So với đại nghĩa trong trò chơi, thì chủ đề này vẫn luôn là những chuyện hấp dẫn ánh mắt mọi người nhất. Cho nên sự kháng cự của Mã phu nhân rất yếu ớt, cơ bản là không đáng kể.
Vô Song Ngư nắm lấy một hòn đá trên mặt đất trực tiếp ném ra ngoài: "Ném đá cho trực tiếp." Ngay lập tức đã có vài trăm người cùng làm theo, ném đá ào ào vào hai người. NPC vội vàng né tránh, nhường đường cho đôi nam nữ.
Một tiếng long ngâm vang lên, Kiều Phong lao vào mưa đá, bàn tay vung lên, tất cả những tảng đá đều bị cương phong quét ngã xuống. Kiều Phong không đoái hoài tới thái độ ồn ào của mọi người, nhìn chằm chằm Mã phu nhân hỏi: "Mã phó bang chủ có phải là do các ngươi hại không?"
"Là ta hại thì sao?" Mã phu nhân đã quyết tâm không quay đầu, ả vốn tính tình phóng khoáng, cho dù đến chỗ tuyệt cảnh vẫn hào sảng phi thường.
"Vậy ngươi chết đi! Kháng Long Hữu Hối!"
"Dừng tay!" Một tiếng vang lên, một viên đá bay thẳng đến trán Kiều Phong.
Kiều Phong hừ một tiếng, hóa chiêu vô hình nắm lấy cục đá trong lòng bàn tay: "Hóa ra là Đoàn vương gia đã đến, Cái Bang không tiếp đón từ xa, xin đừng trách." Lúc này hắn vẫn là bang chủ Cái Bang, tuy rằng có thể dễ dàng giết chết Mã phu nhân, nhưng vẫn làm theo quy củ võ lâm để cho người ta nói chuyện.
Pháo Thiên Minh quay đầu lại nhìn, quả nhiên là Đoàn Chính Thuần dẫn theo bốn hộ vệ tới. Y nói nhỏ với xe: "Cái này thì náo nhiệt rồi, phía trước là người chơi làm loạn không để NPC vào mắt, nay là NPC không coi người chơi ra gì."
"Có cần tìm người giúp đỡ không?" Xa ở bên cạnh hạ giọng hỏi.
"Không cần đâu! Tuy hiện tại khó bề phân biệt! Ta không biết tiếp tục sẽ xảy ra chuyện gì. Nhưng ta thấy khả năng Phích Lịch và Hát Bất Túy cãi vã đã hạn chế không ít, có mấy vạn người như vậy còn tìm thêm trợ thủ làm gì nữa." Vô Song Ngư cũng nói thêm một câu.
Đường Đường cười nói: "Ta cho rằng còn có trò hay để xem, không biết những đám thiết kế sắp đặt ra sao?"
Kiều Phong chắp tay cao giọng hỏi: "Không biết Đoàn hoàng gia tới đây là theo thân phận phụ thân nghĩa đệ ta, hay là đại biểu Đoàn gia tới đây?"
"Hân hạnh gặp mặt Kiều anh hùng! Có gì khác nhau sao?"
"Trong Cái Bang mặc dù còn có chút phân tranh, nhưng Kiều mỗ tạm thời vẫn là bang chủ. Nếu Đoàn hoàng gia tới theo thân phận phụ thân nghĩa đệ của ta, mời sang một bên tùy ý, sau khi xong chuyện Kiều mỗ sẽ chịu tội bất kính. Nếu như đại biểu Đoàn gia muốn can thiệp vào nội bộ Cái Bang ta, vậy không thể không đắc tội."
"Kiều... hiền chất, vị Mã phu nhân này là cố nhân của ta, kính xin nể mặt Đoàn gia, tha cho cô ấy một mạng."
