"Ồ." Pháo Thiên Minh hoàn toàn không quan tâm, trúng độc thì trúng độc. Y tung người một cái là xuất hiện bên cạnh Kiếm Cầm, hỏi: "Có chết không?"
"Chết thì chắc không, nhưng bây giờ ta chỉ còn tám phần nội lực." Kiếm Cầm buồn bực đáp.
Pháo Thiên Minh để thuốc giải độc của Diệp Cô Thành vào túi, an ủi: "Cô yên tâm, ta nhất định sẽ đưa cô thoát khỏi nơi này."
"Vậy bọn họ phải làm sao đây?"
"Làm sao à? Bọn chúng độc hại chính là muốn giết chết chúng ta. Khinh công của ta chỉ đủ mang theo một người."
"Ngươi không thể bảo vệ chúng ta hay sao?" Khoai Lang bên cạnh lẩm bẩm.
"Bảo vệ?..." Pháo Thiên Minh chưa dứt lời, một đệ tử Hoa Sơn đột nhiên chỉ về phía đông, mọi người nhìn theo hướng đó, ngàn vạn yêu ma đột nhiên xuất hiện cách đó mười dặm, tay cầm đủ loại binh khí xông tới chỗ bọn họ.
"Cái gì?" Pháo Thiên Minh nhíu mày nhìn một hồi, không phải chỉ là sa mạc sao? Có gì đáng kinh ngạc đâu.
"Ngươi không thấy à?" Nhất Kiếm Đoạt Tâm bên cạnh kinh ngạc hỏi. Ngoại trừ người mù, cục diện lớn như vậy sao có thể nhìn không thấy?"Nếu ngươi không thấy, chẳng lẽ không cảm nhận được mặt đất đang rung chuyển?" Một đệ tử Hoa Sơn gần đó nhìn Pháo Thiên Minh với vẻ khó tin.
"Không có..." Pháo Thiên Minh tự ti trừng mắt, trước mắt vẫn chỉ là cát vàng trải dài, mặt trời chói lòa.
"Liều chết bảo vệ, giết." Đột nhiên Bành Nhất Hổ hô to một tiếng, Thất Hổ như hổ dữ lao về phía những yêu ma kia."Mê Huyễn dược, đây là thứ được chế từ cần sa. Người uống vào sẽ mất trí nhớ, rồi nhiệt độ cơ thể tăng lên. Nhiệt độ cao sẽ khiến mạch máu co lại, làm suy yếu tuần hoàn máu, rồi hôn mê, tử vong." Kiếm Cầm rất chuyên nghiệp giải thích.
Pháo Thiên Minh cẩn thận hỏi: "Vậy các ngươi có thấy gì ở phía tây không?"
"Phía tây?" Mọi người quay đầu nhìn rồi lắc đầu: "Không có gì cả!"
Pháo Thiên Minh hít một hơi lạnh nói: "Vậy ta sẽ ầm thầm nói cho các ngươi biết, hai mươi dặm phía tây có khoảng ba trăm tên mã tặc, phía nam khá hơn một chút có hai trăm, còn phía bắc chỉ có một trăm tên. Ta nghĩ bọn chúng đợi các ngươi kiệt sức rồi mới tấn công."
"A... Toàn quân bị diệt rồi." Nhất Kiếm Đoạt Tâm lẩm bẩm: "Chưa giao chiến mà đã toàn quân bị diệt rồi..."
Pháo Thiên Minh thấy Nhất Kiếm Đoạt Tâm có dấu hiệu sụp đổ, cười khúc khích nói với Kiếm Cầm: "Ta đoán trước được hắn sẽ như thế này mà, nên ta cũng không dám nói với hắn ấy rằng số người đông gấp mười lần." Y chẳng quan tâm tới sinh tử của đệ tử Hoa Sơn. Theo như tình hình hiện tại, cho dù bị vây hãm thì y cứu Kiếm Cầm ra đi cũng khá dễ dàng. Y không tin vài ngàn tên mã phỉ lại có võ công trung cấp.
