Võng Du Chi Võ Lâm Bá Đồ (Dịch Full)

Chương 167 - Chương 167: Đại Sa Mạc

Chương 167: Đại sa mạc Chương 167: Đại sa mạc

Một ngày cuối tháng chín, vẫn là một ngày nắng gắt.

"Tiểu Bạch! Ngươi đã từng tới sa mạc chưa?"

"Từng tới!"

"Phong cảnh ra sao?"

"Phong cảnh? Ta không thấy phong cảnh nào cả, chỉ cảm thấy Tử Thần đang ở bên người ta."

"... đúng là không có đề tài chung, ta đi đây."

"Đi sa mạc phải mang nhiều nước."

"Biết rồi, ta đem theo hai mươi đống Coca."

Thanh Mai Chử Trà:

Đẳng cấp 48.

Nội công: Tuyệt học Chân Võ Tâm Pháp (cấp 15), Huyết Bồ Đề + ban thưởng Tương Dương - tử vong ba lần + bộ trang bị 40 tăng cường.

Võ công: Tuyệt học Vô Danh kiếm pháp (không cấp bậc), Thương pháp cao cấp Nhạc gia thương (cấp 1).

Khinh công: Phi Vân Thang, cấp ba (Bộ trang bị 40 cộng 2 cấp).

Kỹ năng bị động: Vô Danh, xuất kiếm tăng 20% tốc độ.

Du Nhận Hữu Dư: Cấp 1, nháy mắt bổ sung toàn bộ nội lực, thời gian làm lạnh một giờ.

Khu Lang thuật: sơ cấp.

Tiểu Lý Phi Đao không trọn vẹn: Đánh trúng chỗ hiểm có 2% trăm cơ hội kích hoạt tất sát.

Thiên Hỏa Phần Thế: Phóng hỏa...

(Còn có một số âm nhạc sơ cấp gì đó)

Túi đồ: 20 đống Coca cola 355 ml. Ba con lợn sữa, ba con dê nướng, một bộ bài tú lơ khơ, một quyển Quỳ Hoa Bảo Điển, một cây thương sắt, một đống phi đao, bốn đống kiếm mỏng, quần áo đồ trắng dự bị.

Nhạn Môn quan, Bành Vân tiêu cục ...

Tuy chuyến đi lần này không hạn chế tiêu chuẩn, nhưng hầu như không có người khác tới ứng tuyển. Phải biết rằng chuyến đi này thường mất mười lăm ngày qua lại. Tiền công là ba lượng ít ỏi tới đáng thương, tuy bao ăn bao ở, song cũng chỉ có kẻ lòng mang ý xấu mới tới để kiếm tiền này. Nếu không thà đi làm tạp dịch ở hoàng cung còn hơn.

Có điều Pháo Thiên Minh thuận lợi qua mặt mà vào tiêu cục, nhưng lại phát hiện người trong lòng mang ý xấu ngoài bản thân ra còn có cả ba mươi người khác, hơn nữa tất cả đều thuộc cùng một môn phái- Hoa Sơn phái.

"Chử Trà, sao ngươi lại tới đây vậy? Hay là Võ Đang phái các ngươi cũng có NPC bị bắt cóc?" Kiếm Cầm thấy Pháo Thiên Minh bèn hớn hở nói.

"Bắt cóc ư? Kiếm Cầm, ngươi thật sự coi trọng Võ Đang phái quá mức rồi. Từ lão Trương cho tới Xung Hư già không chịu chết, chưa nói tới chuyện trên người không có tới hai lượng bạc mà còn tàn nhẫn hơn cả quỷ, không bắt cóc người khác là quá tốt rồi." Pháo Thiên Minh rất không ưa Trương Tam Phong, không bỏ lỡ bất cứ cơ hội nào để chửi bới."Bên phái các ngươi là ai bị bắt cóc?"

"À, là NPC tên Hoàng Phủ Cao. Nghe nói nhân vật này có tên hiệu Nhân Nghĩa đại hiệp, đã bị giam cầm mười năm rồi."

"... Mười năm? Giờ mới đi tìm à?"

