"Ma Giáo nối giáo cho giặc, gieo họa hại người Chính đạo... Xuất phát!" Sau bài diễn văn của lão Tống, hơn một vạn người Võ Đang chia thành bốn đội hành quân, cách nhau chưa đầy 20 phút lên đường đi bộ tới Tây Vực. Lão Tống chỉ đóng vai trò hình thức, chịu trách nhiệm chỉ đường. Toàn quyền chỉ huy thuộc về Tinh Ảnh.
Pháo Thiên Minh bị Tinh Ảnh phân ngẫu nhiên vào đội ba, trong khi Tinh Ảnh muốn gian lận kéo hắn ta vào đội một. Nhưng bên cạnh có người không cho, ai đó rất hiểu mối quan hệ giữa Tinh Ảnh và Pháo Thiên Minh, đang muốn tận dụng cơ hội bộc lộ tình cảm, rất không muốn có người làm bóng đèn.
Võ Đang khác với giang hồ, Pháo Thiên Minh vẫn còn có duyên với mọi người, thậm chí có không ít người ngưỡng mộ, trong đó cũng có không ít muội muội gia nhập Võ Đang sau khi thấy phong thái của y thực hiện hai lần nhiệm vụ hệ thống.
Mặc dù không quen biết nhau nhưng trong thời tiết đẹp trời, có thể cùng nhiều nữ nhân lạ mặt du ngoạn, trò chuyện vui vẻ, há chẳng phải là điều mọi người mong đợi hay sao? Ví dụ, vợ chồng mới cưới hay vợ chồng già, có ai muốn cùng nhau ra ngoài du lịch? Mục đích ra ngoài chơi là tìm kiếm cái mới, bầu không khí mới, người mới và cảm xúc mới. Thỉnh thoảng cũng có thể có nhiều không gian tưởng tượng. (Lời khuyên: tỷ lệ mắc bệnh trong chuyện tình một đêm cao hơn so với gái gọi, thậm chí có thể mắc HIV, phương pháp phòng ngừa tốt nhất là áo mưa. . )
Nhóm nhỏ của Pháo Thiên Minh gồm 1 nam và 3 nữ, trước đó không có y, ba cô gái trông cô đơn thảm hại nên bị thêm vào. Nữ A làm đội trưởng, phụ trách nấu nướng. Nữ B rửa dọn đồ dùng. Nữ C lo đốt lửa và lấy nước. Pháo Thiên Minh chủ yếu kể chuyện. Theo lời nữ A, đàn ông chỉ làm rối việc bếp núc. Pháo Thiên Minh thầm cảm ơn mình chưa lập gia đình. Nhưng y vô tâm lựa chọn trong A, B, C vì cho rằng đi du lịch bớt tình cảm đi thì bầu không khí sẽ tốt hơn. Tại sao nói vậy? Nhìn Tinh Ảnh là biết.
Tinh Ảnh phải tuần tra đội ngũ vài giờ một lần, rõ ràng ghen tị với bầu không thể không vui vẻ của Pháo Thiên Minh. Lúc đi ngang qua phải lưu lại đội ngũ nửa giờ mới quay lại báo cáo.
"Chử Trà, dọc đường rất có thể bị Ma Giáo tập kích. Ngươi cần cảnh giác, hiện Võ Đang không có nhiều cao thủ."
"Không có nhiều cao thủ cái rắm! Không phải tất cả đều ở đội một của ngươi sao? Ta nói này, chẳng lẽ Hắc Nữu ảnh hưởng tới ngươi lớn đến thế à? Sao ngươi không có chút ý tưởng gì?" Pháo Thiên Minh rất khó hiểu.
"Cô ấy rất tốt với ta, ta rất cảm động. Xin đừng nhắc tới chuyện này, phiền phức lắm. Ngươi cứ dùng cái miệng quạ đen của ngươi mà phân tích trước bốn phái ai sẽ bị tập kích trước."
"Không thể đoán chắc được! Tuy nhiên nếu như ta là Ma Giáo sẽ tấn công Nga Mi trước tiên. Nhiệm vụ này do Nga Mi khởi xướng. Khinh công của Nga Mi không có mấy người giỏi, chỉ mình Vi Nhất Tiếu đã có thể làm cho Nga Mi loạn cào cào. Còn Võ Đang, chắc là sẽ không bị tấn công. Thứ nhất, số lượng cao thủ của chúng ta ít ỏi, nhưng khinh công giỏi, muốn phục kích chúng ta phải có quyết tâm ăn trọn một lượt. Hơn nữa, muốn phục kích chúng ta nhất định phải ở những vách núi hiểm trở, khinh công của Võ Đang chúng ta lại rất thông thạo leo núi. Vì vậy ta nghĩ...
