Không rõ đã trôi qua bao lâu, đội quân của Nga Mi và Đường Môn đã bị thương vong gần một nửa, còn thuốc men của Pháo Thiên Minh và Chân Hán Tử cũng chỉ còn ít ỏi. Chuyện này không thể trách họ thiếu thuốc, vì mỗi lần bôi thuốc cho vết thương nhỏ cũng mất một gói, còn bị cắt mất một mảng thịt cũng tốn một gói. Người bình thường chủ yếu mang theo 99 gói thuốc uống trong và 99 gói thuốc bôi ngoài, đủ dùng trong một thời gian dài. Còn việc mang đầy đủ thuốc men mà không có lý do chính đáng thì rõ ràng không phải là hành động của người bình thường, không thể dùng lý trí con người để suy đoán.
Lúc này đội quân gần ngàn người của Nga Mi cuối cùng cũng tới. Chân Hán Tử vội la lên: "Cmn, đốt hương xong chưa thế, không rút lui cẩn thận thành sủi cảo. Còn là sủi cảo nhân thanh mai đấy!"
Kiếm Cầm đi lại nhàn nhã cách đó mười mấy thước, nói: "Chơi thêm chút nữa đi, ta vẫn chống đỡ được." Chỉ có bốn thanh kiếm đồng thời tấn công cô, ám khí cũng không thể xuyên thủng được kiếm pháp của cô, kẻ địch hoàn toàn bất lực trước cô nàng.
Không biết từ lúc nào, Diệp Cô Thành đã đứng trên nóc ngôi miếu nhỏ, bộ áo trắng tung bay theo gió. Hắn nhìn xuống đám người chơi dưới đất, không hề có biểu cảm gì, nói: "Diệp mỗ chỉ tạm nghỉ chân trong ngôi miếu nhỏ này, không ngờ lại làm phiền chư vị anh hùng tới đây. Không biết Diệp mỗ đã làm điều gì để đắc tội chư vị?"
Lúc này, Tử Phi Tử cũng thúc ngựa tới, nói tiếp: "Diệp Cô Thành, có phải ngươi muốn giết Nga Mi Song Anh?"
Diệp Cô Thành khinh thường nói: "Nga Mi Song Anh? Ngươi thật biết nói đùa. Ngươi có biết sư phụ của Song Anh chết dưới tay ai không?"
Mọi người đều quay sang nhìn Pháo Thiên Minh, bao gồm cả Chân Hán Tử và Kiếm Cầm.
Pháo Thiên Minh tức giận nói: "Đồ ngu, sao các ngươi lại nghi ngờ ta đầu tiên? Các ngươi làm vậy tổn thương lòng tự trọng lắm đấy."
Không thể trách họ được, số người chơi có thể giết được NPC lớn không nhiều, mà Pháo Thiên Minh vừa là một trong số đó, vừa là người có khả năng nhất.
Lục Tiểu Phụng bước ra từ bụi cây, phủi bụi trên người rồi nói: "Là Tây Môn Xuy Tuyết."
"Lục Tiểu Phụng?" Vài tháng trước, Tử Phi Tử đã gặp Lục Tiểu Phụng ở kỹ viện. Lời nói của Lục Tiểu Phụng không thể không tin. Song Anh do dự hỏi: "Kẻ muốn giết Song Anh cũng là Tây Môn Xuy Tuyết?"
"Vấn đề này rất phức tạp, ta nói rõ với ngươi như thế này, chân tướng cụ thể tự mình suy ngẫm: Trước hết, Tây Môn Xuy Tuyết giết sư phụ của Song Anh, mà đại sư huynh của Song Anh đi báo thù... cũng bị làm thịt. Kế đó, một sư muội của Song Anh đã trở thành Tây Môn phu nhân, mâu thuẫn giữa họ rất phức tạp."
"Tây Môn Xuy Tuyết thành thân rồi ư?" Diệp Cô Thành kinh ngạc hỏi.
"Ừ! Còn có con rồi." Ánh mắt Lục Tiểu Phụng lóe lên chút bi thương. Tất nhiên hắn biết Tây Môn Xuy Tuyết thành thân có con nghĩa là gì. Có nghĩa là hắn đã có tình cảm, không còn là thần mà là người. Hắn cũng sẽ không còn chân thành với kiếm mà chỉ chân thành với người. Đối đầu với tiểu tặc thì không sao, nhưng quyết đấu với một cao thủ như Diệp Cô Thành, chắc chắn phải chết không thể nghi ngờ.