"Còn cách nào khác không? Ta không muốn thấy họ chết." Kiếm Cầm hỏi.
"Cách à... có, hay là không có?" Dĩ nhiên là có cách, nhưng bản thân lâm nguy vì mạng sống của bọn họ, đó không phải thứ y thích làm lắm.
"Chử Trà chết tiệt, có cách thì nghĩ mau." Kiếm Cầm hung hăng mắng Pháo Thiên Minh. Cô biết tên này, chưa bao giờ làm việc vì người lạ. Ích kỷ tới không có thuốc chữa. Tất nhiên đối với bằng hữu thì không thể nói như vậy. Cô không biết đây chính là cái giá phải trả cho việc làm người tử tế trong xã hội. Những người làm việc thiện ít khi có kết cục tốt đẹp. Chẳng hạn như nửa năm trước, khi Pháo Thiên Minh đi đón xe ở sân bay thì thấy một vụ tai nạn giao thông bỏ trốn, một bà lão bị thương nằm bên đường, tất cả xe cộ đều lạnh lùng né tránh, chỉ riêng Xa nhanh chóng chở bà ấy đi cấp cứu.
Kết quả thế nào? Kết quả là bà lão đó cắn chặt không buông nói là tài xế của Xa va vào, ép bồi phải thường mấy vạn là chuyện nhỏ. Về nhà, xa bị ông già ta mắng cho một trận té tát: Con người ai chẳng đồng tình. Con tưởng mấy lái xe đi ngang qua không phải là người à? Muốn làm việc thiện phải xem đối tượng cái đã. Bà ấy là phụ nữ, trong hoàn cảnh đó lấy đâu ra tiền chữa bệnh? Nếu không bám dính lấy con thì bà ta sống sao nổi. Cha nói cho con biết, lần này là may mắn lắm rồi, bà ta không đòi bồi thường thêm, cũng coi như còn chút lương tâm. Con hãy đi xem mấy người trong nông thôn, nghề nghiệp của họ là đi đâm xe để kiếm tiền đấy.
Lúc bị mắng, Xa cãi: Ít ra con cũng cứu người mà.
Ông già tức giận quát: Cứu người người có sẽ trả ơn không? Con có biết câu ơn nhiều người lại thành thù không? Con không hiểu, nhiều người cũng không hiểu...
Kiếm Cầm cấu một cái, khiến Pháo Thiên Minh giật bắn mình. Trong lòng y cảm thán: Đã lâu rồi không được thưởng thức loại bạo lực mập mờ thú vị như thế này. Bèn vỗ ngựa nói: "Giao cho ta, ta sẽ đi giết tên đầu sỏ của bọn chúng."
"Đầu sỏ? Ở đâu?"
"Phía bắc, ta không lừa ngươi đâu, thực sự có cả trăm tên, đầu sỏ đang ở đó."
"Xa thế làm sao ngươi biết đó là đầu sỏ?" Nhất Kiếm Đoạt Tâm hỏi.
"Vấn đề này bây giờ rất khó giải thích với ngươi, ngươi đâu có nhìn thấy."
"Ngươi dựa vào đâu mà phán đoán hắn là thủ lĩnh, chẳng phải ngươi bảo cách hai mươi dặm à?"
"... chỉ có một mình cô ta là nữ."
"Làm sao ngươi biết cô ta là nữ?"
"Ngươi đã xong chưa, không tự nhìn mình được à... Người khác đều mặc quần áo màu đen, chỉ có cô ta mặc thành đỏ. Ta đoán cô hẳn là nữ."
Nhất Kiếm Đoạt nghẹn ngào hỏi: "Vậy là ngươi cũng không chắc chắn? Chắc không phải ngươi thấy ở bên kia có ít người nên muốn phá vòng vây đấy chứ?"
