Bành Môn Thất Hổ chết không có gì bất ngờ, đó là số mệnh. Trong tiểu thuyết gốc, chỉ cần họ phát cuồng là chết, mặc dù Hồ Thiết Hoa muốn cứu nhưng bất lực, chỉ có thể đứng nhìn. Người chơi cũng không nghĩ cách cứu mạng bọn họ, nên vẫn phải chết. Không ai quan tâm, bọn họ chỉ là NPC có đao pháp cao cấp, chỉ có Hồ Thiết Hoa âm thầm mai táng thi thể. Hàng hóa đã ở trong tay Nhất Kiếm Đoạt Tâm, bản đồ tuyến đường cũng đang trong tay hắn.
"Lão Hồ, một tiêu sư như ngươi không cưỡi ngựa à, sao phải cùng ta chạy bộ?" Pháo Thiên Minh vẫn đi theo cách đội hình hai mươi thước, thấy Hồ Thiết Hoa gia nhập, không khỏi tò mò hỏi.
Hồ Thiết Hoa cười khổ nói: "Ngươi tưởng ta muốn sao! Bên kia ta hành động hay nói năng gì, mười cô nương đồng thanh gọi ta là đồ con rệp hôi thối. Thế thì cũng thôi, nhưng ngươi nói xem Cơ Băng Nhạn cũng đâu có khiến người có cảm tình."
Pháo Thiên Minh nói: "Mấy mẹ trẻ này có quan điểm thẩm mĩ rất khác biệt, đừng chấp nhặt với các cô ấy. Uống cái này đi." Pháo Thiên Minh đưa một bình Coca cola
Hồ Thiết Hoa liếc mắt nhìn Pháo Thiên Minh: "Phẩm cấp khinh công của ngươi thật sự không tầm thường, nếu luyện nhiều cũng không kém gì con rệp."
"Đương nhiên rồi, khinh công Võ Đang chúng ta không chỉ oai phong lẫm liệt mà còn nhanh chóng."
Hồ Thiết Hoa lắc đầu: "Điểm này ngươi sai rồi. Khinh công cấp cao trong các môn phái thì Võ Đang có thể chiếm ưu thế, nhưng với khinh công tuyệt đỉnh thì mỗi người một vẻ. Chẳng hạn như Sa Vô Ngân của Bảo Tướng tự, trên đất bằng có thể kém ngươi một chút, còn trên cát thì chưa hẳn ngươi đã chiếm ưu thế. Hay như Thảo Thượng Phi của Thái Ất giáo, ở nơi có cỏ... Chỉ có điều, độ khó khi học những khinh công này thực sự vượt xa tưởng tượng của người thường. Độ khó trong tuyệt học của mười môn phái cộng lại còn không bằng một bộ khinh công tuyệt đỉnh của một môn phái."
Pháo Thiên Minh kinh ngạc: "Còn có cách nói như vậy sao! Vậy khinh công Võ Đang chúng ta giỏi chỗ nào?"
Hồ Thiết Hoa đáp: "Leo núi! Có thể leo trên vách đá như trên đất bằng, trên khía cạnh này thì ngay cả con rệp hôi thối cũng kém ngươi rất xa. Ta rất tò mò ngươi học được khinh công này như thế nào."
Pháo Thiên Minh nói: "Nhờ dạy bảo của Diệp Cô Thành."
Hồ Thiết Hoa gật đầu: "A, thì ra là thế. Khinh công không đạt tới tuyệt đỉnh thì không thể thi triển Thiên Ngoại Phi Tiên."
Hai chàng trai bị bỏ rơi như vậy cứ thế trò chuyện, Pháo Thiên Minh cảm thấy Hồ Thiết Hoa cũng không tồi, ngoài nóng trong cũng nóng, suy nghĩ trong lòng không che giấu, thích thì nói to, không thích thì nói nhỏ. Trò chuyện với Sở Lưu Hương thì hơi khó chịu, vị này luôn mỉm cười lịch sự, quá cẩn thận, quá nhàm chán. Cơ Băng Nhạn thì lạnh nhạt, cũng khó gần gũi.
