Chính giữa lúc nguy cấp, chỉ thấy Vụ Lý Hoa vớ lấy một cái bình, hô to một tiếng: ""Uyên Uyên Kinh Nhuận tán." Ném rổ thành công, trực tiếp chui vào trong cổ họng của cá voi, mười giây sau đã xảy ra một chuyện hoàn toàn bất ngờ, lại làm rung chuyển giang hồ, nguyên nhân tất nhiên là bình độc dược này không những có thể độc người mà cả cá nữa, nhưng mà... Nhưng mà, cổ ngữ đã nói không sai, kẻ tuyệt vọng cắn cả thỏ, cá tuyệt vọng cắn gì? Huống hồ là con cá voi bị độc dược kích thích tiềm năng.
Đáp án lập tức được hé lộ.
Chỉ nghe một tiếng rống dài thánh thót, Chân Võ Thất Tiệt kiếm trong tay Pháo Thiên Minh thực sự biến thành bảy khúc, sáu khúc bị cá chép hút vào bụng, còn một khúc nằm trên tay Pháo Thiên Minh đang hoàn toàn ngơ ngác, Vụ Lý Hoa mắt sáng tay nhanh, quăng dây thừng kéo Pháo Thiên Minh đang đờ đẫn ra ngoài.
Trong sương mù, Vụ Lý Hoa và Mã hai bên nâng Pháo Thiên Minh, kẹp thêm một tấm ván gỗ khác, cuối cùng thoát khỏi trận cá voi, liền tìm một tảng đá nhỏ đặt Pháo Thiên Minh lên. Lúc này Pháo Thiên Minh hơi mê man, nắm tay Mã nói:
"Có tin nhắn cho ta bảo là: Bởi vì ta phạm tội khi sư diệt tổ, trong ba ngày phải quay về Võ Đang chịu trừng phạt, là có ý gì?"
Mã hớn hở cười toe toét một lúc lâu, cuối cùng mới nói: "Pháo à, có câu chuyện cổ tích thế này, nói về một ông già, đánh mất con ngựa, mất ngựa ông tự nhiên rất đau khổ! Nhưng sang ngày hôm sau, con ngựa đó quay về, còn dắt theo một con ngựa cái..."
Pháo Thiên Minh ngơ ngác hỏi: "Ngươi nói là Tái Ông ư? Có quan hệ gì tới ta? Chuyện gì vừa xảy ra?"
Mã nhìn Vụ Lý Hoa nhún vai, Vụ Lý Hoa ừm... mãi lâu sau mới thốt lên: "Trà, vừa rồi đã xảy ra một số chuyện không nên xảy ra, ... nói thế nào đây nhỉ? Trước tiên... Trước tiên phải chúc mừng ngươi, à phải, là chúc mừng. Chúc mừng ngươi sẽ chiếm đoạt được Chân Võ Thập Tứ Tiệt kiếm."
"Chân Võ?" Pháo Thiên Minh thốt lên đau đớn, hốt hoảng chạy về phía bờ đá. Mã với Vụ Lý Hoa thấy vẻ mặt ấy không phải đi lấy kiếm mà như muốn nhảy xuống cắn cá voi, lập tức ôm chặt hai bên lại.
Pháo Thiên Minh gấp rút nói: "Buông ta ra, ta còn có sáu mảnh kiếm trong bụng cá kia kìa, dù sao cũng phải lấy về."
"Đều bị nuốt rồi, lấy làm sao được?"
"... Kéo lên là được chứ gì Ta sẽ đem chúng chụm lại đưa đi chắp vá, biết đâu có thể lừa gạt qua được."
Mã Nhất vừa nghe lời này, không khỏi cảm khái vạn phần, cái gì gọi là cường hãn? Chính là như vậy, đến lúc này rồi vẫn còn nghĩ cách lừa gạt người khác, hơn nữa còn phải nhanh chóng nghĩ ra cách lừa gạt tốt nhất, đây không phải là bản lĩnh, mà là một thứ bản năng, điều đáng tiếc nhất là không nhận ra tình thực thế.
