Võng Du Chi Võ Lâm Bá Đồ (Dịch Full)

Chương 166 - Chương 166: Hoa Sơn Đốt Tiền

Chương 166: Hoa Sơn đốt tiền Chương 166: Hoa Sơn đốt tiền

Ngày 21 tháng 9, ngày tử chiến với kẻ thù truyền kiếp Âu Dương Phong cuối cùng cũng đến. Hôm nay bên ngoài thái dương chiếu rọi chan hòa, Pháo Thiên Minh ngồi ngay thẳng trong quán rượu của mình, đôi mắt bình tĩnh không sóng gió. Chỉ có bàn tay đang ăn đùi gà hơi run rẩy một chút.

Hoàng Dược Sư là người thế nào? Rất nhiều người không thể nói rõ ràng, có kẻ nói hắn không tôn trọng lễ pháp, lại có kẻ nói hắn lòng có đại nghĩa. Nhưng ít ra Pháo Thiên Minh biết một điều, Hoàng Dược Sư là người giữ lời và trí nhớ rất tốt.

"Ngươi đến rồi ư?" Pháo Thiên Minh thả cái chân gà xuống, uống một ngụm Coca cola, cũng chẳng ngẩng đầu lên mà đã biết Hoàng Dược Sư tới, bởi vì trong giang hồ này ngoài Hoàng Dược Sư ra thì sẽ không ai tốn mười giây chú ý đến y.

"Đến lúc lên đường rồi."

"Đi đâu?"

"Đỉnh Hoa Sơn."

"Dẫn đường đi."

"Ngươi tự leo núi đi, ta thuê xe ngựa đi thẳng lên, mau lên một chút, ta đang chờ ngươi đấy."

Pháo Thiên Minh kiểm tra cẩn thận những thứ lặt vặt trên người một lần nữa, rồi bước nhanh vào trong ánh mặt trời. Từ khi bước chân vào trò chơi này, y đã coi thường sinh tử. Sinh mệnh với y bây giờ không còn quan trọng nữa. Điều quan trọng nhất với y bây giờ là lấp đầy những cái hố mà hắn đã đào trước đây. Vì thế, y vác theo 198 thanh kiếm mỏng, bước về phía thế giới chưa biết kia...

Hoa Sơn là ngọn núi khiến Pháo Thiên Minh có nhiều kỷ niệm nhất, không chỉ vì núi quá dốc, mỗi lần leo lên là đi nửa cái mạng; mà còn vì núi này cao, rất cao. Độ cao so với mặt biển là hơn hai ngàn mét. Ngay cả cao thủ khinh công như y cũng khó tránh choáng váng.

"Mẹ nó, Kiếm Cầm, đỉnh cao nhất của Hoa Sơn các ngươi ở đâu?" Pháo Thiên Minh đi quanh hai ngọn núi mà không thấy bóng dáng ai, cuối cùng cũng phải lên tiếng cầu cứu.

"Cao nhất à? Chắc chắn là Nam Phong rồi, làm gì cơ?"

"Khỉ thật! Ta đi gặp Âu Dương Phong để trao đổi tình cảm, nhưng không thấy ai cả."

"Vậy ngươi đi Đông Phong xem sao?"

"Lại khỉ thật!"

"... Dù sao ở Trung Phong cũng không có ai, hai nơi kia tự ngươi đi tìm đi." Rõ ràng Kiếm Cầm cảm thấy xấu hổ khi không trả lời được câu hỏi của Pháo Thiên Minh, nói xong câu đó là lập tức tắt máy.

"Ơ! Ơ! Con mẹ nó! Đi chịu chết mà cũng khó khăn thế này!" Pháo Thiên Minh lẩm bẩm đồng thời chạy về hướng Tây Phong. Còn về Bắc Phong, những người tinh mắt thì chỉ cần liếc qua là biết nó thấp nhất.

Cuối cùng, Pháo Thiên Minh cũng kiệt sức, nhìn thấy vài NPC đang rất bực bội ở Bắc Phong . Có Âu Dương Phong, Hoàng Dược Sư và Hồng Thất Công.

"Ngươi làm cái gì thế? Leo một ngọn núi mà cũng chậm chạp thế à?" Hoàng Dược Sư oán trách trước tiên.

