Võng Du Chi Võ Lâm Bá Đồ (Dịch Full)

Chương 176 - Chương 176: Hỗn Loạn Tưng Bừng

Chương 176: Hỗn loạn tưng bừng Chương 176: Hỗn loạn tưng bừng

"Ngừng tay!" Trong thời khắc mấu chốt vẫn là A Châu hô một tiếng. Tiến lên giải thích Thanh Mai Chử Trà và hung thủ vừa rồi không phải là đồng bọn. Hơn nữa, người tên Thanh Mai này rất lương thiện trong thời khắc then chốt còn khổ sở xin hung đồ thả Vương cô nương, tình cảm thật cảm động.

Mộ Dung Phục quả là nam nhân cầm được buông được. Nghe xong lời này cũng không nói gì nữa, kéo A Châu sang một bên nói chuyện. Thậm chí ngay cả thi thể Vương cô nương cũng chẳng thèm nhìn tới, bên cạnh thi thể kia có một người ngơ ngác đứng một mình, người này tất nhiên là Đoàn Dự.

"Ta là đại sư huynh của Cái Bang Hát Bất Túy, ra mắt mấy vị anh hùng, hôm nay nếu mọi người đã tới Cái Bang tức là để mắt tới Cái Bang, nếu đã thế. Cái Bang hiện tại đang rất hỗn loạn, Hát Bất Túy ta dày mặt thêm một chút, thay mặt chưởng quản Cái Bang. Kiều bang chủ thấy thế này có thích hợp không?" Hát Bất Túy bước lên nói.

Kiều Phong nhìn hắn một hồi rồi nói: "Thích hợp. Ngươi nói đi."

"Đầu tiên là Mã phu nhân. Cùng gian phu mưu hại phu quân, đổi lại bất cứ triều đại nào, hai người này đều là tử tội. Không biết Đoàn vương gia có ý kiến gì không?" Giọng điệu của Hát Bất Túy đã không còn là hỏi han, mà là đe dọa, có gì đáng nghi thì giết tuốt. Đây là kết quả hắn và Phích Lịch bàn bạc với nhau. Ttuy NPC không nhiều, nhưng đại diện thế lực khắp nơi, có thể giết một người thì tính một người.

Phích Lịch thấy Đoàn Chính Thuần không nói lời nào bèn lên tiếng: "Chẳng lẽ Đoàn vương gia vui chơi mỹ nữ khắp thiên hạ, lại có thể dung túng vợ của mình đi với nam nhân khác? Bây giờ ta hỏi ngươi: có dị nghị gì không."

"Có dị nghị gì không, nói đi!" Các đệ tử Cái Bang vừa hưởng ứng vừa xắn tay áo, cầm gậy gộc, có dấu hiệu một lời không hợp là ẩu đả ngay tại chỗ.

Pháo Thiên Minh đi tới bên cạnh cái xác nhìn Đoàn Dự quỳ gối khóc than, cũng theo đó ngồi xuống hỏi: "Đau lòng lắm à?"

"Ừ..." Đoàn Vinh hít nước mũi.

"Thực ra ngươi nên cảm tạ kẻ đã giết Vương cô nương."

Đoàn Dự hỏi lại: "Sao lại thế?"

"Ngươi hãy nghĩ xem, có phải ngươi rất mến Vương cô nương hay không? Có phải ngươi rất muốn cưới cô ấy làm vợ?"

"... Đúng vậy, trong lòng ta cô ấy chính là tiên nữ."

"Vậy ngươi có thể cởi y phục của tiên nữ ấy được không?"

"Ý ngươi là gì?"

