"Hoa Mãn Lâu nói gì với ngươi vậy?" Ban đầu cả ba đều đã ra khỏi quán rượu, nhưng Kiếm Cầm lại bị Hoa Mãn Lâu vẫy tay gọi quay trở lại. Điều này khiến hai người kia rất bất bình, có nhìn thế nào thì Hoa Mãn Lâu cũng là quân tử, sao có thể học theo đàn bà kề tai nói chuyện riêng như thế.
"À, hắn hỏi ta có thể từ bỏ nhiệm vụ không, nói lúc nãy tức giận quá mức, còn nói thật ra Chu Thất Thất rất tốt, Thẩm Lãng nhân phẩm vẫn ổn, Vương Liên Hoa mặc dù đáng ghét nhưng cũng có chỗ đáng thương."
"Ngươi có đồng ý không?"
"Không, ta nói dù sao cũng phải có nhiệm vụ dự phòng, ngày nào nhàm chán cũng có việc để làm. Sau đó chúng ta phân tích xác suất thành công của nhiệm vụ, hắn vẫn rất yên tâm để ta đi."
Chân Hán Tử ồ một tiếng hỏi: "Mục tiêu kế tiếp là Tư Không Trích Tinh phải không?"
"Không phải, hắn là quà tặng miễn phí. Mục tiêu kế tiếp là Trương Anh Phong và Nghiêm Nhân Anh. Hai người này biết một số chuyện không nên biết, nhưng bọn họ vẫn chưa biết là mình không nên biết những việc không nên biết. Vì thế cần phải giết họ trước khi họ nhận ra mình biết chuyện không nên biết. Võ công của hai người này tầm thường, chỉ vừa vặn đạt tới cao cấp mà thôi."
Kiếm Cầm gật đầu hỏi: "Vậy là giết người diệt khẩu, ngươi có phương pháp gì để tìm ra bọn họ không?"
"Ta tin Nga Mi đã tìm được bọn họ, hiện giờ đang phái nhiều người canh giữ. Vì vậy..." Pháo Thiên Minh dùng thuật dịch dung biến thành một đệ tử bình thường của Nga Mi phái rồi nói: "Chúng ta lẻn vào đó dò hỏi tin tức. A Tử, ta biết ngươi còn nhiều mặt nạ, lấy ra chia cho chúng ta đi."
Chân Hán Tử lạnh lùng đáp: "Có vẻ như ban đầu mặt nạ này là của ta, ngươi không muốn trả lại thì thôi, sao còn đòi bóc lột? Đống mặt nạ này phải tốn phân nửa tài sản của ta mới có được đấy."
Pháo Thiên Minh rút kiếm ra: "Nói ít đi. Hay là chúng ta tính sổ trước đã?"
"Ngươi định cướp à... À không, trời ơi!" Chân Hán Tử nói được nửa câu thì bỗng ngây người nhìn một mỹ nhân lẻ bước đi ngang qua. Người đẹp vừa đi vừa mỉm cười, có vẻ như vừa nghe được tin tức gì đó thú vị lắm."Chử Trà, ngươi có tin trên đời này chỉ có tình yêu sét đánh không?"
Pháo Thiên Minh cười toe toét như một tiểu hồ ly: "Nếu ngươi chia mặt nạ cho ta, ngươi sẽ biết tên cô ta ngay lập tức. Nếu còn cho thêm mấy chục ngàn tiền thật, ta sẽ dẫn ngươi lên đến bắt chuyện với cô ta."
Chân Hán Tử không nói hai lời, lập tức chia ngay đống chiếc mặt nạ còn lại trong bọc cho Pháo Thiên Minh. Rồi nghiêm mặt nhìn y nói: "Chử Trà, tiền thật của ta hiện bị tỷ tỷ khống chế hết rồi. Chỉ cần ngươi giúp đỡ ta một lần này thôi, đại ân đại đức này sẽ mãi khắc ghi."
"Cái này rất bình thường mà, cần gì phải như vậy?" Không những Pháo Thiên Minh mà ngay cả Kiếm Cầm cũng cảm thấy khó hiểu.
"Ta đã quen biết cô ấy từ lâu rồi. Nhưng mãi vẫn chưa nghe được danh tính." Mắt Chân Hán Tử tràn ngập tình cảm, rõ ràng quá trình quen biết khá đặc biệt.
