Nhưng hỗn loạn chưa kịp bắt đầu, giang hồ đã rối tung cả lên. Nguyên nhân chính là bản đồ kho báu.
Vào giờ Tý một ngày nọ, một trò chơi thủ mới chơi đang luyện cấp thì thịt được một quái vật cấp 20, rơi xuống một mảnh giấy ghi bốn chữ "Bản đồ kho báu". Vui mừng khôn xiết, vội vã quay về thành, dọc đường lại vô tình chém chết một con chó nhỏ cấp 10, lại nhặt được một bản đồ kho báu khác. Càng thắc mắc, tiếp tục chém thêm bốn con quái vật nhỏ nữa, kết quả lại nhặt được hai bản đồ giống hệt nhau...
Chỉ trong một ngày, giang hồ vì bản đồ kho báu mà sôi sục trở lại, từ khi tam đại bang hội gia nhập vào trò chơi này, người chơi không ngày nào là không trong giai đoạn sôi nổi. Ngày nọ sôi sùng sục một phen, ngày kia lại sôi sục một lượt, ngày mốt vẫn còn phải sôi sục, chờ đến ngày nào không còn sự việc khiến sôi sục, một lượng máu nóng vẫn còn trên trăm độ, biết làm sao được, đành phải tiếp tục sôi sục... Nhưng không thể trách bọn họ kinh ngạc vớ vẩn. Ngay cả Pháo Thiên Minh vừa thấy giới thiệu về bản đồ kho báu kia cũng suýt nữa đã rớt cằm xuống bàn.
Bản đồ rất đơn giản, ở giữa một ngọn núi tuyết trắng xóa, có cái dấu X màu đỏ chỉ vị trí kho báu. Nhưng lời giới thiệu thì vô cùng hấp dẫn: Kho báu của Sấm Vương, bên trong có đồ vật tổng giá trị trên năm trăm triệu vàng, bất cứ ai cũng có thể tự do bán chúng ở bất kỳ cửa hàng hệ thống nào để đổi lấy phiếu ngân giá trị tương đương
Lưu ý: Đồ chưa bán sau khi chết sẽ bị rơi toàn bộ.
Trên giang hồ, người nào người nấy lập tức mang bầu... một bầu âm mưu. Hơn một nửa số người chỉ cần liếc mắt qua đã biết đó đây là dãy núi tuyết bao la hàng vạn dặm ở Liêu Đông, dựa vào sức một người không thể tìm ra báu vật trong vùng núi tuyết rộng lớn đến thế được. Cách duy nhất là dựa vào sức mạnh tập thể. Thí dụ như một đội một trăm người, tìm được kho báu sẽ chia đều, mỗi người có thể được năm trăm vạn vàng. Chớ nói là trong thời buổi kinh tế khó khăn như giang hồ hiện giờ, ngay cả thời kỳ giang hồ thái bình ban đầu, con số đó cũng đủ khiến người ta kinh hoàng.
Không tập hợp được nhiều người thì khó mà thực hiện được việc gì, nhưng nếu nhiều người quá thì lại khó kiểm soát. Nếu thật sự tìm được kho báu, lỡ đội ngũ xuất hiện vài tên nội gián, gọi người khác đến trực tiếp chém giết... Vì vậy, cách tốt nhất là tập hợp theo đơn vị bang hội và môn phái, thứ nhất có người lãnh đạo đáng tin cậy, thứ hai còn có hỏa lực yểm trợ. Lượng châu báu năm trăm triệu vàng, cho dù là đội quân vạn người, mỗi người cũng có thể chia được năm vạn vàng.
"Mẹ nó, đám nhà hiết kế này chỉ sợ không chơi chết người ta hay sao, còn lập ra quy tắc: người chết mất phần. Thật vô liêm sĩ, chẳng lẽ phải khiến mọi người quay về tân thủ thôn thì bọn họ mới vui vẻ? Hay là thấy những ngày qua chưa đủ loạn?" Tinh Ảnh tự mình tìm đến Pháo Thiên Minh để bàn luận việc này.