"Cái này... Nhất Kiếm huynh đúng là tâm như gương sáng, chẳng qua ngươi nói ra, làm sao ta dám không biết xấu hổ chạy trốn." Pháo Thiên Minh vốn định tóm lấy Kiếm Cầm rồi giết qua, sau đó phát một tin tức nói mình chết trận là được, bây giờ người ta nói toạc ra, thật sự không thể để mất mặt được. Nhất Kiếm Đoạt Tâm bên kia vừa nghe xong, quả nhiên không ngoài dự liệu, tên này không có chút tinh thần đoàn thể nào. Có điều hình như y đâu có liên quan gì tới đoàn thể.
"Ta đi đây!" Pháo Thiên Minh hô một tiếng, thân hình như tia chớp đi thẳng về phía bắc. Nhất Kiếm Đoạt Tâm thấy vậy cảm thán: Khinh công này đúng là ngầu lòi đến cực điểm, chỉ tiếc minh châu náu mình, nếu đặt ở trên người mình...
Phía bắc cồn cát có hơn trăm người, thấy một người lao nhanh đến, đều nhìn về phía cô gái áo đỏ. Cô gái áo đỏ vung tay, ba mươi kỵ binh thúc ngựa nghênh đón. Nơi bảy dặm tiếp chiến, hai bên va chạm với nhau. Không có bất kỳ tiếng vang nào, người tới như có thuật xuyên qua đội ngựa. Ba mươi người tổ đội cưỡi ngựa cũng theo quán tính xông lên sau mấy chục bước, bảy gã ngã xuống ngựa, không hề nhúc nhích.
"Rác rưởi như vậy sao, còn còn thấp hơn một bậc so với quân Mông Cổ." Lòng tin của Pháo Thiên Minh tăng lên nhiều. Quả nhiên ba nhóm ở phía sau đang xung phong liều chết cũng không làm tổn thương đến y chút nào. Pháo Thiên Minh chạy đến gần cuối cùng cũng nhìn thấy rõ, cô gái dẫn đầu này còn là một thiếu nữ, tóc tết thành hai bím tóc bóng loáng, mỉm cười với mình, thật sự là ngây thơ trong sáng.
"Mẹ kiếp! Giả bộ nai tơ với ông đây." Pháo Thiên Minh không có vẻ do dự như thiếu nữ suy nghĩ mà là trực tiếp ra tay lạt thủ tồi hoa. Đây là vấn đề nguyên tắc, là kẻ địch thì đánh chết càng nhanh càng tốt, càng đến đường cùng thì càng phải chết nhanh, điểm này cứ xem 007 là thấy, phần tử khủng bố thấy có cơ hội mà không giết hắn. Một khi không có cơ hội là liều mạng đâm đầu chịu chết.
Kiếm đến máu tuôn. Thiếu nữ chỉ kịp cúi mình tránh né, bả vai đã bị thanh kiếm mỏng chém ngang qua. Pháo Thiên Minh vừa lướt qua, tay phải nắm lấy kiếm bên tay trái rồi xoay người đâm ngược lại. Kiếm đâm trúng ngân đao dài ba tấc trong tay cô ả, mũi kiếm lướt qua, cắt sượt vào cổ cô một vết thương dài khoảng một thốn.
Pháo Thiên Minh xoay người vung kiếm, lại một chiêu nhanh như gió đánh tới. Thiếu nữ miễn cưỡng dùng ngân đao trong tay đỡ đòn, lần này không may mắn như trước. Không trúng phải lưỡi kiếm mà chỉ trúng thân kiếm. Thanh kiếm mỏng nhẹ này trực tiếp đâm thẳng vào ngực cô.
"Trời ạ! Vậy rồi còn không chết?" Do vẫn chịu lực từ tác động bên ngoài, nên kiếm mỏng trượt khỏi trái tim."Ta không tin là không thể đâm chết ngươi, ta đâm, ta đâm, ta đâm đâm đâm..." Thiếu nữ đúng là người câm ăn phải hoàng liên, nếu biết nụ cười của mình chẳng có chút sát thương nào với người này, chắc chắn cô sẽ không bị cướp mất thế chủ động. Điều đáng ghét hơn cả là tên trước mắt hoàn toàn không quan tâm gì, chiêu này nối tiếp chiêu kia, đòn nào cũng nhằm chỗ hiểm. Chỉ cần có thể kéo dài thời gian, cô tin rằng mình có hy vọng giữ được thế cân bằng.