"Sao không vào dùng chén trà." Diệp Cô Thành tiện thể mời Lục Tiểu Phụng: "Hôm nay đã chết đủ nhiều rồi, ba người các ngươi cũng vào ngồi đi. Ta cũng có vài việc muốn hỏi các ngươi." Câu cuối giọng điệu rất nghiêm khắc.
"Thế thì tốt quá." Mặc dù Lục Tiểu Phụng là người trong giang hồ nhưng cũng rất ghét đấu võ giết người. Hắn quay sang nói với Tử Phi Tử: "Ta thấy Nga Mi các ngươi nên lui về, làm rõ mọi chuyện rồi hãy nói. Huống hồ... dù Diệp Cô Thành bị thương nhưng Thiên Ngoại Phi Tiên của hắn mạnh hơn tên tiểu nhân này gấp trăm lần, bảo vệ cẩn thận Song Anh, đừng để kẻ gian lợi dụng mới là chính sự. Còn về đệ tử Đường Môn các ngươi, ta thấy các ngươi không nên nhận nhiệm vụ này, cho dù Diệp Cô Thành có bị thương đến đâu đi nữa cũng tuyệt đối không chết dưới tay các ngươi."
Thật ra có không ít người biết nguyên tác là xem phim hay gì đó, cũng hiểu rõ Diệp Cô Thành muốn giết Song Anh. Nhưng dù sao đây cũng chỉ là trò chơi, mọi chuyện đều có thể xảy ra. Ví dụ như nói Pháo Thiên Minh có Thiên Ngoại Phi Tiên khiến bọn họ rất khó hiểu, bởi vì đây hoàn toàn không phải là nguyên tác. Hơn nữa chuyện ở quán rượu XX cũng bị tiết lộ, trận đại chiến y độc Kim Cổ càng nằm ngoài nguyên tác. Thậm chí còn có người thấy Hoa Mãn Lâu, trong nguyên tác cũng không hề xuất trận.
Tóm lại, tất cả quá hỗn loạn, khó hiểu. Bây giờ đi khiêu khích Diệp Cô Thành, đúng là đội ngũ ngàn người có thể nhận chìm Diệp Cô Thành đang bị trọng thương, nhưng khó đoán trước được liệu Lục Tiểu Phụng có ra tay hay không. Hơn nữa phe Pháo Thiên Minh cũng không phải không có thế lực. Mọi người can thiệp lẫn nhau, rồi chiến tranh bang hội, môn phái bùng nổ, mọi thứ hoàn toàn mất kiểm soát.
Thời gian gần đây, người chơi ở Tương Dương đều mất mấy cấp độ. Không lâu sau, cả giang hồ lại bị mất mấy cấp độ nữa. Cứ thế thì mọi người cuốn gói quay về tân thủ thôn đóng cửa uống trà tán gẫu đánh mạt chược...
Tử Phi Tử nghe vậy mồ hôi lạnh trào ra, quyết định nghe theo ý kiến của Lục Tiểu Phụng, bảo vệ Song Anh. Dù sao chỉ cần trong vòng 48 giờ Song Anh không chết, nhiệm vụ của bọn họ coi như hoàn thành. Mặc dù bây giờ số người được thưởng ít đi một chút...
Pháo Thiên Minh đến gần Đường Đường đang lặng lẽ trừng mắt với mình, ngại ngùng gãi đầu rồi cười ha hả. Đường Đường không để ý, Thiên Minh lại cười khì khì. Đường Đường tức giận hỏi: "Ngươi không biết nói tiếng người à?"
"Khà khà khà!"
"Nhìn bộ dạng ngốc nghếch của ngươi kìa." Đường Đường không nhịn được cười một cái rồi vội vàng hỏi: "Ngươi dám lợi dụng một nữ nhân như ta để thực hiện chiến thuật đánh lén, giết chết bằng hữu chiến của ta. Có cảm thấy mình hèn hạ không? Có thấy ô liêm sỉ không? Có thấy ti tiện không? Có biết việc này đã làm tổn thương tâm hồn ta đến mức nào không?"
