"Trong luật pháp thời nhà Hán có điều khoản: dám dùng tà thuật độc dược hại người hoặc dạy bảo người khác làm như vậy thì bị vứt ra chợ đánh chết. Luật pháp thời Đường, thời Tống luật cho đến thời Minh, thời Thanh đều coi việc sử dụng độc dược là một trong mười tội ác tày trời, phạt cực hình." Lam Phượng Hoàng nói chuyện không đầu không đuôi, cầm lấy bình nước khoáng trên bàn rót đầy tám phần mười chén rồi cười khúc khích nói với Pháo Thiên Minh: "Đây là Phệ Não Cổ, ngươi đừng tới nha môn tố cáo ta."
"Cái này phải xem tình huống, nếu cô ta không chết, ta còn phải bị lột da, không kéo thêm người đệm lưng thì trong lòng ta rất khó chịu... Cổ ở đâu?" Pháo Thiên Minh cầm lấy chén trà quan sát tứ phía nhưng trong chén không có vật gì khác.
"Tất nhiên đã ở trong đó, Cổ không thể hại cao thủ nội công, nhưng nếu trực tiếp uống vào, sau nửa nén hương sẽ bị cổ trùng gặm nhấm tận não, ta đảm bảo không một cao thủ nào sống sót." Lam Phượng Hoàng tự tin cười nói.
Bên kia vừa nghe Phệ Não Cổ lập tức bàn tán: "Vạn huynh, có cách gì không?"
"Không có không có." Vạn Xuân Lưu cau mày nói: "Đây là thuật yêu tà, rất khó có cách giải."
Tiết Mộ Hoa ở bên này hỏi Bình Nhất Chi: "Bình huynh, có thể dùng Tây y để lấy cổ trùng ra được chăng?"
"Khó thay! Khó thay! Mở sọ não mà không chết thì có cách, nhưng xem cổ trùng này vô hình vô ảnh, e rằng... Ta đoán là vi sinh vật, không có kính hiển vi thì không xong rồi." Pháo Thiên Minh than thở, hệ thống dạy mấy người này toàn thứ gì đâu.
Hồ Thanh Ngưu ở bên cạnh nói: "Liệu có thể dùng dược vật khiến người ta giả chết, hoặc dùng dược vật làm não bộ tạm thời ngạt thở, thuận tiện làm cổ trùng chết ngạt được không?"
"Không được đâu, không được đâu."
"Các ngươi đừng cãi nhau nữa, lão nương uống là được rồi." Công Tôn đại nương nhìn chén nước trắng trước mặt mà bùi ngùi vạn phần, tâm trạng cực kỳ phức tạp. Cuối cùng cũng có thể chết được rồi...
Đúng lúc này, một giọng nói vang lên: "Vương mỗ đã đứng chờ ngoài phòng từ lâu, thấy các vị danh y ngay cả con cổ trùng nho nhỏ này cũng không đối phó nổi. Vì vậy xin tự tiến cử đến thử xem, không biết có thích hợp không?" Người nói lời này diện mạo có thể nói là yêu kiều, mặt mày mỉm cười, bộ dáng vô hại với cả người lẫn vật. Tay phải còn dắt một sợi dây thừng, đầu dây kia buộc vào cổ một con khỉ.
Nhưng chính bộ dáng vô hại của người này lại khiến Lục Tiểu Phụng toát mồ hôi lạnh tại chỗ, miệng lưỡi cũng hơi lắp bắp nói: "Thì ra là Vương... đại hiệp, mời vào trong."
Hoa Mãn Lâu đột nhiên đứng dậy hỏi: "Người đến có phải là Vương Liên Hoa?"
"Chính là kẻ hèn này."
"Ngươi không được vào!" Hoa Mãn Lâu kiên quyết nói: "Mục đích của ngươi là đùa giỡn với người ta, chứ không phải cứu người, ngươi không được vào."
"Ồ? Ngươi biết ta là ai, sao còn dám cản ta?"
"Đương nhiên ta biết ngươi là ai. Ngươi có thể nói là bậc tiền bối của chúng ta. Nhưng ngươi nhìn xem, những người đang ngồi đây dù có tệ đến đâu vẫn có những nét đáng yêu. Cho dù ta ghét bỏ một ai đó trong số họ, nhưng họ vẫn khiến ta cảm nhận được họ vẫn còn một phần tình cảm, một phần nhân tính. Còn ngươi là ác ma hoàn toàn, chỉ mang tới cho ta cảm giác tử khí."
