Pháo Thiên Minh là người bận rộn, mới hồi sinh đi từng bước một về quán rượu của mình, gần như đồng thời nhận được hai tin nhắn.
Pháo Thiên Minh không buồn nhìn, vẫn tiếp tục đi về quán rượu, dù sao cũng phải về uống ít rượu giải sầu trước đã. Gần đây tỉ lệ hoàn thành nhiệm vụ rất cao, nhưng ích lợi thực tế không nhiều, số lần chết lại quá nhiều. Cứ thế này vài lượt nữa, không cẩn thận còn phải về sư môn báo cáo. Nhưng chưa tới cửa quán rượu, đã có hai tin nhắn như đòi mạng đồng thời đưa đến.
Pháo Thiên Minh thở dài nhìn, nội dung hai lá thư gần như giống hệt nhau: Đến rừng hạnh cách thành Hàng Châu mười dặm về phía bắc can ngăn, ngàn vạn đừng nói ta gửi tin nhắn. Ký tên: Hát Bất Túy, Phích Lịch.
Lúc này Pháo Thiên Minh mới thở dài não nề, mâu thuẫn cuối cùng cũng bùng nổ, bình thường hai người này quan hệ không tốt lắm, mỗi người có một nhóm lực lượng nhỏ trong Cái Bang. Nhưng hai người rất ý tứ, gặp nhau cũng rất lễ phép, hết lời tán tụng đối phương.
Đây giống quan hệ giữa một thị trưởng và một phó thị trưởng thường trực, là quan hệ chính trị. Nếu cứ êm đềm như thế mãi thì khó có thể nảy sinh tia lửa, mọi người đều đè nén bất mãn trong lòng. Nhưng một khi đã có ngọn lửa nhỏ, chắc chắn sẽ đối đầu trực diện, cố hạ uy tín đối phương.
Xét về khía cạnh này, hai người cao thượng hơn chính trị gia nhiều.
Pháo Thiên Minh rất bất bình, sao có thể xem cụ Chu là chính trị gia? Dù vậy, y hiểu sách vở đều do chính trị gia xét duyệt. Theo y, từ xưa tới nay, từ sao Hỏa đến Trái Đất, chẳng chính trị gia nào không chiến có tài sản hàng triệu, lão luyện gian trá. Nhưng khi cụ Chu qua đời, tiền trong nhà chỉ có bốn đồng, nên tuyệt đối không thể là chính trị gia được.
Trên đường đi, Pháo Thiên Minh nhận được gần mười tin nhắn thúc giục, cái sau gấp hơn cái trước: Sắp không kiềm chế được tình hình, đã có hơn trăm người chết, không mau đến thì Cái Bang giải thể...
Nhưng mà... không còn cách nào, ai bảo ta không biết khinh công chứ. Bình thường thì chạy mười dặm chỉ mất nửa giờ thôi. Nhưng Pháo Thiên Minh có thể làm chuyện mất mặt như vậy được sao? Chạy bộ trong trò chơi, không phải não bị cháy là bị lừa đá lúc nhỏ, nào có ai nghĩ chạy trong trò chơi cũng rèn luyện được thân thể?
Vậy nên Pháo Thiên Minh đành phải rong chơi một giờ mới tới rừng hạnh. Rừng Hạnh rất lớn, ngoài vài cây cối bên ngoài, bên trong như một quảng trường nhỏ, diện tích ngang với hai sân bóng. Vừa tới bìa rừng đã nghe tiếng Hát Bất Túy gầm thét trong rừng: Không phải tộc ta, ắt có ý khác.
Phích Lịch gào lên đáp: Thiên hạ đại đồng, hữu dung nãi đại.
Thiên hạ là ai? Đại đồng ở nào? Hữu Dung là ai? Ngực to lắm à? (Chơi chữ nãi đại: ngực to) Pháo Thiên Minh vừa cười đểu suy nghĩ vừa đi vào rừng hạnh. Nhìn một cái, y đã giật mình, cảnh tượng này thật kinh khủng. Phích Lịch ở phía tây, đằng sau là gần hai vạn đệ tử Cái Bang, Hát Bất Túy ở đằng đông cũng trên hai vạn đệ tử Cái Bang, phía nam trên năm vạn đệ tử trung lập Cái Bang, hơn nữa liên tục có người gia nhập hai phe. Phía bắc là một đám NPC. Pháo Thiên Minh nhận ra A Châu, Đoàn Dự và cô gái họ Vương, ở giữa thì là Kiều Phong ngồi trên đất bằng.
