Võng Du Chi Võ Lâm Bá Đồ (Dịch Full)

Chương 150 - Chương 150: Nhân Phẩm Vững Chắc

Chương 150: Nhân phẩm vững chắc Chương 150: Nhân phẩm vững chắc

Do Tiểu Thiên Sứ gây rối đã bị đe dọa thành công, ba người không tốn nhiều công sức thoát khỏi trận cá mập. Xong rồi, Pháo Thiên Minh còn thuận tay mang đi mấy trăm cân vây cá, mang về xem Tiểu Ngư Nhi trong quán rượu có thể gia công hay không, thế là có thể tiết kiệm không ít chi phí.

Qua trận cá mập, ba người đã nhìn thấy lục địa. Bây giờ ba người hết sức khinh bỉ câu nói BUG của Tiểu Thiên Sứ lúc trước. Vị trí của mặt trời lúc trước chắc chắn liên quan đến độ khó. Về phần phi đao trên mông thiên sứ, tuy rằng Vụ Lý Hoa có lòng tới hỗ trợ nhổ ra. Nhưng đáng tiếc là tay vừa tiếp cận vị trí phi đao đã bị hào quang đẩy ra. Bởi vậy có thể thấy, Tiểu Lý Phi Đao chưa bao giờ là phóng trượt, cho dù là đối với dưới 10 cấp cũng là một câu chân lý.

"Vượt quan thành công, hiện tại lựa chọn các ngươi khen thưởng. Một: võ công, khinh công, nội công tùy cơ tăng lên. Hai: được ban thưởng một lần tử vong không tổn thất. Ba: Ngẫu nhiên nhận được một trang bị thần bí. Bốn: Tăng một cấp bậc nhân vật."

"Không lầm chứ... Lần này khen thưởng trâu như vậy. Võ công ta thấy cũng đừng chọn nữa, để tránh rơi vào đầu Chử Trà, không tới hai ngày đã bị phế bỏ. Ta chọn ba, võ công với đẳng cấp đều có thể luyện, nhưng đồ vật không phải muốn lấy là được."

Sắc mặt Pháo Thiên Minh sầm lại, vừa quên gần hết xong đã bị người ta nhắc nhở. Lập tức bỏ phiếu hô: "Chọn một." Đây hoàn toàn là hờn dỗi.

Vụ Lý Hoa nhìn Pháo Thiên Minh nói: "Chọn một." Vì cổ vũ một chút cho Pháo Thiên Minh đang thương, mặc dù hoa quỳnh chỉ vừa hé nở, nhưng dù sao còn có cơ hội hiện diện, có lẽ đây chính là tượng trưng cho sinh tồn của nó.

Mã mỉm cười gật gật đầu, hắn biết sau này Pháo Thiên Minh sẽ sẽ phải hối hận không thôi. Phần thưởng này bất luận là trình tự hay tổn thất, cũng nhất định phải có bồi thường cho Pháo Thiên Minh. Nhưng Pháo Thiên Minh đã rất hối hận, mình là người lớn sao lại giận dỗi giống như một đứa trẻ... Mặc dù có một số nữ nhân thích bé trai nhưng nhìn dáng vẻ mình cho dù thế nào cũng không thể coi là bé trai được.

Quả nhiên vòng sáng vững vàng rơi vào trên người Pháo Thiên Minh. Mã đang chờ thời điểm Pháo Thiên Minh lớn tiếng kêu thảm. Lại nghe thấy tiếng cười đắc ý của y."Ha ha ha, nhân phẩm của chúng ta quả nhiên vững chắc. Tiểu Lý Phi Đao không trọn vẹn, bắn trúng chỗ yếu hại có 2% tỷ lệ phát động nhất kích tất sát... Mẹ nó, mới hai%. Còn bị bắn trúng chỗ yếu hại, đây không phải là hãm hại người ta sao?" Pháo Thiên Minh từ địa ngục đến thiên đường, lại từ thiên đường trở về nhân gian, một lần di chuyển với tốc độ ánh sáng.

"Khà khà! Chúc mừng ngươi, trò xiếc của ngươi vẫn còn năm lần hay sáu lần mới có thể lột xác thành tuyệt học?"

2% cơ hội? Cho dù là 20% cơ hội, Mã vẫn sẽ duy trì trạng thái mặc niệm. Cao thủ thì bắn không trúng yếu hại, miễn cưỡng bắn trúng còn phải xem nhân phẩm có bột phấn không. Nếu thật sự có một ngày như vậy, chi bằng mua xổ số đi, khó mà nói có thể trúng năm mươi một trăm địa điểm hay không.

"Thôi, điểm tra lại sau. Dẫu sao dưới 10 cấp đều cực kỳ ghê tởm. Chỉ có điều hình như thứ này khác với các loại võ công khác, không có độ thuần thục gì cả. Lột xác mười lần là có thể vô địch thiên hạ, chỉ là cần có mười bản chân giải, đúng là quá không coi người chơi ra gì." Pháo Thiên Minh nghiến răng nghiến lợi nói.