Pháo Thiên Minh cười ha hả.
Đường Đường nghiến răng. Nam nhân trước mặt rõ ràng là lợn chết không sợ nước sôi, còn giả ngu với mình. Loại người này đánh chửi không có tác dụng gì, giáo huấn càng vô ích, khác nào đàn gảy tai trâu.
Sau một hồi, Đường Đường cuối cùng thở dài nói: "Ta đi đây." Nói rồi hung hăng đạp một cước vào hông Pháo Thiên Minh.
Pháo Thiên Minh rất hợp tác, lăn hai vòng trên mặt đất rồi nằm rên rỉ. Đường Đường không nhịn được cười một cái: bản thân không hề dùng nội lực. Nhưng lập tức tỉnh ngộ, hận không thể tát mình một cái: gã đàn ông chết tiệt. Thế là hoàn toàn lừa gạt qua chuyện rồi. Mình không có chuyện gì đi đá hắn làm gì? Trước tiên không nói đến làm như vậy còn khiến hắn cảm thấy có lỗi không, cho dù là về sau mình nắm được bím tóc của hắn cũng có thể khiến hắn ngoan ngoãn trước mặt mình. Giờ thì hay rồi, không có chuyện gì đi đá một cái, đá hết mâu thuẫn. Dù sao nụ cười đó đúng là quá gợi đòn.
Đường Đường vừa đi khỏi, Pháo Thiên Minh bèn gọi với theo: "Thiên Thiên!" Không thể phủ nhận, tâm tư của Pháo Thiên Minh khá tinh tế. Cho dù Chân Hán Tử đứng cạnh ám chỉ cái đi nữa, trước hết đuổi Đường Đường đi rồi hãy nói.
Thiên Thiên nghi hoặc quay đầu lại nhìn Pháo Thiên Minh, trong lòng cảm thấy hết sức kỳ lạ. Mình với hắn đâu có thân thiết gì? Sao hắn có thể đánh xong rồi lại rất thân mật chào hỏi mình? Nhưng Thiên Thiên khác Pháo Thiên Minh, nếu là Pháo Thiên Minh sẽ không quay đầu lại, chỉ cho y một ngón giữa. Nhưng Thiên Thiên dù sao cũng là cô gái lễ độ, do dự một chút rồi bước lại hỏi: "Ngươi gọi ta à?"
"Đúng vậy! Đúng vậy!"
"Làm gì?"
Làm gì? Câu hỏi này nhìn đơn giản nhưng thật sự khiến Pháo Thiên Minh lúng túng. Nói nhớ cô? Chắc chắn không được, thế chẳng phải bản thân mang danh sắc lang, xấu bụng. Nói đến Thải Vân Phi? Vì hạnh phuc của Chân Hán Tử còn chưa đáng để hy sinh như vậy. Nói Chân Hán Tử muốn cưa cẩm cô? Người ta quay đầu bỏ đi liền, Chân Hán Tử cũng sẽ liều mạng với mình.
"Làm gì à? Ha ha... Không có chuyện gì, ta chỉ muốn khen cô... Phòng thủ của cô cao thật, ta cố ý lăn bốn lần cũng không giết được cô."
"Trong nhà ngươi khen người khác đều nói như vậy sao?" Ánh mắt Thiên Thiên đã lóe lên tia lửa giận dữ. Ban đầu cô đã có ấn tượng xấu về Pháo Thiên Minh. Chưa kể việc Thải Vân Phi không ngừng kể chuyện mình bị y ức hiếp, ngay cả trên giang hồ danh tiếng của Pháo Thiên Minh cũng không tốt cho lắm, dù là trong Thập Đại Ác Nhân Phách Lối trên diễn đàn, y cũng đứng top đầu.
Chân Hán Tử đang nổi giận. Giận có hai điều, một là nói không ra tay với Thiên Thiên mà còn cố ý làm khó cô bốn lần. Hai là vì sao không giới thiệu mình, lại đi nói vài câu bậy bạ khiến người trong lòng ghét mình. Có câu mỹ nhân tăng can đảm, Chân Hán Tử liền lên nói: "Thanh Mai, nên nói thằng nhóc ngươi thế nào cho phải đây. Ta nể mặt ngươi là bằng hữu của bằng hữu nên mới ra tay giúp đỡ, ngươi ám toán thì thôi đi, sao lại cố ý giết cả người quen?... Cô tên Thiên Thiên phải không?" Đồng thời gửi tin nhắn cho Pháo Thiên Minh: "Tiền tài báo đại ân."