"Trư Trư!! Nhớ ta không?" Pháo Thiên Minh vẫy khăn tay nhỏ hỏi.
"Nhớ, nhớ chết đi được." A Châu ngọt ngào đáp lại một tiếng.
Hai tin tức ngắn đồng thời nhắn đến: Mau khuyên can đi. NPC có gì hay mà cưa?
Tin vừa nhận được, đã nghe thấy hai cầm đầu đồng thời hét lên một tiếng: Các huynh đệ, lên!
"Dừng tay!" Pháo Thiên Minh rất bất đắc dĩ đứng ra, cũng không thể để bọn họ xông tới PK lẫn nhau được!
"Thằng nhãi nhà ngươi là..." Một tên đệ tử Cái Bang ở phương Nam khinh thường hỏi nửa câu, lại bị một đồng bọn bên cạnh kéo lại.
"Thanh Mai Chử Trà, đệ nhất ma đầu trong giới người chơi, đệ tử Ma giáo khoác áo Võ Đang, ti tiện hạ lưu độc ác nhất thiên hạ. Ngàn vạn đừng chọc giận hắn, vì hắn không có việc gì là ra tay sát hại người khác kiếm vui. Hơn nữa, hắn giết người không cần lý do, lại thân thiết với cả hai vị thủ lĩnh nên có giết ngươi cũng chẳng sao đâu."
"Chử Trà ác ma? Cái tên bị hơn vạn bài mắng chửi trên diễn đàn ấy à?"
"Không phải hắn thì là ai?"
"Sao ta thấy hắn đi đứng loạng choạng thế kia?"
"Ngươi bị lừa rồi, ta nghe nói hắn nhận nhiệm vụ nhập ma, mỗi ngày phải giết mười người chơi. Chắc là đang giả vờ yếu ớt để tìm cớ ra tay đây mà." Càng đồn đại càng khoa trương, vậy mới gọi là lời đồn.
"Thực tế chứng minh: bạo lực không thể giải quyết vấn đề. Các ngươi xem đại chiến thế giới lần thứ hai, tên Hitler tàn bạo đồ sát đến thế nào mà vẫn có Isarel. Lịch sử đã chứng minh, dùng bạo lực chỉ có một kết cục: tất cả cùng nhau rớt cấp. Vì vậy, chúng ta hãy nhìn lại quá khứ, dùng thái độ vạn sự dĩ hòa vi quý, có việc chi thì thương lượng, để giải quyết các vấn đề tiềm ẩn bạo lực." Pháo Thiên Minh cũng không biết nói sao, đành lảm nhảm cho tròn trách nhiệm của bằng hữu trước đã.
"Chử Trà, sao ngươi lại ở đây? Mau đến đây phân xử cho mọi người biết thực hư, ai đúng ai sai." Phích Lịch rất hăng hái chào đón, rồi kể lại sự việc một lượt.
Hóa ra sáng sớm hôm nay, Cái Bang tuyên bố thông điệp của môn phái, yêu cầu mọi người tụ tập tại rừng hạnh để thảo luận một việc rất lớn. Chuyện cũng rất đơn giản, có chứng cứ cho thấy đệ nhất bang chủ Cái Bang- Kiều Phong là người Khiết Đan, cần mọi người phán quyết Kiều Phong ở lại, đi hay ở hay giết. Tiếp đó hai phe phân hóa, mỗi bên đều có ý kiến riêng.
Hát Bất Túy mở miệng nói trước: "Chử Trà, dựa theo tình huống hiện tại, Tống và Khiết Đan đang thù địch. Nếu ta thả hắn về Khiết Đan, không đầy một năm, sẽ có hàng trăm vạn quân Khiết Đan dùng Hạ Long Thập Bát chưởng giết vào Trung Nguyên ta. Ngươi nghĩ chúng ta có nên giết hắn không?"