Tiểu Thiên Sứ xoay người uốn éo cái mông, hiển nhiên treo thanh đao rất không thoải mái: "Lưu ý, lưu ý! Tục ngữ nói không sai: Người trong đênh giang hồ, nào có ai không bị chém. Một nhát chém chết ngươi, hai nhát chém chết ngươi... Chín mươi chín nhát chém chết ngươi, thế thì mệt chết ta, lời thoại này là tên nhóc xui xẻo nào viết. Lại có tục ngữ nói: Không làm trò dốt không phải trò giỏi, người không có kẻ thù thì sao được gọi là người trong giang hồ. Cho nên cửa tiếp theo, cửa thứ nhì đếm ngược chính là... cửa kẻ thù, các ngươi sẽ có thể nhìn thấy NPC thù hận các ngươi, quy tắc cụ thể chúng ta vào rồi sẽ bàn."

Mã và Vụ Lý Hoa kéo Pháo Thiên Minh bị dọa sợ đi vào trận truyền tống. Vào tro là đôi mắt sáng rực, phát hiện đây là một bãi mồ mả tiêu chuẩn. Khắp nơi đều là thi thể trần trụi và quan tài. Hiện trường không có một chút gió, chỉ liếc mắt qua cũng đủ khiến người ta cảm thấy lạnh buốt khắp người.

"Trong cửa ải này sẽ chọn ngẫu nhiên chọn ba kẻ thù của các ngươi đi ra. Chỉ cần lần lượt đánh bại chúng là coi như các ngươi chiến thắng. Ba người đánh một, các ngươi thật sự được hưởng lợi lớn đấy."

Vụ Lý Hoa giơ tay hỏi: "Nếu không có kẻ thù thì tính sao?"

"Rất dễ giải quyết, chẳng hạn võ công của người này có món Tiểu Lý Phi Đao xếp hạng thứ ba trong Binh Khí Phổ, thế thì chúng ta sẽ mời người xếp hạng hai và một đi ra thử thách với các ngươi. Được rồi, quy tắc đã tuyên bố xong, bây giờ chúng ta lập tức bắt đầu lựa chọn ngẫu nhiên." Thanh phi đao bên hông Tiểu Thiên Sứ bị xóa đi, tinh thần của nó hưng phấn hẳn lên.

Một vầng sáng bao quanh Vụ Lý Hoa, sau đó giai điệu của bản nhạc Vận Mệnh vang lên trong khu vực. Vòng sáng lướt nhanh qua ba người.

Lúc đầu Mã còn có chút hy vọng, kẻ thù của mình cơ bản là loại tầm thường, nhưng nhìn tình hình thực tế thì hy vọng đã tiêu tan. Vòng sáng trên người Pháo Thiên Minh dừng lại mười mấy giây rồi mới nhảy đến người mình. Còn vòng sáng trên thân mình và Vụ Lý Hoa thì lướt qua như chớp nhoáng.

Ngay cả Tiểu Thiên Sứ cũng cảm thán: "Chậc chậc, gã này thật sự rất giang hồ."

Âm nhạc đã ngừng, cũng không có gì phải thắc mắc, vòng sáng rơi xuống người Pháo Thiên Minh. NPC đầu tiên xuất hiện đã làm Pháo Thiên Minh sợ đến mức úp mặt xuống đất. Người tới là Lý Thu Thủy, đại BOSS tiếp cận tông sư.

Lý Thu Thủy vừa xuất hiện, chỉ cần nhìn thấy đôi mắt Pháo Thiên Minh là đỏ ngầu lên, không nói hai lời lao thẳng tới. Pháo Thiên Minh vội hét to: "Chết tiệt, khinh công của tên này cao tuyệt. Không chịu nổi đâu, còn không mau thả chó ra đi!"

Vụ Lý Hoa bóp nát tấm bài triệu hồi được thưởng trước đó, triệu hồi sư phụ của mình ra. Lần này năm người cùng sững sờ. Vụ Lý Hoa cẩn thận hỏi: "Tiểu bằng hữu, bà của ngươi đâu?" Trước mặt cô là một thiếu nữ chừng mười tuổi.

Pháo Thiên Minh và Mã cùng nhức răng, không biết đây là trò mèo gì. Lý Thu Thủy thì hớn hở hô to: "Sư muội, từ khi chia tay đến giờ không có vấn đề gì chứ."

"Tiện nhân!" Bé gái phát ra tiếng mắng già nua.

Vụ Lý Hoa nói trong hệ thống tin nhắn: "Giọng nói này là sư phụ Thiên Sơn Đồng Mỗ của ta, nhưng sao bà ấy lại biến thành tiểu muội muội như vậy? Ta nhớ là bà ấy phải là một thiếu nữ hai mươi lăm hai mươi sáu tuổi chứ."

