Võng Du Chi Võ Lâm Bá Đồ (Dịch Full)

Chương 183 - Chương 183: Trọng Thương

Chương 183: Trọng thương Chương 183: Trọng thương

Quang Minh đỉnh hai bên vách đá dựng đứng, độ cao so với mặt biển khoảng 800 mét. Bốn phái vừa tới chân núi đã thấy Ngũ Hành kỳ tung bay, khắp núi đầy người. Một NPC nữ không mang vũ khí, cung kính đứng chờ dưới chân núi.

Bốn môn phái dừng quân trên một bãi đất trống dưới chân núi, chờ NPC nói nhảm xong sẽ tấn công. Quả nhiên, Diệt Tuyệt sư thái tiến lên một bước quát hỏi: "Ngươi là ai? Mau kêu Dương Tiêu xuống đây chịu chết!"

Tinh Ảnh và Pháo Thiên Minh đồng loạt lườm sang khinh bỉ: Quả nhiên là nói nhảm.

"Tiện nữ chỉ là một tì nữ, tiện danh không đáng nhắc tới. Giáo chủ của chúng ta nói, các vị từ Trung Nguyên xa xôi đến Tây Vực, dọc đường ngựa xe vất vả. Đã sắp đặt chút lễ vật mọn, kính xin nhận lấy." Theo tiếng cười vui vẻ của nữ tử kết thúc, một tiếng nổ long trời vang lên, phía sau Diệt Tuyệt vang lên tiếng kêu thảm thiết, quay đầu nhìn lại, số lượng người chơi vốn đang nghỉ ngơi bỗng nhiên giảm đi một phần ba.

Pháo Thiên Minh và Tinh Ảnh chỉ cảm thấy bàn chân trống rỗng, thân thể rơi thẳng xuống, cúi xuống nhìn, dưới chân xuất hiện lỗ thủng 10x10x10. Chính giữa hố nhồi đầy thương, trong động khói vàng cuồn cuộn, còn có mười mấy NPC dùng khăn lông che miệng mũi, cầm đao tựa vào bốn thành vách tường lớn...

"Hồng Thủy Kỳ!" Cô gái hét lên một tiếng, bên sườn núi đột ngột bắn ra ngàn vòi phun Thủy Long nghiêng 15 độ. Nước phun ra có màu đen kịt, rơi xuống đất còn phát ra tiếng xèo xèo, rõ ràng là chất lỏng có khả năng ăn mòn cực mạnh. Không ít người không rơi vào hang động, trong lúc hoảng hốt bị văng trúng, một nửa ngay lập tức ngồi xuống ép độc, hiển nhiên là những người có nội công thâm hậu. Còn một nửa người còn lại có nội lực trung bình, chỉ trong ba giây đã hóa thành ánh sáng trắng bay lên.

"Duệ Kim kỳ!" Một lệnh hiệu, hơn vạn trường thương từ giữa sườn núi bay ra, động năng kết hợp thế năng, vạn trường thương phát ra tiếng xé gió sắc bén. Người chơi đều kinh hãi, không ai có lực lượng đánh trả những cây trường thương này, chỉ có thân pháp và khinh công cao siêu mới lẩn tránh thoát thân, nhưng sơ sẩy một chút thôi là lại rơi vào cạm bẫy bên cạnh, càng tệ hại là không ít người vốn đứng chỗ an toàn lại bị đẩy vào mũi thương, chết oan vô số.

"Liệt Hỏa..." Chữ kỳ của nữ nhân kia còn chưa kịp thốt ra thì đã bị phi đao cắm vào miệng, cô ả phản ứng cực kỳ nhanh, lập tức mang thương tích thương lui về núi. Hàng ngàn binh lính Hồng Thủy kỳ vứt bỏ vũ khí, rút đao kiếm xông ra.

Pháo Thiên Minh hoàn toàn không thể phân thân truy kích, vội vã vận khinh công bắt đầu cứu người. Vừa rồi y sa vào bẫy, Tinh Ảnh xuất quyền giữa không trung đánh văng y vào vách đá. Nhưng do lực phản chấn không đủ mạnh, Tinh Ảnh chỉ tới được mép rừng thương, kết quả đùi bị một mũi trường thương đâm thủng.