"Ồ? Ngươi có thể đại diện cho Đoàn gia sao?" Thanh âm vừa phát ra, Pháo Thiên Minh sẽ biết ngay là ai đến. Quả nhiên, ba tên NPC nhanh chóng đã xuất hiện trước mặt mọi người. Đoàn Duyên Khánh, Diệp Nhị Nương và Nhạc lão tam, trên vai Nhạc lão tam còn có hai cái bao tải.
Đường Đường nhỏ giọng nói: "Có điểm không đúng, sao người tới lại không liên quan gì tới người chơi, chỉ tự mình làm ầm ĩ."
"Này, Tinh Ảnh, không phải lần trước tiếng Kiếm Cầm đã chém nát JJ của người ta hay sao? Ta thấy tên kia vẫn còn râu mà." Vấn đề Pháo Thiên Minh quan tâm nhất chính là chuyện này.
"Ngu xuẩn! Lục Tiểu Phụng đã ba mươi mấy rồi mà vẫn thay răng cơ mà, cái thứ không xương ấy tính là gì chứ." Người trả lời không phải là Vô Song Ngư, mà là Xa hung hăng. Một câu liền mạch không hề úy kỵ. Pháo Thiên Minh may mắn chỉ bị sặc nước miếng, còn Vô Song Ngư, Tinh Ảnh và Đường Đường thì bị sét đánh ngay lập tức, rất lâu vẫn không thở nổi, Xa thấy mọi người lúng túng mới miệng cười khúc khích. Trước khi hộc máu, Pháo Thiên Minh tự tát mình một cái thật mạnh, mới kìm nén được thương thế.
"Tiền bối, kể từ lúc chia tay tới nay vẫn mạnh khỏe chứ." Đoàn Chính Thuần nói xong.
"Hừ! Lão Tam, mở cái bao tải kia ra." Nhạc Lão Tam làm theo lời dặn. Hắn thả hai cái bao tải xuống, mở bao bên trái ra, lộ ra một cái đầu.
"Nguyễn muội! Nàng không sao chứ!" Đoàn Chính Thuần lo lắng tiến lên hai bước, đột nhiên quay đầu nhìn thẳng vào đôi mắt sắc bén của Mã phu nhân, lập tức ngớ người ra.
"Rốt cuộc ngươi có mấy cô muội muội tốt, sao mỗi muội muội đều gả cho người khác..." Vô Song Ngư hừ một tiếng hát, lập tức thu hút ủng hộ tứ phía. Chỉ một lát sau, hàng vạn người cùng hò hét.
Đường Đường gửi tin nhắn cho Pháo Thiên Minh: "Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, hôm nay họ Đoàn chắc chắn phải chết."
"Đương nhiên rồi, dám chơi trò tình cảm trước mặt hàng vạn nam nhân, đúng là chán sống."
"Nói thật đi, ngươi có hâm mộ cuộc sống này không?"
"Ta khinh bỉ kiểu sống này."
"Ngươi nói dối!"
"... Chẳng lẽ ngươi thích nghe thật lòng?"
"... Không thích, vậy ngươi còn hỏi."
Rõ ràng Đoàn Chính Thuần và Đoàn Duyên Khánh lại cảm thấy địch ý của những người chơi khác , thứ Đoàn Duyên Khánh muốn nhất chính là hiệu quả này, không bức ép hắn mà chỉ đứng một bên, cùng hai ác nhân còn lại lạnh lùng quan sát.
"Nghe nói Nhất Dương chỉ của Đại Lý độc bộ thiên hạ, lại không nghĩ ỷ vào võ công ngang ngược quấy nhiễu chuyện nội bộ của Cái Bang ta. Họ Đoàn chúng ta chơi hai chiêu." Phích Lịch thi triển vài chiêu bộp pháp rồi dừng lại cách Đoàn Chính Thuần năm thước, phát ra lời thách đấu. Phích Lịch không ngu, hắn biết mình không phải đối thủ của Đoàn Chính Thuần, nhưng người sáng suốt vừa nhìn đã biết, động tác hữu tâm hoặc là vô tâm này đã khiến đệ tử trung lập Cái Bang có cảm tình.