"Các ngươi... không phải nói đỉnh Hoa Sơn à?" Pháo Thiên Minh ngồi thở hổn hển dưới đất tiếp tục: "Sao lại chọn cái chỗ thấp nhất."

"Ý tứ của đỉnh không phải cao nhất, đôi khi nó còn mang nghĩa nguy hiểm nhất. Hoa Sơn từ xưa đến nay chỉ có một con đường, chính là Bắc Phong. Ngươi nhìn xung quanh đây, bốn bề hiểm trở, há chẳng thể dùng chữ đỉnh để miêu tả được ư?" Hoàng Dược Sư lý giải đầy đủ ý nghĩa, ông ta không giống hai người bên cạnh mà thuộc về loại BOSS có học thức và tu dưỡng.

"Vậy sao ngươi không nói rõ?"

"Là ngươi chưa hỏi rõ ràng."

"Ta... để ta dùng chút thức ăn trước đã, sắp chết đói rồi. Ngọn núi chết tiệt này..."

"Thù oán giữa người giang hồ tất nhiên phải dùng phương thức giang hồ để giải quyết. Hai vị hôm nay là quyết đấu sinh tử, không cần lưu tình. Chuẩn bị... bắt đầu!"

Theo một tiếng hiệu lệnh từ Hồng trọng tài, hai con sói dữ lao vào nhau.

Hoàng Dược Sư đang cá cược với Hồng Thất Công xem Pháo Thiên Minh sẽ thua ở chiêu thứ mấy. Nhưng họ không ngờ rằng ngay chiêu đầu tiên đã khiến bọn họ kinh ngạc... Đương nhiên cũng chỉ có một chiêu mà thôi. Pháo Thiên Minh lập tức xuất chiêu bằng tám phần mười nội lực, vung kiếm lên như một tia chớp. Pháo Thiên Minh hiểu rõ võ công vô danh này theo đuổi tốc độ. Khi nội lực tăng lên sáu phần mười, có thể ra chiêu hai kiếm cùng lúc, còn tám phần mười thì chỉ một kiếm. Một kiếm bình thường, không có hoa lá cành cũng không có hậu chiêu, hoặc là đối thủ chết trước, hoặc cùng chết. Còn chín phần mười thì không thể, vì kiếm sẽ gãy...

Ngay cả cao thủ như Âu Dương Phong cũng chịu thiệt nặng nề, may mắn tránh được tim, nhưng bị một thanh kiếm mỏng đâm thẳng qua lồng ngực. Chỉ một chiêu đã khiến một trong Ngũ Tuyệt Tây Độc là Âu Dương Phong bị thương nặng. Dĩ nhiên cũng chỉ một chiêu.

Ngay khi kiếm của Pháo Thiên Minh vừa đâm vào thịt, tay trái đã đổi ngay sang kiếm khác. Nhanh chóng đưa kiếm đã chuẩn bị sẵn trong tay trái sang tay phải, rồi tiếp tục một kiếm nữa. Âu Dương Phong xứng danh cao thủ từng đánh cả trăm trận, lập tức điều chỉnh tinh thần, chuyển từ công sang thủ. Chỉ thấy tay trái hắn che ngực, tay phải chặn kiếm phía trước. Một tiếng kim loại vang lên. Không có gì bất ngờ, thanh kiếm mỏng của Pháo Thiên Minh bị Âu Dương Phong dùng tay không chém thành sáu đoạn.

Pháo Thiên Minh im lặng, đặc điểm lớn nhất của kiếm mỏng này không phải là mỏng, mà là chất lượng cực kỳ kém cỏi. Độ sắc bén của nó thật hiếm thấy, là cấp thấp. Y nào biết rằng cao thủ sử dụng loại kiếm pháp này chỉ dùng mảnh sắt và kiếm tre. Sau khi hai người đấu thử vài chiêu, Âu Dương Phong đã hiểu ra chiêu bài, với tốc độ của kiếm mỏng chắc chắn là bộ pháp của hắn không thể tránh khỏi. Có điều, chỉ cần dùng hai thành nội lực đẩy lùi, cơ bản kiếm đó sẽ thua.

