"Trọng dụng?" Lý Trầm Chu và Liễu Tùy Phong liếc nhìn nhau. Ánh mắt của hai người tiết lộ một thông tin, nữ nhân này có phải điên rồi không? Trọng dụng tên ấy ư? Chưa đầy ba ngày, khéo còn dám dẫn cả Phi Vân trại đến cướp bóc tổng đàn. Giang hồ có không ít thủ lĩnh thổ phỉ, nhưng võ công như Thích Thiếu Thương thì hiếm. Mối quan hệ như thế, thế lực như thế, thiên hạ chỉ có một. Cho dù Pháo Thiên Minh và Trương Tam Phong hợp tác cướp bóc, cũng còn có chỗ nói lý. Nhưng lão Thích vốn làm nghề này, há lại bắt người ta cải tạo làm dân lành? Hoặc là đi tố cáo quan phủ: đạo tặc cướp đoạt giang hồ chúng ta, quan lão gia hãy đứng ra làm chủ cho chúng ta? Chỗ dựa của người ta còn cứng rắn hơn cả quan phủ. Nếu nói lão Thích cướp bóc thì cũng thôi, còn đi kết giao với cái tên tiểu nhân kia, như thế cũng được, nhưng lại chuyên nhắm vào Quyền Lợi bang chúng ta.
Lý Trầm Chu và Liễu Nhược Phong lạnh lùng đánh giá Pháo Thiên Minh, dáng vẻ bình thường, nụ cười cũng không có gì đáng ghét. Hai người rất muốn bóp chết y, nhưng không thể, đó là luật chơi. Luật chơi này cũng như luật bắt buộc phải gian lận khi đánh bạc, là nỗi bi thương của NPC.
"Thanh Mai Chử Trà, ngươi có biết vì sao triệu ngươi đến đây không?" Triệu Sư Dung sắc mặt không biểu cảm hỏi.
"Có phải vì nhiệm vụ của ta liên tiếp thành công tám lần, đã đến lúc phát giấy khen rồi?"
"Tám lần?" Lý Trầm Chu đập bàn quát lên: "Lại bị ngươi... hoàn thành nhiệm vụ rồi!"
"Chút lòng thành mà thôi! Vì Quyền Lợi bang, ta dự định kế thừa phẩm chất cao thượng của bậc tiền nhân. Xả thân vì nghĩa, không sợ hy sinh gian khổ, quyết tâm bảo tiêu thành công một vạn lần, nếu một vạn lần chưa đủ, ta sẵn lòng dốc hết tinh thần trọn đời, với ý chí Tinh Vệ lấp đầy biển cả, góp thêm một viên gạch cho sự nghiệp vĩ đại của Quyền Lợi bang."
Ba NPC trợn mắt ngạc nhiên nhìn Pháo Thiên Minh nhiệt huyết sôi sục, đồng thanh cảm thán: Nhân tài đây!
Triệu Sư Dung dằn xuống ý định giết người, rồi lấy ra một bọc tiền nói: "Năm ngàn vàng, chỉ cần ngươi đáp ứng một điều kiện của chúng ta."
"Không làm!" Pháo Thiên Minh lập tức từ chối, bản thân có thể kiếm được vô số năm ngàn vàng, giết gà lấy trứng tuyệt đối không thể làm.
"Trước hết hãy nghe ta nói hết rồi hãy đưa ra quyết định. Chúng ta điều tra ra Thích Thiếu Thương... Dĩ nhiên ngươi không biết người này. Thích Thiếu Thương cần tiền để làm việc lớn, ta nghĩ hắn chẳng mấy chốc hắn sẽ hài lòng. Còn năm ngàn vàng này... là tiền chi phí cho ngươi đến Thiên Hạ bang hoặc Kim Tiền bang."
Pháo Thiên Minh im lặng, Liễu Tùy Phong thở dài: Phần nào vẫn còn chút tính người, còn biết xấu hổ. Chỉ không biết có thể tỉnh ngộ được không, tìm chốn nương tựa tươi sáng?