Phích Lịch phản bác: "Hắn đã nói rồi, sẽ không hại con dân Đại Tống. Còn có thể ngăn chặn binh đao xảy ra."
Hát Bất Túy trầm giọng nói: "Vậy ta khinh thường hắn. Hắn thân là người Khiết Đan, Hát Bất Túy ta không khinh thường hắn. Nhưng nếu hắn ngay cả tổ quốc của mình cũng không hết sức nâng đỡ, loại ấy đừng nói không xứng làm địch, ngay cả tư cách làm người cũng không có. Đó là tiêu chuẩn của một tên Khiết gian. Giả sử ta là người Trung Quốc lớn lên tại Mỹ, nhưng có ngày Mỹ chiến tranh với Trung Quốc, ta nhất định không hề chần chừ quay về tham chiến. Tuyệt đối sẽ không vì ta lớn lên ở Mỹ mà lặng lẽ làm giàu. Con người quan trọng nhất là lập trường, lập trường của hắn lung lay như vậy, vừa nói muốn về Khiết Đan, lại nói nhất định sẽ không giúp Khiết Đan, loại người không có huyết tính ấy, Hát Bất Túy ta khinh thường hắn."
"Nói hay lắm!" Đám đệ tử cùng reo hò, vài ngàn người từ phương Nam tiến vào hàng ngũ của Hát Bất Túy.
"Cái gì gọi là Khiết gian? Kiều Phong ta dốc sức bảo vệ hai nước, không muốn nhìn sinh linh hai bên bị tàn sát. Một bên là tổ quốc của mình, một bên là bằng hữu, sư trưởng, huynh đệ của mình. Hắn thật sự khó xử! Gọi là trung nghĩa không thể toàn vẹn, một thân thể oai hùng phải gánh vác trọng trách lớn lao như vậy, các ngươi biết trong lòng hắn đau khổ nhường nào không? Chúng ta không nên coi hắn là một bang chủ mà hãy coi hắn là một con người. Hãy đặt mình vào vị trí của hắn mà suy nghĩ, các ngươi còn lựa chọn nào khác không? Một đại trượng phu như thế, hắn không đoái hoài cha mẹ bị người Tống giết, vì sao? Bởi vì hắn không muốn vì thù riêng mà kéo dài chiến tranh giữa hai nước. Làm vậy phải chịu đựng bao nỗi đau mới có thể được đây? Đúng, ta thừa nhận, hiện giờ Khiết Đan chỉ là kẻ xâm lược Trung Nguyên. Nhưng trong thời kỳ kháng chiến tám năm, không phải chúng ta cũng có rất nhiều người Nhật vĩ đại ngăn chặn chiến tranh, thành lập liên minh chống chiến tranh để ủng hộ chúng ta hay sao? Chúng ta không thể giơ gậy đánh chết tất cả người Nhật. Cũng không thể giơ gậy đánh chết tất cả người Khiết Đan, đặc biệt là bang chủ của chúng ta, Phích Lịch ta chưa từng kính phục ai, nhưng hôm nay phải nói, Kiều bang chủ, lòng dạ của ngươi ta đã phục."
"Ta ghét nhất chính là những kẻ liên minh chống chiến tranh ấy, hai nước giao chiến, quân nhân phải có dáng vẻ của quân nhân, vừa bị bắt làm tù binh là gia nhập liên minh chống chiến tranh, biến thành tay sai, hoàn toàn không có tư cách làm người. Nếu nói người Nhật là chó, thì bọn chúng chính là loại chó phản bội."
"Vậy thì sao? Nếu không có bọn họ, ngươi biết Trung Quốc sẽ chết bao nhiêu người? Ngươi có biết..."
Pháo Thiên Minh đau đầu, sao mình lại kết giao với hai người bằng hữu như thế. Điều tệ hại nhất là hai người này tính tình đều rất bướng bỉnh, cứng đầu. Bình thường nhìn bề ngoài hào sảng của họ, cảm giác anh hùng xuất chúng. Nhưng cũng chính vì anh hùng xuất chúng, dù không hấp bánh bao họ cũng bốc khói. Hiện giờ đặt ra vấn đề lớn như vậy, hai người bèn lật bài xem ai mới là đại ca trong Cái Bang.