"Đúng vậy, ngươi là?"
"Ta là Chân Hán Tử thật..."
"Ài! Ta biết ngươi. Lúc ở Hoa Sơn ngươi bị hắn đánh xuống sườn núi ngã chết đúng không?" Thiên Thiên giật mình hiểu ra, chẳng trách trông quen mắt như vậy. Pháo Thiên Minh cười trộm trong lòng: Giả bộ đại hiệp này, cho ngươi giả bộ này.
"Đều là chuyện đã qua." Chân Hán Tử mặt không đổi sắc trả lời: "Chuyện hôm nay ta cảm thấy rất xấu hổ, ta cũng là thật sự không có cách nào mới đồng ý cùng thằng nhóc này ra ngoài làm nhiệm vụ. Hắn nhờ ta suốt ba ngày, phiền chết được. Hôm nay thấy hắn giết cả người quen, thật sự là... bỏ đi, để lại cho hắn chút mặt mũi. Không bằng thế này, lát nữa ta làm chủ. Mời cô ăn một bữa, coi như xin lỗi cô có được không?"
Thiên Thiên gật đầu nói: "Ngươi nói rất có lý, nhưng... ăn cơm thì miễn đi."
"Vậy sao được, mặc dù đây là trò chơi, nhưng ta cũng mong chơi quang minh lỗi lạc. Nếu cô không nể mặt để ta bày tỏ một chút áy náy, ta... ta... không phải ta cũng xấu như hắn sao?" Nói xong chỉ tay vào Pháo Thiên Minh.
Ta nhẫn nhịn, trên đầu chữ nhẫn có chữ đao, nhẫn nhịn nhất thời, lột cả ngàn đồng tiền thật. Trong lòng Pháo Thiên Minh thầm nghĩ trăm lần, đã thấy người tán gái, chưa từng thấy tán gái như vậy, hại người lợi ta ngay trước mặt người, giẫm lên bả vai của mình để thông đồng với cô nương nhà người ta. Hừ! Gian phu dâm phụ, người người tru diệt.
"... Vậy được rồi! Lát nữa làm việc xong liên hệ với ta, ta còn phải về Nga Mi làm chút chuyện."
"Tự mình ra giá đi!" Sắc mặt Pháo Thiên Minh lạnh tanh nói: "Đã nói tên cho ngươi biết, hi sinh danh tiếng của ta đã giúp ngươi thông đồng làm bậy rồi. Có phải cũng nên bồi thường rồi không?"
"Chưa nói, ngươi đưa tài khoản cho ta, ta gửi ngươi 50 trước."
"Mẹ nó! Tưởng ông đây tử chưa thấy tiền à..." Pháo Thiên Minh giận dữ, xưa nay mình đuổi ăn mày toàn dùng... cái nịt, nhận 50 không chỉ là keo kiệt với bản thân mình, hơn nữa còn là coi rẻ chính mình.
"Không phải vậy, Trà ca à, 50 này hiện giờ là tiền tiêu vặt hai ngày của ta mà thôi. Tỷ tỷ ta nói gì đó với phụ thân ta, lý luận con trai phải nuôi kiểu nhà nghèo, con gái phải nuôi kiểu nhà giàu. Bây giờ phải gọi là thảm ! Không, 50 này để ta ra ngoài gọi xe."
"Vậy thì... trước hết đưa ta 50 cái đã." Con ruồi có nhỏ cũng là thịt, theo bản tính của Pháo Thiên Minh vốn đã muốn bỏ qua, nhưng lần này phải hi sinh nỗ lực đến mức độ như vậy, không để Chân Hán Tử chạy bộ trên đường vài ngày, y cảm thấy hết sức có lỗi với mình.
Chân Hán Tử lặng lẽ thu ánh mắt khinh bỉ vào trong lòng. Hắn nào hay Pháo Thiên Minh đã gửi tin nhắn cho Lãnh Nhược Tuyết: Theo tin tức đáng tin cậy, gần đây đệ đệ ngươi sẽ trộm cắp tiền bạc của cải trong nhà hoặc vay mượn tiền người khác. Đề nghị: Có con ngỗ nghịch nên dùng hình phạt thật nặng, gia pháp đánh chết đi.