"Tám ngàn!" Cuối cùng Pháo Thiên Minh mở miệng: "Thêm một điều kiện nữa, ta muốn trở thành khách quý bang hội." Khách quý bang hội thuộc là người đặc biệt trong ba bang phái, thường do NPC đảm nhiệm. Loại khách quý này vĩnh viễn sẽ không trở thành đối tượng truy nã của bang hội. Ví dụ như Tiểu Bạch, Tiểu Hắc và Tiểu Ngư, ba bang hội vừa khai trương đã lập tức phái người đưa thẻ khách quý, mỗi người cầm ba tấm.
"Chín ngàn, không thể trở thành khách quý." Triệu Sư Dung nghiến răng: Thằng nhãi, vừa ra khỏi bang hội, bà đây sẽ đăng thông báo truy nã hai ngàn vàng. Giết ngươi trở về tân thủ thôn."Một giá thôi! Bảy trăm ngàn cộng thẻ khách quý, làm hay không làm, không làm ta tiếp tục đi bảo tiêu, lý do là gần đây làm nhiệm vụ bảo tiêu nhiều quá, tình hình các phân đà ta nắm rõ như lòng bàn tay... Dĩ nhiên vẫn là ta cảm thấy bảo tiêu phù hợp với ta."
"Được, ta đồng ý với ngươi, nhưng ta thêm vào một ngàn vàng, ngươi thêm một điều kiện phải chấp nhận: cho dù không ai cần ngươi, ngươi cũng không được phép quay lại." Lý Tâm Chu siết chặt nắm đấm, máu từ kẽ răng chảy ra, có vẻ như đã bị nội thương.
"Ngoài ra!" Triệu Sư Dung bổ sung: "Chỉ cần ngươi có thể ở lại Thiên Hạ bang hay Kim Tiền bang trên một tháng, chúng ta sẽ thêm một ngàn vàng."
Pháo Thiên Minh bước ra khỏi đại sảnh, bên ngoài hành lang mười mấy người chia thành hai hàng dọc, đường ở giữa dẫn tới nơi làm thủ tục rời bang.
Vô Song Ngư tiến lên nói: "Chử Trà, chúng ta nghe nói, chúng ta rất đau lòng, nên lợi dụng dịp này hỏi một câu... Ngươi muốn đến Thiên Hạ bang hay Kim Tiền bang?"
"Chuyện gì thế?" Pháo Thiên Minh nghi hoặc hỏi.
Một người từ trên xe tiến lên nói: "Chử Trà, chúng ta đều là huynh đệ. Đừng hại chúng ta. Chúng ta đều đặt cổ phiếu ở Kim Tiền bang, nếu ngươi định muốn đến Kim Tiền bang thì nói trước một tiếng."
"Biết rồi!" Pháo Thiên Minh quay đầu lại hô to: "A, B, C..."
"Đến!" A, B, CỦA chạy đến bên Pháo Thiên Minh.
"Tiểu Ngư, bên này ta còn có vài công việc cố định. Ta đi rồi, cũng không thể nhìn các ngươi thất nghiệp được! Ngươi nhận giúp ta."
"Không vấn đề gì. Ta đang băn khoăn việc này, bên ta toàn là tính tiền theo giờ... Một trăm năm mươi vàng nhé?"
A đột nhiên nói: "Trà ca, chúng ta đi cùng ngươi!" B, C đồng thời gật đầu.
"Ngươi điên rồi sao! Ngươi đến Bang phái khác, dựa vào võ công bây giờ chỉ có thể lăn lộn với đệ tử cấp ba, không thể nhận nhiệm vụ bảo tiêu được. BUG này hiếm thấy lắm, Bang chủ sớm muộn cũng nghĩ ra cách ngăn chặn. Hơn nữa, bây giờ các ngươi mới có cấp 35 thôi phải không? Nhiều lắm cũng chỉ thêm năm lần là đủ rồi. Bây giờ thị trường chứng khoán mở rộng, ai cũng ném tiền vào trong. Sớm muộn giá trị vật phẩm cũng sẽ quay lại mức khi mới khai trương thôi. Các ngươi hãy lợi dụng lúc còn trẻ này, làm thêm vài lần nữa đi. Tuổi lớn một chút... À! Có phải là ăn da thịt đâu, dù sao cũng hãy tận dụng thời gian mà chết về cấp 30 mới là chính sự." Pháo Thiên Minh vừa thương cảm vừa khuyên nhủ.
"Trà ca!" Của nức nở kêu lên một tiếng. Mấy ngày qua ba người đã kết nên không ít duyên phận.