"Ra là danh tiếng của ta tồi tệ đến vậy." Vương Liên Hoa vén tay áo lên, một chiếc đũa trên mặt đất như có người điều khiển bắn thẳng tới cổ họng Hoa Mãn Lâu, động tác này hoàn toàn không phát ra bất kỳ tiếng động nào. Tuy người của Kim hệ gần đó nhưng lại không tiện ra tay. Hoa Mãn Lâu đã lâm vào thế khó, mắt thấy không thể thoát nạn...
"Phá Tiễn thức!" Kiếm Cầm rút kiếm ra, đánh trúng chiếc đũa, một luồng lực lượng ập tới, thanh kiếm sắt trong tay bay thẳng ra, nhưng cũng làm thay đổi hướng bay của chiếc đũa. Chiếc đũa gãy biến mất trong phòng, chỉ để lại một lỗ nhỏ trên vách tường.
Vương Liên Hoa mỉm cười, nhìn về phía Kiếm Cầm, khiến Kiếm Cầm lui lại một bước trước ánh mắt dịu dàng đó. Vương Liên Hoa vẫn mỉm cười, cuốn tay áo, một cái đĩa bay thẳng tới Kiếm Cầm. Lúc này Vương Liên Hoa lại thấy một thanh độc kiếm đột ngột xuất hiện trước ngực mình. Nhưng hắn vẫn thong dong, tay trái kết Lan Hoa chỉ đâm tới, định đánh bay thanh kiếm của Chân Hán Tử. Nhưng điểm tinh diệu trong kiếm pháp của Chân Hán Tử ở hai chữ quỷ dị, không thấy hắn ta có động tác gì, thân kiếm đột nhiên tự động nhảy vọt một cái, từ ngực chuyển thành cổ họng. Trong khi đó, cái đĩa tấn công Kiếm Cầm bị Lục Tiểu Phụng bay người đón lấy.
"Kiếm pháp hay lắm!" Vương Liên Hoa khen ngợi một tiếng, cuối cùng cũng lùi lại một bước, tránh được nhát kiếm ấy. Tay nhẹ nhàng chạm vào thân kiếm, một lực lượng êm ái đẩy thanh kiếm của Chân Hán Tử trở lại. Chân Hán Tử thu kiếm, bỗng kinh hoảng la lên: "Sao lại bị trúng độc?"
Vạn Xuân Lưu bên cạnh bắt mạch môn rồi nói: "Chỉ là tiểu độc, vận công có thể giải."
"Tất nhiên chỉ là tiểu độc, người có thể ép ta lui bước cũng không nhiều, đây chỉ là..." Chưa dứt lời, Pháo Thiên Minh nhân kiếm hợp nhất cuốn tới.
Cuối cùng Vương Liên Hoa cũng thu hồi nụ cười, nghiêm mặt hỏi: "Thiên Ngoại Phi Tiên?" Tay trái đồng thời vung lên, đơn chưởng đón đỡ, chỉ nghe tiếng kim loại vỡ vụn, thanh kiếm sắt trong tay Pháo Thiên Minh tan tành, còn thân thể Vương Liên Hoa trượt ra ba trượng rồi dừng lại, máu tươi chảy ra từ khóe miệng cho thấy vết thương không nhẹ. Nhưng Pháo Thiên Minh lại rất hài lòng, bởi tay trái y nắm chắc một cây thương, mũi thương đâm thủng xương bả vai Vương Liên Hoa.
"Chơi âm hiểm với ta! Đồ chết bầm!" Pháo Thiên Minh phun ra một ngụm máu, oán hận mắng.
Vương Liên Hoa nhìn cây thương sắt, rõ ràng không ngờ còn chiêu này nữa, nhẹ nhàng rút mũi thương ra, đẩy Pháo Thiên Minh đã bị thương nặng ngồi xuống hỏi: "Ngươi tên gì?"
"Ông đây đi không đổi danh, ngồi không đổi họ. Huyết Ảnh là đây, còn nói nữa ta gọi cả ngàn thủ hạ vây công chết ngươi." Chân Hán Tử nghe vậy trong bụng nói thầm: Đúng là không âm hiểm bằng ngươi, cũng chẳng ai hẹp hòi bằng ngươi.