"Không có! Không có cái quái gì cả! Chân Võ của ngươi không cánh mà bay rồi! Võ công Võ Đang của ngươi sắp sửa không cánh mà bay rồi! Ngươi hiểu không?" Mã rất trực tiếp nói rõ tình huống hiện tại.
"Ài..." Pháo Thiên Minh thở dài, một lúc sau nói: "Lực lượng của con người sẽ không bao giờ sánh bằng thiên nhiên."
Mã và Vụ Lý Hoa gật đầu lia lịa, tỏ vẻ đồng ý với ý kiến của Pháo Thiên Minh."Con mẹ nó tiểu nha đầu Quách Tương kia, nếu có thể khai quang Ỷ Thiên kiếm thì đừng nói là cá voi, cho dù là cá voi khổng lồ ông đây giết."
Hai người kia tiếp tục gật đầu, cực kỳ khâm phục Pháo Thiên Minh, quay đi quay lại một hồi đã đổ tất cả trách nhiệm lên người Tổ sư gia Nga Mi, tuy vậy ít ra Vụ Lý Hoa rất đồng ý với suy nghĩ này, chỉ cần không đổ lỗi cho mình là được.
Pháo Thiên Minh ngẩng đầu lên, nhìn một hồi lâu rồi hỏi: "Ngươi đang làm gì đó?" Vụ Lý Hoa và Mã quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Tiểu Thiên Sứ đang run sợ vẫy vùng lôi ra một cái bao tải to tướng, vất vả kéo qua một bên, sau đó bay vòng quanh những dải đá ngầm, hất đống đồ vào trong biển.
Túi vải rắc xong, Tiểu Thiên Sứ lau mồ hôi trên trán thở dài nói: "Còn làm cái gì nữa, than ôi... Chúng ta làm tiểu đệ, khi cần thiết phải chùi đít thay lão đại, vừa phát hiện nước biển chết tiệt này hóa ra là nước ngọt, chỉ có thể lấy chút muối pha cho đỡ, còn lừa gạt người chơi sau này tham gia phó bản, mệt chết mất." Nói xong không để ý đến ba người đang trợn mắt sửng sốt, lại cố gắng lôi ra một cái túi vải, bắt đầu rắc muối.
"Ngươi không bị sốt chứ? Nước nhiều như vậy... mấy bịch muối kia có tác dụng gì?"
"Ngươi có biết Tinh Vệ không? Hiện giờ ta chính là Tinh Vệ xui xẻo đó đấy." Tiểu Thiên Sứ vừa rơi lệ vừa lôi thêm một bao tải to.
Pháo Thiên Minh hài lòng nói: "Tâm trạng ta ổn định hơn rồi, chúng ta tiếp tục lên đường nhỉ?"
Vụ Lý Hoa gửi tin nhắn: "Hắn có sao không?"
"Không sao đâu! Cứ thế này đi! Chỉ cần vượt qua được cửa ải thứ nhất, cơ bản sẽ không sao đâu. Dù gì giờ cũng chưa có chuyện gì, vẫn còn chút hy vọng mà."
"Vậy nếu đến lúc phán quyết tử hình thì sao?"
"Làm ơn đi! Đã có ba ngày chuẩn bị tinh thần, mọi thứ đều sẵn sàng cả rồi, chớ nói chi tử hình, cho dù bị lăng trì cũng chẳng sao, da tên này dày lắm đấy."
Ba người chuẩn bị khởi hành, thì Tiểu Thiên Sứ đột nhiên nói: "Nếu các ngươi giúp ta rải vài bịch muối, ta sẽ nói cho các ngươi biết một chuyện."
Ba người liếc nhìn nhau đáp: "Đưa muối đây."
Thiên Sứ gật đầu hài lòng: "Hiện giờ chắc chắn phải có tỷ lệ một phần triệu tỷ rồi, chắc cũng có thể lừa gạt qua mắt. Việc muốn nói với các ngươi là... trước tiên hỏi một câu: Các ngươi có bị bệnh tim không?"
Ba người lắc đầu đồng thanh: "Không!"
Thiên Sứ gật đầu hài lòng: "Cái các ngươi nhìn thấy kì thực là hoàng hôn, chứ không phải bình minh."