Còn mười mấy NPC trong hang, dù có thêm khói độc cũng chỉ hao tổn một thành nội lực của Pháo Thiên Minh, dễ dàng giết sạch. Tinh Ảnh thấy Pháo Thiên Minh thoát ra bèn hô thêm: "Cứu Võ Đang trước đã!"

Các đệ tử Võ Đang không có Tinh Ảnh ở bên cạnh che chở, người phản ứng nhanh chóng đối chưởng với nhau, tránh khỏi bẫy; người phản ứng chậm một chút vẫn kịp kêu lên: "Trời ơi!" Còn không có phản ứng gì, thì đã xuất hiện ở điểm hồi sinh, ngây ngốc nói: "Núi Võ Đang? Chẳng lẽ đây là Càn Khôn Đại Na Di?"

Pháo Thiên Minh liên tục nhảy xuống hang giết người, khói độc chỉ có uy lực hạn chế, bất kỳ ai có nội công trung cấp đều dễ dàng đối phó. Về phần ngay cả nội công trung cấp cũng không có, Pháo Thiên Minh cho rằng không cứu còn hơn.

Sau ba đợt tấn công của nữ tử kia, ngoại trừ những tử sĩ trong hang và Hồng Thủy kỳ, tất cả NPC đối thủ đều biến mất như hòa tan vào không khí. Đòn tấn công quá đột ngột khiến người chơi kinh ngạc. Ban đầu họ bị cờ hiệu trên núi lừa gạt, tưởng mọi người đều ở trên núi, tiếp đến là nữ tử kia, ai cũng cho rằng đây là bút tích của NPC, ít nhất cũng phải nói chuyện với Diệt Tuyệt sư thái nửa giờ. Trong ba đợt tấn công, đợt thứ hai là trí mạng nhất, không phải nước độc đáng sợ đến đâu, mà là bản năng tránh né tai họa của người chơi.

Mười vạn người chen chúc dưới chân núi, không gian vốn chật hẹp, cách đó vài mét lại có hố sâu. Lúc ấy nước độc ập tới, dù không hướng về phía ai, người chơi cũng vô thức tránh né, kết quả... khỏi phải bàn cãi. Hơn nữa, trường thương ném thẳng tới, phạm vi bao trùm cả hàng ngũ trước sau, ai cũng di chuyển theo bản năng...

Thêm nữa, cả ngàn người Hồng Thủy kỳ lợi dụng hỗn loạn xông chém giết, người chơi uống cạn chén đắng.

"Còn hơn bốn ngàn người, chết đến bảy ngàn, chết tiệt!" Tinh Ảnh buồn bực mắng một câu.

Pháo Thiên Minh an ủi: "Ta có tin tốt, có thể khiến ngươi bớt buồn một chút."

"Có tin tốt gì?"

"Theo thống kê, Thiếu Lâm còn lại hơn một vạn người, Nga Mi còn ba ngàn, Hoa Sơn còn bốn ngàn."

"Đây là tin tốt ư?"

"Đúng vậy! Theo tỷ lệ thì chúng ta phải chết đến một ngàn người mới được. Không thì bắt hơn một ngàn người dư ra đi tự sát à?"

"... Thôi đừng đùa nữa!" Tinh Ảnh vẫn cười một tiếng nhưng lập tức nghiêm mặt hỏi: "Bây giờ phải làm sao?"

Pháo Thiên Minh lắc đầu nói: "Không biết, mới đến chân núi đã mất cả đống người, chi tiết về người ta còn chưa thăm dò rõ ràng."

Lúc này Nhất Kiếm Đoạt Tâm, Xa và Tử Phi Tử lại gần, Xa cười khổ nói: "Tinh Ảnh, phía ngươi thế nào? Phía ta tổng điểm tích lũy là âm hơn bốn vạn. Phần thưởng cơ bản là vô vọng rồi."

"Ta âm hơn hai vạn!" Tử Phi Tử thở dài nói: "Tính ra cho dù giết sạch trên núi, chúng ta không chết đi một ai cũng không thể bù đắp được khoản âm này."

"Ta âm mười tám ngàn!" Nhất Kiếm Đoạt Tâm vốn rất buồn bực, nhưng vừa nghe thành tích của Thiếu Lâm và Nga Mi là tâm trạng lập tức bình thường.