"Ta không giết ngươi không phải vì ta không giết được ngươi hay không muốn giết ngươi, mà là vì lần này ta không thể giết ngươi. Ta vốn không thuộc nhiệm vụ này của ngươi, chỉ vì ở bên ngoài nghe thấy các ngươi bàn luận, nhất thời ngứa tay mà thôi." Vương Liên Hoa không buồn xử lý vết thương, máu lại tự ngừng chảy."Có thể để ta thử không? Hoa Mãn Lâu, ta biết ngươi ghét bỏ ta, nhưng bây giờ ta đang cứu người chứ không phải hại người."
Lục Tiểu Phụng gật đầu với Hoa Mãn Lâu, cuối cùng Hoa Mãn Lâu cũng im lặng. Vương Liên Hoa cười dẫn Hầu Tử đi tới bên cạnh Công Tôn đại nương: "Đại nương cứ uống đi, nếu như tính mạng cô khó giữ, ta tự sát tạ tội tại chỗ. Nhưng người khác tuyệt đối không được can thiệp ta cứu người."
Công Tôn Đại Nương không biết người này, chỉ cảm thấy trong lòng sợ hãi, nhưng nghĩ lại thì mình chết còn chẳng sợ, thế thì sợ cái gì? Vì thế nói: "Hoa công tử, Lục công tử, xin đừng xuất thủ." Nói xong uống cạn cốc nước trắng trước mặt. Vừa dứt lời, Vương Liên Hoa đưa tay ra nhanh như chớp, trực tiếp điểm vào huyệt đạo của Công Tôn đại nương, Công Tôn đại nương lập tức ngất đi. Pháo Thiên Minh khóc lóc: Người chơi sao lại không thể ngất đi? Như thế có phải giảm bớt bao nhiêu tội nghiệt không!
Tiếp theo Vương Liên Hoa lấy ra một con dao nhỏ tinh xảo, tay phải nắm lấy con khỉ đưa lên mặt bàn, ánh dao lóe lên, cái đầu con khỉ nứt toác ra, rơi xuống hai bên.
"Ngươi định làm gì đó?" Pháo Thiên Minh cố gắng kiềm chế co thắt dạ dày. Mặc dù não bộ hổn hợp màu đỏ trắng kia không bị tổn hại, nhưng cảnh tượng nghệ thuật quỷ dị ấy càng khiến người ta sởn cả gai ốc.
"Đổi não." Vương Liên Hoa vẫn mỉm cười như thường, trông như đang nhẹ nhàng thay quần áo."Các ngươi yên tâm, ta từng thành công đổi não khỉ sang não người rồi. Theo như cách nói của các người, độ thuần thục của ta giờ rất cao."
"Trò đùa này chẳng hề buồn cười chút nào. Không có khiếu hài hước thì đừng giả vờ, trông chẳng khác gì thằng ngốc. Chỉ có Thập Tam muội mới có thể tán tỉnh ngươi chút đỉnh, còn tưởng mình là gì chứ? Không có việc gì thì ở đây tán nhảm làm gì?" Pháo Thiên Minh hít một hơi thật sâu, cố gắng giữ bình tĩnh. Lúc này hắn không dám im lặng, không nói gì sẽ nôn ra mất. Bởi vì Vương Liên Hoa đã mở sọ Công Tôn Đại Nương, bắt đầu đổi óc.
"Ồ? Ta thấy sắc mặt ngươi không được tốt cho lắm, chẳng lẽ chưa từng thấy cảnh tượng như vậy à?" Vương Liên Hoa lại kiềm chế cơn thịnh nộ. Hắn phát hiện chỉ cần thằng nhóc Huyết Ảnh này mở miệng, cơn giận của hắn lại tăng vọt.
"Đây là thiếu máu. Heo!"
"Heo mà thiếu máu?... Người trẻ tuổi nói chuyện nên lưu lại khẩu đức, ngươi gọi là Huyết Ảnh đúng không? Đến lúc đó ta tự mình đến bang phái của ngươi bái kiến." Vương Liên Hoa chỉ muốn cấy óc heo lên người Pháo Thiên Minh.