Vì vậy, tiếng thép va chạm vang lên không dứt trên đỉnh Hoa Sơn. Tay trái của Pháo Thiên Minh rút kiếm, đưa cho tay phải. Kiếm trong tay phải, mỗi cái chỉ kéo dài được 1,5 giây. Âu Dương Phong muốn tấn công cũng không thể, vì kiếm kia thật sự quá nhanh, cái này là nhờ Trung Nguyên Nhất Điểm Hồng tăng thêm 20% tốc độ. Chưa kể Âu Dương Phong càng nhìn càng ghét cách dùng kiếm này, càng thêm chán ghét Cổ hệ hơn nữa. Thậm chí Pháo Thiên Minh dùng kiếm pháp này nhiều quá cũng cảm thấy buồn nôn, có dấu hiệu mang thai.

Hai người rất máy móc lặp đi lặp lại, Pháo Thiên Minh rút kiếm, trao kiếm, đâm kiếm liên tục. Âu Dương Phong chặn kiếm, đẩy kiếm cũng thuần thục như nước chảy mây trôi. Cuối cùng, không lâu sau, Pháo Thiên Minh đưa tay trái rút kiếm la hét trong lòng: Hỏng bét ! Hết kiếm rồi.

Bên này đang sững sờ, Âu Dương Phong vẫn không phản ứng kịp, vẫn giữ nguyên tư thế phối hợp động tác, nhìn bộ dáng có vẻ đã nghiện rồi; hoàn toàn không nghĩ rằng kiếm cũng có lúc hết.

Hoàng Dược Sư ho khan một tiếng, Âu Dương Phong như tỉnh cơn mê, nhìn thấy Pháo Thiên Minh đã ở cách đó mười trượng, lập tức mặt đỏ hỏi: "Sao lại chạy?"

Hoàng Dược Sư cũng chỉ trích: "Chúng ta đã nói trước là ngươi không được phép lảng tránh, hắn không được dùng độc. Ngươi làm vậy là sao?"

"Ta cũng không còn cách nào khác, hết kiếm rồi. Giết một người tay không tấc sắt chẳng phải là bôi nhọ danh hiệu Ngũ Tuyệt à? Các ngươi đợi đã, ăn ít đồ uống chút nước đi. Ta đã gọi người đi mua kiếm." Pháo Thiên Minh trực tiếp gọi điện thoại cho Phích Lịch: "Bảo muội muội của ngươi chuyển mấy ngàn thanh kiếm mỏng tới Bắc Phong Hoa Sơn."

"Mấy ngàn thánh? Ngươi tính làm gì đấy?"

"Có gì đâu, chẳng phải chuyện của ta và Âu Dương Phong đến ngày đến tháng rồi à? Không đến sáu phút mà đã chặt đứt hết kiếm của ta rồi."

"Ngươi dắt theo mấy thanh?"

"Có hai đống!"

"... Hai đống chính là một 198 thanh, chỉ chơi sáu phút... Mấy ngàn thanh đoán chừng cũng không đứng được bao lâu. Như vậy đi, để ta bảo muội muội của ta gọi thêm người, trước tiên cứ chuyện mười mấy vạn thanh để đối phó. Ta quay về dặn Cái Bang vận động mấy vạn người mỗi người ba mươi đống."

"... Phích Lịch ca, đây là ta đang luận võ, còn chưa có ý định mở tiệm rèn." Phích Lịch này thật chân thành, trong số bằng hữu của mình có thể có người như vậy, không biết là một loại vận may hay là một loại bất hạnh.

"Vậy ngươi cho ta số lượng, để ta gọi người."

"Ta tính toán... Sáu phút hai trăm... Một ngàn nửa giờ, mười vạn thanh là mười cái nửa giờ. Mua trước năm ngàn thanh đi!"

"Năm ngàn thôi à? Ta tính toán, ba mươi sáu ô vuông, mỗi ô 99 đi... Ta gọi muội muội một tiếng là đủ rồi!"

"Hình như thế..."