"Nếu ngươi cưới cô ấy làm vợ, chẳng lẽ không chung chăn gối với cô ấy sao? Nếu không làm thì không tròn trách nhiệm của một người chồng. Một khi ngươi và cô sống chung, có phải ngươi sẽ thấy rằng tiên nữ chỉ là một người phụ nữ bình thường, chỉ đẹp hơn một chút, kỹ thuật lại tệ hại... Ta xin rút lại câu nói sau. Vì thế, như vậy là tốt nhất. Để ngươi giữ lại kỷ niệm tốt đẹp, mãi mãi ở trong lòng ngươi. Mãi mãi không già nua, mãi mãi không bị ngươi xúc phạm. Hơn nữa bên cạnh ngươi còn có một con cọp cái. Trước đây ngươi và cô ấy đã ước hẹn chung thân. Giờ gặp tiên nữ rồi thì không còn thích cô ấy nữa, há chẳng phải quá đáng lắm sao? Đã hứa hôn rồi mà ngươi còn đi vụng trộm. Ngươi không thấy xấu hổ à? Vậy nên ta nghĩ rằng bây giờ ngươi nên chôn cất người con gái kia trước đã, kẻo sau này thi thể tiên nữ bị xóa sạch, lúc đó muốn chôn cũng không biết chôn cái gì, rồi phải dành nửa năm để bầu bạn Mộc Uyển Thanh. Cuối cùng..."

Đoàn Dự cắt ngang hỏi: "Tại sao lại nửa năm?"

"Nửa năm sau sẽ có xác chết vùng dậy, ngươi không biết sao? Ngươi cứ lợi dụng thời gian này để Mộc Uyển Thanh mang thai, đến lúc đó sẽ có cớ đi ăn vụng, ngươi hiểu không?"

"... Hình như cũng có lý, vậy ngươi nói cuối cùng là gì?"

"Cuối cùng chẳng lẽ ngươi không cần cảm tạ tên đệ tử Võ Đang giúp ngươi giải quyết vấn đề khó khăn trong cuộc đời à?"

"Cảm tạ như thế nào?"

"Có tuyệt học gì không? Ta giúp ngươi đưa qua, xem như một chút tâm ý."

"Không có."

"... Vậy có tiền không? Người ta giúp ngươi đại ân như vậy. Ngươi không tỏ vẻ một chút cũng có phần quá đáng. Người ta có nhận hay không là việc của người ta, ngươi thân là thành viên hoàng thất, biết ơn không báo đáp thì không thể nào nói nổi. Sẽ bị anh hùng thiên hạ chê cười."

"Đó là nên làm."Đoàn Dự móc trong lòng lấy một bọc vàng lá ra hỏi: "Chỗ vàng lá này có thể đổi lấy ngân phiếu một ngàn vàng. Đã đủ chưa?"

"Đủ rồi! Giúp ngươi một chút việc nhỏ nên như vậy là đủ rồi." Pháo Thiên Minh tiện tay nhét vàng lá vào túi đồ của mình rồi nói: "Mau chôn đi, không chôn là không còn đâu... Đúng rồi, sau này chơi chán Mộc Uyển Thanh rồi thì báo với ta một tiếng." Pháo Thiên Minh quay đầu lại nói một câu, rồi chạy như điên về bên cạnh Xa.

"Người ta vừa tạ thế, ngươi đã xuống tay như vậy à?"

Pháo Thiên Minh ngửa mặt lên trời thở dài: "Vạn ác tiền cầm đầu... Than ôi! Ngươi ấy, vĩnh viễn không biết ta vĩ đại bao nhiêu. Cuộc đời này đúng là cô độc như hoa dại." Xa cho một cước đá vào mông Pháo Thiên Minh.

Hát Bất Túy thân là đại sư huynh Cái Bang, hôm nay đã kiếm đủ thể diện. Thấy một hồi lâu Đoàn Chính Thuần vẫn không nói gì bèn vung tay lên, mười mấy cao thủ chuẩn bị kỹ càng trực tiếp xung phong liều chết. Mã phu nhân cũng không ra tay, đương nhiên ả cũng biết cho dù xuất thủ cũng không có tác dụng gì, bị giết tại chỗ, mà Bạch Thế Kính lại là quyết tâm ngoan cố chống lại đến cùng. Hắn cũng có vốn liếng này. Công phu Cầm Long công ít nhất cũng có cấp 80, mười mấy người quần ẩu, mà vẫn là như cũ thoải mái thừa sức.