Chân Hán Tử vừa nôn vừa nhắn tin: "Mẹ nó! Mới nói có mấy câu đã kéo cả bang hội của Huyết Ảnh vào rồi, ngươi đúng là tiểu nhân, chẳng phải bọn họ chỉ ám toán ngươi một lần thôi sao?"
Pháo Thiên Minh đáp lại: "Nếu ngươi không biểu hiện tốt, hoặc nhiệm vụ lần này của ta không thành công, chúng ta nhất định sẽ tính toán nợ nần xưa. Ngươi nên biết, ta không những hẹp hòi mà còn rất tiểu nhân. Hừ!"
"Vậy Kiếm Cầm thì sao? Cô ấy đã mổ bụng ngươi lần nữa đấy. Ta cùng lắm chỉ giúp gọi vài người thôi."
"Người ta mắc bệnh nghề nghiệp, hơn nữa ta đi hành hạ một thiếu nữ, chẳng phải là mất hết thể diện hay sao? Cho nên khoản của cô ấy vào đầu ngươi."
"... Ngươi không nói lý lẽ gì sao?"
"Ngươi từng thấy ta nói lý lẽ bao giờ chưa?"
"..." Chân Hán Tử im lặng.
Bởi vì Kiếm Cầm đang mở to mắt theo dõi cuộc phẫu thuật cấy ghép, cả hai cũng ngại bỏ đi. Chỉ đành dùng tin nhắn để tự làm cho mình phân tâm. Mới trò chuyện được một lúc thì cuộc phẫu thuật của Vương Liên Hoa đã hoàn tất, có điều hắn chỉ ghép xương lại, còn việc khâu vết thương và cầm máu đều giao cho Vạn Xuân Lưu lo liệu.
Vương Liên Hoa tiện tay ném óc của Công Tôn đại nương vào thùng rác, rồi thuận tay giải huyệt đạo của Công Tôn đại nương. Cảnh tượng khiến mọi người trợn tròn mắt kinh ngạc xuất hiện. Công Tôn đại nương mở mắt ra, trước tiên gãi má một cái, rồi nhặt lên một quả đào trên bàn, cạo sạch lông. Lục Tiểu Phụng cẩn thận, nhẹ giọng gọi: "Đại nương? Đại nương?" Công Tôn đại nương nghe vậy, chỉ quay đầu lại làm mặt quỷ với hắn. Mọi người hiểu ngay, bề ngoài vẫn là Công Tôn đại nương, nhưng thực chất là một con khỉ.
"Mẹ nó! Ngươi đúng là phản nhân loại." Không ngừng mấy người Pháo Thiên Minh không biết tác dụng của não bộ đối với thân thể con người. Nhưng vừa rồi tất cả đều bị hành động tàn nhẫn kia làm cho kinh tởm. Căn bản không suy nghĩ vấn đề này. Giờ thấy thế, lông tóc toàn thân ai nấy đều dựng đứng cả lên.
"Phản nhân loại ư?" Vương Liên Hoa cười hà hà nói: "Dù sao cũng coi như cô ta vẫn còn sống. Các ngươi không định tranh luận về chết não với chúng ta đấy chứ? Cần biết rằng chết não chỉ được xác định vào thế kỷ 21 thôi." Nói xong giơ ngón tay lên nói: "Suỵt! Đừng gọi bằng hữu của các ngươi đến đánh nhau với ta. Bởi vì ta phải đi rồi. Ta tin chắc chúng ta sẽ có ngày gặp lại. Đến lúc ấy ta nhất định sẽ tặng ngươi một món quà lớn."
Tất cả mọi người chỉ có thể nhìn Vương Liên Hoa rời đi. Hoa Mãn Lâu vùng vẫy vài lần, không thoát khỏi được Lục Tiểu Phụng, đành phải thở dài thườn thượt. Hắn biết Lục Tiểu Phụng là vì muốn tốt cho hắn, nhưng hắn vẫn không thể tin được một tên ác ma từng gieo tai họa khắp nơi, hại chết vô số người bằng những thủ đoạn cực kỳ tàn độc, giờ lại có kết cục tốt đẹp như vậy. Chỉ cần buông bỏ đồ đao là có thể vui vẻ bên Thẩm Lãng, thậm chí còn được xưng tụng là Vương đại hiệp. Chẳng lẽ chỉ cần sửa đổi là không phải chịu trách nhiệm về những chuyện trước đây?