Pháo Thiên Minh thở dài cảm thán mình đúng là không hợp trao đổi với bằng hữu chân thành như vậy. Nói vòng vo một hồi rồi lại về điểm xuất phát. Cho Pháo Thiên Minh ba mươi đống kiếm. Âu Dương Phong chỉ có thể nhìn, người ta là vô lại. Không đưa binh khí không đánh nhau, cậy vào khinh công lượn khắp sàn đấu.

Một ngày sau đó...

Kiếm Cầm giao dịch ba mươi đống kiếm cho Pháo Thiên Minh rồi nói: "Cho ta chút bạc, ta dùng hết tiền rồi."

"Cần bao nhiêu?"

"Một thanh một lượng. Một đống 99 lượng, mười đống 10 vàng, ba mươi đống 30 vàng. Ngươi đưa trước cho ta 500 vàng. Ta ước tính ngươi còn phải ở trên đó hai ngày."

"Vất vả cho ngươi rồi."

"Không có gì, ta đi mua trước đây. Ngươi dùng tiết kiệm chút đi. Ta đã mua hết kiếm mỏng của hai thành thị rồi."

Hai ngày sau...

Xa và Mã tìm đến: "Chử Trà, ta ước tính ngươi còn chưa có ăn, cho ngươi ít đồ ăn."

Ba ngày sau...

Chân Hán Tử mò lên: "Không có việc gì, ta chỉ đến đây để quay video, tên cũng nghĩ ra rồi là 'Bàn về chiến đấu lâu dài'."

Bốn ngày sau...

Tinh Ảnh mò lên: "Ta mang tiền đến cho ngươi đây."

Năm ngày sau...

Pháo Thiên Minh khóc không ra nước mắt, hai người giao chiến liên tục suốt năm ngày, chỉ để lại mất hàng ngàn đồng vàng mua đống thanh kiếm mỏng. Nhìn ánh mắt trống rỗng vô hồn của Âu Dương Phong, e rằng chuyện này không thể kết thúc trong vòng mười ngày nửa tháng. Nếu cứ tiếp tục như thế này, bằng hữu của mình chắc chắn sẽ trở thành thành viên Cái Bang cả đám. Nhưng y đã nghĩ quá tốt về con người...

Ngày thứ sáu, Kiếm Cầm truyền đến tin xấu: "Đây là 30 đống cuối cùng, tất cả kiếm mỏng của các thợ rèn trong thành đã bán hết sạch. Hay là dùng kiếm sắt đi?" Dù vậy, có thể thấy tin tức này vẫn khiến cô rất hài lòng. Bởi lẽ năm ngày qua, không làm gì cả, chỉ chuyên chở lên xuống truyền tống trận, leo núi hết chuyến này đến chuyến khác, quả thật không phải chuyện bình thường.

"Có thể dùng kiếm sắt sao ta lại không dùng? Kiếm mà không mỏng, uy lực sẽ không lớn, đối phương hoàn toàn có thể phá được."

"Chử Trà, ta có câu hỏi không biết nên hỏi hay không."

"Ngươi cứ nói đi."

"Hay là ngươi chết một lần cho xong?"

"... Đúng vậy! Ta sao có thể không nghĩ ra chứ?" Pháo Thiên Minh ngồi nhấm nháp câu nói của Kiếm Cầm một hồi lâu, bỗng vỗ đầu kêu lên.

"Hành vi như ngươi là một chứng mất trí nhớ, rất phổ biến trong đời thường. Rất nhiều công nhân dây chuyền giản đơn, nhiều hay ít đều có triệu chứng như vậy. Nhìn xem, giống như hắn kia kìa, hiện giờ hoàn toàn không biết vì sao các ngươi lại đánh nhau." Ngón tay Kiếm Cầm chỉ sang Âu Dương Phong nói.

"Tại sao chúng ta lại đánh nhau?" Pháo Thiên Minh hỏi.

"..." Kiếm Cầm im lặng không đáp.