"Chủ yếu là hôm qua sư đệ của Hoàng Phủ Cao, cũng chính là Liễu Yên Phi phụ trách công bố nhiệm vụ sư môn mất tích, để lại thư nói Hoàng Phủ Cao chưa chết, muốn đi tìm hắn. Lúc này Tổ sư gia của chúng ta mới thấy nóng ruột, lập tức công bố nhiệm vụ môn phái. Cuối cùng chọn lựa ra 30 đệ tử võ công cao nhất. Đồng thời dặn dò: Có thể mang về là tốt nhất, không thể mang về thì thịt hắn, để hắn phục sinh trở lại làm việc. Cầm tiền lương chạy trốn, không buồn đưa giấy nghỉ phép. Cổ hệ toàn loại không ra sao! Hừ! Trên đây là lời nguyên văn.

Ta đi giết một người tên là Thạch Quan Âm... Nhất Kiếm huynh. Hân hạnh gặp mặt." Pháo Thiên Minh chào Nhất Kiếm Đoạt Tâm.

"Chỉ cần ngươi không đến phá hỏng nhiệm vụ của chúng ta, đừng nói hân hạnh gặp mặt. Ngươi ăn ngủ gì ta lo hết." Nhất Kiếm Đoạt Tâm cười khổ, truyền thuyết giang hồ, Thanh Mai ác ma đi đến đâu là chỉ có phá hoại chứ không có xây dựng, hơn nữa hiém có lúc nào không gây chuyện.

Y có được nét cuốn hút cảm hóa bằng hữu thành kẻ địch, còn có được nhân cách vĩ đại để kích phát toàn bộ tiềm lực của địch nhân. Nhưng theo truyền thuyết người này giết người không chớp mắt, bụng đầy chiêu trò với ý nghĩ xấu. Với thực lực hiện tại của mình cũng sợ ném chuột vỡ nhiệm, có điều lại không dám đắc tội.

"Lời này của ngươi... Như thể ta là bại hoại vậy. Ta biết danh tiếng của ta có phần không tốt. Vừa rồi đang suy nghĩ, nếu có hạn chế số người, còn phải giết chút người. Nhưng có Kiếm Cầm là bằng hữu của ta ở đây, ca ca của cô ấy Phích Lịch cũng là bằng hữu của ta. Ta sẽ tuyệt đối không vì lợi ích riêng mà phá hỏng việc của các ngươi." Phần thưởng đã nhận được, đương nhiên có thể giúp bằng hữu thì sẽ giúp. Nếu chưa nhận được, nhiệm vụ lại xung đột, không loại trừ khả năng làm bậy. Dù sao Kiếm Cầm cơ bản là không làm nhiệm vụ sư môn.

"Các vị anh hùng, ta là Tổng tiêu đầu của Bành Vân Tiêu cục Bành Vân, lần này áp tiêu đến một ốc đảo giữa sa mạc, còn có người hỏi hàng hóa là gì? Rất xin lỗi, theo quy củ giang hồ thì chỉ tiêu sư mới có tư cách biết. Lần này chúng ta vận chuyển công khai, đi đường nhanh nhất. Dự tính ngày thứ mười bốn là đến nơi." Ong lão nói xong chỉ về phía bảy người: "Bảy vị đây là tiêu sư lần này, từ trái qua phải lần lượt là Bành Nhất Hổ... Bành Thất Hổ."

Bành Nhất Hổ là một hán tử trung niên, tiến lên chắp quyền nói: "Việc ăn uống của các vị do chúng ta sắp xếp, vì lần này là vận chuyển nhanh nên mọi người không biết cưỡi ngựa xin dùng khinh công theo sau. Nếu không có vấn đề gì khác, chúng ta sẽ xuất phát."

"Ta có vấn đề." Pháo Thiên Minh hô to một tiếng: "Không nói cho ta biết hàng hóa là gì, địa điểm cụ thể ở đâu, nếu các ngươi chết hết thì phải làm sao?"