"Thôi đủ rồi!" Một giọng nam trầm trầm vang lên từ khoảng năm mươi trượng.
"Đủ cái lông!" Pháo Thiên Minh cũng không quay đầu lại. Tay nâng kiếm chém xuống, chặt đứt một cánh tay của cô. Thiếu nữ đau đớn, ngân đao trong tay dừng lại. Kiếm trong tay Pháo Thiên Minh lóe lên, sắp đâm thẳng qua huyệt Thái Dương của cô thì bỗng nghe một tiếng rắc vang lên, thanh kiếm bị một hòn đá đập gãy. Hòn đá chứa nội lực cực mạnh khiến Pháo Thiên Minh chỉ có thể bay ngược lại. Pháo Thiên Minh liếc mắt nhìn qua, thấy ba người đàn ông đã lao tới cách đó chừng ba mươi trượng. Một khi đã ra tay thì không dừng lại được nữa, Pháo Thiên Minh rút ra một thanh phi đao, bắn thẳng vào cổ họng cô ả. Trước khi rơi xuống đất, nội lực bổ sung đầy, Pháo Thiên Minh lại ném thêm một thanh phi đao bắn về phía ngực cô...
Pháo Thiên Minh biết mình không còn cách nào khác, ba người đàn ông kia ít nhất người ném đá cũng có nội công cao hơn mình mấy lần. Lại thêm một người khinh công cũng hơn mình một chút, bản thân hoàn toàn không có cơ hội chạy thoát. Vì vậy, với suy nghĩ giết một được một, giết hai lời một, Pháo Thiên Minh lấy hai thanh phi đao bay ra ứng chiến. Dù sao cũng chẳng ai nói mình chết một lần là nhiệm vụ thất bại, miễn có cơ hội trở lại là được.
Dù không kích hoạt được tỷ lệ 2%, nhưng hai thanh phi đao bay với sát thương gấp ba vẫn khiến thiếu nữ biến thành một cái xác... thơm tho. Nữ nhân xinh đẹp đều đáng được gọi như vậy, chẳng hạn như hương thơm, môi thơm, lưỡi thơm (kể cả khi thức dậy chưa đánh răng)...
Trước cái xác thơm tho, ba người đàn ông đang thầm cầu nguyện. Pháo Thiên Minh cảm thấy khá bất ngờ vì không hề thấy ý định giết mình, đột nhiên không kìm được thốt lên như phát hiện ra đại lục mới: "À, huynh đệ trông thật quen mặt?"
"Bằng hữu của ngươi?" Một người ánh mắt sáng nhất, có vẻ là thủ lĩnh, hỏi.
Người đàn ông râu ria xồm xoàm quay sang nhìn Pháo Thiên Minh nói: "Ông chủ Không Có quán trọ ở Hàng Châu của."
"Là kẻ ném ngươi ra ngoài?"
"Phải!"
"Hồ Thiết Hoa! Đúng đúng, chính là ngươi. Ngươi chuyển thành sa phỉ từ khi nào vậy?"
Một người khác vẫn luôn im lặng rốt cuộc mở miệng chỉ vào thi thể hỏi: "Ngươi biết cô ta là ai không?"
"... hình như là Bán Thiên Phong, hoặc là Bán Thiên Vũ?" Pháo Thiên Minh nhún vai, giết cũng giết rồi, cho dù là Trương Tam Nương, y cũng không có cách nào.
"Bán Thiên Vũ?"?"
"Vợ của Bán Thiên Vũ?! Không có chút tế bào hài hước nào à." Pháo Thiên Minh cảm thán.
"Nghe nói hài hước là bước vào giai đoạn cuối cùng của trung niên. Người này tên là gì, nói thật thì chúng ta cũng không rõ ràng lắm. Nhưng chúng ta muốn tìm một người, cô ta biết vị trí của người nọ." Nam nhân ánh mắt sáng ngời xoay người nói với Pháo Thiên Minh.