Hồ Thiết Hoa là người rất thú vị, câu chuyện của hắn cũng rất thú vị, không giống như câu chuyện đại hiệp trừ ác chính diện tất thắng của của Sở Lưu Hương, phần nhiều là chuyện thường dân. Thí dụ như người ta có cái bệnh chung – đê tiện. Có nữ nịnh nọt đuổi theo ép gả, hắn không dám lấy, trái lại lại thích quả phụ luôn làm mặt lạnh với hắn. Nhưng một khi quả phụ thể hiện tâm ý, hắn lập tức trốn chạy.
Hai người cười nói, một ngày sau, tình bằng hữu dâng cao. Nếu không phải chỉ tìm được gà quay và khăn giấy, có lẽ hai người đã kết nghĩa huynh đệ. Hồ Thiết Hoa cũng biết quan điểm của Pháo Thiên Minh về chuyến đi này, bấy giờ vỗ ngực cam đoan, hắn nguyện đi ám sát Thạch Quan Âm cùng y.
Hồ Thiết Hoa vốn là người vì bằng hữu có thể bỏ tất cả. Pháo Thiên Minh thầm cảm động trước điều này, cố gắng khuyên can, nếu là bằng hữu, ngàn vạn lần đừng đi ám sát Thạch Quan Âm, không cẩn thận mất mạng thì hỏng bét, nhưng có thể lừa lọc hai người khác tham gia.
Hồ Thiết Hoa biểu lộ thái độ phê phán trước lời lẽ này. Hắn cho rằng lừa gạt người khác là không đúng.
Do đó Pháo Thiên Minh bắt đầu giảng đạo lý,
Hồ Thiết Hoa phản bác rồi giảng đạo lý...
Hai người thân thiện tẩy não lẫn nhau, trên đường đi cũng không cô độc.
Trên đường đi gió êm sóng lặng, không có chuyện gì ngoài ý muốn, cho đến ngày thứ tư...
"Bên kia có khói bếp!" Một đệ tử Hoa Sơn hô lên một tiếng, Pháo Thiên Minh ngẩng đầu nhìn lại, phía xa mười dặm quả thật có làn khói nhẹ bay lên. Mọi người đều reo hò một tiếng, đi trên sa mạc lâu ngày, tuy mang đủ nước uống nhưng có chỗ nghỉ chân, pha trà, tán gẫu cũng tốt; đánh bài giải sầu cũng không tồi. Mấy ngày qua bọn họ cứ đi liên tục nên ăn uống cũng là vừa đi vừa giải quyết, ai nấy đều rất chán nản.
"Ta đoán không sai thì, đây có lẽ là hang ổ Bán Thiên Phong." Hồ Thiết Hoa nói với Pháo Thiên Minh.
"Hang ổ?... Ta không ngại tiếp tục đi đường."
Hồ Thiết Hoa cười nói: "Yên tâm, sa phỉ không giống đạo tặc bình thường, bọn chúng thường tụ tập năm mươi đến một trăm, chỉ khi nhắm đến con mồi lớn mới dùng chim ưng truyền tin."
"Ừ... Ta hiểu ý của ngươi, ý ngươi là: Bán Thiên Phong cố ý để hang ổ trên đường đi của chúng ta mà không có gì bảo vệ, là để cho chúng ta giết cho sướng tay?"
"Nghe ngươi nói như vậy thật kỳ quái, cứ có cảm giác quái dị đâu đó." Sau mấy ngày chịu đựng tẩy não từ Pháo Thiên Minh, Hồ Thiết Hoa rút ra kết luận: thiên hạ không có bữa cơm nào miễn phí cả, muốn thỏa mãn, khoái ý ân cừu, đều phải trả giá.
"Vậy nên, ta khẳng định: Chỗ này có vấn đề lớn."
