữ đang giao đấu với Lý Mạc Sầu, còn Âu Dương Phong thì nằm bên cạnh vẫn hôn mê. Rõ ràng Tiểu Long Nữ không phải đối thủ của đạo cô kia. Trang phục màu trắng đã điểm vài vệt máu đỏ, thở hổn hển khiến nam nhân đau lòng...
"Mỹ nhân, thật ngại quá. Xem chiêu này!" Pháo Thiên Minh vung kiếm tấn công thẳng tới, Chân Hán Tử cũng rút bảo kiếm hợp sức, còn Kiếm Cầm thì đỡ Tiểu Long Nữ ngồi một bên thoa thuốc: "Ta biết ngươi là NPC, ta cũng thật lòng coi ngươi như bằng hữu, sao ngươi lại đối xử với ta không tốt như vậy chứ?"
Tiểu Long Nữ ngơ ngác hỏi lại: "Không tốt với ngươi thế nào? Phải làm sao mới tốt?"
"Ta chẳng biết, chỉ cảm thấy ngươi không giống bằng hữu."
"Mẹ nó, mau tới trợ giúp đi, nói chuyện tầm phào gì thế!" Pháo Thiên Minh gầm lên, y và Chân Hán Tử vừa giao đấu đã bị chịu thiệt nặng nề, kiếm của Pháo Thiên Minh vừa rút ra đã bị một mũi độc châm đâm vào vai, rõ ràng kẻ địch đã dự phòng từ trước; giờ chỉ còn lại năm thành nội lực đối địch. Còn Chân Hán Tử càng thảm hại hơn, bị đạo cô mà Lý Mạc Sầu mang theo bắn trúng độc châm. Sức sát thương của diễn viên quần chúng cũng rất kinh khủng, Chân Hán Tử liều mình thở hắt một hơi vận hết sức chém ngã đạo cô kia rồi ngồi phịch xuống đất ép độc. Đành vậy, nội lực chỉ đủ duy trì...
Cứ như vậy, Pháo Thiên Minh hoàn toàn không địch nổi phất trần của Lý Mạc Sầu. Vừa phải phòng thủ Lý Mạc Sầu công kích Chân Hán Tử, lại lo người ta còn giấu ám khí. Nếu không nhờ Thái Cực biến Vô Cực, y lại chơi chiêu pháp lưu manh, chắc chỉ năm chiêu đã bị thương. Trong lòng Pháo Thiên Minh uất ức lắm thay, võ công Lý Mạc Sầu có cao siêu hơn nữa thì y và Chân Hán Tử cũng có thể đối phó. Nào ngờ võ công chỉ là phụ, chủ yếu là tâm địa thâm độc.
"Xì! Ngu xuẩn". Kiếm Cầm rút gươm, Lý Mạc Sầu giơ tay lên. Cánh tay Kiếm Cầm tự động xoay một vòng, chỉ nghe ba tiếng leng keng, ba ám khí bị đánh bay. Kiếm Cầm vui mừng hô: "Oa, hóa ra Phá Tiễn Thức ra là võ công bị động, hèn gì không thể dùng được!"."Chử Trà... Chử Trà, ngươi có nghe ta nói không?".
"Đại tỷ mau giúp đỡ!". Pháo Thiên Minh khóc lóc, vừa lơ là chút ít đã bị Lý Mạc Sầu thừa cơ đánh một chưởng tới. Pháo Thiên Minh không kịp rút kiếm chống đỡ, đành dùng tay trái hóa quyền chắn lại. Lùi lại ba bước, nhìn lại trạng thái là mặt mày tái mét. Trời ơi, nắm đấm cũng có thể trúng độc sao? Bây giờ phải tăng thêm chín thành nội lực để ép độc ra. Lý Mạc Sầu cười toe toét, dang tay ra cho Pháo Thiên Minh thấy rõ: ngón tay ả giấu một mũi độc châm...
Pháo Thiên Minh liếc nhìn Âu Dương Phong đang bất tỉnh, thở dài: Đúng là báo ứng!
"Báo ứng đấy, Chử Trà ạ!". Chân Hán Tử mỉm cười: "Người võ công cao bị chúng ta hại, giờ võ công chúng ta mạnh hơn người ta nhưng cũng bị hại. Thiện có thiện trả, ác có ác báo, nhưng liên quan gì đến đường đường một đấng quân tử như ta?"
Nói xong, Kiếm Cầm đã rơi xuống hạ phong, nếu không nhờ Độc Cô Cửu Kiếm tinh diệu, lại áp dụng chiến thuật hai bại câu thương, chắc đã ngã gục từ sớm. Dù sao nội công của tiểu nha đầu này cũng chỉ ở trình độ trung bình, còn phải bảo vệ hai người ngồi dưới đất than van.
"Ta chỉ ước Âu Dương Phong tỉnh lại, giết ta một lần cho xong tâm nguyện của hắn". Pháo Thiên Minh nằm dưới đất rất bất đắc dĩ, còn phải bốn phút nữa mới ép được độc ra lần thứ nhất, huống hồ nội công Chân Hán Tử chỉ là không trọn vẹn, càng không thể trông mong gì. Xem ra Kiếm Cầm không thể chống đỡ nổi...
Lúc này Tiểu Long Nữ nhảy phắt dậy, vung tay ra, một dải lụa trắng nhanh chóng lao tới tấn công Lý Mạc Sầu. Kiếm Cầm mừng rỡ nói: "Đây mới thật là bằng hữu!". Tay vẫn ra sức đánh, miệng thì nói: "Cố gắng thêm ba phút nữa!". Tiểu Long Nữ chỉ cười nhẹ nhàng, không đáp lại. Hai người hợp sức chiến đấu, may mắn đánh ngang sức với Lý Mạc Sầu.
Thấy vậy, Pháo Thiên Minh lại không vội, đợi độc đợt thứ nhất tan hết là nhanh chóng ép độc lần thứ hai. Bảy phút sau, Pháo Thiên Minh và Chân Hán Tử đồng loạt đứng dậy, cùng rút kiếm xông lên. Lý Mạc Sầu hoảng hốt luống cuống, bỗng Âu Dương Phong tỉnh dậy, thấy ngay Pháo Thiên Minh, gầm lên xông tới. Rồi mọi chuyện trở loạn cào cào...