Hóa ra cô nàng này từng rất hào phóng tiếp tế cho Chân Hán Tử trong lúc khó khăn, đương nhiên là lúc còn JJ. Khi đó Chân Hán Tử còn rất trẻ, còn chưa bị Pháo Thiên Minh san bằng góc cạnh. Một lần cãi nhau với tỷ tỷ, Chân Hán Tử tức khí ném hết trang bị cho tỷ tỷ. Khi xuất hiện trần truồng giữa quảng trường vào mùa hè, vô tình gặp lại cô nàng này. Thấy vậy, cô nàng này đoán là bị kẻ địch cướp sạch đồ, bản năng làm mẹ trỗi dậy nên bố thí cho một bộ đồ trắng để che thân."Cô ấy mỉm cười, khiến ta cảm nhận được ấm áp của thế gian, một lần nữa tin rằng không phải tất cả nữ nhân đều xấu xa."
"Nữ nhân xấu xa là chuyện sớm muộn mà thôi." Pháo Thiên Minh vỗ vai Chân Hán Tử và nói: "Kiếm Cầm đi thôi, dẫn tên tiểu quỷ của chúng ta lớn lên..."
Rõ ràng ba người không có kinh nghiệm theo dõi, cứ thẳng thắn đi sát theo sau lưng cô gái. Trong khi đó, cô gái kia cũng không hề có kinh nghiệm phòng ngừa bị theo dõi, ba người đi cách cô năm thước, bám sát cô qua mấy ngã tư đường mà không hề bị phát hiện."Trước tiên cho ta biết tên của cô ấy là gì?"
"Cô ấy tên là Thiên Thiên, đương nhiên cao thủ của Nga Mi. Hai môn tuyệt học không trọn vẹn, kiếm pháp là Vũ Tán Tinh Ly Kiếm, kiếm pháp rất đẹp mắt."
"Lạ thật! Gần ra khỏi thành rồi, cô ấy định đi ra ngoại thành làm gì?" Kiếm Cầm lấy làm lạ hỏi.
"Làm gì ư?" Pháo Thiên Minh gõ đầu mình rồi cười hí hí nói: "Ta sức mạnh tình yêu này sẽ dẫn dắt chúng ta vượt qua thử thách của nhiệm vụ." Sau đó nhìn sang Chân Hán Tử bên cạnh, hiện giờ tên là là yếu tố không ổn định, phải nghĩ cách xử lý.
"Nghĩa là gì vậy?" Chân Hán Tử hỏi.
"Không có gì cả." Pháo Thiên Minh thấy Chân Hán Tử không hỏi tiếp. Hắn đang chìm đắm trong thế giới riêng của mình khiến Pháo Thiên Minh không khỏi thở dài. Đàn ông khi yêu thì trí thông minh không được cao lắm. Mình giải thích sơ sài như vậy mà cũng bị lừa được. Đúng là hệt như chính mình sáu năm về trước.
Người qua đường càng lúc càng ít, Pháo Thiên Minh bắt đầu nghi ngờ phán đoán của bản thân. Ban đầu y tưởng Thiên Thiên đi đến nơi Song Anh bảo vệ, nhưng bây giờ đã phải thay đổi suy nghĩ. Nếu không dọc đường đi đâu thể thiếu đệ tử Nga Mi? Trong lòng Pháo Thiên Minh thầm cầu nguyện: Muội muội, ta đưa rể vàng đến cho cô rồi, cô ngàn vạn lần đừng có ngu xuẩn đi đánh quái vật luyện cấp.
Dường như thần linh đã nghe thấy lời cầu nguyện của Pháo Thiên Minh, Thiên Thiên dừng bước trước một ngôi miếu cũ nát được xây ở mỏm đá ngoại thành. Ngôi miếu nhỏ này có lẽ đã nhiều năm không có người chăm sóc, khắp nơi đều mọc đầy cỏ dại cao hơn đầu người. Lúc này, từ bụi cỏ trước cổng có hai đệ tử Nga Mi bước ra chào đón. Cho dù Pháo Thiên Minh không có kinh nghiệm gì cũng không lao thẳng tới. Ba người lặng lẽ ẩn nấp dưới bóng cây, bởi họ nhận ra hai đệ tử Nga Mi kia là người sống sót trong quán rượu.