"Ta hoàn toàn tán thành với ý kiến của ngươi, nhưng cái gã con rệt của ngươi kia chắc chắn không thể chấp nhận suy đoán linh tinh như ngươi được." Hồ Thiết Hoa vừa nói chuyện, một đám đệ tử Hoa Sơn cùng nhau rút kiếm ra hô: "Chém Bán Thiên Phong." "Đoạt địa bàn của hắn" "... và nữ nhân của hắn."
Câu cuối cùng không biết là ai hô, nhưng rất hiển nhiên Sở Lưu Hương đã thông báo khói bếp này có liên quan rất lớn với Bán Thiên Phong.
Cát vàng mênh mông chỉ còn lại ba người: Pháo Thiên Minh, Hồ Thiết Hoa và Kiếm Cầm.
"Cô nhóc này, sao ngươi không đi xả hơi?" Hồ Thiết Hoa lấy làm kỳ quái hỏi.
"Cá nhân ta cho rằng mọi chuyện đều phải ở cùng với bằng hữu, đặc biệt là vị bằng hữu này, ở cùng với hắn tuy rất nguy hiểm, nhưng rất an toàn." Kiếm Cầm cười hì hì hỏi: "Chử Trà, lần này ngươi lại định thiết kế trò quỷ gì đây? Lần này có Sở Lưu Hương đấy."
"Cho nên ta rất buồn bực" Pháo Thiên Minh gõ đầu nói: "Có cho cho Bán Thiên Phong này gọi gọi toàn bộ huynh đệ, ta phỏng chừng cũng không làm gì được mọi người... Ta phỏng đoán, việc này phải có quan hệ cùng Thạch Quan Âm. Bán Thiên Phong chỉ là một quân cờ mà thôi."
Ba người vừa trò chuyện vừa đi về nơi khói bếp bay lên, đây chính là ý tưởng của Pháo Thiên Minh, ba người phải giữ lại mồi lửa cách mạng.
Dọc đường đi hai nam nhân đều bàn bạc các loại khả năng, Kiếm Cầm thì tại một bên suy nghĩ. Có phải hai người này thần kinh nhạy cảm, quá tập trung vào thức trước mắt vốn chẳng có cạm bẫy gì? Phải biết rằng sức chiến đấu của đoàn thể kia chính là vô cùng cao cấp.
Sau khi ba người vượt qua mấy núi đồi thì phát hiện, nơi khói bếp bay lên chính là một quán trọ lẻ loi, mà quán trọ này ở trên một tòa núi đá nhỏ. Tại sao lại biết nơi này là quán trọ chứ? Ngọn núi này không cao, nhìn qua đã thấy dùng than đen viết mấy chữ to: Nước sạch, giường rộng giường ấm.
Ba người lặng lẽ không nói gì, sa mạc cũng lặng lẽ, quán trọ cũng yên tĩnh. Chỉ có tiếng Kiếm Cầm phỉ báng trong bụng: Miệng quạ đen chết tiệt lại nói trúng rồi. Rất hiển nhiên quán trọ này chứa không dưới ba mươi người. Ít nhiều cũng có người ngoại lai tới cửa quán trọ, còn ngoài cửa quán trọ lại là một khu vực thanh tịnh, vả lại hoàn toàn có thể tiếp tục giả trang.
Theo tính tình của người chơi, đã sớm huyên náo toàn bộ sa mạc, đặc biệt là trong tình huống còn có chín vị nữ giới. Nhưng trong khu vực đặc thù nơi sa mạc này lại không cách nào đưa tin, chủ yếu là tài liệu truyền tin không thể bảo dưỡng và sửa chữa, phí tổn cao, công ty truyền tin nơi nào cũng không làm chuyện lỗ vốn như vậy.