Bỗng Hồng Thất Công lên tiếng: "Ta nói này Thanh Mai Chử Trà, ngươi nói chính xác đi, các ngươi còn định chơi trò này đến bao giờ?" Võ công tuy cao thâm, nhưng hai người chỉ dùng một chiêu: Pháo Thiên Minh rút kiếm, Âu Dương Phong chỉ có thể đỡ kiếm để khỏi bị thương. Đó là việc không thể tránh khỏi. Nhìn lại thì Pháo Thiên Minh chỉ biết một chiêu đó, không cho hắn dùng cũng không thích hợp, cho nên không ai đúng ai sai cả. Hoàng Dược Sư là người có tu dưỡng, cứ ngủ gà ngủ gật, cuối cùng Hồng Thất Công không nhịn được nhảy ra can thiệp.

"... Thật ra ta cũng cảm thấy có lỗi với mọi người, sẽ kết thúc ngay, kết thúc ngay đây." Pháo Thiên Minh tiến lại gần Âu Dương Phong nói: "Phong ca, giết ta đi."

"Giết ngươi? Tại sao phải giết ngươi?" Ánh mắt Âu Dương Phong mơ màng.

"Không cớ gì cả, mau động thủ đi! Ngoan, ra tay đi."

"Động thủ? Ngươi rút kiếm đâm ta trước đi."

"... Ngươi thèm đâm à! Ta van xin ngươi hãy giết ta đi! Đây là đống kiếm cuối cùng rồi, nếu chúng đứt gãy trong tay ngươi. Trước sản xuất ra lô sau, ta sẽ không còn kiếm để dùng nữa!"

"Ngươi không xuất kiếm, ta làm sao giết ngươi?"

"... Thôi được! Ta giết ngươi!" Pháo Thiên Minh rút kiếm, đánh ra với tốc độ như rùa. Âu Dương Phong vẫy tay, cũng vươn ra như rùa. Động tác của hai người hoàn toàn hài hòa. Tốc độ xuất thủ của Âu Dương Phong hoàn toàn tùy thuộc vào tốc độ của Pháo Thiên Minh. Chỉ thấy Pháo Thiên Minh đột nhiên truyền nội lực, kiếm bắn thẳng vào cổ họng Âu Dương Phong, tay Âu Dương Phong cũng dùng tốc độ nhanh như chớp hạ xuống. Thật không có gì bất ngờ, kiếm lại gãy.

"Ào... mẹ kiếp ngươi có ý gì đây?" Pháo Thiên Minh giận dữ hỏi.

Hồng Thất Công nhìn về phía Hoàng Dược Sư, Hoàng Dược Sư nhắm mắt gật đầu. Hồng Thất Công lặng lẽ cầm gậy phang mạnh vào sau gáy Pháo Thiên Minh, thấy Pháo Thiên Minh biến mất trong làn hào quang, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm: "Chúc mừng Âu Dương huynh, cuối cùng cũng giết được kẻ thù rồi."

Kiếm Cầm bên cạnh liếc nhìn Hồng Thất Công. Hồng Thất Công cảm thấy không được tự nhiên, Hoàng Dược Sư vẫn nhắm mắt như thường.

"Tiểu cô nương... Ha ha, ta chỉ là một tên ăn mày, không có gì khác, ở đây có một chiêu Hạ Long thập bát chưởng - Phi Long Tại Thiên. Cô cầm lấy đi. Còn việc bên này..."

Kiếm Cầm nhìn quanh không thấy ai, nhận lấy cất vào túi áo mình rồi nói: "Ngươi yên tâm, ta không thấy gì cả."

Mặc dù Pháo Thiên Minh chết có phần mơ hồ, nhưng cũng không đòi hỏi gì thêm, cuối cùng cũng lấp đầy một cái hố. Nhưng y không ngờ, còn một cái hố khác đợi y ở quán rượu.

"Thanh Mai Chử Trà, ngày mai sẽ có đoàn hộ tống vào sa mạc, đây là thời cơ tốt nhất của ngươi." Trung Nguyên Nhất Điểm Hồng thấy Pháo Thiên Minh trở lại, không hề khách khí, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề."Ngày mai Bành Vân Tiêu cục của Nhạn Môn quan sẽ thuê hộ vệ, nơi họ đến rất gần chỗ ở của Thạch Quan Âm."

"Nếu ta thất bại thì sao?"

"Vậy thì trách trời đất bất công, ta không trách ngươi."

"Ta cố gắng một phen."

"Đa tạ!"

Bình Luận (0)
Comment