"Người trong giang hồ, đâu có ai không bị đâm chém." Lời nói của Pháo Thiên Minh không làm Bành Nhất Hổ cảm thấy khó chịu mà đáp:" Chuyến này quả thật nguy hiểm, vì chúng ta phải đi qua địa bàn của lũ giặc cướp Bán Thiên Phong trên sa mạc. Tên đó có hơn vạn mã phỉ, thủ hạ bên cạnh võ công cũng khá. Hắn hung ác tham lam, cho dù chỉ một đồng tiền cũng truy sát cả trăm dặm quyết đoạt cho bằng được. Nhưng cho đến nay chưa ai tả được dáng vẻ của hắn. Nếu như lời tiểu đệ này nói, bảy huynh đệ chúng ta cùng gặp họa, thật sự không thể đưa hàng hóa đến nơi an toàn, dọc đường ta sẽ nói rõ chi tiết với đại sư huynh Hoa Sơn, nếu gặp chuyện bất trắc, còn xin đại hiệp thay mặt định đoạt." Nói xong cung kính chắp tay với Nhất Kiếm Đoạt Tâm.

"Không dám không dám." Nhất Kiếm Đoạt Tâm rất khiêm nhường, cả đoàn tiến vào đại sa mạc. Hàng hóa là một cái hộp nhỏ, cõng trên lưng Bành Nhất Hổ. Ngoại trừ mười con lạc đà chở nước, thất hổ đều cưỡi ngựa. Quy ước trong sa mạc, khi đi vận tiêu công khai thì dùng ngựa, thương nhân vận tiêu ngầm thì dùng lạc đà.

Người chưa đi qua sa mạc không biết, đặc điểm lớn nhất của sa mạc là tĩnh lặng, tĩnh lặng giống như cõi chết, thường không có gió. Đi một mình vài ngày ra khỏi sa mạc là điều rất khó tưởng tượng, vì sự tĩnh lặng của sa mạc rất dễ khiến người phát điên. Muôn dặm cát vàng không thấy đầu, trời đất chỉ còn một mình cô đơn. Lúc này điều cần nhất không phải là nước mà là bằng hữu đồng hành. Rất nhiều chương trình truyền hình chỉ quay cảnh biên giới sa mạc. Một khi thâm nhập vào sa mạc, không ai cảm thấy sa mạc đẹp đẽ mà chỉ thấy áp lực, chỉ có nói chuyện phiếm, hô hào hò hét mới giảm bớt nỗi sợ trong lòng.

Đương nhiên đây dù sao cũng là trò chơi, đám người thiết kế có không phải người cũng phải suy nghĩ cho an toàn của thân nhân mình. Đùa giỡn chỉ là chuyện nhỏ, nếu khiến nhiều người nổi giận thì không phải đùa vui nữa rồi. Cho nên sa mạc trong trò chơi khá mát mẻ. Chuyến này Hoa Sơn xuất hành có mười cô gái tán gẫu, vừa ăn linh tinh vừa trò chuyện, cứ như như đang đi dạo ngoài thành vắng. Còn nam nhân thì sao? Ánh mắt thỉnh thoảng liếc về phía đám nữ nhân, miệng lưỡi cũng bắt đầu lớn tiếng, sợ những cô ngoài mười thước không nghe thấy sự tích oanh liệt của mình. Khó có dịp cùng một số cô nương không tệ du ngoạn ngoại thành, không để lại chút ấn tượng thì thật sự có lỗi với bản thân. Mà Nhất Kiếm Đoạt Tâm vẫn luôn ở cùng một chỗ với Bành Nhất Hổ, có thể nhìn ra được hắn rất có hứng thú với quy củ của giang hồ. (

Chỉ có một người ngoài duy nhất. Thanh Mai Chử Trà đi không xa lắm, giữ khoảng cách hai mươi trượng với đội ngũ, Pháo Thiên Minh cũng không phải người tự ti. Nguyên nhân kéo xa như vậy là do quá ồn rồi. Nơi này nào phải sa mạc, căn bản là phố xá sầm uất. Cô gái cười khanh khách, nam nhân bên cạnh giả bộ lạnh lùng, sau đó một cặp đôi chậm rãi kết riêng... Thật hâm mộ, ngày nào đó Võ Đang cũng xuất phát tập thể...