Ba người cùng nhau đi vài lượt tới trước cửa quán trọ, Pháo Thiên Minh đẩy cửa ra xem, hít một hơi khí lạnh. Một người cũng không... Trong phòng có phần lộn xộn, hiển nhiên từng có dấu vết đánh nhau. Nhưng có thể thấy được đánh nhau rất không kịch liệt, chỉ phá hai cái bàn cùng ba cái ghế. Võ công của Sở Lưu Hương thì y đã phán đoán cao hơn mình rất nhiều. Bỏ qua chuyện này không cần nói tới, ba mươi đệ tử Hoa Sơn, nếu như giao chiến chính diện thì Pháo Thiên Minh thà rằng chọn Sở Lưu Hương làm đối thủ còn hơn. Ba mươi người này đều là tinh anh Hoa Sơn, cứ như vậy không đến mười phút đã biến mất toàn bộ rồi à?
Pháo Thiên Minh lấy ra một cái chân gà ngậm trên miệng, một bộ dáng như Holmes nói: "Chiếu theo hiện trường phát hiện và phân tích như vậy, đưa ra kết luận: Đây là do quái vật ngoài hành tinh không biết tên gây ra."
"Ngươi không nôn nóng chút nào sao? Còn có thời giờ nói nhảm à?" Hồ Thiết Hoa vừa xem vừa lấy làm lạ.
"Có cái gì mà nôn nóng." Kiếm Cầm giải thích thay cho người nào đó: "Những người kia không có liên quan gì tới ta, Chử Trà chết tiệt. Có phải như vậy không?"
"Đúng vậy! Hoa Hoa! Ta thấy đối thủ rất mạnh, ngươi hãy rút lui trước đi! Hai người chúng ta thì thôi, cùng lắm thì chết rồi trở về Trung Nguyên. Ngươi thì khác, ngươi ngỏm một phát phải ngủ hơn nửa năm."
"Sao có thể như vậy được?" Hồ Thiết Hoa càng nhìn càng không hiểu: "Võ công của cái gã con rệp kia không thấp, lại cộng thêm mỗi đệ tử Hoa Sơn đều là cao thủ, sao có thể nói biến mất là biến mất một cách dễ dàng như vậy được? Cho dù là Tổ sư gia của các ngươi đến đây, cũng không thể đem người đi một cách nhẹ nhàng như thế."
"Thế nên ta mới khẳng định là người ngoài... Ồ!" Pháo Thiên Minh chưa dứt lời đã bật thốt lên một tiếng. Trước mặt y, cánh cửa sổ bật tung. Đột nhiên y nhìn thấy hàng ngàn con diều hâu bay lên trời cao, trên người mỗi con đều buộc một sợi dây.
Ba người phá cửa lao ra phía sau, cảnh tượng hiện ra trước mắt thật đồ sộ và khó có thể tưởng tượng nổi. Điều khó tin là dưới chân núi phía sau có một chiếc thuyền lớn. Thuyền dài và hẹp, đầu đuôi chạm khắc tinh xảo, thân thuyền bốn phía đều trang hoàng lộng lẫy, treo đầy ngọc trai. Cho dù là chiếc thuyền hoa nổi tiếng nhất ở Tây Hồ hay chiếc thuyền nhỏ nép bóng đêm bên bờ sông Tần Hoài cũng không thể sánh bằng vẻ đẹp của con thuyền này.
Ngàn con diều hâu vỗ cánh bay lên, kéo theo chiếc thuyền lao nhanh về phía trước. Phải biết rằng lực lượng của chim ưng có thể bắt cả con dê lên giữa không trung, lại là loài có sức bền bỉ cao nhất, vì thức ăn có thể bay lượn trên bầu trời mấy ngày mấy đêm.
Một lúc lâu sau, Pháo Thiên Minh mới thốt ra một câu: "Xem ra ngay cả thợ chèo thuyền cũng có nguy cơ mất việc."