"Mắc mớ gì tới ta! Cô ta dám bao vây bằng hữu của ta, ta chỉ làm thịt cô ta. Chẳng lẽ không nên?"
"Không phải chúng ta không phải bảo ngươi ngừng tay à?" Nam tử vốn không nói một lời lạnh lùng nói.
"Ta đâu có biết các ngươi là ai?" Pháo Thiên Minh tức giận mà phản bác, không bắt được diều hâu lại đi trách người giết gà, đúng là buồn cười. Nếu không phải hiện tại thân thể không đến hai thành nội lực, đánh không lại người ta, làm sao phải nhiều lời như vậy, trực tiếp thịt hết là xong.
"Ta tên Sở Lưu Hương, đây là Hồ Thiết Hoa ngươi đã biết rồi. Còn vị này là Cơ Băng Nhạn. Giờ biết rồi chứ?" Sở Lưu Hương ánh mắt sáng sủa rất kiên nhẫn trả lời.
Pháo Thiên Minh gật đầu: "Biết, cho nên ta dừng tay!"
Sở Lưu Hương thì y biết, BOSS siêu cấp, hiệp khách, không giết người, cơ bản là mình an toàn rồi.
"..." Sở Lưu Hương nhận ra rằng nói đạo lý với hạng người này không khác gì đàn gảy tai trâu.
Pháo Thiên Minh kia liếc mắt một cái rồi hỏi: "Này! ngươi hạ tìm ai, có thể cho ta biết không?"
"Thạch Quan Âm, ngươi có biết không?"
"... Thạch Quan Âm ư? Tảng đá làm Quan Âm, ha ha, các hạ thật có ý tưởng hài hước! Không biết các hạ tìm cô ta là để uống rượu đàm đạo hay để báo thù?" Vấn đề này không thể mập mờ. Nhất Điểm Hồng vốn là sát thủ, người đối phó với hắn chưa chắc đã là kẻ xấu. Ai mà biết được liệu Thạch Quan Âm có phải là người tình của Sở Lưu Hương hay không. Theo những gì y biết, sở trường của Sở Lưu Hương chính là đêm đêm đi trộm ngọc thâu hương.
"Một người dẫn đường của chúng ta rơi vào tay cô ta."
"Người dẫn đường?"
"Đúng vậy! Một người tên Thạch Lạc. Lũ cướp sa mạc đã tháo chạy toàn bộ, chúng ta liền lên đường trước đây."
Pháo Thiên Minh vội vã ngăn lại: "Chớ vội, các ngươi có hay biết Bành Vân tiêu cục không?"
Hồ Thiết Hoa tiếp lời: "Biết, lão Bành là người tốt, sao vậy?"
"Không dối gạt các ngươi, ta là người của Bành Vân tiêu cục. Bảy người con trai của Lão Bành chắc là đã chết cả rồi, cho nên các ngươi thử xem có thể mời các ngươi đến làm tiêu sư hay không?"
Sau một hồi im lặng, Hồ Thiết Hoa mở miệng nói: "Bành Vân làm người không tệ, ta không thể để hắn về già còn bị đập bảng hiệu được. Ta đi!"
Sở Lưu Hương đột nhiên tò mò hỏi: "Bản lĩnh của ngươi đã sớm vượt qua Bành Vân, làm sao còn muốn chúng ta đi áp tiêu."
"Nói thật?"
"Đương nhiên."
"Đầu tiên có tiêu sư, đám người như chúng ta thấy tình hình có vẻ không đúng, có chạy trốn cũng cũng còn nghe được, có đúng không? Tiếp theo có tiêu sư, lộ trình đương nhiên là do tiêu sư định đoạt, có bia ngắm để mọi người phát tiết cảm giác đỡ buồn bực. Cuối cùng không có tiêu sư, ai nuôi cơm? Ta mang theo cũng không nhiều." Pháo Thiên Minh lời lẽ thẳng thừng nói; đương nhiên cũng lén lút bắt tính toán.
