Kẻ thúc đẩy mọi tai họa là Pháo Thiên Minh thì vẫn ung dung uống trà ăn điểm tâm trong quán rượu của mình. Mấy ngày qua, do đạo đức suýt chạm ngưỡng nguy hiểm, y buộc phải đi làm nhiệm vụ cho môn phái, nâng đạo đức lên 65 điểm. Việc này không còn cách nào khác, vì nhiều đối tượng bị truy nã trọng thưởng rất cao, bắt Pháo Thiên Minh phải giết luôn cả người thuê mình.
Về phần hoàn thành 100 lần nhiệm vụ bang phái, y không vội! Chơi trò chơi vốn chỉ để thưởng thức, có người thích nhiệt huyết sôi sục, có người thích tự xưng vương xưng bá, có người thích vui chơi phóng khoáng... Nay Pháo Thiên Minh nhất thích: không có chuyện gì phiền lòng, tóm lại chính là một chữ: lười, lười nói chuyện, lười cử động, lười nhìn mỹ nhân trước mặt.
"Ta... lần trước ta đến tiêu dùng, có phải ngươi không trả tiền thừa cho ta?" Trước mặt Pháo Thiên Minh hiển nhiên là cô gái tên Phá Phá, giọng nói hơi e lệ.
Pháo Thiên Minh mở mắt ra liếc nhìn, Úi chà! Thì ra là tới đòi tiền, trên người cô nàng này lại mặc đồ sư môn Bảo Tướng tự, hóa ra đã bị giết quay về sư môn. Xem ra những ngày qua cô gái bé nhỏ này sống không mấy tốt lành. Lòng thương người ai cũng có, Pháo Thiên Minh lấy ra một tờ ngân phiếu đặt trên bàn nói: "Tiền rượu 10 vàng, tiền ăn 1 vàng. Theo phép tính làm tròn, tổng cộng 20 vàng, trả ngươi 30 vàng, cất kỹ." Nói xong lại nhắm mắt tắm nắng.
"Cảm tạ!" Phá Phá cũng không tính toán cách làm tròn vô sỉ của ai đó, nhận ngân phiếu rồi cảm kích nói: "Ta còn tưởng chẳng đòi được đồng nào."
"Chơi gì mà thảm thế này, không bằng đổi tài khoản đi?" Phá Phá vừa quay người đi, Pháo Thiên Minh ném ra một câu.
"Không được!" Phá Phá hơi muốn khóc.
"Phá Phá!" Pháo Thiên Minh vừa nghe giọng này là đầu đau, mở mắt ra nhìn, quả nhiên là Vụ Lý Hoa tới ăn chực, Pháo Thiên Minh chỉ cảm thán một chuyện: Người ta gia nhập tổng đàn Thiên Hạ bang ở Hàng Châu, đúng là âm mưu sâu xa, hoặc đã tính kế từ lâu, mưu đồ phá hoại. Trong nhóm bằng hữu, ai cũng hiếm khi đến quán rượu, chỉ một lần mỗi tuần. Còn Vụ Lý Hoa nhờ địa lợi, cơ bản mỗi ngày đều tới năm lượt. Trà sáng, cơm trưa, trà chiều, cơm tối còn có đồ ăn khuya. Điều khiến người ta tức giận nhất là cô gái này còn ngang nhiên nói: "Ta đến cổ vũ cho ngươi." Pháo Thiên Minh còn phải cảm tạ nói: "Ta thật sự rất vui mừng."
"Hoa Hoa... hu hu!" Phá Phá như gặp người thân, ôm chầm lấy Vụ Lý Hoa. Trong lòng Pháo Thiên Minh mắng thầm: Hoa Hoa? Còn không bằng gọi là Phúc Lộc cho nó thân mật.
Vụ Lý Hoa đỡ Phá Phá ngồi xuống, hỏi thăm vài lời, câu chuyện rất đơn giản nhưng cũng rất máu chó: Phá Phá phát hiện chồng Lam Sắc ngoại tình, bèn tìm cơ hội giết chết cô gái kia, đồng thời khóc lóc nói không chơi trò chơi nữa, giao tất cả đồ đạc cho Lam Sắc. Lam Sắc rất quyết đoán, không chơi thì thôi, không quan tâm tới cô nữa. Phá Phá càng thấy tức giận, tìm con hồ ly kia đàm phán, rồi lại giết người thêm một lần nữa. Lần này Lam Sắc hoàn toàn cảm động trước Phá Phá, thề sẽ hoàn thành ước nguyện của cô: Không chơi trò chơi nữa. Vì vậy bắt đầu truy sát...