Nói về tình cảm thì tất nhiên Phích Lịch thân hơn. Nhưng bây giờ đâu dám dùng tình cảm để bàn luận việc này. Hát Bất Túy với ta là bằng hữu đạm bạc như nước, tuy qua lại ít ỏi, nhưng mỗi lần ta cần giúp đỡ, người ta đều sẵn lòng ra tay mà không từ chối, thậm chí còn chưa nói mục đích đã vỗ ngực nhận lời. Hai người bằng hữu tốt đến thế, không có chuyện gì thì tắm một cái rồi đi ngủ, ăn no rửng mỡ hay sao mà lại tranh luận thế này.
May mắn thay... May mà bằng hữu chung địa điểm của họ không chỉ có mình. Pháo Thiên Minh đã thấy bốn người Vô Song Ngư, Đường Đường, Tinh Ảnh, Xa đi đến, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm một hơi. Bốn người này là đồng bọn mà hắn đã chọn lựa kỹ càng, cũng coi là suy nghĩ tương đối chín chắn. Ái Niếp Niếp thì không liên lạc được, Chân Hán Tử đừng có mà tới góp vui, Kiếm Cầm vẫn còn đang đi lại trong sa mạc. Vụ Lý Hoa thì khỏi nói, có thể cùng bọn họ bàn luận về chiến tranh hòa bình, bản tính thiện ác con người, mâu thuẫn giữa nhân loại và các dân tộc tất có mối liên hệ nhân quả, cần có lời giải thích khách quan, đối với tâm trạng của chúng ta với các dân tộc ngoài hành tinh cũng nên như thế nào, bla bla...
Pháo Thiên Minh cũng hiểu đại khái nhiệm vụ của môn phái này. Kiều Phong bị một nữ nhân, cũng chính là một NPC tên là Mã phu nhân ám hại. Để lộ thân phận người Khiết Đan. Sau đó xúi giục tứ đại trưởng lão mời các đồ đệ trong môn phái thảo luận, nên giết nên tha hay nên giữ hắn lại. Đương nhiên thấy Kiều Phong ngồi dưới đất không để ý uống rượu, độ khó nếu chọn giết không thấp. Người của Cái Bang không ai chọn giữ lại mà do Hát Bất Túy và Phích Lịch dẫn đầu bàn luận việc giết hay tha. Chọn giết Kiều Phong, nếu thành công giết được, trong một tháng, phần thưởng nhiệm vụ sư môn gấp bội, hậu quả sau đó là trong một tháng Cái Bang không được có người mới gia nhập. Chọn tha, phần thưởng nhiệm vụ sư môn giảm một nửa, nhưng sẽ đưa ra nhiệm vụ chín chiêu Đả Cẩu bổng.
"Ai là Mã phu nhân?" Xa hiểu rõ tình hình hiện tại rồi hỏi.
"Kia kìa! Người còn mặc tang phục, chồng đã mất!" Pháo Thiên Minh chỉ vào một thiếu phụ không xa chỗ A Châu.
"Nhớ kỹ, nếu ả lạc một mình thì xử luôn đi, không có việc rồi đi gây chuyện, ăn no rửng mỡ."
"Không cần rắc rối như vậy, ta ra tay trước, làm ả ngay tại chỗ." Pháo Thiên Minh cười nói: "Ai là Mã phu nhân?"
"Ta đây, không biết từ bao giờ mà Võ Đang, Thiếu Lâm lại đến can thiệp vào việc nội bộ của Cái Bang?" Mã phu nhân tiến lên hai bước, trong lời nói mang ý mỉa mai.
"Không phải không phải, ta chỉ là một đạo sĩ, chuyên xem tướng. Ta vừa cảm nhận được trong rừng hạnh có yêu khí bốc lên ngùn ngụt, nên mới tò mò đi dạo vào đây!"
"A? Thiếu hiệp đã nhìn thấy yêu quái kia chưa?"
"Thấy rồi, chẳng phải chính là ngươi sao? Đừng nổi giận, ta hỏi ngươi trước đã, có phải lúc mười tám tuổi ngươi đã mồ côi cả cha lẫn mẹ? Có phải lúc ba mươi tuổi chồng của ngươi cũng đã mất? Có phải đến bây giờ vẫn chưa có con?"