Tinh Ảnh cười nói: "Tình hình của chúng ta tốt nhất, hiện còn hơn một ngàn điểm tích lũy."

Xa nhìn Nhất Kiếm Đoạt Tâm một cái rồi nói: "Chúng ta thương lượng nhé, địa hình rừng rậm, có thể bố trí vô số cạm bẫy, thực tế là không thích hợp cho đại đội cưỡng ép tấn công. Mặc dù chúng ta không có cơ hội lật bàn, nhưng không trút giận chẳng phải uất ức bằng chết à?"

Tinh Ảnh hỏi: "Ý các ngươi là gì?"

Xa đáp: "Chúng ta sẽ tập hợp một nhóm cao thủ ưu tú lẻn lên, như vậy vũ khí của địch sẽ không thể sử dụng được. Sau khi xông vào tổng đàn, chắc chắn Ngũ Hành kỳ sẽ điều động toàn lực bảo vệ. Chỉ cần tiêu diệt được một vài NPC có tên riêng, đội hình của chúng sẽ rối loạn. Lúc đó, chúng ta sẽ tổng tấn công. Ngươi thấy thế nào?"

Tinh Ảnh suy nghĩ một chút rồi đáp: "Có lý đó, chúng ta phải làm cho địch rối loạn trận cước. Ý tưởng này rất hay, dù không thể tiêu diệt NPC then chốt cũng có thể thu thập nhiều tin tức hữu ích."

Pháo Thiên Minh ló đầu hỏi: "Ta hỏi một câu! Việc này rõ ràng là tự sát, ai dám đi?"

Lời này không sai. Ví dụ như Dương Tiêu, Pháo Thiên Minh từng giao thủ, với thực lực hiện giờ của mình cho dù có phục kích cùng lắm chỉ là bất bại. Còn Trương Vô Kỵ? Ai đủ sức đối đầu? Ngũ Tán Nhân? Ông ngoại với cậu của Trương Vô Kỵ? Tất cả đều phải dựa vào ủ lò mới có hy vọng. Chỉ với một nhóm nhỏ, khỏi nói tới việc người ta không thèm giảng luật lệ giang hồ với ngươi, dù tuân theo luật lệ một chọi một, ai có đủ thực lực?

Xa nghiêng đầu nhìn Đoạt Tâm Kiếm nói: "Thấy chưa! Lừa hắn làm sao được. Nhìn đây!"

Xa quay đầu lại nhìn Pháo Thiên Minh, đột nhiên giơ tay đặt lên vai hắn làm nũng: "Đi đi mà. Người ta muốn ngươi đi cơ!"

Pháo Thiên Minh đứng dậy nói: "Được được được. Ta đi là được! Ta thà bị NPC bắt đi đốt đèn trời, còn hơn bị ngươi làm cho nôn mửa chết!"

Pháo Thiên Minh nhìn Kiếm Cầm và Thiên Thiên trước mặt, cố áp chế cục tức dâng lên trong lòng, quay đầu sang nhìn về phía bốn đại sư huynh: "Tiểu đội chỉ có ba người thôi à? Ba người ban ngày ban mặt lẻn vào tổng bộ Ma Giáo ám sát?"

Tử Phi Tử nhún vai đáp: "Dẫu sao thì Nga Mi bên ta, không có cao thủ tuyệt học nào, các ngươi còn đối đầu với đám BOSS cao cấp cả, không huy động cao thủ tuyệt học trở lên, đến đó làm gì? Còn ta thì phải ở lại chỉ huy phản kích theo tin tức các phản hồi, không thể đi được."

Xa cũng bất đắc dĩ nói: "Long Thành và Trùng ngỏm rồi, bên này ta cũng tìm không ra cao thủ tuyệt học nào cả!"

Chuyện này Pháo Thiên Minh biết rõ. Lúc hỗn chiến hôm trước, y đã thấy Long Thành và Trùng nhảy thoát khỏi cạm bẫy, Xa nhắm ngay hai tên này cho một chưởng đánh về.

"Hoa Sơn quả thực có một người, ngươi cũng biết đó, là Khoai Lang. Chỉ có điều khinh công và nội công của cô ấy đều ở mức trung bình, ngươi có muốn hay không?"