Thật máu chó! Chỉ có điều giữa chừng xảy ra chút vấn đề nhỏ, khiến câu chuyện vốn đơn giản trở nên rắc rối. Người bình thường chỉ cần Vụ Lý Hoa kéo vài đại ca ra nói chuyện, cơ bản không có vấn đề gì. Có thể nói, đuổi giết ngược lại Lam Sắc và cô gái kia cũng không phải không thể. Nhưng mà...
Vấn đề nho nhỏ này lại nằm trên người cặp cẩu nam nữ: Nữ tên là Lãnh Nhược Tuyết, mà Lam Sắc chính là người học được Cửu Dương Thần Công, đồng đảng của Huyết Ảnh. Tất nhiên rơi vào tay Lãnh Nhược Tuyết, cơ hội tử đồng đảng thành tử thù rất lớn.
Vụ Lý Hoa đẩy Pháo Thiên Minh đang nhắm mắt dưỡng thần, hỏi: "Thế nào rồi? Phá Phá chính là bạn bè trong hiện thực của ta!"
"Việc ta có thể làm không khác gì ngươi!" Pháo Thiên Minh đáp lại là thật. Nếu Lam Sắc ngừng truy sát, Vụ Lý Hoa đứng ra nói với Lãnh Nhược Tuyết là được. Lãnh Nhược Tuyết sẽ vui vẻ ngừng tay, thu mua thiện chí của một cao thủ, hơn nữa thể hiện mặt rộng lượng của bản thân cho Lam Sắc Đích Tình Điều. (Tác giả: Từ giờ chỉ gọi tắt)
Vụ Lý Hoa lạnh lùng nhìn Pháo Thiên Minh giả ngu, cô cũng biết Pháo Thiên Minh khó xử. Lãnh Nhược Tuyết vẫn là bà chủ của y, cho dù đã ra khỏi đường khẩu, người ta vẫn gửi tiền tới, hơn nữa chỉ yêu cầu Pháo Thiên Minh quay về trong Đại Hội Võ Lâm là được."Tiểu nhị, gọi chút đồ ăn, cái gì đắt nhất ấy."
"Ta cũng có một ý tưởng tồi tệ, không biết ngươi có bằng lòng nghe không?" Pháo Thiên Minh vội vàng nói một cách sâu xa khó đoán.
"Nghe đi! Tiểu nhị mang trà lên trước đã." Vụ Lý Hoa gọi một tiếng, kéo Phá Phá cùng nhau ngồi xuống.
Pháo cao nhân chậm rãi nói: "Thật ra rất đơn giản, vấn đề chính nằm ở Cửu Dương Thần Công và thân thể Kim Cương Bất Hoại của Lam Sắc. Nghe nói võ công này ngoại trừ mắt và yết hầu, các bộ phận khác không phải thần binh tuyệt thế thì không thể đâm xuyên qua được. Mặc dù võ công biến thái như vậy chắc chắn sẽ có khuyết điểm, nhưng ngay cả đặt trước mặt BOSS cấp cao cũng đủ nhìn. Hiện giờ trên thị trường tuyệt học nhiều lắm, nhưng tuyệt học có thể có thêm công năng phụ thì không nhiều. Theo ta biết, tuyệt học của Thập Đại Môn Phái đều không có..."
"Nói trọng tâm đi!" Lần đầu tiên Vụ Lý Hoa cảm thấy người dài dòng thật đáng ghét.