"Chử Trà, ngươi nhanh lên!" Kiếm Cầm đột nhiên quay đầu lại hô.

"Đến đây." Pháo Thiên Minh lập tức đến bên cạnh cô hỏi: "Có chuyện gì? Ta không mang đồ ăn vặt."

"Thì ta mang đồ ăn vặt. Ngươi có ăn được không? Đây là Khoai Lang!"

"A! Có Khoai Lang. Cho hai gói trước đã."

"... Ta nói cô gái bên cạnh ta tên là Khoai Lang." Kiếm Cầm hung hăng trừng mắt dữ tợn, có lòng tốt giới thiệu bằng hữu cho y biết nhưng vừa mở miệng đã thành trò cười cho thiên hạ.

Pháo Thiên Minh quan sát cô bé địa bên cạnh Kiếm Cầm, dáng người cũng không tính là đẹp, nhưng bộ dáng lại thanh tú động lòng người, nghe Pháo Thiên Minh nói cũng chỉ cười mím môi, cảm giác có phần ngại ngùng.

"Chào cô Khoai Lang, uống Coca không?" Pháo Thiên Minh thoáng xấu hổ, trong lòng phỉ báng: Trên đời này thiếu gì tên, không có việc gì đặt tên như thế làm gì .

"Đây là Thanh Mai Chử Trà, Võ Đang..."

"Ta biết, danh nhân đệ nhất trong trò chơi, làm sao lại không biết được."

"Ừm... Có thể xin hỏi, danh nhân trong lời cô là hình tượng tích cực hay tiêu cực?"

"Tiêu cực cũng tốt, tích cực cũng được, miễn danh nhân là được." Sau khi nói xong Khoai Lang cười khúc khích, đáp án đã rất rõ ràng.

Pháo Thiên Minh nghiêm mặt nói: "Thật ra cô bị lời đồn lừa gạt rồi. Trong số bằng hữu ta nổi tiếng nhân hậu và chính trực. Ngày nào cũng bận bịu hành hiệp trượng nghĩa... Cô chớ có biểu lộ thái độ đó, có thể hỏi Kiếm Cầm, cô ấy biết ta."

Có thể thấy Khoai Lang là thiếu nữ rất ưa cười, lời nói lại hết sức khéo léo."Chính cô ấy thuật lại sự tích anh hùng của ngươi cho ta biết đấy. Cô nói: Ngươi rất có bản lĩnh, có thể biến nhiệm vụ nhỏ bé vô cùng nhàm chán thành đại sự kinh thiên động địa."

"Có thật không?

"Thật chứ!" Kiếm Cầm nối lời: "Ngươi đã giúp Vô Song Ngư thoát khỏi nhiệm vụ Thái Huyền Kinh, bởi vì nhìn trộm nam nữ hoan ái, không phải cuối cùng chọc giận Tứ Đại Danh Bổ truy sát à?"

"... Khi đó ta còn trẻ, chưa hiểu sự đời." Việc này khó có thể giải thích, lẽ nào phải nói với thiếu nữ này và Kiếm Cầm rằng chúng ta đã giúp kẻ khác hãm hiếp à?

"Thật ra ta cảm thấy tính tình của ngươi rất thật thà." Khoai Lang nghiêm nghị nói.

"... Này, chúng ta mới quen, cô cũng đừng mỉa mai ta như vậy." Tính tình thật thà, ý là nói bản thân ngoài đời thường cũng cái đức hạnh này ư? Bảo ta giả dối, như thế càng không thể chấp nhận, chơi trò chơi còn giả dối như vậy.

Khoai Lang lại kinh ngạc nói: "Ngươi nghe hiểu à! Rất nhiều người không hiểu cơ!"

"..." Pháo Thiên Minh mặt không biểu tình.

Vì thế ba người cứ như vậy tán gẫu câu được câu không, Pháo Thiên Minh vẫn tương đối có cảm tình với Khoai Lang, cô gái rạng rỡ này đối xử với mọi người khá tốt.