"Chậc chậc, thịt này thật không tệ, ngươi tên là gì?" Pháo Thiên Minh còn chưa phân tích xong, Tinh Ảnh chạy sang thảo luận vấn đề thịt nướng cùng nữ A. Pháo Thiên Minh trực tiếp nhấc chân đạp vào mông hắn.
Võ Đang và Thiếu Lâm hơn 5 vạn người đi đường núi đến An Tây, rồi lại hội hợp đến Ngọc Môn quan. Ba vạn người Nga Mi đi đường thủy, do môn phái thống nhất mướn ba trăm chiếc thuyền vận chuyển. Hoa Sơn ba vạn người đi đường bộ.
Bốn đội nhân mã mới xuất phát được ba ngày đã truyền đến tin dữ, Nga Mi bị vạn người Ngũ Hành kỳ của Ma Giáo phục kích, ngoại trừ năm ngàn người chơi rời khỏi nhiệm vụ, bên phía NPC chỉ còn lại một Diệt Tuyệt sư thái tư lệnh không quân.
Ngày thứ tư, khi tập thể Hoa Sơn xuyên qua một rừng cây, gặp phải năm ngàn người của Liệt Hỏa kỳ Ma Giáo công kích. Bên phía người chơi bởi vì Nhất Kiếm Đoạt Tâm phản ứng nhanh nhẹn, vừa nhìn thấy bị lửa bao vây đã dùng thủ đoạn vô lại đăng xuất tập thể, không một ai bị thương, nhưng tất cả NPC đều bỏ mình.
Ngày thứ năm Thiếu Lâm gặp phải đợt tấn công của Duệ Kim kỳ, quy mô tấn công vốn không lớn. Nhưng do nội bộ phân liệt chỉ huy mất tác dụng, gần một vạn người chơi rời khỏi nhiệm vụ. Đám NPC bởi vì học tập chiến thuật của đệ tử Hoa Sơn, vừa gặp phải tấn công lập tức bỏ người chơi mà chạy. Dựa vào khinh công cao cường và Thiết Đầu công nên không một ai bị thương.
"Đến lượt chúng ta rồi! Thật để mắt Võ Đang chúng ta, giữ lại Hậu Thổ kỳ và Cự Mộc kỳ để đối phó chúng ta. Ngày mai sẽ qua một thung lũng lớn, đã xác minh có những người không rõ thân phận đang hoạt động. Mọi người nói thử xem có biện pháp gì. Không cần câu nệ, cứ thoải mái nói chuyện." Xét thấy tình thế ác liệt của giang hồ trước mắt, buổi tối ngày thứ năm khi sắp xếp doanh trại ở huyện nhỏ, Tinh Ảnh đã triệu tập hội nghị cao thủ mở rộng của Võ Đang. Người tham gia tổng cộng có bảy, ngoại trừ Tinh Ảnh và Pháo Thiên Minh, còn có diễn viên quần chúng từ A đến E.
"Ta đề nghị học Hoa Sơn, mỗi lần bị tập kích toàn thể đăng xuất!" Tinh Ảnh xuất cước đá diễn viên quần chúng A.
"Ta đề nghị chúng ta lập tức rút về núi Võ Đang." Diễn viên quần chúng B theo chân A.
"Ta đề nghị trước tiên cứ dò la xem đầu hàng có chỗ tốt nào hay không rồi hẵng tính tiếp." Diễn viên quần chúng C bị ủ lò.
"Ta đề nghị án binh bất động, địch bất động, ta không động, địch khẽ động, ta vẫn không động!" Diễn viên quần chúng D cũng bị ủ lò.
"Ta..." Diễn viên quần chúng E vừa há miệng, lập tức bị ủ lò.
"Ta đề nghị thương lượng với bọn họ, xem có đồng ý đơn đấu hay không!" Pháo Thiên Minh nói xong, lại ủ lò diễn viên quần chúng E vẫn còn dưới đất.
Tinh Ảnh rất hài lòng gật đầu nói: "Hôm nay bầu không khí hội nghị rất nhiệt liệt, mọi người rất hăng hái lên tiếng, hiện tại tùy tiện ăn chút gì đó, chuẩn bị một lát thì bị người ta phục kích. Tan họp!"