Gương mặt Đoàn Chính Thuần âm trầm, đến lúc này Đoàn Dự lại xuất hiện, một chiêu Lăng Ba Vi Bộ đến trước mặt Đoàn Chính Thuần nói: "Ta thay phụ thân đấu với ngươi."
"Lão tam mở một cái bao tải khác ra." Đoàn Dựyên dặn dò một tiếng, Nhạc lão tam nghe lời mở ra cái túi vải thứ hai.
Pháo Thiên Minh vừa thấy đã vui vẻ: Hôm nay là ngày gì thế này, cha con bồ bịch đoàn tụ à. Đoàn Duyên Khánh thật quá xấu bụng, thật sự quá xấu bụng. Trong túi vải thứ hai rõ ràng là Mộc Uyển Thanh. Đoàn Duyên Khánh chỉ một ngón tay, giải khai huyệt đạo của Mộc Uyển Thanh. Mộc Uyển Thanh đi tới trước mặt Đoàn Dự nhìn một hồi, giơ tay tát một cái.
"Uyển muội, vì sao nàng lại đánh ta?" Đoàn Dự vừa nói vừa nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của Mộc Uyển Thanh, nhưng vừa cầm được một nửa thì đột nhiên quay đầu lại nhìn Vương cô nương, ánh mắt lộ ra vẻ mê mang. Nhưng hắn không biết, cái nhìn này của hắn đã khiến thế giới rối loạn rồi."Cô ấy chính là Vương cô nương?" Mộc Uyển Thanh lạnh lùng hỏi, không khí tràn ngập sát khí. Đoàn Dự ừ một tiếng rồi sững sờ không nói được câu nào, Mộc Uyển Thanh hét dài như diều hâu vồ thỏ, lao về phía Vương cô nương.
Lúc này Bao Bất Đồng sau lưng Vương cô nương tiến lên, đỡ được một chưởng của Mộc Uyển Thanh. Hiển nhiên võ công của Bao Bất Đồng cao hơn Mộc Uyển Thanh không ít, chỉ một chiêu đã đánh Mộc Uyển Thanh bị thương nặng, ném sang một bên. Nhưng Mộc Uyển Thanh không chịu thua, vừa đứng dậy là muốn tấn công...
"Để ta!" Xa hô một tiếng rồi lướt nhanh tới bên cạnh Mộc Uyển Thanh. Một chiêu Già Thiên Bế Nhật phủ tới. Bao Bất Đồng như con quay, đỡ được vài chưởng của Xa mà không hề thua kém chút nào. Xa cười lạnh một tiếng, thân hình trên không trung quặt một cái, trăm bóng chưởng phủ kín trời đất đất giáng xuống người Vương cô nương.
Lúc này, một nam tử hung ác, sau lưng Vương cô nương, vung hai nắm đấm ra, nhằm vào Xa chơi chiêu vây Ngụy cứu Triệu, khiến Xa phải thu chiêu, lùi bước xuống đất. Nam tử lợi kia dụng thế thắng, tiến lên vài bước, hai quyền vung ra tấn công huyệt Thái Dương của Xa. Nhưng bất chợt nam tử hung ác phát hiện cặp mắt mọi người đều tập trung nhìn về phía sau lưng mình, liền vội vàng rút tay trái lại, lúc này mới nhìn thấy cặp mắt mọi người đổ dồn đến trên người Vương cô nương, đúng hơn là một bàn tay đặt trên cổ Vương cô nương.
Đó là Tinh Ảnh lợi dụng lúc hỗn loạn, dựa vào khinh công lẻn đến phía sau Vương cô nương, trực tiếp nắm lấy cổ họng của cô...