Pháo Thiên Minh vô cùng hổ thẹn nói: "Ta bóc lột các ngươi ngày đêm như vậy, các ngươi vẫn đối xử với ta thế này, thật sự là..." Pháo Thiên Minh giậm chân lấy ra Cầm Long công nói: "A, ngươi là Cái Bang, bí tịch này tặng ngươi." Lại lấy ra kiếm pháp cao cấp mò tới trong sa mạc: "Nga Mi, B của ngươi!" Nói xong lục túi đầy khó xử nhìn C tràn ngập hi vọng.
Vô Song Ngư lấy quyển sách ra nói: "Nội công cao cấp của Ma Giáo, Hỏa Diễm công!" Hắn cũng bị cảm động lây.
C vội vàng nhận lấy bí tịch, cảm động ăn năn nói: "Trà ca! Ngươi thật tốt, ta thật sự... quá đa nghi, ta còn tưởng ngươi quên muốn phát tiền thưởng rồi chứ!" A, B cũng cùng hối lỗi gật đầu. Khuôn mặt Pháo Thiên Minh tối sầm, rất kích động muốn thịt luôn cả ba. Lúc này Bất Túy cười ha hả đi tới vỗ vai Pháo Thiên Minh nói: "Đi thôi! Ta không tiễn ngươi đâu." Pháo Thiên Minh xúc động, quả thật tình nghĩa quân tử là thú vị nhất.
Bất Túy lật tay lấy ra một cái túi nhỏ: "Túi lương khô này mang theo ăn dọc đường." Khuôn mặt Pháo Thiên Minh tối sầm.
Lãnh Nhược Tuyết giật mình đi ra: "Đến lúc đó nhớ trở lại giúp ta, một tháng là có thể thêm lại... Thời gian khác đừng về nữa!"
Đường Đường là người có tình cảm nhất, vừa lau nước mắt vừa nói: "Sáng nay ta mới bán cổ phiếu Quyền Lợi bang, ngươi... bây giờ ngươi lại nói phải đi à?"
"Vậy ngươi mua lại không phải tốt rồi sao?"
"Ngươi không tự xem à? Nghe nói ngươi sắp đi, tất cả mọi người điên cuồng mua cổ phiếu, đang tăng giá không ngừng kia kia, mua thế nào được... hu hu!"
"..." Pháo Thiên Minh: "Nếu vậy ta ở lại thêm hai ngày nữa được không?"
"Đừng! Đừng!" Tất cả mọi người kể cả Đường Đường đồng thanh nói: "Đi đi, đi đi!"
Gió lạnh thổi qua sông Dịch Thủy, tráng sĩ một đi không trở lại. Pháo Thiên Minh oai hùng bước vào truyền tống trận...
Hàng Châu tổng đàn Thiên Hạ bang...
"Ngươi đã tới rồi." Vụ Lý Hoa vui mừng đi vòng quanh Pháo Thiên Minh hai vòng: "Lâu rồi không gặp, có vẻ gầy đi đấy. Có phải dinh dưỡng không đủ không? Thật ra đừng coi thường thức ăn trong trò chơi, với tâm lý con người nó có tác dụng gợi ý nhất định... Ví dụ như ăn cá... ăn thịt khủng long thân thể sẽ to lớn ... văn hóa ẩm thực vẫn là Trung Hoa đệ nhất... Đường... Tống... Nguyên..."
Pháo Thiên Minh vừa đến đã phát hiện, tất cả mọi người ra vào cửa tổng đàn đều kề sát cửa, y rất chắc chắn một điều. Bản thân còn chưa nguy hiểm đến thế, nhìn Vụ Lý Hoa kia, giáo dục trước kia hoàn toàn vô ích. Hơn nữa... Ví dụ, người bỏ thuốc lá được một tháng rồi hút lại, cơn nghiện sẽ lớn hơn lúc chưa bỏ, lớn hơn rất nhiều. Rõ ràng Vụ Lý Hoa cũng là người không có ý chí.
Tuy nhiên Pháo Thiên Minh vẫn rất kiên nhẫn nghe cô nàng phân tích tinh túy ẩm thực của các triều đại trong và ngoài nước, sau đó thừa dịp nàng uống nước cho nhuận giọng thì hòa ái nói: "Ta chỉ đến thăm cô thôi, ta là dự định đi Kim Tiền bang."