Cao thủ là thế nào? Cao thủ chính là kẻ có thể đánh tan cục diện ngay lập tức.

Trong trò chơi chân thực này, không thể xuất hiện chuyện hai người trùng lên nhau được. Ngươi muốn dùng chiêu thức thì phải có không gian, mười mấy người tấn công nhưng thực sự công kích chỉ không quá sáu người. Đây này cũng là một trong những lý do quan trọng mà Phích Lịch không tán thành việc giết chết Kiều Phong. Mười vạn người hoàn toàn không đủ cho đối phương giết. Nhưng cũng chính vì điểm này, mới khiến cho NPC có không gian sinh tồn. Nếu không, một bang phái hơn ngàn người, nhàn rỗi không có việc gì làm cứ đi nhấn chìm NPC, thế thì không bao lâu sau bảo đảm NPC còn quý hiếm hơn cả Hà Tả.

Vì vậy, lúc này cao thủ mới xuất hiện. Phích Lịch và Hát Bất Túy kết hợp tấn công Bạch Thế Kính. Đến nay, cả hai đều đã lĩnh ngộ năm chiêu Hàng Long Thập Bát chưởng. Điều khiến bọn họ chán nản là mười chiêu này vẫn không lặp lại. Rất có thể Hàng Long chưởng có tính độc nhất vô nhị, hai vị cao thủ dùng bốn chưởng hợp kích, Bạch Thế Kính chỉ chống đỡ được mười chiêu là đã thành một cái xác.

Xác chết xuất hiện, đệ tử Cái Bang đều quay lại vị trí cũ, lúc này chỉ thấy Pháo Thiên Minh chạy đến bên thi thể Bạch Thế Kính, giơ tay mò mẫm một hồi, lấy ra một quyển sách, hô to về phía Hát Bất Túy: "Công phu cao cấp Cầm Long công, ngươi có muốn không?"

Hát Bất Túy khổ nỗi cười khổ, hắn đường đường là một hán tử. Từ trước đến nay chưa hề đi lục lọi xác chết, nên tất nhiên không biết là đánh chết NPC Địa có thể moi được đồ vật. Quyển bí tịch này đối với hắn không có tác dụng gì. Nhưng với người khác thì không giống như vậy, mười vạn đệ tử chỉ trong chớp mắt đã biến thành mười vạn con sói. Đặc biệt là vài người vừa rồi tham gia chiến đấu, giờ cực kỳ hối hận sao không lục lọi từ đầu. Có thể nói từ lúc Pháo Thiên Minh tới đây, đã tạo ra một bước ngoặt mới của trò chơi- mò xác chết. Mặc dù trước đây rất nhiều người không biết, nhưng uy lực của mười vạn cái miệng có thể biến bí mật này thành bí mật mà ai cũng biết.

Trong khi đó, Vô Song Ngư hèn mọn lại thấy rất xa, đang tính toán đăng bài đầu tiên trên diễn đàn ngày mai: Thanh Mai ác quỷ hành hạ xác chết. Vô số người chơi kinh hãi.

"Ngươi cứ giữ lấy đi!" Hát Bất Túy phải giữ hình tượng cao thủ.

"Vậy thì tốt! Đấu giá Cầm Long công của Cái Bang ngay tại chỗ. Giá khởi điểm năm trăm." Nơi nào thích hợp làm sàn đấu giá nhất? Chính là nơi thích hợp nhất. Ví dụ như bây giờ, gần mười vạn đệ tử Cái Bang tập trung đấu giá võ công Cái Bang.