Hồ Thiết Hoa giật mình tỉnh giấc: "Đuổi theo kìa!" Hai người chơi mới giật mình tỉnh ngộ, cả ba đồng loạt phi thân đuổi theo. Cho dù lực lượng cả ngàn con diều hâu song vẫn phải gánh trọng lượng quá nặng, Pháo Thiên Minh ước tính tốc độ khoảng 60 km/giờ. Chỉ trong chốc lát là có thể đuổi kịp, nhưng... Pháo Thiên Minh bừng tỉnh, vội vàng ôm lấy Hồ Thiết Hoa, cả hai ngã nhào xuống đất. Còn Kiếm Cầm... thì chưa kịp đuổi theo.
"Ngươi làm gì vậy?" Hồ Thiết Hoa lo lắng cho tính mạng của bằng hữu đang bị đe dọa.
"Ngươi nói chúng ta đuổi theo làm gì?" Pháo Thiên Minh hỏi. ngược lại
"Đương nhiên là để cứu người, ta dám cam đoan bọn họ bị bắt lên thuyền."
"Xin ngươi đấy. Ba mươi người mà còn bị tiêu diệt sạch sẽ, giờ chỉ còn ba chúng ta mà cũng đuổi theo là sao? Đi gặp kẻ địch để bàn về lý tưởng nhân sinh à? Hay là dùng một tấm lòng thành của chúng ta để cảm hóa bọn chúng quay đầu lại là bờ?"
"Vậy phải làm sao giờ?" Hồ Thiết Hoa ngồi bệt xuống, mắt nhìn theo chiếc thuyền lớn dần xa, có vẻ sắp khóc tới nơi.
"Theo ý kiến của ta, trước tiên chúng ta cần phải làm sáng tỏ vài vấn đề. Thứ nhất, lô hàng lần này rốt cuộc là cái gì mà kẻ địch lại bỏ bao công sức ra cướp đoạt? Thứ hai, ta cảm thấy mọi hành tung của chúng ta đều nằm trong tầm khống chế của địch. Đây là vì sao? Thứ ba, và cũng là trọng điểm: Tại sao bọn họ lại bị bắt dễ dàng đến thế? Nếu không làm rõ điều này... , ta sẽ đăng xuất gọi điện thoại triệu tập cứu binh ngay lập tức. Có điều, cho dù có đến nơi cũng đã muộn màng rồi."
"Vấn đề thứ nhất, ta có thể trả lời." Hồ Thiết Hoa lấy ra một cái hộp nói: "Hàng hóa ở chỗ của ta, chính là một viên kim cương." Nói xong, mở hộp ra, một viên đá quý lớn bằng quả trứng chim bồ câu, lấp lánh ánh sáng chói lọi hiện ra trước mặt mọi người. Ánh sáng rực rỡ khiến cả ánh mặt trời cũng mất đi hào quang.
Kiếm Cầm ghé vào tai Pháo Thiên Minh nói: "Ngươi giúp ta biển thủ thứ này về, ta sẽ thật sự mời ngươi ăn cơm."
"Đẹp thật đấy!" Pháo Thiên Minh gãi đầu hỏi: "Không phải món hàng kia ở chỗ Sở Lưu Hương à? Sao lại lẫn vào chỗ ngươi?"
"Con rệp kia nói, nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất. Bây giờ Thạch Quan Âm quyết tâm phải có viên kim cương, tất nhiên phải cất giấu nó ở nơi an toàn nhất.", Hồ Thiết Hoa giải thích.
"Nghĩa là thế nào?" Kiếm Cầm vẫn chưa hiểu.
Pháo Thiên Minh cười hì hì hỏi: "Ngươi cho rằng vật này để ở trên người Sở Lưu Hương, Cơ Băng Nhạn, lão Hồ và chúng ta, người nào không đáng tin nhất?"
Kiếm Cầm khẳng định đáp: "Đương nhiên là lão Hồ."
"Vậy thì gửi chỗ hắn là an toàn nhất. Nhưng này lão Hồ, ngươi cảm thấy giữa hai chúng ta, đặt trên người ai là không đáng tin nhất?"