Pháo Thiên Minh là người khá bảo thủ, đối với loại nữ nhân không có cá tính mà vẫn cố tô điểm và tạo dáng, y có phần phản cảm. Nhưng muốn thân mật, hay kéo vào vòng bằng hữu thì e hơi khó, bởi vì người ta có bạn trai, hơn nữa bạn trai của cô ở ngay bên cạnh, đang tức giận nhìn chòng chọc.

Bạn trai của Khoai Lang tên là Cà Chua, theo cô nói thì hắn ta tốt mọi thứ, chỉ hơi hẹp hòi một chút. Chính vì hiểu rõ điểm này, Pháo Thiên Minh lại rời xa đại đội hai mươi thước.

Đi suốt một ngày, tới khi mọi người có phần mệt mỏi, cuối cùng tới ốc đảo đầu tiên, cũng là ốc đảo duy nhất trong chuyến đi này. Đối với người trong sa mạc, ốc đảo là những vùng đất màu mỡ giữa biển cát bao la, giống như ngọc trai lung linh giữa sa mạc mênh mông, lấp lánh sắc thái kỳ ảo. Ốc đảo này rộng chừng ba cây số vuông, trung tâm là một hồ nước nhỏ trăm mét vuông.

"Mọi người nghỉ ngơi hai canh giờ đi." Sau khi Bành Nhất Hổ dứt lời, Pháo Thiên Minh quan sát một hồi thực sự tự ti, bản thân quá thiếu kinh nghiệm đi dã ngoại. Chỉ thấy đệ tử Hoa Sơn rất thành thạo tụ tập thành nhóm nhỏ, kẻ cầm nồi người cầm bát đi lấy mì sợi nấu nướng bên hồ. Trò chơi này thật hấp dẫn, Pháo Thiên Minh lấy được một đùi dê cắn một miếng rồi cảm thán, mặc dù đám thiết kế trò chơi không phải con người, nhưng ít ra trí óc cũng tương đối giống người. Thân là đệ tử Hoa Sơn, có thể tham gia nhiệm vụ như thế này, cho dù thất bại cũng là trải nghiệm tốt đẹp.

"Chử Trà, qua đây!" Kiếm Cầm gọi một tiếng, Pháo Thiên Minh qua xem, họ nấu... bánh sủi cảo, bề mặt còn lơ lửng hành hoa, bên cạnh sắp xếp ngay ngắn ba bộ bát đũa đã pha sốt tương ớt.

Không thấy phần của mình, Pháo Thiên Minh rơi lệ, gọi mình sang làm gì?

"Ngươi ăn đi!" Kiếm Cầm đẩy bát qua nói: "Ta chưa đói."

"Ta cũng không đói, Kiếm Cầm ngươi ăn phần của ta đi." Cà Chua đẩy bát đũa sang bên cạnh.

"Thôi! Ta có đồ ăn rồi." Pháo Thiên Minh lại lấy một cái đùi dê ra gặm. Kiếm Cầm cười khẽ không nói gì nữa.

Lên đường, Pháo Thiên Minh vẫn đi sau đại đội. Đi được nửa giờ, đại đội đột nhiên dừng lại rối loạn. Pháo Thiên Minh lười để ý, chuyện nội bộ Hoa Sơn, mình là đệ tử Võ Đang can thiệp vào làm gì? Nhưng y không đoái hoài, người ta lại tìm đến cửa.

Chỉ thấy mấy người Nhất Kiếm Đoạt Tâm tung người vài bước đáp xuống bên cạnh Pháo Thiên Minh, vội vàng hỏi: "Chử Trà, ngươi không sao chứ?"

Pháo Thiên Minh đánh giá bản thân hai lượt rồi nói: "Có lẽ không có chuyện gì."

"Tất cả chúng ta đều trúng độc rồi." Nhất Kiếm Đoạt Tâm hạ giọng nói: "Nội lực mỗi mười phút thì giảm một thành, tệ nhất là mấy người NPC có dấu hiệu phát điên."

"Nghĩa là sao?"

"Hồ nước ở ốc đảo đã bị người khác hạ độc."

Bình Luận (0)
Comment