"Chử Trà, việc này có thể che giấu được không?" Chân Hán Tử do dự hỏi.
"Che giấu cái lông, đã đeo mặt nạ rồi còn gì."
"Vậy vạn nhất thì sao?"
"Vạn nhất cái rắm gì, giết thì giết, ai sợ ai. Lúc ông đây có Thái Cực, có bao giờ để ý người khác đuổi giết. Được rồi, bạn gái ngươi này cũng là người quen của ta, không xuống tay với cô ấy, được chưa?"
Chân Hán Tử nhăn nhó nói: "Bây giờ còn chưa thể coi là bạn gái của ta." Pháo Thiên Minh chỉ thấy muốn chết hắn.
Lúc này Thiên Thiên cũng đi theo hai người chơi, chui vào một bụi cỏ. Pháo Thiên Minh thấy không ít bụi cỏ có động tĩnh, đang buồn bực: Đây đâu có giống bảo vệ con tin mà là mai phục chờ giết người. Nhưng Pháo Thiên Minh biết rất rõ ràng, hiện giờ nhiệm vụ của mình và Nga Mi hoàn toàn đối chọi, bất luận họ muốn bảo vệ con tin hay ám toán người khác, bản thân cũng phải ngăn cản. Cho dù người ta tới uống rượu mừng cũng phải chặn người ta lại.
"Có người đến!" Pháo Thiên Minh nội lực cao nhất, nghe thấy tiếng bước chân từ phía sau truyền đến. Ba người co rụt lại, chui vào trong bụi cỏ. Chờ người tới gần, Pháo Thiên Minh kinh ngạc tới thiếu chút nữa kêu lên một tiếng, người đến là Đường Đường. Ba người đưa mắt nhìn Đường Đường đi về phía cửa miếu đều vô cùng buồn bực: Nhiệm vụ này có liên quan gì tới cô ấy?
"Có phải đang rất kỳ quái nhiệm vụ này liên quan gì tới vị cô nương kia đúng không?" Một giọng nói dịu dàng vang lên sau lưng ba người.
"Ừ ừ." Võ công Thiên Minh vừa gật đầu là lập tức phản ứng lại, quay người nhìn. Lục Tiểu Phụng đang nhìn ba người bọn họ như cười như không. Ánh mắt tràn ngập khinh bỉ, tựa hồ muốn nói: Còn cao thủ, bị người ta mò tới sau lưng còn không biết. Pháo Thiên Minh câm như thóc, nếu không phải Đường Đường xuất hiện ở đây đã khiến cho y khiếp sợ, chắc chắn sẽ không xem nhẹ động tĩnh sau lưng.
"Các ngươi có biết người trong miếu là ai không?"
Ba người cùng lắc đầu nói: "Không biết."
"Người trong miếu là... Diệp Cô Thành."
"À!" Ba vị đồng thanh thở phào nhẹ nhõm rồi hiểu ra ngay. Chắc Diệp Cô Thành chỉ cần bắt được xe ngựa là lập tức về kinh.
"Còn có chuyện các ngươi chưa rõ, Diệp Cô Thành đã bị thương nặng. Bị Đường môn Đường Thiên Dung đả thương. Mà Đường Thiên Dung tuy đả thương Diệp Cô Thành nhưng cũng bị hắn phế bỏ võ công. Trưởng lão Đường môn hay tin cực kỳ phẫn nộ, công bố nhiệm vụ, truy sát Diệp Cô Thành đã bị trúng độc. Tin tức lan truyền, người chơi Đường môn tìm được nơi ẩn náu của Diệp Cô Thành nhưng e sức mình không đủ nên mới nhờ người chơi Nga Mi cùng đi truy sát. Những đệ tử Nga Mi này đều có nhiệm vụ bảo vệ Song Anh không bị gian nhân làm hại nhiệm vụ, còn giết tên gian nhân hay Diệp Cô Thành là cách giải quyết trực tiếp nhất. Vì bọn họ và ta đều biết một điều: lý do ngươi giết những người kia có liên quan rất lớn đến Diệp Cô Thành. Ta nói đúng không?"