"Là ngươi!" Hồ Thiết Hoa và Kiếm Cầm đồng thanh đáp.
Pháo Thiên Minh thuận tay nhận lấy viên kim cương rồi bỏ vào túi mình: "Vậy thì gửi chỗ ta là an toàn nhất. Bây giờ chúng ta bắt đầu bàn về vấn đề thứ hai, làm thế nào bọn chúng biết rõ hành tung của chúng ta."
Kiếm Cầm trả lời: "Có kẻ nội gián!" Trái tim nhỏ của cô đã mừng rỡ như bông hoa nở, bây giờ chỉ mong sớm thoát khỏi sa mạc, rồi khảm viên ngọc này vào vị trí dễ thấy nhất trên trang phục, đi dạo một vòng quanh các thành thị lớn.
Pháo Thiên Minh khinh khỉnh cô: "Đồ ngu này! Làm gì có ai dám cấu kết với NPC để hại người chơi? Cho dù là ta cũng không dám, đây không chỉ là nội gián, còn là kẻ phản bội, tội ác lớn lắm, sẽ khiến nhiều người phẫn nộ đấy. Vấn đề này rất quan trọng, ta cho rằng chúng chỉ cần phát hiện đồ tốt không còn trên người Sở Lưu Hương là sẽ đuổi theo chúng ta. Nếu không lấy được đồ tốt, đám người Hoa Sơn và Sở Lưu Hương chưa chắc đã chết. Nhưng một khi có được món đồ... Trên ti vi thường diễn cảnh này, chắc chắn sẽ là lúc bọn xấu giết người diệt khẩu."
"Các ngươi nhìn lên bầu trời kìa." Pháo Thiên Minh và Kiếm Cầm vừa ngẩng đầu lên đã thấy hai con chim diều hâu đang bay vòng trên không trung cách đỉnh đầu họ một trăm thước. Hồ Thiết Hoa nói tiếp: "Đây chính là chim diều hâu giám sát chúng ta."
Pháo Thiên Minh lấy ra một thanh phi đao, thử hai lần rồi nói thất vọng: "Con mẹ nó, không thể bắn trúng mục tiêu thì không cho bắn, thật đúng là phi đao chưa từng bắn trật đích."
Kiếm Cầm nói: "Xem ta đây!" Tay cô vung lên, một thanh kiếm sắt bắn ra xuyên thủng một con chim diều hâu. Nhưng con thương ưng thứ hai lập tức bay cao thêm một trăm thước. Kiếm Cầm thử thêm vài lần nữa nhưng đều lệch mục tiêu quá xa.
Pháo Thiên Minh bắt đầu đưa ra ý tưởng lung tung: "Hay là chúng ta giả chết dụ nó xuống!"
Vì vậy ba thi thể nhanh chóng xuất hiện trong sa mạc. Một giờ sau, Pháo Thiên Minh phát hiện người ta chỉ thích xem thi thể, không thích ăn thi thể.
"Lừa gạt đại pháp thất bại, bây giờ chúng ta dùng cách ngược đãi thi thể!" Pháo Thiên Minh nắm con diều hâu đã chết, thuần thục nhổ một cọng lông; sau đó y giơ hỏa chưởng bắt đầu nướng chim... Giờ sau, Pháo Thiên Minh nhìn qua chim đã nướng đến chỉ còn lại xương, diều hâu nhà người ta vẫn quay vòng như cũ, lập tức chửi ầm lên: "Thấy bằng hữu bị nướng mà không cứu, ngươi còn có tính diều hâu nào không? Có gan thì xuống một chọi một, ta chấp ngươi một tay!"
"Không bằng thử biện pháp của ta một chút." Hồ Thiết Hoa không tín nhiệm người thông minh như Pháo Thiên Minh nữa. Theo phân phó của gã, ba người thu thập mấy trăm cục đá nhỏ đặt cùng một chỗ. Hồ Thiết Hoa trầm giọng hô: "Một, hai, ba." Ba người vận nội lực trong tay phải, mỗi người ba cục đá bắn tới. Mặc dù không phải là chiêu thức của hệ thống, độ chính xác khiến người ta mặc niệm, nhưng thắng ở số lượng đông đúc, hơn nữa còn chưa không gián đoạn.