"Ngươi có thể không đi được mà!"
"Không đi... thế thì không tốt lắm. Mọi người đều đã đi rồi, nếu ta ở lại chẳng phải là thoát ly quần chúng hay sao? Chử Trà, theo ngươi thì việc tìm kho báu này do người Võ Đang tổ chức hay là do liên minh tinh anh tổ chức?"
"Võ Đang tổ chức? Tổ chức bao nhiêu người? Một vạn người? Ngươi không sợ trong một vạn người ấy lại có một tên nội gián sao? Đến lúc đó cho dù chúng ta tìm được, chỉ cần đăng bài trên diễn đàn, Võ Đang sẽ trở thành kẻ thù công khai của cả giang hồ, hàng trăm vạn người nhìn thấy Võ Đang là giết. Lúc đó địa vị sinh tồn của chúng ta cũng chẳng hơn con chuột là bao. Ngay cả người tự tin như ta, cũng không dám bảo đảm mình có thể sống sót ra khỏi dãy núi tuyết." Pháo Thiên Minh thở dài, lần tìm kho báu này không biết sẽ có bao nhiêu người chết. Mẹ nó, bản đồ kho báu mà lại rẻ hơn cả giấy nháp, gần như người nào cũng có mười tờ.
"... Vậy ngươi có mưu kế gì không?"
"Có, nhưng ta chắc chắn ngươi không dám dùng."
"Ngươi nói trước đi!"
"Ngươi tìm một trăm đệ tử Võ Đang đáng tin cậy trà trộn vào tất cả các đoàn thể. Sau đó phát hiện tung tích của kho báu, ta điều tất cả nhân mã Võ Đang mai phục ở cánh đồng tuyết đi cướp. Chỗ tốt là như vậy chúng ta có thể điều động ba vạn người. Hơn nữa mục tiêu bị mọi người công kích đầu tiên chính sẽ không phải là chúng ta Hơn nữa cho dù toàn bộ giang hồ vây giết chúng ta, ta cũng có thể dựa vào võ công, thừa dịp hỗn loạn, bình yên thoát thân..."
"... Vậy võ công yếu một chút thì sao?"
"Thôi xin, kẻ địch chung của mọi người đó! Tốt một chút cũng phải chết! Huống chi là kém."
"Ngươi đi chết đi!" Tinh Ảnh xuất cước bay tới.
Cuối cùng cũng chỉ có thể triệu tập hội nghị tầm bảo mở rộng, mọi người nhất trí rằng vận mệnh của mình chưa bao giờ hưng vượng, mua vé số cũng không trúng quá năm trăm vạn, cho nên hoàn toàn không có khả năng tìm ra một điểm đỏ trong phạm vi vạn dặm. Cuối cùng nhất trí biểu quyết: nhất định phải dựa vào lực lượng của quần chúng tìm kiếm. Sau đó thông qua các loại tin tức khác nhau chém quần chúng mới là cách đúng.
Danh sách nhóm tầm bảo cũng như dưới đây: Pháo Thiên Minh, Xa, Vụ Lý Hoa, Uống Hát Bất Túy, Phích Lịch Lịch, Tinh Ảnh, Kiếm Cầm, Vô Song Ngư do tám người hợp thành. Tạm thời đặt tên là Ái Tâm Tổ Hợp. Còn có Ái Niếp Niếp và Đường Đường tham gia làm nhân viên ngoại biên, phụ trách tin tức. Không còn cách nào khác. Người ta cưỡi ngựa bình thường không thể leo lên Tuyết Sơn. Còn tên tiện nhân Mã... Hắn vẫn cho rằng đi ngắm tuyết cùng Diệp Tử lãng mạn hơn so với đi ăn cướp. Về phần Chân Hán Tử, đã bị kéo đến đội ngũ tầm bảo trăm người của Lãnh Nhược Tuyết.