Hát Bất Túy nói trong kênh môn phái: "Phích Lịch, Chử Trà nói với ta, NPC đến nhiều vậy nhất định là có nhiệm vụ nào đó liên quan đến Cái Bang, bảo chúng ta cẩn thận một chút."
"Ừ, ta cũng nhận được tin tức, nhưng phe ta có gần mười vạn người, còn có thể xảy ra chuyện gì?"
"Ta cũng nghĩ thế, chỉ cần chúng ta không nội chiến... Mọi người chú ý, không ai được nhúng tay vào, cẩn thận phòng ngừa có kẻ gây bất lợi cho Cái Bang chúng ta."
"Chuyện sau này tính sau, hôm nay mọi người cẩn thận một chút. Bất Túy, có nên đi tra cứu tư liệu, xem có bẫy gì không?"
"Giờ mới ôm chân Phật e là không kịp. Trước tiên phải tra tên sách, tra ra ít nhất cũng phải xem qua sơ sơ bên ngoài. Lại nữa, trò chơi rất khó mà không giống với nguyên tác. Mọi người cẩn thận là được rồi. Hơn nữa chỉ cần mọi người đồng tâm, ta nghĩ không ra là có thể xảy ra chuyện gì với số đông như thế này?"
Hổ Trảo Tuyệt Hậu thủ không chỉ nhằm vào một vị trí nào đó, cổ tuy to hơn so với không ít nơi khác, nhưng cũng là hình trụ, miễn cưỡng vẫn dùng được chiêu này.
"Không nên!" Đoàn Dự, A Châu, nam nhân hung ác và Bao Bất Đồng cùng hô lên một tiếng.
Tinh Ảnh nhìn sang Xa, Xa suy nghĩ một lúc rồi hỏi Mộc Uyển Thanh: "Cô thấy thế nào?"
Mộc Uyển Thanh chưa kịp trả lời, Pháo Thiên Minh đã thay cô quyết định, trực tiếp gửi tin nhắn cho Tinh Ảnh: Thịt! Sao phải nói nhảm lắm vậy. Rồi y đau đớn kêu lên: "Đại hiệp xin hạ thủ lưu tình!"
Tiếng xương cốt gãy vỡ vang lên, Tinh Ảnh ném một thi thể thơm tho xuống đất. Sau khi phủi tay ra vẻ kinh ngạc hỏi: "Ồ? Sao lại chết? Ai làm vậy?"
Pháo Thiên Minh nhìn cái xác vô tội kia, thở dài sâu: NPC chính chủ chín chưa ai ngỏm, ngược lại chết mất muội muội xinh đẹp vô tội nhất, thật sự là... chỉ có thể trách cô thôi, làm người phải biết mình ở đâu, chẳng biết chút võ công nào lại đi xen vào chốn giang hồ đông người xem trò vui làm gì. Nếu cô không chết đầu tiên, giang hồ cũng còn là giang hồ, thịt mềm thì bị thịt cứng ăn, huống hồ cô xinh đẹp mà chẳng biết võ nghệ. Chết như thế vẫn còn đỡ, nếu gặp Điền Bá Quang, Âu Dương Khắc, kết cục mới gọi là kinh khủng... Mặc dù người ta chưa kịp nói được mấy câu lời thoại đã ngỏm rồi...
Đang lúc mọi người còn đang ngơ ngác vì số phận của Vương cô nương, một bóng người nhanh nhẹn ôm nỗi bi thương lao vào rừng hạnh.
"Biểu muội... biểu muội, sao muội lại ra nông nỗi này?" Một người trên ba mươi tuổi mặc trang phục võ quan xuất hiện trước mặt mọi người, quỳ xuống nắm tay thi thể thơm tho thê thảm ấy.
"Sao hắn lại nói tiếng Mân Nam vậy?" Vô Song Ngư thắc mắc.