Hoa Mãn Lâu đột nhiên quay đầu lại hỏi: "Kiếm Cầm, ngươi có muốn nhận nhiệm vụ không?"
"Nhiệm vụ?"
"Ừ... Ta cho ngươi một nhiệm vụ, trên một hòn đảo ở Nam Hải có Vương Liên Hoa đã cải tà quy chính, còn có Thẩm Lãng tự xưng đại hiệp cùng bằng hữu hắn là Chu Thất Thất. Mục tiêu nhiệm vụ là giết chết Vương Liên Hoa và Thẩm Lãng, ngươi có nhận không?"
"Nhận." Pháo Thiên Minh thay Kiếm Cầm trả lời rồi nói: "Chúng ta tìm cơ hội chế tạo mấy chiến thuyền đi oanh tạc lũ chúng." Y từng tán gẫu với Vi Tiểu Bảo ở Không Có quán rượu, biết trong thế giới võ hiệp thật sự tồn tại pháo hạm chứ không phải chỉ là lý luận.
Những người không liên quan đều đã giải tán, một buổi trình diễn y thuật ban đầu biến thành màn kịch kinh tởm. Ai cũng mất hứng bỏ đi. Điều này cũng giống như một vĩ nhân nọ, làm nhà vật lý nổi tiếng thế giới vẫn chưa thỏa mãn, kết quả tạo ra phản ứng phân hạch nguyên tử, làm Trái Đất vốn không thể bị hủy diệt thành ra có khả năng bị hủy diệt. Câu nói vật cùng cực tất phản, chính là đạo lý này.
Pháo Thiên Minh ra tay giết chết con khỉ giả mạo Công Tôn Đại Nương, Lục Tiểu Phụng thở dài nói: "Không ngờ trận đấu ở Tử Cấm thành lại thu hút nhiều bậc cao nhân tiền bối như vậy. Xem ra những ngày sắp tới, kinh thành sẽ không yên ổn." Đột nhiên suy nghĩ một chút rồi nói: "Thanh Mai Chử Trà, có thể nói cho ta biết là ai thuê ngươi đến làm nhiệm vụ này không? Còn có nội dung nhiệm vụ của ngươi?"
"Không được!" Pháo Thiên Minh xem kế hoạch rồi nói: "Yên tâm, ngươi thuộc loại kết hôn muộn, sinh con muộn, không nằm trong phạm vi kế hoạch hóa gia đình. Lạ thật! Sau khi giết Công Tôn Đại Nương có lời nhắc nhở, cẩn thận Lục Tiểu Phụng sẽ mời người đến đánh cắp kế hoạch? Có ý gì? Ta để trong túi đồ mà ngươi cũng trộm được sao?"
"Không có ý nghĩa gì?" Lục Tiểu Phụng cười gian.
"Có thể đi trộm!" Chân Hán Tử bên cạnh nói: "Ta mới đi Hàng Châu phát dải lụa, phát hiện thiếu một tấm. Ta lập tức đăng xuất tra hỏi một người quen trong công ty trò chơi, người ta nói có thể bị NPC hoặc người chơi có kỹ năng ăn trộm trộm mất."
"Khà khà!" Lục Tiểu Phụng cười như một con hồ ly: "Thật tình cờ lúc ta quen một thần trộm được tôn là Thâu Vương Chi Vương."
"Ngươi nói là Tư Không Trích Tinh phải không?" Hoa Mãn Lâu công khai cung cấp tin tức cho Pháo Thiên Minh."Đó là một nhân vật rất thú vị, cũng là một tên trộm rất thú vị. Nhưng võ công của hắn không bằng các ngươi, đừng vô ý giết chết hắn. Hắn có vài nguyên tắc: Không trộm tiền vì bản thân, chỉ đi trộm khi được mời. Hơn nữa thứ hắn trộm phải rất khó lấy mới đi trộm, lại không được làm hại đến đồ của người khác. Nếu thất bại, sẽ không bao giờ ra tay với cùng một người lần nữa. Còn một thói hư tật xấu là thích đồ dùng hàng ngày của một số nhân vật lớn trong hoàng cung."