"Vậy ngươi làm nhiệm vụ bang hội thế nào rồi?" Trong lúc mọi người mua dược liệu, Vụ Lý Hoa đột nhiên hỏi Pháo Thiên Minh.
Pháo Thiên Minh ngẩn người, đúng rồi! Mình hai ngày là phải nhận một nhiệm vụ, nếu không nhiệm vụ liên tục sẽ không thành công. Đi Đại Tuyết Sơn, mười ngày nửa tháng cũng khó có một người qua lại, người khác không giống, một nhiệm vụ đưa tin là kéo dài ba ngày, phức tạp chừng mười ngày cũng không có vấn đề gì."Vậy làm sao bây giờ?"
Tinh Ảnh cười cười đưa ra ý tưởng: "Nếu không ngươi viết tờ đơn xin nghỉ phép?" Mọi người khinh thường Tinh Ảnh.
Pháo Thiên Minh lại gãi đầu nói: "Ta đi thử xem sao!" Cả nhóm khinh thường Pháo Thiên Minh, kể cả Tinh Ảnh.
Sau nửa giờ, Pháo Thiên Minh trở về, nét mặt lộ vẻ âm u bất định. Thấy ánh mắt thắc mắc của mọi người, y nói: "À, chỉ là phê duyệt tờ đơn nghỉ phép thôi." Tinh Ảnh lập tức khinh bỉ cả nhóm."... nhưng mỗi ngày phải trừ đi 30 vàng, nói là lấy tiền tạm ngừng chức vụ, còn hy vọng ta xin nghỉ cả năm."
"... Ta cũng nên xin nghỉ vài ngày. Ta còn ba ngày nữa là tới thời hạn nhiệm vụ, không ngờ thế mà lại xin nghỉ phép được... Trời ơi! Chuyện gì thế này?" Tinh Ảnh dặn dò một câu rồi chạy về phía trạm dịch.
"Ta cũng đi."
"Ta cũng đi."
Cả con đường chỉ còn một mình Pháo Thiên Minh, gió lạnh thổi tới, trời đất im ắng, y tự nhủ hóa ra mình là con chuột trắng thí nghiệm. ... Tuyết Nam trấn...
Ở cửa núi Đại Tuyết Sơn có bốn trấn, Tuyết Đông trấn, Tuyết Nam trấn, Tuyết Bắc trấn, Tuyết Tây trấn. Trong vòng một ngày, dấu hiệu chim bay lảng vảng trên núi tuyết hoàn toàn biến mất, người trong các trấn đều bắt đầu xôn xao, giống như đang tham dự sự kiện của thần tượng ca nhạc nào đó.
Đặc biệt hơn, ở lối vào núi tuyết có một cửa hàng, mức độ kinh doanh cực kỳ khủng khiếp. Với năng suất phục vụ hoàn mỹ mà vẫn còn xếp hàng dài.
Pháo Thiên Minh ngẩng đầu nhìn, thấy cửa hiệu treo một tấm bảng viết: "Ai không đeo kính râm khi vào vùng tuyết dễ bị tuyết mù". Hóa ra là cửa hàng bán kính.
Nhóm Pháo Thiên Minh đành phải lấy số xếp hàng. Nhưng tốc độ phục vụ của hệ thống nhanh gấp ngàn lần so với ngân hàng, chưa đầy 10 phút đã đến lượt nhóm của họ. Vô Song Ngư làm đội trưởng, có trách nhiệm thanh toán. Sau khi vào trong, hắn tiến lên mấy bước, nói: "Chủ quán, cho ta 8 cái kính!" Rồi đưa ra một tờ ngân phiếu.
Nhân viên liếc nhìn rồi hỏi: "Các ngài muốn mua mắt gọng kính à?"
"Gọng kính? Ý gì vậy?"
"Thật xin lỗi, 10 vàng chỉ đủ mua 8 cái gọng kính một bên."
Vô Song Ngư nén giận hỏi: "Vậy cả cái kính râm giá bao nhiêu?"
"10 vàng..."