"Ngươi nói bậy, không phải vừa rồi ngươi nhắn tin cho ta sao... A! Ta biết rồi, có phải chán ghét ta rồi hay không, có phải cảm thấy ta lại bắt đầu lải nhải?" Vụ Lý Hoa tiếp tục rưng rưng phán xét: "Người ta... người ta chỉ là thích nói chuyện thôi mà? Người ta cũng có phải lúc nào cũng thích nói chuyện đâu, người ta..."
Pháo Thiên Minh cũng rưng rưng nói hết lời: "Ta nói đùa thôi, ta thích nhất là nghe cô nói chuyện. Đúng rồi, cô rời khỏi bang hội của Phượng Hoàng sang gia nhập bang hội nào?"
Chuyển chủ đề thành công, Vụ Lý Hoa gãi gãi đầu sau đó nói: "Bang chủ của chúng ta, không phải. Là đường chủ nói, ngàn vạn không thể nói cho ngươi, để tránh ngươi kiên quyết đòi vào vào. Thuận tiện nói một câu, ba phút... Không đúng, ngươi đã đến đây nửa giờ, ba mươi ba phút trước Huyết Ảnh thông báo, nói rất có thể ngươi muốn gia nhập Thiên Hạ bang, để cho tất cả đường chủ tự mình xem xét xử lý."
"Có ý gì?" Pháo Thiên Minh không hiểu.
"Ý của hắn chính là... tất cả đường chủ đều tỏ rõ quyết tâm. Đưa ngươi vào sổ đen, tuyệt đối không để ngươi gây họa cho thiên hạ."
"Mẹ nó... Chẳng lẽ mấy trăm đường không ai phát hiện ra phẩm chất ưu tú của ta?"
Vụ Lý Hoa khẳng định: "Không có! Bao gồm cả ta và Phích Lịch cũng không phát hiện"
"... Vậy ngươi ở đây chờ ta làm gì?"
Vụ Lý Hoa hì hì cười nói: "Tuy rằng các đường chủ không cần ngươi, nhưng bang chủ nghe nói ngươi sắp tới, lập tức tìm người bàn bạc đối sách. Cuối cùng quyết định xếp ngươi nào đường khẩu trực thuộc Phó Bang chủ: Sát Thủ đường!"
"Sát Thủ đường? Tên rất ngầu."
"Ừ, đường chủ chính là phó bang chủ tên Mạnh Tinh Hồn, còn nói quen biết ngươi. Ta bèn xung phong đến đón ngươi! Nghe nói Sát Thủ đường còn phân phối dụng cụ ám sát đặc biệt."
Trong phòng, ngoài tấm biển ngang ghi "Sát Thủ đường" ra, thậm chí một cái ghế cũng không có. Tất nhiên, luôn là ban ngày nên căn bản là không ai đi đốt đèn. Trong trò chơi, ngoài việc ăn uống, ghế ngồi không có chức năng gì khác.
"Đã lâu không gặp ông chủ Thanh Mai!" Mạnh Tinh Hồn chắp tay với Pháo Thiên Minh. Đây là một thanh niên trải qua nhiều đau thương, ánh mắt mang vẻ mệt mỏi."Ông chủ Thanh Mai đã gia nhập đường chúng ta, ta sẽ không khách khí. Đây là đồ dùng chuyên dụng của ngươi, chiếm hai ô trong túi đồ. Trước tiên ta nói rõ, ngoài việc giết người, Sát Thủ đường không có nhiệm vụ nào khác. Càng không có việc bảo tiêu."
Mạnh Tinh Hồn nói đến đây, có phần áy náy cười với Pháo Thiên Minh rồi tiếp: "Đồ dùng chuyên dụng từ trái qua phải lần lượt là: khăn che mặt, Thập Hương Nhuyễn Cân tán, Ngũ Canh Hoàn Hồn hương, Thiên Toàn Địa Chuyển Mê Hồn hương, Hàm Tiếu Bán Bộ Điên, Kỳ Dâm Hợp Hoan tán... Trong đường hiện có ba người, còn có một đệ tử tên Chân Hán Tử đang thực hiện nhiệm vụ. Ngươi cứ tự nhiên, nhận nhiệm vụ lấy thưởng đều đến chỗ Tôn Nhị Xử."