Hẻm núi Thanh Bích, dài chừng hai mươi dặm, rộng năm mét, cao bốn mươi mét. Trên hai vách tường không phải là quái thạch, mà là rừng tùng thằng tắp. Đây giống như là một ngọn núi đầy cây tùng bị bổ thành hai nửa.
Do nhiệm vụ phải di chuyển dựa theo tuyến đường, hẻm núi này chính là một trong bảy tuyến đường nhất định phải thông qua, người nào không thông qua hẻm núi này sẽ bị đá ra ngoài nhiệm vụ.
Đây cũng là một loại thủ đoạn của hệ thống phòng ngừa gian lận, bằng không mấy môn phái tụ tập lại một chỗ, men theo đường lớn đi thẳng tới Ngọc Môn quan, đội ngũ hơn mười vạn người căn bản là gặp ai diệt nấy.
Tới một chỗ đất bằng ngoài hẻm núi, đội ngũ Võ Đang hợp bốn thành một, bắt đầu nghỉ ngơi. Tinh Ảnh vung tay lên, đệ tử hai bên trái phải lao về phía hai đỉnh núi. Theo phân tích của mọi người, Hậu Thổ kỳ chắc chắn có quan hệ tới đất, còn Cự Mộc kỳ thì nhất định có liên quan tới gỗ. Vị trí này đất chính là đường đi trong hẻm núi, còn cây đương nhiên là hai ngọn núi.
Bốn mươi tên đệ tử chỉ đến bên ngoài rừng tùng là dừng bước không tiến lên, đồng thời phát ra tin tức: "Phát hiện trong núi có vết tích kẻ địch, xin tổng chỉ huy hạ chỉ thị."
"Chỉ thị cái rắm! Đốt." Tinh Ảnh phát tin xong, phát một mệnh lệnh trên kênh môn phái, hơn ba trăm đệ tử từ trong trận chạy ra, đương nhiên Pháo Thiên Minh cũng ở trong số đó. Tinh Ảnh cầu nguyện: "Người báo tin, ngươi ngàn vạn lần đừng nhìn gà hóa cuốc. Lần này ông đây vận dụng tất cả dầu hỏa mà các muội muội dùng để nấu cơm đấy."
Gần bốn trăm đệ tử cứ hai người một nhóm, xếp thành một hàng, vận khinh công đảo qua hai ngọn núi, hàng phía trước chịu trách nhiệm đổ dầu, hàng phía sau châm lửa, thấy NPC cũng không tiếp chiến, trực tiếp giẫm lên đỉnh đầu bọn họ lao đi.
Một ánh lửa đuổi theo mông đám đệ tử Võ Đang, không đến mười phút đã bao trùm hai ngọn núi. Pháo Thiên Minh rất may mắn mò được vị trí châm lửa, y không dùng diêm, trực tiếp vận Thiên Hỏa Phần Thế chạy lung tung khắp nơi, hơn nữa thành công vớt được 37 điểm tích lũy.
"Thiêu đốt thân tàn ta, thánh hỏa cháy bừng bừng. Sống có chi là vui, chết có gì là khổ? Nguyện hành thiện trừ ác, cốt sao cho quang minh. Bao hỉ lạc bi sầu, Cũng đều thành cát bụi. Thương thay cho con người, lo buồn sao lắm vậy! Thương thay cho con người, lo buồn sao lắm vậy!" NPC Cự Mộc kỳ không có khinh công như đệ tử Võ Đang, chỉ có thể đồng thanh ca vang, mưu toan khiến bọn họ buồn nôn đến chết.
"Thấy chưa? Đây chính là tà đạo, dùng tinh thần thôi miên thân thể, coi tử vong là vinh dự. Bọn chúng chưa hề nghĩ tới, người sống trên đời không hoàn toàn thuộc về mình." Tinh Ảnh cảm thán nói đối với Hắc Nữu bên cạnh.
Hắc Nữu cười phản bác: "Đây là khởi nghĩa nông dân!"
"Khởi nghĩa nông dân? Không, bọn chúng không tính là. Ta biết trước đây Minh triều bắt nguồn từ Minh giáo, nhưng bọn chúng trước hết là theo tôn giáo rồi sau đó mới khởi nghĩa chứ không phải vì khởi nghĩa mà theo tôn giáo. Chỉ cần là tà đạo, tất nhiên là xấu xa. Ngươi xem tam đại tông giáo, Cơ Đốc cấm tự sát, khuyên làm điều thiện. Phật giáo cũng chia địa ngục thành mười tám tầng, khích lệ mọi người làm nhiều việc tốt. Còn Hồi giáo... chúng ta không bàn tới nữa."