"10 vàng một cái kính râm? Chẳng thà các ngươi đi cướp đi." Tám tiếng quát đồng thanh nói.
"Hiểu lầm rồi." 079 cười giải thích: "10 vàng chỉ là một cái kính đơn, 20 vàng là loại thường. 50 vàng có viền vàng, 100 vàng tự động điều chỉnh màu sắc tùy theo cường độ ánh nắng. 300 vàng là loại có kỹ thuật, không những tiện dụng mà còn rất đẹp. 500 vàng có thể đặt làm theo kiểu riêng ngay tại chỗ."
Vô Song Ngư quay đầu hỏi: "Ai đồng ý làm đội trưởng? Ta e ta sẽ giết hắn mất."
Mọi người vội đồng thanh đáp: "Chúng ta chắc chắn sẽ giết hắn."
Vô Song Ngư thấy thái độ mọi người quyết liệt, đành nén nước mắt bán cổ phiếu gom góp được 150 vàng. Dù sao cũng là cao thủ, mua xong kính đi ra ngoài, tám tên độc nhãn long lập tức thành trò cười.
Mua xong kính, 079 ân cần hỏi: "Các vị đi tìm kho báu phải không?"
Mọi người sửng sốt, Vô Song Ngư nén vui mừng trong lòng hỏi: "Ông chủ có manh mối gì không?" Không có việc gì thì người ta sẽ không tìm mình nói chuyện, trừ khi... mình động được tới manh mối ẩn giấu.
"Các ngươi đừng hiểu lầm, ta chỉ hỏi các ngươi có mang theo cái xẻng không thôi."
"Xẻng á?"
"Đúng vậy! Chắc chắn kho báu bị chôn dưới tuyết rồi, không mang theo xẻng, lẽ nào các ngươi dùng tay đào."
Cả bọn đầu lắc lư: "Không có!"
"Vậy thì tốt, thật ra các ngươi mang xẻng theo cũng bất tiện dùng, xúc tuyết phải dùng xẻng tuyết, chẳng những lấy nhanh, lại còn tiết kiệm sức lực. Một cây chỉ cần 5 vàng. Xem các ngươi đông người, ta giảm 80%, mỗi chiếc 4 vàng, các ngươi lấy mấy cây?"
"Tám cái!" Vô Song Ngư vừa nói số lượng, 079 lập tức giao dịch cho hắn tám cái xẻng. Nhận được tiền lẻ của Vô Song Ngư đúng bằng, trực tiếp giao dịch qua.
Pháo Thiên Minh ngờ vực hỏi: "Chẳng phải ta đã nói là giết người cướp của sao? Ngươi mua xẻng làm gì? Lại nữa cho dù chúng ta tìm ra, chỉ dựa vào tám người chúng ta đi đào. Ngươi định đào tới bao giờ?"
"Có thể trả hàng không?" Vô Song Ngư tát mình một cái rồi mới hỏi 079.
"Không thể!" Thái độ của 079 vẫn rất tốt, vẫn là tác phong mỉm cười phục vụ.
"Vậy ngươi nói cho ta biết, xẻng này khác gì xẻng thường ra sao?"
"Trên cán có hai chữ xẻng tuyết!" 079 lập tức đáp. Vô Song Ngư đám luôn tới, nhưng không ngờ trên người tiểu nhị tỏa sóng nước màu lam, hoàn toàn hóa giải công kích. 079 vẫn mỉm cười nói: "Hôm nay ta tiếp 80 nhóm khách hàng, các ngươi là nhóm thứ tám muốn giết ta."
"Xem như ngươi lợi hại, chúng ta đi!" Vô Song Ngư nghiến răng quay người nói.
"Đợi một chút."
"Lại làm gì nữa!!" Vô Song Ngư vội vàng xoay người, ánh mắt dò hỏi.
"Tìm bảo vật sao có thể thiếu bản đồ chỉ dẫn tìm bảo vật?" 079 lôi ra một tờ bản đồ lượt giới thiệu: "Trên đây vẽ các đỉnh núi tuyết lớn, vị trí các sông băng."