"Ha ha! Tình huống của Võ Đang ngươi hiểu rõ hơn ta, ngoại trừ hai chúng ta, tất cả đều là loại đà điểu." Tinh Ảnh cười ha hả nói.

Pháo Thiên Minh cười ha ha với Pháo Thiên Minh, nói thật y gặp Thiên Thiên vẫn tương đối xấu hổ. Nếu nói Tử Phi Tử thì người ta là nam nhân, nhiệm vụ Diệp Cổ Thành là xung đột nhau rõ ràng, nhưng nữ nhân thì chưa biết được.

"Không sao, đó là xung đột nhiệm vụ, ta hiểu!" Thiên Thiên thì thầm một câu: "Cho dù xung đột nhưng cũng quá hẹp hòi."

Pháo Thiên Minh coi như không nghe thấy, ba người hiện giờ đang ở trên vách núi bên trái. Pháo Thiên Minh hoàn toàn phủ định ý tưởng ngu ngốc của bốn tên đại sư huynh: lợi dụng ưu thế võ công giết ra một con đường máu đi thẳng tới tổng đàn. Y cho rằng bản thân luôn luôn rất kín tiếng, đặc biệt là lúc làm việc trộm cắp cần rất kín đáo. Vì thế đi vòng tới vị trí hiểm yếu. Dùng dây thừng và thiết kiếm làm công cụ trợ giúp, hỗ trợ hai nữ nhân lặng lẽ lẻn lên trên.

Quá trình cũng rất đơn giản, Pháo Thiên Minh vận khinh công, nhìn thấy khe hở thì cắm kiếm vào bên trong, sau đó buộc dây thừng vào thân kiếm... Tất nhiên là trên chuôi kiếm, nếu không sẽ ngã chết người. Còn hai nữ nhân thì một trước một sau trèo dọc theo sợi dây là được.

Bên vách núi là một bụi hoa đỗ quyên, so với hoa đỗ quyên bình thường thì thấp hơn, chỉ cao đến đầu gối, rõ ràng không thể che được người. Nhưng rất may cách đó trăm thước có một loạt kiến trúc thấp bé, chỉ cần nhìn là biết đó là khu vực tạp viện của tổng đàn, chỉ có vài NPC chặt củi.

"Nơi này có nhà bếp! Ai có độc dược?" Thiên Thiên hỏi sau khi giết người.

"Có..." Pháo Thiên Minh nghĩ tới Thập Tương Nhyễn Cân tán là lập tức sửa lại: "Không có!"

"Có hay không có?"

"Không có!"

Kiếm Cầm bổ sung một câu: "Lần này có thể có!"

Pháo Thiên Minh lắc đầu: "Lần này thật sự không có!"

Kiếm Cầm lo lắng hỏi: "Vậy bây giờ phải làm sao?"

Pháo Thiên Minh suy nghĩ: "Theo những bộ phim võ hiệp, bây giờ chúng ta nên lén lút leo lên nóc tổng đàn nhà người ta, rình nghe xem người ta đang bàn bạc điều gì?"

Kiếm Cầm kinh ngạc nói: "Giữa ban ngày ban mặt?"

Pháo Thiên Minh nói: "Nếu ngươi có chủ ý hay hơn thì cứ nói?"

Kiếm Cầm im lặng không đáp.

Pháo Thiên Minh mới phát hiện ra, leo lên nóc nhà người ta thật sự là một kỹ năng. Giống như chơi trò đột kích, vừa lẩn tránh đệ tử tuần tra, vừa tiếp cận mục tiêu. May mắn thay khu kiến trúc này đều là nơi ở liền kề, ba người chỉ cần trèo qua mái nhà là có thể đến được đại điện. Có điều ba người chưa hề làm nghề này, nên mặc dù không đạp vỡ ngói, nhưng vẫn gây ra không ít động tĩnh. Nguyên nhân chính là do chất lượng ngói kém, nhiều viên cao viên thấp khác nhau, nên mỗi bước đi đều có tiếng động. Hơn nữa, dẫu sao ba người cũng không phải là dân trộm cắp chuyên nghiệp.