Lửa trên núi vẫn đang cháy. Đoàn người của Pháo Thiên Minh nhảy xuống núi, tới cuối hẻm núi.
"Tinh Ảnh à! Hậu Thổ kỳ đều chôn dưới đất đấy." Tay trái Pháo Thiên Minh cầm điện thoại, tay phải cầm kiếm đâm xuyên vào một ống tre nhỏ trên mặt đất.
"Bên kia ngươi có chặn được không?"
"Xin khiếu! Hơn ba trăm người ngăn một hẻm núi rộng năm mét, còn chặn được sao?"
Tinh Ảnh ra lệnh qua điện thoại: "Địch ở dưới đất, ba người thành một nhóm, giết!"
"Các huynh đệ, chúng ta liều chết với bọn chúng!" Một hán tử trong hẻm núi bỗng nhảy ra khỏi lớp đất, hô to một tiếng. Hơn ba ngàn NPC cũng rút vũ khí ngắn ra, nhảy ra hò hét: "Liều chết!"
Trận chiến này không có gì gay cấn, nhóm NPC chủ chốt chỉ có võ công trung phẩm, hơn nữa trên người cũng không mang theo nhiều thuốc men. Trong khi bên người chơi là Tinh Ảnh song tuyệt học tiến lên áp trận, bên kia là Pháo Thiên Minh song tuyệt học áp trận, căn bản là không tìm ra đối thủ...
Do hẻm núi chật hẹp, trận chiến vẫn tiếp diễn hơn hai canh giờ mới kết thúc, kiểm kê số người, phe ta không chết mười hai bị thương. Hậu Thổ kỳ chết hơn ba ngàn người, Cự Mộc kỳ chết hơn bốn ngàn người.
Pháo Thiên Minh cảm thán rằng: "Thú thật, chúng ta đều gặp vận cứt chó rồi. Nếu như đợt đầu tiên đã phục kích chúng ta, ta cam đoan ngay cả cặn bã cũng không để lại."
"Đúng vậy a! Vừa vào hẻm núi, gỗ hai bên rớt loạn xạ, người dưới đất nhảy lên cắt cổ họng, cảnh tượng này sống động như Hồ Lô cốc. Những người này thật đáng thương, biết rõ chúng ta có phòng bị, nhiệm vụ này cơ bản là thập tử vô sinh, thế mà vẫn bị cưỡng ép đến tự sát, thực sự quá đáng thương."
"Cá nhân ta cho rằng Thiếu Lâm cũng khá đáng thương, biết rõ có mai phục, nhưng vì nội bộ ồn ào, ý kiến chia rẽ nên thiệt hại nhân mạng, thực sự không đáng."
"Đây chính là Võ Đang của chúng ta, không những đoàn kết, mà nhân phẩm đại sư huynh của bọn họ còn rất tốt!" Tinh Ảnh rất tự đắc.
Nhưng quả thực cũng có tư cách tự đắc, không nói Võ Đang lúc tham gia nhiệm vụ này, chỉ cần nhìn lúc ban đầu Pháo Thiên Minh mới đến Võ Đang sơn, đối với biểu hiện của Tinh Ảnh, cũng chỉ có thể nói là chịu phục.
Thập đại sư huynh có người ích kỷ, có người tư lợi, có người kéo bè kéo cánh, có người thả trôi theo dòng nước. Chỉ có Tinh Ảnh luôn lo lắng cho sự phát triển của Võ Đang. Mặc dù nhân phẩm của người này rất kém cỏi, thậm chí dẫn dắt toàn bộ đệ tử Võ Đang (bao gồm một bộ phận nữ đệ tử) thành ra cực kỳ bỉ ổi, nhưng mỗi một mệnh lệnh của hắn, từ trước tới nay người được phân công nhiệm vụ chưa từng làm trái. Cho dù mệnh lệnh này bẩn thỉu đến đâu, cũng không ai dám chỉ trích.
Ngọc Môn quan, các đệ tử Võ Đang nhìn xuống ba môn phái khác.