"Ha ha!" Pháo Thiên Minh cười ngây ngô với Lục Tiểu Phụng.
"... Ha ha là có ý gì?"
"Ta tin có người chơi nào đó nói với ngươi điều gì đó, nhưng ngươi không chứng cứ gì cả, chỉ là suy diễn lung tung. Có điều hoàn toàn sai. Hơn nữa kẻ nói với ngươi cũng không có bằng chứng gì giải thích tại sao ta giết những người đó. Xin đừng trách, trí thông minh của ta không tệ, đừng lừa ta, không có tác dụng đâu." Pháo Thiên Minh cười tươi với Lục Tiểu Phụng rồi tháo mặt nạ, bước ra khỏi bụi cỏ hô: "Đường Đường! Sao cô lại ở đây?"
Đường Đường định chui vào bụi cỏ, nghe có người gọi, quay đầu nhìn lại, lập tức từ bỏ ý định chui vào bụi cỏ. Trước mặt người khác có thể mất mặt, nhưng trước mặt người này lại không đủ can đảm. Các đệ tử Nga Mi khác đều rất chuyên nghiệp, nín thở ẩn nấp trong bụi cỏ không lên tiếng. Nhìn thoáng qua bên ngoài, quả thật khó nhận ra bên trong có người.
Đường Đường vội vàng suỵt một tiếng tới nghênh đón. Pháo Thiên Minh gật đầu, nhẹ nhàng bước tới hỏi: "Cô vẫn chưa trả lời ta tại sao lại ở đây?"
"Ta... ta đến thắp huông đó mà." Đường Đường ấp úng mãi mới nói ra được lý do.
Trong túi đồ của cô cũng có tấm lụa. Vì thế biết nhiệm vụ của Pháo Thiên Minh và nhiệm vụ của mình là tương phản.
Ban đầu cô không muốn đến, nhưng không thể cự tuyệt lời khẩn cầu của các đệ tử Đường môn. Dù sao hiện giờ trong Đường môn thì Đường Đường cũng là nhân vật có tiếng, đẳng cấp, trang bị và sức ảnh hưởng không nhỏ. Cứ khuyên nhủ như vậy, cô lập tức nhận ra mình vì tư lợi mà quên việc công, đó là hành vi vô đạo đức.
Hơn nữa cô cho rằng nhiệm vụ của Pháo Thiên Minh thuộc phe tà ác, một người thành công, vạn người chịu tội. Nếu kế hoạch này của mình thành công, sẽ chỉ có một người thất bại, hàng ngàn vạn nhà hạnh phúc.
Cân nhắc hai bên, cô quyết định tham gia vây bắt Diệp Cô Thành. Hơn nữa kế hoạch này cũng do cô sắp xếp, bao vây, đốt lửa, ám khí luân phiên xông trận vây chết Diệp Cô Thành.
Có điều cô cũng sợ Pháo Thiên Minh đau lòng vì cách đối đãi của mình với y. Đang mâu thuẫn, bỗng nhiên thấy Pháo Thiên Minh, thật sự không biết nên nói sao cho phải.
"Thắp hương à... thắp hương tốt lắm!" Pháo Thiên Minh gãi đầu không biết phải nói gì cho đúng, nhưng cũng không thể để không khí ngượng ngùng, nên chỉ đành hỏi thêm câu ngớ ngẩn: "Ngươi đến thắp hương à?"
"Đúng vậy, ta đến thắp hương."
"Thắp hương tốt..."
"Hai tên ngu ngốc!" Chân Hán Tử nấp trong bụi cỏ hung hăng mắng một câu. Hắn nào biết bây giờ Pháo Thiên Minh cũng đang do dự có nên tiến hành kế hoạch đến cùng hay không, liệu có làm đau lòng Đường Đường quá không.
"Đúng vậy! Ta đến thắp hương, đúng rồi ngươi tới đây làm gì?" Rốt cuộc Đường Đường cũng tìm được chủ đề khác.
"Ta đến... cũng là để thắp hương, ha ha."
"Thắp hương tốt lắm..."
Chân Hán Tử và Kiếm Cầm cùng phát khùng, đồng thời nhắn tin cho Pháo Thiên Minh: Ta đại diện Diệp Cô Thành tiêu diệt ngươi, ngay cả Lục Tiểu Phụng cũng cảm thấy muốn lao lên hành hung Pháo Thiên Minh.