Mã nói: "Là do ma thuật!" đầu lập tức bị Pháo Thiên Minh cốc cho.

Lý Thu Thủy mỉm cười đi về phía Thiên Sơn Đồng Mỗ. Đồng Mỗ không hề sợ hãi, hừ mũi một tiếng nói: "Ngươi tưởng ngươi có thể thắng được bốn người chúng ta sao? Thằng nhóc Võ Đang kia sang bên trái đang giữ chặt ả, bên phải là tiểu tử Mã xuất cước đang tấn công hắn. Tiểu Hoa, ngươi đối đầu trực diện ả. Muốn sống sót thì trước tiên các ngươi phải liều mạng. Chỉ cần các ngươi sẵn sàng hy sinh một mạng để đổi lấy một vết thương của cô, thế thì tiện nhân kia không thể làm gì các ngươi." Nói xong bàn tay nhỏ kia vươn ra, nhổ nước bọt lên lòng bàn tay rồi nói chậm rãi: "Không biết Sinh Tử phù của ta có dùng được hay không."

Lý Thu Thủy nhướng mày, dừng bước chân lại, chậm rãi quan sát bốn người trước mặt. Pháo Thiên Minh cười nói: "Ta thấy tốt nhất là đừng gây sự nữa. Ngươi về nhà đi, cô ấy cũng về nhà đi, rồi tìm thời điểm thích hợp mà đấu võ lại sau. Thế không phải là mọi người cùng vui hay sao? Sao lại lãng phí năng lượng có hạn của ngươi vì những sinh mạng vô tận như chúng ta chứ?"

Lý Thu Thủy cười nói: "Hôm nay có người ngoài ở đây, thật sự không thích hợp cho chúng ta hàn huyên tâm sự. Vậy sẽ có ngày tỉ muội chúng ta sẽ ghé thăm nhau sau." Cô ả đã quyết định, vài ngày nữa sẽ là ngày lành của Thiên Sơn Đồng Mỗ, sẽ phát nhiệm vụ cho mọi người tìm kiếm sau.

Thiên Sơn Đồng Mỗ vẫn tỏ vẻ giận dữ: "Tiện nhân đi thong thả!" Bà ta biết Lý Thu Thủy nghĩ thế nào, nhưng trong lòng cũng có mưu đồ riêng. Bà ta nghĩ, ngươi phải tìm được ta cái đã, nói thật bà cũng không mấy an tâm về nhân phẩm của mấy người kia. Nếu Lý Thu Thủy đưa ra điều kiện tốt hơn một chút, phe kia sẽ lập tức bán đứng bà.

Tiểu Thiên Sứ thở dài: "Thế là bị các ngươi lừa rồi. Được rồi! Bây giờ chúng ta xem ai là quý khách thù địch thứ hai trong hôm nay."

Không có gì bất ngờ, vầng sáng vẫn chiếu vào Pháo Thiên Minh. Một tia sáng trắng lóe lên, Pháo Thiên Minh và NPC kia đồng thời than vãn: "Số khổ rồi!"

Người đến rõ ràng là Kỳ Lân, đã từng thi đấu chạy đua sinh tử cùng Pháo Thiên Minh. Hai người lại bắt đầu trò chơi quen thuộc một đuổi một chạy. Kỳ Lân hoàn toàn bỏ qua hai mục tiêu còn lại, vừa than trách số phận bất công vừa đuổi theo Pháo Thiên Minh. ... Nửa giờ sau.

"Ngươi còn định chạy đến bao giờ nữa?" Kỳ Lân hỏi.

"Việc này hoàn toàn tùy thuộc vào ngươi muốn đuổi theo đến lúc nào." Vụ Lý Hoa và Mã đứng ở trung tâm, ngơ ngác nhìn hai người chạy tiếp sức. Hai người cũng không dám có động tĩnh gì, sợ vô tình bị thu thập trước.

Tiểu Thiên Sứ cũng thở dài một tiếng, sao chọn ngẫu nhiên lại xuất hiện NPC đầu toàn cơ bắp thế này, loại NPC này là hóa thân của chính nghĩa, chỉ biết xử lý kẻ thù của mình, căn bản sẽ không để ý đến người vô tội. Hơn nữa thân phận lại rất cao, mình không thể chọc nổi. Mà vốn dĩ mục đích của cửa ải này cũng không phải là muốn quét sạch cả ba người, chỉ cần đánh ngã một hai người là đủ. Nhìn tình thế bây giờ, kế hoạch có lẽ rất khó thực hiện. ... Một giờ sau.

Kỳ Lân không kiên nhẫn hỏi: "Cứ chạy như thế này không phải là cách giải quyết, ngươi có biện pháp nào khác để giải quyết vấn đề không?"

"Cách thì có, nhưng ta e ngươi không chịu chấp nhận."

Bình Luận (0)
Comment