"Được được! Chử Trà ta có thể giúp ngươi đấu giá. Xong việc rồi, ta có thể giúp ngươi đấu giá trên kênh môn phái được không?" Hát Bất Túy nghe thấy đấu giá là muốn ói máu. Đang bận việc chính kia mà.

"Được!" Pháo Thiên Minh cười hí hửng, đi tới giao dịch bí tịch cho Hát Bất Túy.

"Việc kế tiếp, tất nhiên là Kiều bang chủ ngươi rồi. Cái Bang chúng ta đã bàn bạc, nể mặt công lao của ngươi ở Cái Bang nên sẽ không làm khó ngươi, chỉ có điều ta nghĩ bản thân ngươi cũng không muốn đảm nhiệm chức bang chủ này nữa phải không?"

"Núi không đổi nước đổi. Các vị huynh đệ Cái Bang, mời." Kiều Phong nói xong, chắp tay bốn phía rồi bỏ đi. Hắn là đệ nhất bang chủ của Cái Bang, nhưng lại không phải Tổ sư gia Cái Bang, chỉ giống như phó thị trưởng thôi. Có điều, phía sau có một dấu gạch chú thích: Thứ nhất, nguồn gốc Cái Bang là từ thời Chiến Quốc. Nghe nói Ngũ Tử Tư và Trọng Nhĩ mới là Tổ sư gia sáng lập. Nhưng Tổ sư gia Cái Bang trong trò chơi gọi là Hồ Hải lão nhân, giống như lãnh tụ Ma Giáo Lãnh Ngạo Thiên là nhân vật hư cấu. Ở Cái Bang phần lớn nghe theo mệnh lệnh của Kiều Phong, nay Kiều Phong đi rồi, tất nhiên là phó thị trưởng đời sau Hồng Thất Công phải làm viêc thay. Lúc này, Đoàn Dự cũng ôm thi thể của Vương cô nương, cùng Mộc Uyển Thanh rời khỏi. Từ điểm này có thể nhìn, Mộc cọp cái vẫn có phần đáng khen, sẽ không ghen tỵ với người chết, chỉ có điều cũng không đau thương gì, chỉ mỉm cười từ biệt Xa, nụ cười đó trong mắt Pháo Thiên Minh thật sự rất dâm đãng.

"Hiện tại chính là chuyện nhà Đoàn vương gia, Đoàn vương gia xông vào đại hội Cái Bang ta, một là không xin lỗi, hai là động cơ không thuần khiết. Có phải nên nói vài câu không?" Hát Bất Túy không đợi Đoàn Chính Thuần trả lời, quay đầu nhìn Đoàn Duyên Khánh khinh bỉ nói: " Các hạ chưa chắc đã là người tốt, ta thấy không bằng các ngươi quyết đấu sinh tử một phen, thế nào?"

Lúc này Mộ Dung Phục lại đứng dậy, đi đến giữa sân hỏi: "Quyết đấu? Hà hà! Đoàn vương gia, ngươi còn động đậy được không?" Vừa dứt lời, trong tiếng ồn ào của người chơi, Đoàn Chính Thuần đầu tiên ngã lăn ra đất. Lúc này Vô Song Ngư cũng bịch' một tiếng ngã sõng soài xuống đất.

"Mẹ nó, toàn thân mềm oặt."

"Không thể nào!" Pháo Thiên Minh thấy kì quái, Hát Bất Túy, Xa, Phích Lịch liên tiếp té ngã la mắng, rồi theo thứ tự nội công cao thấp, chưa đầy nửa khắc, mười vạn đệ tử Cái Bang đồng loạt ngã lăn ra đất.

Hiện giờ người còn đứng vững chỉ có ba tên đại ác nhân. Mộ Dung Phục và Pháo Thiên Minh.

Thư cầu cứu của Pháo Thiên Minh đã phát đi. Thư của đám người Hát Bất Túy tất nhiên đều đã gửi. Chỉ có điều viện binh dù có tốc độ như Pháo Thiên Minh, đến ngoại ô cũng mất mười phút, mười phút có thể xảy ra rất nhiều sự việc. Nhưng chỉ ba người này mà muốn giết sạch mười vạn, đây là tuyệt đối không thể.