Pháo Thiên Minh xem tin tức xong đột nhiên tới áp sát gần Đường Đường nhỏ giọng nói: "Đường Đường, kỳ thật... Ta vẫn muốn nói cho cô một chuyện. Dù sao cũng rất ngại ngùng."
"... Ngươi nói đi." Đường Đường cúi đầu, nghịch ngợm tảng đá bên chân, giọng nói như muỗi kêu.
"Chỉ nói có lẽ... còn chưa được."
"... Vậy ngươi muốn thế nào?" Đường Đường dừng lại một chút rồi thì thầm càng nhỏ giọng hơn: "Thế thì thế nào!"
"Ừm, là thế này, ta vừa học được một chiêu võ công rất đẹp." Pháo Thiên Minh nói xong rút kiếm ra, một luồng sáng lóe lên ra ngoài. Lập tức mang đi ba mạng người nằm trong bụi cỏ."Chiêu này tên là Thiên Ngoại Phi Tiên." Lại san bằng bụi cỏ, giết hai người."Kỳ quái, sao hôm nay lại lóe lên ánh sáng trắng?" Lại lao ra mười thước...
Chuyện đột ngột phát sinh khiến cho mọi người ngây ngốc. Mọi người đều kéo căng lỗ tai chuẩn bị nghe lời tâm tình, còn có nhiều kẻ chuẩn bị quay phim chụp ảnh linh tinh để chuẩn bị khiến cho Pháo Thiên Minh bêu xấu trên diễn đàn, ai ngờ người ta nói trở mặt là trở mặt, trực tiếp bắt đầu tàn sát.
Bên này Kiếm Cầm xông ra đầu tiên, Chân Hán Tử chậm vài bước mới đi ra, nguyên nhân chủ yếu không phải phản ứng chậm mà là không tìm được mặt nạ thích hợp, cuối cùng vẫn là tìm Lục Tiểu Phụng đang cười khổ lấy một cái khăn mới xong. Mà Lục Tiểu Phụng thật sự bất đắc dĩ và mâu thuẫn. Nếu nói Diệp Cô Thành cũng là bằng hữu của hắn, Tây Môn Xuy Tuyết đương nhiên cũng vậy. Hắn hoàn toàn không biết mình nên giúp ai, chỉ là cảm thấy có một âm mưu rất lớn bên cạnh cho nên mới tập trung quan sát, sợ có kẻ bố trí bằng hữu của mình. Bây giờ người chơi giao chiến, hắn thật sự không có tâm trạng để ý tới.
Đệ tử Đường Môn và Nga Mi giờ đã hoàn toàn tỉnh ngộ, dồn dập nhảy ra bụi cỏ tiếp chiến. Nhưng mới một hồi mười nhóm đã mất đi hai, Phe mình cơ bản là không làm gì được Pháo Thiên Minh, người ta lao một cái ra được mười trượng, nửa đường còn có thể chuyển hướng, ám khí và kiếm hoàn toàn không đuổi kịp.
Đám người bắt đầu ra tay với Kiếm Cầm, nhưng phiền toái lại đến, đệ tử Nga Mi lao tới, đệ tử Đường Môn không thể phát ám khí. Ám khí của đệ tử Đường Môn lại không đủ cho người ta phá, vẩy qua như châu chấu, người ta chỉ cần lắc cổ tay múa một cái, không một mũi ám khí nào có thể làm cô nàng bị thương.
Vì thế tất cả đệ tử Đường Môn bắt đầu công kích Chân Hán Tử, còn đệ tử của Nga Mi lại là công kích Kiếm Cầm. Còn về phần Pháo Thiên Minh, tất cả mọi người đều tránh xa một chút, trong thời gian ngắn còn chưa có đối sách nào thích hợp để đối phó y.
Trong mấy người này thì Chân Hán Tử là mệt nhất, nếu không nhờ vào thân pháp quỷ dị thì bộ pháp đê tiện, chắc đã sớm biến thành con nhím gai. Không giết được ai không nói, ngược lại còn bị ép phải chạy nhảy lên xuống, vô cùng chật vật, hơn nữa đã trúng vài vết thương, mặc dù là vết thương nhẹ, nhưng sớm muộn gì cũng phải mất mạng. Mặc dù đã có tinh thần hiến thân cho Pháo Thiên Minh nhưng trước khi chết cũng phải vùng vẫy, để tránh bị vu oan thành tự sát. Lại phải tiếp tục làm nhiệm vụ, chịu chết đến lần thứ hai.