"Đừng nóng vội, Huyết Ảnh và Lãnh Nhược Tuyết có một trận cá cược, nếu Huyết Ảnh có thể chiếm được vị trí đệ nhất đoàn thể và cá nhân trong Đại Hội Võ Lâm, Lãnh Nhược Tuyết phải yêu đương với hắn. Hơn nữa ta nghi ngờ có yêu cầu về thân thể..." Pháo Thiên Minh lập tức nhớ ra trước mặt là hai cô gái, bèn chuyển đề tài: "Ta biết đôi chút về tính cách Lãnh Nhược Tuyết, nếu thua chắc chắn sẽ không đổi ý. Nhưng ấn tượng của cô với Huyết Ảnh rất tệ, nói cách khác cô ta không muốn thua. Hơn nữa ta còn biết người học Cửu Dương Thần Công là anh em kết nghĩa trong hiện thục của Huyết Ảnh. Vậy nên ta thấy, chưa chắc Lãnh Nhược Tuyết đã có hứng thú với Lam Sắc của ngươi. Chỉ là bắt về làm khổ công thôi. Phải biết rằng, chiến đấu đoàn thể cơ bản là đồ ăn cho Huyết Ảnh. Tinh anh của đối phương mạnh đến mức nào, các ngươi chắc cũng biết. Thi đấu cá nhân vốn có ta thì không có gì bất ngờ, nhưng thêm Lam Sắc thì có vấn đề. Dĩ nhiên cá nhân ta cho rằng vẫn không có gì đáng lo."
"Nói ý chính..." Vụ Lý Hoa uể oải nói.
"Chụp lại đoạn văn này nói với Huyết Ảnh."
Phá Phá lập tức phản đối: "Thế thì cả đời này Lam Sắc sẽ không tha thứ cho ta."
"Ừ... Tiểu cô nương à, đã từng nghe nói về một cái điển cố như vậy chưa? Trong lúc nội chiến có một số quân nhân đảng X nổi dậy... không đúng, gọi là khởi nghĩa. Có biết kết cục của bọn họ dưới âm phủ ra sao không? Toàn tới chuồng bò đưa tin, lại chết không nơi an táng. Trong khi đó, lũ cố chấp kia lại an cư lạc nghiệp trên hòn đảo nào đó. Cô có hay biết lý do vì sao không?"
"Bởi sao ạ?"
"Lập trường! Một người không có lập trường, ngay cả kẻ thù cũng không coi là đối thủ. Chồng cũ của cô là Lam Sắc, nếu hết lòng giúp Huyết Ảnh, cũng còn có thể được kính trọng phần nào. Nhưng bây giờ, vì mỹ nhân, không tiếc cướp bằng hữu... Lập trường thấp hơn cả đạo đức. Cá nhân ta cảm thấy người ấy không đáng để cô tiếc nuối."
"Đây là điển cố ư?" Phá Phá lẩm bẩm rồi hỏi: "Như vậy có quá đáng không, để cho hắn cả hai bên đều không coi hắn ra gì?"
"Chắc chắn không! Hắn sẽ ở cùng phe hồ ly tinh kia. Sau đó lợi dụng xong là đá đít."
"Thế không phải là đẩy hắn vào hố lửa à?"
Pháo Thiên Minh không kiên nhẫn hỏi: "Rốt cuộc cô có muốn trả thù hay không, cũng phải cho cái quyết định rõ ràng chứ. Ta không phải kẻ tiểu nhân, chỉ tiếc chút vì chút cơm này thôi, ta thoải mái lắm sao?"
Phá Phá nhìn đôi mắt đầy khích lệ của Vụ Lý Hoa nói: "Muốn, Ta sẽ lập tức đi tìm Huyết Ảnh."
"Đợi đã!" Pháo Thiên Minh gọi Phá Phá đang định rời phòng: "Cô... Tiện đây nói luôn nhé. Ta là người thích chơi xấu. Nếu hắn làm thế này, ta có thể thế ấy."
Phá Phá kinh ngạc hỏi: "Không phải ngươi vừa nói làm người phải có lập trường à?"
"Ừm... Ta đã điều tra rồi, chơi xấu thì kết cục rất tốt, cùng lắm bị cấm thi đấu thôi. Nếu giá tiền thích hợp ta có thể không tham gia Đại Hội Võ Lâm sang năm. Hơn nữa ta còn phát hiện nguyên nhân chủ yếu đám người này chia rẽ chủ yếu là chia của không đều, ta cho rằng ta và Huyết Ảnh đều không có khuyết điểm đạo đức trong phương diện này."
Phá Phá ngẩn người một hồi cũng không biết trả lời như thế nào, đành phải phất phất tay, ngay cả một từ tạm biệt cũng không thốt nên lời.
"Này, ngươi thực định chơi xấu à?" Vụ Lý Hoa rất khó hiểu.