"Xem nhiều Đông Thành Tây Tựu thôi." Pháo Thiên Minh cười giải thích, đột nhiên sắc mặt thay đổi: "Khoan, vị biểu ca này, không phải là Bắc Kiều phong Nam Mộ Dung - Mộ Dung đấy chứ sao?" Lật đật gửi tin nhắn cho Tinh Ảnh: "Mau trốn đi!"
Nếu khinh công của Tinh Ảnh không phải để trưng cho đẹp, đã bỏ rất nhiều công sức luyện tập, trừ phi có việc gì đó, Tinh Ảnh chưa từng di chuyển bằng xe ngựa... Cho dù từ Phúc Châu đến Nhạn Môn Quan cũng chỉ dùng khinh công đi đường. Mặc dù đã tử vong nhiều lần nhưng cấp độ vẫn luôn trên 15. Đợi khi Mộ Dung Phục tỉnh táo trở lại mới biết hung thủ đã đi mất. Bản thân hắn thậm chí không biết tướng mạo và tên tuổi kẻ thù. Một cơn thịnh nộ bị dồn nén không cách nào phát tiết đành rơi xuống người khác.
Thấy sắc mặt hắn chẳng lành, Pháo Thiên Minh vội lùi bước chân trái định bỏ chạy, nhưng đã muộn. Mộ Dung Phục dốc toàn lực lao tới bên cạnh Pháo Thiên Minh, lạnh lùng hỏi: "Tên đệ tử Võ Đang kia tên gì?"
"... Ai?"
"Hắn chỉ thêm bạn với hai đệ tử Võ Đang, ngươi nói là ai?"
"A... Ngươi nói đến người ấy ư? Tên là cái gì Tam Phong ấy... Thật sự không nhớ ra nổi, song ta biết hiện giờ người ấy đang ở núi Võ Đang, người này rất ghét bị mắng. Ngài chỉ cần đến đó hô lớn một tiếng: Tam Phong ngu si!- ta cam đoan người ấy sẽ lập tức xuất hiện."
"Thật sao?"
"Thật chứ, không xuất hiện thì cả ta và hắn là súc sinh."
"Được! Ta tạm tin lời ngươi..."
"Công tử chớ nghe hắn nói bậy, người hắn nói chính là Tổ sư gia khai phái Võ Đang Trương Tam Phong, Trương chân nhân." A Châu lau nước mắt nói.
"Ngươi dám đùa giỡn ta?" Mộ Dung Phục sắc mặt méo xệch, xuất chưởng đánh thẳng vào mặt Pháo Thiên Minh: "Chết đi!"
"Hoài Trung Bão Nguyệt!" Vô Song Ngư bên cạnh Pháo Thiên Minh đột nhiên ra tay, uốn mình như thỏ chạy, trực tiếp ôm chặt lấy Mộ Dung Phục, quật ngã ra ngoài: "Ngươi làm gì vậy? Sao không có chút phản ứng nào?"
Pháo Thiên Minh muốn khóc, mình mà còn võ công thì sao lại không ra tay ư? Quỳ Hoa Bảo Điển chết tiệt, Diệp Cô Thành chết tiệt, Sở Lưu Hương chết tiệt..."Ta muốn cảm hóa hắn mà thôi... Các ngươi đã hăng hái như thế, thì làm phiền các ngươi siêu độ cho hắn."
Vô Song Ngư và Xa đồng loạt giơ ngón tay giữa, cùng lúc nhào về phía Mộ Dung Phục. Mộ Dung Phục sau cú ngã vừa rồi đã tỉnh táo trở lại, cười mỉa mai, tay trái Già Thiên Bế Nhật đỡ đòn của Xa, tay phải ngồi Tọa Địa Cầu Toàn đối phó Vô Song Ngư. Sau hai tiếng bùm bùm, cả Xa lẫn Vô Song Ngư đều lùi lại vài bước, rõ ràng là bị thương nặng.
"Sharingan?" Không ít người chơi kinh ngạc thốt lên.