Vì vậy Mộ Dung Phục bắn một pháo hoa hiệu lệnh. Một phút sau, hơn ngàn đệ tử Ma Giáo xuất hiện trong rừng hạnh, Huyết Ảnh dẫn đầu, lúc này Pháo Thiên Minh không hiểu hai điều. Một là: đầu óc Huyết Ảnh có vấn đề à? Phải biết đây là trò chơi, không thể giết người diệt khẩu. Hai là: đệ tử Ma Giáo sao đều cầm binh khí? Hay Ma Giáo cầm vũ khí mới có uy lực nhất?

Mộ Dung Phục hạ lệnh: "Giết sạch người chơi!"

"Huyết Ảnh, tên khốn kiếp nhà ngươi!" Vô Song Ngư mắng một tiếng, Huyết Ảnh không trả lời, giơ tay đao giáng xuống, Vô Song Ngư biến thành ánh sáng trắng.

Bên cạnh, Xa hỏi: "Chử Trà, sao không ra tay?"

"Ha ha! Kinh mạch của hắn đã bị phá hủy, làm sao ra tay? Chẳng lẽ đại sư huynh Thiếu Lâm chỉ có hư danh mà thôi?" Mộ Dung Phục tiến đến trước mặt Pháo Thiên Minh, giơ một ngón tay đâm một cái, Pháo Thiên Minh chỉ đành ngã sấp xuống đất.

Tin tức này vừa loan ra, mọi người đều không khỏi kinh ngạc. Tám vạn người chưa chết đều nhìn Thanh Mai Chử Trà trên mặt đất, cao thủ hàng đầu trong giới người chơi, võ công từng bị phế một lần. Người ta tưởng rằng y đã suy tàn, nhưng y lại nhờ "Thiên Ngoại Phi Tiên" mà vực dậy, sau này có người biết "Thiên Ngoại Phi Tiên" của tên này cũng đã mất, nhưng khi có kẻ định công kích, lại phát hiện võ công của y còn cao hơn trước. Có thể sử dụng một loại kiếm pháp vô hình. Bây giờ gân mạch đã bị phế sạch... Ai biết được ngày mai y lại làm được trò gì.

Cho nên tin tức này rất vô nghĩa. Hơn nữa nếu thật sự bị phế bỏ thì đã sao? Bằng hữu của y có cả đám, giết một phế nhân, sau đó bị truy sát như chó, ngu ngốc mới làm trò nhàm chán này, nhưng trong lòng lén mừng thầm thì vẫn có.

Năm phút đồng hồ, Huyết Ảnh không nói một lời. Cùng đệ tử mag sát hại người chơi, một ngàn người giết mười vạn người, cần bao lâu? Một người giết một trăm là đủ. Hơn nữa trong tay có binh khí, vài giây một nhát. Năm phút đã cực kỳ dư thừa.

Giang hồ rung động, đây là vụ thảm sát lớn nhất trong trò chơi từ trước tới nay. Mười vạn người chơi Cái Bang bị trừng phạt hạ cấp tập thể, hơn nữa càng đê tiện là lão đại của bang hội lớn nhất giang hồ, Vô Địch môn Huyết Ảnh cấu kết với NPC âm thầm hạ độc. Sau đó tra ra độc này vô sắc vô vị, tên là Bi Thố Thanh Phong, do tự tay hắn làm.

Sự việc vừa bại lộ thật quá chấn động. Giang hồ nổi giận, Thiếu Lâm, Cái Bang, Anh Hùng môn, Nga Mi, Bảo Tướng tự, các đại sư huynh bắt đầu triệu tập nhân mã. Khẩu hiệu của họ là: Trước hết dẹp yên Vô Địch, sau đó diệt Ma Giáo.