"Hả!" Pháo Thiên Minh vừa nghe xong bèn nổi giận gào thét: "Làm sao có thể như vậy được?" Ngẩng đầu nhìn lên, mấy người đi được mấy giờ rồi, mà mặt trời kia vẫn treo ở cùng một vị trí, không hề thay đổi chút nào.
"Đây chẳng phải là do hệ thống chưa điều chỉnh xong phó bản sao? Hoạt động ở Tương Dương mới chính thức kết thúc, trong phó bản ấy có ban ngày và đêm tối, nhưng các phó bản khác thì không có, hệ thống cũng đột nhiên nhận ra: "Trời ơi, mặt trời sắp lặn rồi, làm sao lại như vậy được, ta vội dùng mưu kế gian lận để giữ nó lại, không cho nó lặn sau núi nữa... Nhà thiết kế thật là vô liêm sỉ!"
"Vô cùng vô liêm sỉ!" Ba người đồng thanh đáp lại.
"Ha ha! Các ngươi cũng nghĩ như vậy à, ta cũng thấy vị tiên sinh này bị mất vật quan trọng, rất đau lòng nên nhắc nhở cho, đồng thời cho các ngươi hay hai tin tốt. Thứ nhất, các ngươi không còn đối thủ cạnh tranh nào nữa, tất cả mọi người khác đều đi du lịch Ngân Hà, chắc một năm sau cũng không về được. Kế đến, cá voi cũng bị mặt trời lừa gạt, đặt sai vị trí, nên khi quay lại các ngươi sẽ không gặp chúng."
Cuối cùng Pháo Thiên Minh cũng không nhịn được mà phun máu ra, đây là chuyện gì vậy?! Vụ Lý Hoa vội vàng nhét mai rùa vào miệng y.
Tiểu Thiên Sứ thở dài nói: "Trò chơi thường xuyên xuất hiện lỗi là điều các ngươi nên hiểu. Thật ra ta cũng không dám khẳng định lỗi này có phải do người gây ra hay không, hoặc có thể thực sự do phó bản lớn tạo ra quá nhiều mà sinh ra bi kịch, rất khó hiểu!" Lời nói lại xoay chuyển: "Dù sao nếu có thể lừa được thì không thể gọi là lỗi, mặc dù có nguyên nhân là do mặt trời, nhưng không có quy định bắt buộc phải treo bình minh chứ không phải hoàng hôn, đúng không? Cá voi cũng sẽ di chuyển mà, thế nên cũng không thể coi là lỗi, ta đang nói cái gì vậy!"
Bên này Pháo Thiên Minh phun máu, bên ngoài trò chơi thì Tinh Ảnh phun máu. Võ Đang đưa ra nhiệm vụ săn người chơi, bắt hoặc giết Thanh Mai Chử Trà khi sư diệt tổ, nếu sau khi trời tối mà không thành công... , họ sẽ phát động trưởng lão truy đuổi, cho đến khi lão Trương đích thân ra tay, Tinh Ảnh vẫn không liên lạc được với Pháo Thiên Minh, chỉ thấy hai cao thủ Võ Đang sắp bị tiêu diệt mất một, trong lòng vô cùng bực bội.
Tin tức vừa loan ra, bè đảng thù địch của Pháo Thiên Minh lập tức hăng hái hoạt động, hiện giờ chỉ là đăng bài ẩn danh trên diễn đàn, chưa ai dám nhảy ra công khai. Số lượng kẻ thù của Pháo Thiên Minh thì nhiều lắm, chỉ tính những người bị giết oan và chết gián tiếp đã là một đoàn xe lửa.
Nhưng rất nhanh, Hát Bất Túy và Phích Lịch lên tiếng bảo vệ trên diễn đàn, tiếp theo là Thiếu Lâm, Vô Song Ngư, Tiểu Nhị v. v... , điều khiến người ta ngạc nhiên là kẻ thù lớn nhất của Pháo Thiên Minh là Huyết Ảnh cũng tuyên bố bảo vệ Pháo Thiên Minh không bị bắt nạt trong trò chơi. Cứ như vậy, tiếng nói giết y quay lại tân thủ thôn cơ bản đã biến mất, hơn nữa mọi người cũng lo sợ không biết đối phương còn ẩn giấu chiêu thức tuyệt học nào của Võ Đang hay không, chẳng hạn như Tiểu Lý Phi Đao.