Biện pháp tuy ngốc, nhưng lại có hiệu quả rất xuất sắc, con diều hâu biến thành chim chết, cùng với trăm viên đá đổ ập về phía ba người. Pháo Thiên Minh ôm đầu, ngã sấp xuống đất, hai tay bảo vệ cái ót. Kiếm Cầm lại rút kiếm sử dụng Phá Tiễn thức nổi danh, phát ra tiếng leng keng không dứt bên tai. Hồ Thiết Hoa cũng không khiêm nhường gì cả. , Người như bươm bướm múa, thấy đá là xuất chưởng, đánh văng ra ngoài mấy chục mét. Hai người một trái phải phối hợp có thể nói là không chê vào được, trong vòng mười mét vuông không có một viên đá nào rơi xuống đất. Pháo Thiên Minh ngửa mặt lên trời thở dài: Lúc Thái Cực kiếm vẫn còn, y vẽ trăm mấy vòng tròn thoải mái đỡ được, nào có như bây giờ, phải chật vật như con đà điểu. Đột nhiên nhảy dựng lên kêu lớn: "Không tốt!"
"Chuyện gì?" Hồ Thiết Hoa và Kiếm Cầm đều kinh hãi, người này nói không tốt, nhất định là có chuyện không hay.
"Các ngươi biết ta có kỹ năng phi đao này, sau khi ta ném hòn đá thì rất tự nhiên móc vào túi... kim cương bị ta ném ra." Sắc mặt của Pháo Thiên Minh vô cùng không tốt. Hồ Thiết Hoa không có biểu thị gì, mất thì thôi còn làm gì được nữa đây... Ai biết được vật này ném tới quốc gia nào. Nhưng Kiếm Cầm phát ra một tiếng rống giận giống như Địa Ngục, trực tiếp giơ tay đánh bay Pháo Thiên Minh một ra ngoài năm thước, sau đó tung người lên, võ công cũng không cần dùng đến, hai tay vừa nhấc lên muốn bóp chết họng Pháo Thiên Minh. Phải nói một câu: đá quý là ma quỷ! Đương nhiên những lời này là do nam nhân cưới giai cấp tư sản mới nói. Loại nam nhân này nhìn kim cương như xem kẻ thù, carat càng cao thì độ thù hận lại càng cao.
"Ta... lừa hắn... Khụ... khụ... Ngươi thật độc ác!" Pháo Thiên Minh thốt ra mấy chữ từ trong cổ họng. Cái này không trách Kiếm Cầm người ta, ai kêu người ta là nữ nhân chứ. Chỉ trách mình diễn xuất quá tốt, đương nhiên Kiếm Cầm sẽ tin tưởng lời nói dối này thế thì cũng có trách nhiệm không thể chối cãi.
"... Ngươi nói là kim cương không còn nữa à?" Kiếm Cầm ngượng ngùng đứng lên nói: "... không còn thì thôi!"
Hồ Thiết Hoa cau mày, liếc mắt đánh giá xung quanh một chút, muốn tìm một thứ to cỡ trứng bồ câu ở nơi này, độ khó cũng không nhỏ. Huống chi đây là sa mạc, thứ có trọng lực rất dễ dàng lẫn vào trong cát.
"Vậy làm sao bây giờ? Hàng hóa không còn, gã con rệp kia sẽ rất nguy hiểm đó." Người ta mà biết hàng hóa không còn, giữ lại bọn Sở Lưu Hương cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa.
"Cái này đơn giản mà, tự làm một viên đi." Pháo Thiên Minh cười hì hì lấy ra một thanh kiếm mỏng lẩm bẩm nói: "Mật độ này chắc gần đủ rồi."