Nếu nói Chân Hán Tử thuộc loại bất đắc dĩ, Kiếm Cầm kia thuộc loại vô lại, áp sát tường phòng thủ. Phá Kiếm thức canh giữ một trăm tám mươi độ, chính diện thật sự không ngăn nổi thì đem thân thể xoay một cái, toàn bộ binh khí đều đâm vào lưng cô. Trên lưng cô là Nhuyễn Vị giáp mà Hoàng Dung trao tặng, đao thương bình thường đều không thể đâm vào. Nhuyễn Vị giáp này vốn để phòng ngự trước ngực nhiều hơn, nhưng Kiếm Cầm nghĩ ra một cách, mặc ngược lại. Dù sao hiện giờ người có thể đả thương cô ngay chính diện cũng không nhiều. Các đệ tử thấy không thể đâm vào đều sững sờ một cái, lập tức bị cô xoay người trở tay giết tới, cướp mất tính mạng.
Pháo Thiên Minh thuộc loại nhàm chán, y không thể tham gia vào trận chiến của Kiếm Cầm, để tránh ngộ nhầm. Mà y lại không dám gia nhập trận chiến của Chân Hán Tử, sợ bị ngộ thương, không thể làm gì hơn là đi lòng vòng bên ngoài. Mà đệ tử Nga Mi nhanh chóng điều tới một số nhân thủ, tiến hành đấu pháp đồng quy vu tận. Hoạt động này tương đối kỹ thuật, phải chờ đến lúc Pháo Thiên Minh dừng chân, chờ y di chuyển xong mười trượng thì đồng quy vu tận. Vì thế Pháo Thiên Minh trúng một kiếm, mặc dù là vết thương nhẹ, nhưng khiến y không dám xem Thiên Địa Đồng Thọ của Nga Mi, mỗi lần lướt đi phát hiện có đệ tử Nga Mi là lập tức thay đổi hướng đi, như vậy lực sát thương giảm bớt đi nhiều.
Chẳng mấy chốc Tử Phi Tử đã nhận được tin tức, bắt đầu tổ chức nhân thủ tiến vào. Mà bên Pháo Thiên Minh lại không cho người vào, bởi vì Diệp Cô Thành truyền âm báo mật rằng: Chỉ cần cầm cự nửa nén hương nữa là được, ta còn phải sắp đặt thêm vài thứ đạo cụ để lừa dối Lục Tiểu Phụng, lát nữa ngươi cùng nhau tiến vào. Ngươi yên tâm, ta không bị thương, mấy con tôm tép cỏn con này ta còn chẳng để vào mắt.
Pháo Thiên Minh thông báo tình huống hiện tại cho hai người kia, Chân Hán Tử vừa nhận được tin tức lập tức hồi âm: "Nửa nén hương? Có nói là hương gì không? Biết đâu là Hương trừ muỗi thì sao?" Hắn đúng là đủ lì lợm, uống thuốc như nước chảy ăn. Bây giờ đừng nói là hương trừ muỗi, ngay cả Hương trầm hắn cũng chịu không nổi.
"Ta làm sao biết?" Pháo Thiên Minh bắt đầu tiến hành trợ giúp Chân Hán Tử, chuyện này khiến Chân Hán Tử thở phào nhẹ nhõm, nhưng vết thương của Pháo Thiên Minh lại bắt đầu tăng lên. Ám khí của Đường Môn tuy sát thương không đủ nhưng nặng ở số lượng nhiều, cơ bản là gần như vô hạn. Tuy đệ tử Đường Môn đều có võ công riêng của môn phái, nhưng đều rất thông minh, dùng ám khí tập thể tiếp đón. Mọi người mà áp sát vào nhau, thực sự phát huy tác dụng thì chỉ có vài người, nhưng ám khí thì khác, một trăm người cũng có thể đồng thời ra tay.
Vì vậy chiến cuộc lâm vào trạng thái giằng co cuối cùng...