Lúc mò tới gần đại điện, Pháo Thiên Minh kéo hai nữ nhân sang, sau khi nhẹ nhàng vạch mấy viên ngói, cảnh tượng trong đại điện hiện ra trước mắt ba người. Ngồi ở chính giữa trên ghế chủ tọa là một thiếu niên, tám chín phần mười chính là Trương Vô Kỵ. Bên trái sảnh là người quen của Pháo Thiên Minh - Dương Tiêu, xét bề ngoài như vậy thì tám chín phần mười là JJ đã hồi phục rồi.

Bên trái đại điện có bốn vị trí, hai vị trí đầu đều trống không, vị trí thứ ba là một ông lão tóc bạc râu bạc, hẳn là Bạch Mi Ưng vương Ân Thiên Chính, sau lưng lão là con trai Ân Dã Vương. Vị trí thứ tư cũng là người quen, đó là Vi Nhất Tiếu.

Phía bên trái đại sảnh có năm chỗ trống không, tám chín phần là chỗ ngồi của Ngũ Tán Nhân.

Trong điện yên tĩnh, vài NPC đứng đó ngây ngốc không nhúc nhích, không nói một lời, Pháo Thiên Minh cập nhật tình hình cho Tinh Ảnh qua kênh đội ngũ rồi hỏi: "Chúng làm gì đó?"

"Chịu!" Hai thiếu nữ đồng thanh đáp: "Xem trước đã!"

Lại qua năm phút, ngay lúc Pháo Thiên Minh sắp ngủ gục, Vi Nhất Tiếu bỗng cử động ngón trỏ, các NPC khác lập tức gào lên: "Cử động rồi, Vi Nhất Tiếu, ngươi thua rồi!"

Ba người khác phun máu: "Người ta đang chơi tượng gỗ!"

"Chán quá đi!" Trương Vô Kỵ thở dài nói: "Ngũ Tán Nhân và Tiểu Chiêu ở bên ngoài chỉ huy huynh đệ, tuy vất vả nhưng dù sao cũng hơn chúng ta ngồi ngây ra ở đây."

"Thôi... Có cách nào chứ, tiếp theo chơi gì?" Dương Tiêu cũng thở dài.

Trương Vô Kỵ nói: "Đương nhiên là tiếp tục chơi tượng gỗ, các vị nói có nên mời Thái Thượng giáo chủ cùng ra không, ngài ấy ẩn nấp trong địa đạo làm kỳ binh đã mười mấy ngày, không biết có nhàm chán tới mức thối rữa hay không."

"Thái Thượng giáo chủ là ai?" Pháo Thiên Minh hỏi.

Thiên Thiên suy nghĩ một lúc rồi nói: "Hình như tên là Dương Đỉnh Thiên, nhưng mười mấy năm trước vì mụ vợ hồng hạnh vượt tường nên tự sát rồi. Chẳng lẽ xác chết vùng dậy?"

Kiếm Cầm tiếp lời: "Cái này không phải không thể! Ta nhớ trong nguyên tác còn nói, bọn họ bị một hòa thượng hạ gục toàn bộ, ta nghĩ nếu quả thật có hòa thượng xuất hiện cũng hạ gục chúng ta."

Thiên Thiên đứng bên nhìn động tĩnh trong điện, hỏi: "Hiện giờ vấn đề là làm thế nào để thu hút sự chú ý của Ngũ Hành kỳ đến tổng điện. Chử Trà, ngươi có cách nào không?"

Pháo Thiên Minh có vẻ rất khó xử, đáp: "Có thì cũng có, nhưng ta không dám dùng."

"Không sao, dù sao ba chúng ta đến đây cũng chẳng hy vọng sống sót ra ngoài."

"Được rồi! Nếu đã thế..." Pháo Thiên Minh giơ tay vận nội lực vỗ lên vai Thiên Thiên một cái. Ngói dưới chân cô vỡ vụn, Thiên Thiên kêu lên rồi rơi xuống.

Kiếm Cầm không hài lòng hỏi: "Này! Sao ngươi lại làm thế?"

Pháo Thiên Minh đáp: "Hiện tại đây là cách tốt nhất để dò xét thực lực đối phương. Hơn nữa, Thiên Thiên cũng là người thích hợp nhất, cô ấy không sợ chết. Ta vẫn hơi sợ! Còn cô thì sao?"

Kiếm Cầm nói: "Ta... ta vẫn bình thường, bình thường thôi."

Bình Luận (0)
Comment