Sở Lưu Hương cười khổ nói: "Hiện tại ta tin tưởng ngươi từng ném Hồ Thiết Hoa ra ngoài cửa tiệm rồi. Được rồi, dù sao bây giờ chúng ta cũng không có manh mối, Thạch Quan Âm đã coi trọng chỗ hàng hóa này như vậy, tất nhiên có đạo lí của nó."
Sở Lưu Hương kinh ngạc hỏi: "Chẳng lẽ đệ tử Hoa Sơn đều đổi nghề làm người áp tiêu?"
Trong mắt Khoai Lang xuy lóe lên ngôi sao, hai tay chắp trước ngực, mang theo nhu tình vô hạn trả lời: "Hương soái, thật sự là ngài sao? Không phải ta đang nằm mơ đấy chứ? Ngài... sao lại bẩn như vậy?"
Cà Chua bên cạnh lạnh lùng hừ một tiếng nói: "Hắn vốn bẩn mà."
"Nói bậy!"
"Ta nói bậy chỗ nào? Nàng hỏi mọi người thử đi". Tất cả nam đồng bào đồng thời gật đầu, tất cả nữ đồng bào đồng loạt nhìn đồng bào bằng ánh mắt trách móc.
Sở Lưu Hương chưa từng thất lễ với nữ nhi, dù là bà lão tám mươi hay trẻ con ba tuổi. Chỉ nghe hắn dịu dàng hỏi: "Trần ai mệt nhọc, tất nhiên là bẩn rồi. Cô nương, có thể cho ta biết tại sao Hoa Sơn lại phái nhiều môn nhân tới sa mạc này như vậy?"
Khoai Lang lật tay một cái, rút ra một bình nước khoáng nói: "Hương huynh, không bằng ngươi rửa mặt trước đã?"
"Đang hỏi các ngươi kia mà". Hồ Thiết Hoa đứng trước Sở Lưu Hương không kiên nhẫn kêu lên.
Chỉ nghe soạt một tiếng, mười thanh kiếm tuốt ra, các chị em cùng hô: "Cút sang một bên!".
"Coi như ta chưa hỏi!" Hồ Thiết Hoa tức giận bỏ đi, nhường chỗ cho Sở Lưu Hương tỏa sáng.
"Ngươi mời bọn họ tới làm gì?" Kiếm Cầm nhỏ giọng hỏi Pháo Thiên Minh.
"Ta nói cho ngươi biết, tên thủ lĩnh vừa rồi kia là đồ đệ Thạch Quan Âm, võ công còn rất cao. Ta đoán mình không giải quyết được Thạch Quan Âm. Có ba cao thủ này, tại sao không tận dụng?"
"Không phải Sở Lưu Hương không giết người à?".
"Tạm thời là vậy thôi." Pháo Thiên Minh cười âm hiểm nói: "Người mà bọn họ muốn tìm tên là Thạch Lạc, có vẻ như đang nằm trong tay Thạch Quan Âm, nhưng về cơ bản hai bên có khả năng thương thuyết hòa bình khá lớn. Ta muốn tìm cơ hội giả mạo Thạch Quan Âm giết chết Thạch Lạc hoặc một trong ba người kia, như thế bọn họ không tới liều mạng với Thạch Quan Âm cũng không được. Ta chỉ cần ở bên cạnh kiếm lợi... Ô ha ha ha, ta đúng là quá thông minh."
"... Trước tiên nói rõ, không được giết Sở Lưu Hương, hắn chính là hoàng tử bạch mã của ta. Giết tên kia trên mặt toàn râu ria."
"... Chúng ta đúng là có quan điểm thẩm mỹ rất khác biệt. Ta vẫn cảm thấy Hồ Thiết Hoa có phong thái nam tính hơn." Mặc dù Pháo Thiên Minh không có cảm tình mãnh liệt như các đệ tử nam Hoa Sơn đối với Sở Lưu Hương, nhưng không thể phủ nhận vẫn có mùi dấm chua.
"Đó là mùi mồ hôi."
"Sở Lưu Hương không ra mồ hôi à?"
"Người ta vừa xuất hiện đã tỏa hương thơm, làm sao so sánh được?"