Ba người trong phó bản mặt đen kiệt vẫn tiếp tục đi, không lãng mạn như trong Titanic, mà là cắn răng báo thù, thuận buồm xuôi gió tiến lên, không gặp trở ngại nào. Cả ba đều không muốn nói chuyện, chỉ có Tiểu Thiên Sứ cầm loa phóng thanh nói: "Lady, gentlemen, chào mừng các vị đến với vùng cá mập. Hồi xưa Tam Tuyệt tung hoành giết cá mập vô số, không biết các vị khách mới này có thể mang đến niềm vui bất ngờ gì cho chúng ta? Chúng ta hãy chờ xem, trước khi cảnh tượng huy hoàng xuất hiện, ta xin nhắc lại Tam Tuyệt đã làm thế nào. Đầu tiên nói Bắc Cái Hồng Thất Công, cơ bản là dùng Hàng Long Thập Bát chưởng san phẳng mặt đất, tả xung hữu đột mở đường, chiêu nào cũng là giết, cá mập nhảy lên bên cạnh hắn là một con chết một, hai con chết cả đôi, thật đúng là chưởng pháp cương mãnh nhất thiên hạ."
"Kế đến là Chu Bá Thông, dù bị thương nhưng hai tay vẫn dùng hết sức lực cùng tuyệt học Không Minh quyền, thực sự xứng danh cao thủ số một, ngẫu nhiên nói thêm, lúc đó người này chưa được xưng tụng là một trong Ngũ Tuyệt. Lại xem Âu Dương Phong tàn ác nhất làm thế nào đối phó với những chú cá nhỏ đáng yêu chúng ta, thủ đoạn thật quá ti tiện, khiến ta thực sự không đành lòng nói ra, trước hết là hắn dạy con trai Âu Dương Khắc câu cá mập."
"Sau đó dùng gậy chống hàm trên dưới cá mập, ném cá mập xuống biển để chết đói, thật là tàn nhẫn vô nhân đạo, mỗi lần thấy việc như vậy ta liền nhớ đến người Nhật khoa trương lấy cớ khoa học đi giết cá voi được quốc tế bảo vệ, điều khiến ta khó hiểu nhất là tại sao có nhiều trẻ em Nhật cầm cờ tiễn biệt, hay ngay cả trẻ con cũng tham gia vào hàng ngũ thú tính? Nhìn Âu Dương Phong giết cá mập, thực ra rất đơn giản, chỉ một chữ - độc."
"Đúng! Là dùng độc, một con cá mập bị trúng độc chết, cá mập khác ăn phải cá mập đó, kết quả cũng bị độc chết, sau đó hai con biến thành bốn con, bốn con biến thành tám con... Cuối cùng, tất cả cá mập đều nằm dưới bàn tay độc ác đó, không còn chút nhân tính nào... Á!"
Trên cái mông của Tiểu Thiên Sứ có thêm một thanh phi đao, dù hắn thuộc về loại NPC không thể đánh nhau, song đao vẫn cắm phía sau mông của hắn, điều đáng ghét nhất là thân thể của hắn quá tròn trịa, bàn tay béo ú của Tiểu Thiên Sứ với không tới phi đao, chỉ có thể bay lòng vòng, không thể làm gì được, không rút ra cũng không được, tuy không bị thương, nhưng dáng vẻ cái mông cắm đao bay lượn thật sự rất đáng xấu hổ.
Mã móc tai nói: "Ngươi thật quá độc ác, đứa trẻ đáng yêu như vậy, cái mông nhỏ xinh đẹp như thế, ngươi cũng không nể mặt mà vào."
Phi đao khiến Pháo Thiên Minh cũng giật mình, y thật sự không chịu nổi mới ra tay, không ngờ tốc độ của đao này lại xuyên thủng được vòng sáng bảo vệ, có điều miệng hắn cũng không rảnh rỗi mà trả lời: "Có thể trách ta sao? Đây là ta không biết nó là đực hay cái, nếu cái mà cắm một đao trước mặt thì chẳng phải là sướng chết rồi sao? Cho nên đành phải cắm vào mông thôi."