"Sao có thể chứ! Huyết Ảnh có thể cho bao nhiêu tiền? Chẳng lẽ còn cao hơn Lãnh Nhược Tuyết thưởng tiền thật cộng với hạng nhất? Nhưng hắn dám cho ta cũng dám nhận. Hai tên chó cắn chó, cuối cùng chi có miệng đầy lông, ta kiếm lợi lớn. Người có tiền đều coi mọi thứ là hư vô. Ta có thêm chút việc vui chẳng phải là chuyện tốt hay sao?"
"Ngươi cho rằng mình có thể được hạng nhất à?
"Nói thật! Không rõ lắm" Pháo Thiên Minh rót đầy một chén trà cho Vụ Lý Hoa rồi nói: "Ví dụ như nói ngươi đi. Ta thật sự không nắm chắc. Cô cũng biết lá bài tẩy của ta, cô suy nghĩ một chút là nghĩ được phương pháp liều mạng hai bên cũng bị thương. Ta có hơn 30% tỷ lệ chết trước. Chỉ có điều, điều kiện tiên quyết của 30% là ta cũng phải chấp nhận đọ sức công bằng với cô mới được. Nếu không đánh một trăm lần cô thua một trăm lần. Đánh nhau cũng phải dựa vào đầu óc."
"Đầu óc? Ta thấy là hèn hạ mới đúng. Ta có chuyện vẫn luôn muốn hỏi ngươi, gần đây hình như ngươi rất tham tiền, lại còn xúi giục chúng ta chia sẻ thói tham tiền, có phải có mục đích gì hay không?"
Pháo Thiên Minh cười nói: "Ngươi thật thông minh, đúng là có! Nói như vậy đi, tất cả tài sản trong tay ta hiện tại là sáu vạn, nếu như gom các ngươi lại cùng một chỗ tiền thì đại khái là bao nhiêu? Ta nói là bọn Kiếm Cầm."
"Đại khái khoảng ba bốn mươi vạn!"
"Phải rồi... như vậy, tập thể chúng ta góp vào hai trăm vạn, rồi bỏ vào cổ phiếu, chỉ cần cổ phiếu tăng năm mươi phần trăm là mỗi người chúng ta sẽ có được tuyệt học. Sau đó giao tiền lại cho người khác, tăng thêm ba trăm phần trăm nữa thì tuyệt học lại về tay. Cứ làm như thế liên tục, chẳng mấy chốc, lợi nhuận cả triệu cũng chỉ là con số nhỏ mà thôi."
"Hừ!" Vụ Lý Hoa khinh thường nói: "Ngươi tưởng mua cổ phiếu gì cũng tăng à? NPC lật kèo thì sao?"
"Đương nhiên, NPC là nhà cái, chúng ta chơi không lại. Nhưng chúng ta cũng được xem như cá, ăn được tôm cua! Ngươi xem Xa, Bất Túy, Phích Lịch, Vô Song Ngư, Tinh Ảnh, Ái Niếp Niếp vân vân, những người có ảnh hưởng lớn trên giang hồ, trên môn phái, bang phái, nếu mấy người cùng bàn mưu đẩy riêng một cổ phiếu thì liệu mọi người có bắt chước không, có không tăng được không?"
"Chẳng hạn?"
"Chẳng hạn liên thủ diệt trừ Thượng Quan Kim Hồng, Tôn Ngọc Bá hay Lý Trầm Chu. Đơn giản hơn, chẳng hạn chúng ta mua cổ phiếu Kim Tiền bang, liên minh với Huyết Ảnh, kéo hết người chơi có tiền vào Kim Tiền bang, rồi âm thầm tấn công Quyền Lợi bang hay Thiên Hạ bang, tập trung sức mạnh tiêu diệt một bang phái của họ. Người chơi thấy thế lực đối lập như thế, khó mà không ném tiền vào cổ phiếu Kim Tiền bang, lẽ nào không có nhiều người giúp chúng ta đẩy lên 50%? Lúc đó muốn cổ phiếu không tăng cũng khó."
"Vậy... mua cổ phiếu Quyền Lợi hay Thiên Hạ thì sao? Nếu bị tấn công chắc chắn sẽ rớt thảm, không bán được... vậy không phải tiền mất tật mang, không còn gì sao?"
Pháo Thiên Minh cười khì khì, không nói gì nữa. Vụ Lý Hoa cũng mỉm cười, hai người cùng mong chờ một đợt hỗn loạn sắp xảy ra trên giang hồ.