Có thể thấy Xa và Tử Phi Tử nhìn vào đều rất phiền muộn. Nhất Kiếm Đoạt Tâm đã khá hơn nhiều, NPC chết sạch, người chơi không chút tổn hại. Những NPC này thời khắc then chốt đều gọi người chơi làm tiên phong, tự mình rút lui trước, phải đợi người chơi chết hết mới ra tay. Hơn nữa dọc đường còn nhiều quy củ. Ví dụ như Tống Viễn Kiều đi ngang qua đạo quan phải tới chào hỏi, nếu không có người phá quan còn phân phó người chơi quét dọn, thưởng thì không có, nhưng không quét hắn không đi. Pháo Thiên Minh nhiều lần cũng muốn hạ độc thủ, nhưng lại bị Tinh Ảnh canh chừng kỹ càng, không tìm ra kẽ hở.
NPC còn sống tự đi bàn bạc, bốn vị đại sư huynh tất nhiên cũng tụ họp lại để thảo luận với nhau.
"Nghe nói lão đại của Ma Giáo tên là Trương Vô Kỵ, có chút quan hệ với Võ Đang các ngươi, đến lúc đó đừng hạ thủ không được." Xa bên cạnh nhắc nhở.
"Ngươi yên tâm, đã bàn bạc rồi. Cho dù khó khăn đến đâu cũng phải chém tên này! Có Cửu Dương Thần Công mà không làm lợi cho người nhà mình, ngược lại đưa cho Ma Giáo. Không chém hắn, ta cũng có lỗi với ông già nhà hắn." Tinh Ảnh đã sớm nghe nói hai huynh đệ của Huyết Ảnh lấy được Cửu Dương Thần Công từ Trương Vô Kỵ, hơn nữa luyện thành thân thể Kim Cương Bất Hoại. Ngươi không cho Võ Đang thì thôi, nhưng nghe nói bí tịch này xuất xứ từ Thiếu Lâm, ngươi lại đưa cho một tà phái Ma Giáo, thế thì rất không đúng.
Đương nhiên Tinh Ảnh và Pháo Thiên Minh nhất trí cho rằng chỉ cần không cho mình là phải chém, ai bảo hắn gây rắc rối cho mình, hơn nữa còn chẳng chnói lợi ích gì.
Hắc Nữu dùng thân phận là vợ chưa cưới của đại sư huynh để tham gia hội nghị: "Thật ra chém người này rất đơn giản. Võ công tuy không tồi, nhưng nếu tùy tiện bắt một người uy hiếp một chút, cơ bản sẽ bó tay chịu trói. Chúng ta đã điều tra, tình nhân ban đầu của hắn là Chu Chỉ Nhược của phái Nga Mi. Mặc dù bị thủ hạ của hắn làm thịt trên sông, nhưng trên Đỉnh Quang Minh còn có cậu với ông ngoại của hắn, còn có nha đầu tên Tiểu Chiêu, còn có A Chu... Tùy tiện bắt một người nào đó bảo hắn tự sát, cũng rất có thể thành công."
"Ha ha! Ma Giáo sa vào tay một kẻ hèn nhát như thế, quả không khác nào để bọn chúng uống một bình rượu độc."
"Cũng không thể nói là kẻ hèn nhát, ta xem xét kỹ càng nguyên tác, phát hiện người này không có quan điểm đạo đức cũng như giá trị gì. Không tàn nhẫn với kẻ địch, cũng không tử tế với người cùng phe. Thật sự không có chút chủ kiến nào. Điều duy nhất đáng khen là tinh thần con gián. Thuở nhỏ, hai cao thủ tuyệt học không đánh chết được hắn, lớn lên rơi xuống vách núi, không bị ngã chết đã đành, trái lại còn được truyền thụ Cửu Dương Thần Công. Chỉ một thời gian ngắn sau lại rơi xuống vách núi một lần nữa. Ài! Nhưng vẫn không chết, còn bị nhốt vào căn hầm bí mật. Trong tình huống hoàn toàn không thể thoát ra ngoài mà còn kiếm được Càn Khôn Đại Na Di, sau đó lại thuận tiện chiếm luôn được ghế đại ca của Minh Giáo. Vì thế lần này chúng ta đối phó với hắn, tuyệt đối không cho hắn cơ hội lật ngược thế cờ, có thể đâm một vạn nhát thì tuyệt đối không đâm chín ngàn nhát, để phòng hắn giả chết, nếu bắt được hắn phải tra tấn thi thể ba canh giờ mới yên tâm."
Tinh Ảnh vội vàng ngắt lời Hắc Nữu Nhi nói: "Các ngươi cũng biết đấy, Tổ sư gia của chúng ta rất yêu mến người này. Cho nên chuyện tra tấn thi thể..."
"Để Nga Mi chúng ta làm!" Tử Phi Tử nói một câu gánh vác lấy trọng trách, rõ ràng đã nhịn mấy ngày nay.