Ba người vào trong miếu, Lục Tiểu Phụng và Diệp Cô Thành đang uống trà, trên đùi Diệp Cô Thành có một vết thương xuyên có nhìn qua quần vẫn thấy đã sinh mủ. Lục Tiểu Phụng chậm rãi hỏi: "Độc của môn phái Đường thật sự không có cách giải sao?"
"Ngươi có cách nào không?"
"Ta không có!" Lục Tiểu Phụng cúi đầu, ám khí Đường môn không có thuốc giải, điều này hắn biết.
"Ngươi yên tâm, ta có thể chịu đựng đến ngày 15 tháng 9, lúc đó ta vẫn sẽ đến giao chiến với Tây Môn Phong Tuyết."
"Ta tin... Nhưng dường như ta biết quá nhiều." Lục Tiểu Phụng uống cạn chén trà rồi từ từ đứng dậy.
"Đúng là ngươi biết quá nhiều."
"Cáo từ!"
"Không tiễn."
Ba người vừa ngồi xuống, Diệp Cô Thành đang định nói gì thì Pháo Thiên Minh mở miệng: "A Tử, ngươi bận thì đi đi."
"Mẹ kiếp! Không tin ta à."
"Hỏi: Ta và Thiên Thiên cùng rơi xuống nước, ngươi cứu ai?"
"... Ta đi trước, xong việc gọi ta." Chân Hán Tử biết mình không giữ được bí mật, nếu Thiên Thiên thật sự bẫy mình, mình không thể không nói ra toàn bộ, cho nên dứt khoát không nghe.
"Tư Không Trích Tinh? Khinh công của người này thật không tệ, chỉ cần hắn xuất phát trước; ngươi, ta, Lục Tiểu Phụng không ai có thể đuổi kịp hắn."
"Cái này ta đã sớm nghĩ kỹ đối sách, ta sẽ làm cho hắn ngã nhào. Thật ra ta là muốn tìm ngươi thương lượng, sửa đổi kế hoạch của ngươi, kế hoạch của ngươi, mọi người xem sách cơ bản đều biết. Ngay cả ta cũng biết kết cục cuối cùng của ngươi là gì. Chắc chắn những người chơi kia sẽ nói cho Lục Tiểu Phụng biết ngươi muốn giết Hoàng Đế, cho dù hiện tại Lục Tiểu Phụng không tin, nhưng đến thời khắc quyết chiến, ta cam đoan hắn có thể ngửi ra mùi vị."
Diệp Cô Thành hứng thú: "Ồ? Vậy ngươi thử nói xem nên sửa thế nào đi."
Pháo Thiên Minh vừa nói xong, Diệp Cô Thành đã chìm vào trầm tư, một lúc lâu sau mới nói: "Có lẽ võ công của ngươi không giữ nổi."
"Không sao cả, thứ đến dễ dàng, ta thường không coi trọng."
"Đàn ông các ngươi đều như vậy, chỉ có sau khi mất đi mới biết quý trọng... Thực ra ta có mấy điểm đề nghị các ngươi tham khảo một chút nha." Kiếm Cầm hưng phấn hoàn thiện kế hoạch của Pháo Thiên Minh, chưa nói ra thì không sao, nói ra lập tức khiến Pháo Thiên Minh và Diệp Cô Thành khiếp sợ, nửa ngày cũng không nói nên lời.
"Sao ngươi biết bọn họ sẽ ngu ngốc như vậy?" Pháo Thiên Minh hỏi với vẻ không thể tưởng tượng nổi. Diệp Cô Thành cũng phối hợp gật đầu, hắn cũng không hiểu nổi.
"Mười bộ phim truyền hình thì cả mười bộ diễn như vậy, nói thí dụ như... Lại ví dụ như..." Kiếm Cầm cười nói.
"Được, quyết định vậy đi." Diệp Cô Thành gõ búa lên kế hoạch: "Cứ như vậy, chỉ cần giết Song Anh là được. Chuyện sau đó sẽ đơn giản hơn nhiều, nhưng ngươi phải chơi với Tư Không Trích Tinh một lần trước đã."