"Hèn hạ! Ta nhổ vào." Vụ Lý Hoa đỏ mặt quát một tiếng, lòng bàn chân vừa động, ván gỗ cong sang bên trái, một con cá mập hổ lao ra khỏi mặt nước, nửa thân trên nhô ra khỏi nước, thuận thế há to miệng lao tới Vụ Lý Hoa, Vụ Lý Hoa đã sẵn sàng, Thiên Sơn Lục Dương chưởng không chút chần chừ đánh trúng đầu cá mập, chỉ nghe một tiếng xương gãy, sọ cá mập bị đập nát toang.
Pháo Thiên Minh vội hô to: "Đồ phá gia! Để lại vây cá cho ta." Thân hình khẽ động, tuốt kiếm chém một nhát, một con cá mập vừa nhảy lên đã vồ hụt, vây cá bị chém rời, dừng lại trên kiếm của Pháo Thiên Minh.
"Ta van ngươi, thứ này không có chất dinh dưỡng gì hết mà lại khó nuốt kinh khủng, hơn nữa còn chứa hàm lượng độc tố cực cao... Thủy ngân đấy, thời xưa vì mê muội mà cho rằng đây là cao lương mỹ vị nên mới ăn, bây giờ phần lớn là thức ăn của những kẻ giàu có mới nổi, đáng tiếc người giàu quá nhiều, cá mập sắp tuyệt chủng đến nơi rồi."
Phong Thần cước của Mã trúng một con cá mập, dưới tác dụng của Băng Tâm quyết, con cá mập đó lập tức đông cứng thành đá, rớt xuống mặt biển, Mã hò reo: "Ồ! Ra là Băng Tâm Quyết có tác dụng như vậy trên chất lỏng, ta quả thực quá ngầu rồi."
"Này! Đừng quên là ai cho ngươi cái đó." Pháo Thiên Minh rất bất mãn, biết hắn ngầu rồi, nhưng cũng đừng nói ra.
"Khà khà!" Tình hình của đội cá mập ít nguy hiểm hơn nhiều so với đội cá voi. Do kích thước cá voi quá lớn nên da dày thịt béo, hoàn toàn không thể giết chết được, còn cá mập một hai trăm cân thì khác, da bọc xương, chỗ nào cũng là điểm yếu trí mạng, huống hồ ba người có nội lực xuất chúng, dưới nước có động tĩnh gì là lòng bàn chân đã cảm nhận được, không giống cá voi, dùng sóng xung kích đạn nước căn bản không phản ứng kịp. Ghét nhất là cá mập rất có tổ chức, có thể phục kích dọc đường đi của ba người, lúc sáu con cùng tấn công, lúc bốn con đồng loạt xung phong,
Vụ Lý Hoa một mình dẫn đầu, Thiên Sơn Lục Dương Chưởng cương mãnh không gì địch nổi, trúng đòn là chết. Pháo Thiên Minh và Mã bảo vệ hai bên, tuy không thể một đòn giết một con nhưng lại càng thêm thuần thục.
Tiểu Thiên Sứ lo lắng cho cái mông bị cắm đao, một giờ trôi qua, người ta sắp vượt khỏi khu vực hai ba rồi, trên người không hề bị thương, lập tức lấy ra cái loa gầm lên: "Này các cá mập, các ngươi không phải cá mập bình thường, các ngươi là cá mập trong cá mập... Lũ ngu ngốc các ngươi tập hợp năm mươi con cùng lao vào, đẩy bọn chúng lật nhào là xong, cố hại người làm gì?"
Pháo Thiên Minh giật mình, kế hoạch này thật độc ác, năm mươi con tạo thành một hình vuông lao tới, ba người không sao tránh khỏi, lập tức lật tay, thu kiếm lấy phi đao, nhìn cái mông trắng của Tiểu Thiên Sứ kia, Tiểu Thiên Sứ quay lại thấy vậy, toàn thân ướt đẫm mồ hôi lạnh kêu la:
"Cắn! Cắn chết bọn chúng, cắn không chết bọn chúng thì các ngươi không phải là cá mập mà là trứng cá muối."