Thập Hương Nhuyễn Cân tán: Cho đối phương uống mười thùng Nhuyễn Cân tán, có thể khiến đối phương mất sức chiến đấu. Chú thích: mỗi thùng nửa cân.
Ngũ Canh Hoàn Hồn hương: Lúc trọng thương, nếu đúng vào canh năm đốt lên có thể phục hồi thương thế. Chú thích: không thể phục hồi thương thế sau khi hương tàn.
Thiên Toàn Địa Chuyển Mê Hồn hương: Sau khi cho đối phương quay một ngàn vòng, rồi đốt hương này khiến đối phương mất sức chiến đấu. Chú thích: Nếu đối phương chưa quay đến mức trời đất quay cuồng thì đốt hương vô hiệu.
Hàm Tiếu Bán Bộ Điên: Đối phương dùng thuốc này sẽ lập tức cuồng loạn. Chú thích: Phải cho uống khi đối phương đang cười.
Kỵ Ưng Hợp Hoàng tán: Ngày mưa có thể dùng dù vàng che mưa, trên có vẽ hình tiên nhân cưỡi ưng. Chú thích: Nhất định phải dùng lúc đóng, không cách nào mở ra.
Pháo Thiên Minh đưa tay che miệng nhìn túi đồ chuyên dụng, máu đã chảy ra từ kẽ ngón tay...
Nhiệm vụ cướp tiêu cuối cùng cũng kết thúc sau hai ngày, tiền tài Thích Thiếu Thương cần đã gom đủ. Mà nay các người chơi đều điên cuồng tìm kiếm thủ lĩnh cường đạo, nhưng điều khiến bọn họ rất thất vọng là, chỉ tìm được sơn tặc chuyên dùng để luyện cấp, những sơn tặc này cơ bản là không giao lưu với người khác, chức trách của bọn họ là gặp người thì chém, so với điểm này, bọn họ hoàn toàn không có hứng thú gì với tiền tài. Vô Song Ngư đã bắt tay vào khai thác thị trường mới, không có việc gì thì chạy tới Hắc Mộc Nhai, chào bán cho Đông Phương Bất Bại hàng hóa trang sức đắt tiền nhất, kem chống nắng, nước hoa Pháp, kim cương Nam Phi và các loại sản phẩm rác rưởi, mưu toan khiến Nhật Nguyệt thần giáo phá sản vì giáo chủ xa hoa lãng phí. Chỉ cần bọn họ phá sản, ít nhất trên giang hồ có thể mở ra không dưới một trăm tuyến bảo tiêu. Chỉ có điều Vô Song phát hiện, Nhật Nguyệt thần giáo của Đông Phương Bất Bại cũng là loại xã hội đen, không có hứng thú cướp đường, tương đối chung tình với cướp của.
Sau ba ngày nhập Thiên Hạ bang, Pháo Thiên Minh buộc phải tiếp nhiệm vụ. Đúng lúc này Võ Đang phát động nhiệm vụ đầu tiên là trấn áp Ma Giáo. 12 giờ sau, ai sẵn lòng tham gia đều có thể lên đường, do đệ nhất chưởng môn Tống Viễn Kiều dẫn đầu, trước ngày mùng mười sẽ tới Côn Lôn sơn Quang Minh đỉnh ở Tây Vực. Đồng thời tham gia còn có Thiếu Lâm, Võ Mi, Hoa Sơn. (Côn Lôn và Không Động tuy đã đồng ý tham gia nhưng do chưởng môn đi nước ngoài chữa thương chưa về nên chỉ tham dự lễ bế mạc, đồng thời tuyên bố lần tới sẽ không từ chối nữa, bằng không cả đời không quay quảng cáo!)
Do nhiệm vụ cấp môn phái được ưu tiên, trong thời gian thực hiện nhiệm vụ tất cả đệ tử chính phái được miễn nhiệm vụ bang hội. Những đệ tử tham gia nhiệm vụ bắt đầu chuẩn bị lương thực, vũ khí, nồi niêu, bát đũa, đồ dùng du ngoạn ngoại thành. Nam nhân lập tức tìm kiếm các muội muội không thể thiếu trong nhóm nhỏ.