"Làm sao ngươi biết?" Mã phu nhân tò mò hỏi.
Ta đoán, Pháo Thiên Minh thầm nghĩ rồi nói: "Ngươi có biết mình là Bạch Hổ Tinh hạ phàm không? Cha mẹ đều chết, chồng cũng chết. Trước khi ngươi bốn mươi tuổi, nam nhân nào lăm giường với ngươi đều chết không có chỗ chôn."
"Nhãi con miệng lưỡi độc địa! Ngươi có bằng chứng gì?" Mã phu nhân giận dữ tiến lên vài bước, gằn giọng hỏi.
"Bằng chứng ở ngay trên người ngươi, chỉ sợ ngươi không dám cho ai xem thôi." Pháo Thiên Minh cười khúc khích đáp. Trước tiên phải làm cho sự việc rối tung lên, rồi lại khuấy đục nước bùn, xem có cơ may nào khiến hai người không còn thù hằn nhau nữa hay không. Thật sự không còn cách nào khác thì cứ cùng nhau căm thù mình vậy, bằng hữu phải hy sinh cho nhau chứ.
"Ha ha... Ta có gì mà không dám? Ngươi nói đi ta lấy ra!" Mã phu nhân tức giận đến mức bật cười.
"Ừm... Ngươi không có lông mu!" Vừa dứt lời, xung quanh im phăng phắc. Đám người chơi thì thán phục mức độ vô liêm sỉ của y, còn phe NPC thì tin chắc không có lông mu chính là Bạch Hổ Tinh rồi.
Trong lòng Mã phu nhân đỏ mặt vì xấu hổ, Pháo Thiên Minh bổ sung cười cười: "Mau lấy ra đây!" Ngươi lấy ra, rồi chúng ta cùng đi tù. Đừng nói làm thịt ngươi trong ngục, ít ra cũng thoát khỏi vị trí kẹp giữa này.
"Tiểu tặc vô liêm sỉ, ta có thể chứng minh cô ta có..." Một giọng nói vang lên, khiến mọi ánh mắt đổ dồn về phía người đó.
"Bất Túy, thằng ngu này là ai vậy?" Pháo Thiên Minh hỏi.
Bất Túy thở dài đáp: "Bạch Thế Kính, một trong Tứ đại trưởng lão. Thằng nhãi nhà ngươi tâm địa độc ác, miệng lưỡi độc ác, cả mắt cũng độc nữa! Cái này mà ngươi cũng nhìn ra được. Ta phục rồi, phục thật rồi!" Pháo Thiên Minh bật cười tí tởn, cuộc đời thật đầy những điều kỳ diệu vui vẻ, nước đục rồi, vớt cá thôi.
Nhưng Mã phu nhân lại không để hắn toại nguyện, cất giọng cao vút nói rằng: "Đang là lúc bàn bạc về sinh và tồn vong của bổn bang ta, sao có lôi chuyện riêng của một người..."
Pháo Thiên Minh cắt ngang hô to: "Đối đãi với gian phu dâm phụ, mọi người nói xem phải làm gì?"
"Bỏ lồng heo ngâm nước!" Tất cả mọi người đồng thanh hô to, đối với chuyện như vậy, người thời nay cũng khó chịu không kém người thời xưa. Bây giờ thời đại mở cửa, lòng tin của vợ chồng giảm đi nhiều. Rất nhiều nghề nghiệp xét nghiệm huyết thống được sinh ra, ngành nghề này nóng bỏng đến mức người ta trợn mắt há mồm.
Có câu nói rất hay rằng: Một ngày vợ chồng trăm ngày ơn nghĩa, trăm ngày vợ chồng bốn bể cách trở. Chính là chỉ chuyện này. Phụ nữ có thể sẽ thông cảm phụ nữ, nhưng Cái Bang có nhiều nữ nhân lắm sao? Có, nhưng không nhiều. Trong suy nghĩ của mọi nam nhân, việc mình cắm sừng cho phu nhân là chuyện rất bình thường, nhưng nữ nhân cắm sừng cho mình thì đó là chuyện giết người. Việc này trách nam nhân à? Đương nhiên là trách, nhưng cũng không thể trách hoàn toàn, sao không ai trách nữ nhân đã dung túng nam nhân?