Mà ở đằng khác, các đệ tử Ma Giáo lại bối rối. Lúc xảy ra chuyện, Huyết Ảnh đang cùng hơn trăm đệ tử cốt cán của Ma Giáo ở ngoài luyện công, sự việc vừa xảy ra, bọn họ lập tức lên Diễn đàn giải thích: Có kẻ giả mạo, nhưng có điều luật nói thế này: Lời khai của người thân và bằng hữu trực hệ của người bị tình nghi chỉ được dùng làm tham khảo. Từ điểm đó có thể nhìn ra phản ứng của pháp luật, cho dù Huyết Ảnh kéo hơn vạn người lên diễn đàn biện bạch, cũng bị tiếng nói chính nghĩa lớn gấp năm mươi lần che khuất.

Nếu đã không thể giải thích rõ ràng, Huyết Ảnh cũng chẳng phải loại mềm yếu để mặc người khác nắn bóp. Hắn ngay lập tức cùng mọi người bắt đầu bảo vệ nơi đóng quân của bang phái, việc này khiến hắn hết sức vui mừng, lại có tới bốn mươi vạn đệ tử Ma Giáo tin tưởng hắn, sẵn sàng trợ chiến. Đương nhiên cũng là nhờ bình thường hắn làm người không tệ lắm, hơn nữa bản thân hắn vốn thuộc thành phần có thực lực. Phải biết rằng hắn mang hơn vạn người từ trò chơi cũ, sau đó phát triển thêm. Mấy tháng qua quả thật có một nhóm bằng hữu thân thiết, ví dụ như giáo Vô Pháp Vô Thiên của Thái Ất giáo đã lôi kéo gần hai vạn đệ tử Thái Ất giáo trợ chiến. Sau đó hắn dùng tiền của lại mua chuộc Thải Vân Phi, kéo đi được một nửa đệ tử Vu Sơn phái.

Minh quân chính nghĩa mắc một sai lầm, không lập tức đả kích Huyết Ảnh, mà tạo dư luận trước, tranh thủ thêm nhiều người hạ gục Huyết Ảnh, bỏ lỡ thời cơ tốt nhất.

Lúc này Nhất Kiếm Đoạt Tâm cũng tự sát về Hoa Sơn, tuyên bố Hoa Sơn nghiêng về phe chính nghĩa, sau đó lập tức bắt đầu tập hợp nhân mã. Tiến về phía Lạc Dương. Vô Địch môn của Huyết Ảnh tọa lạc tại một trấn nhỏ cách Lạc Dương hai mươi dặm. Trạm dịch trong trấn đã bị Huyết Ảnh bao vây. Đi bao nhiêu người chết bấy nhiêu người, nên quyết định vẫn là cả đoàn đi bộ.

Bên phía Tinh Ảnh thì xem trò vui, thực ra cũng không hoàn toàn là tâm trạng xem trò vui. Chủ yếu là không biết lấy cớ gì mà xuất binh, Huyết Ảnh với hắn vẫn còn qua lại nói chuyện, mà bên phía Võ Đang chết duy nhất một người là Thanh Mai Chử Trà. Đây không phải khinh thường Võ Đang, người ta đang giúp Võ Đang thanh lý môn hộ.

Đúng lúc hắn nghiến răng muốn dẫn Pháo Thiên Minh cùng vài trăm đệ tử ra trận, lại rất vinh hạnh nhận được khoản chi của Huyết Ảnh. Kết quả sau khi chia hai trăm vàng cho Pháo Thiên Minh, Pháo Thiên Minh rất tích cực liên thủ với hắn dập tắt tiếng nói xin đánh này. Cho đến một ngày nào đó Pháo Thiên Minh mới biết hóa ra Huyết Ảnh không phải gửi hai trăm năm mươi vàng mà là ba ngàn vàng... Tinh Ảnh đã không nhớ ra chuyện gì đã xảy ra năm đó.

Bình Luận (0)
Comment