Vô Song Ngư nhận lấy xem qua, đây là một tờ bản đồ điện tử, trên đó vẽ bốn đồng bằng tuyết Đông, Tây, Nam, Bắc, và một đồng bằng tuyết trung tâm gọi là Trung Hải, diện tích gần mười dặm vuông, mỗi đồng bằng đều có một con đường dẫn tới Trung Hải tuyết nguyên.
079 lại giới thiệu tiếp: "Chỉ cần ngươi mua bản đồ, vị trí của ngươi sẽ hiện thành chấm đỏ, và cứ nửa canh giờ lại cập nhật một lần. Thế nào? Món đồ này là bảo vật trấn tiệm của chúng ta, ta thấy chư vị quý khách đều là người có thân phận, nên mới lừa chủ quán lấy trộm ra bán."
Pháo Thiên Minh vội ngăn Vô Song Ngư nói thêm, hỏi: "Bao nhiêu tiền?"
"800 vàng."
"20 lượng, bán thì bán, không bán dẹp đi."
"700."
"21."
"... Làm gì có ai trả giá như ngươi! Ta giảm đi hàng trăm, ngươi tăng lên hàng đơn vị. 600 chốt giá! Ơ, xin đừng bỏ đi."
"22." Pháo Thiên Minh nhìn chằm chằm vào 079."
"500."
"Chử Trà, ngươi được lắm, 800 vàng bị ngươi mặc cả xuống 30 vàng vàng. Này! Ta hỏi ngươi, nếu hắn thật sự không bán thì làm sao?" Kiếm Cầm đứng bên cạnh quan sát bản đồ.
"Ta đã chụp lại bản đồ rồi, hơn nữa còn mang cả la bàn chỉ Bắc." Pháo Thiên Minh cười hì hì trả lời.
Cánh động tuyết, biển ả và sa mạc, trông có vẻ không liên quan, nhưng chúng đều có một số đặc điểm chung: Vẻ đẹp và cái chết. Quan trọng hơn, chúng đều là những nơi con người không thể chinh phục hoàn toàn, nơi tự nhiên vô tình và sự sống được thể hiện rõ nét nhất.
Nam Hải tuyết nguyên có vô số đỉnh tuyết cao hơn ba ngàn mét so với mặt biển, tạo thành một con đường tự nhiên. Tổ đội Ái Tâm không đi theo con đường ấy, nguyên nhân chủ yếu là vì tuyết rất dày, không dùng khinh công một bước thôi là lún sâu đến đùi. Thứ hai, vì có rất đông người đã đi trên con đường đó, nếu có thì chắc chắn bảo vật đã bị người khác tìm thấy trước rồi. Điều quan trọng nhất là mấy cô gái cho rằng ngắm cảnh tuyết trên đỉnh núi sẽ đẹp hơn, nên tổ đội Ái Tâm mới leo núi vượt suối như thế này. Còn đa số người chơi cũng không đi theo lối mòn, họ lang thang khắp nơi, thấy ngọn núi tuyết là lại lấy bản đồ kho báu ra đối chiếu.
Các nhóm người chơi lớn thường có cả ngàn người, nhóm nhỏ cũng trăm người trở lên. Chỉ riêng đội ngũ Pháo Thiên Minh quá ít ỏi. Dọc đường, các nhóm hoàn toàn không giao lưu với nhau, mọi người tự giác nói chuyện trong kênh riêng của đội mình. Nếu vô tình đi ngang qua nhau, lại phần nhiều là nhòm ngó bằng ánh mắt căm thù.
Hôm sau, khi Ái Tâm tiểu đội đến trung tâm Nam Hải tuyết nguyên thì Đường Đường và Ái Niếp Niếp ngoài chiến trường chuyển đến hai tin buồn cho.
Tin thứ nhất: 50 cao thủ tinh anh trong Huyết Ảnh đường bị sập băng rơi xuống hồ, toàn quân bị diệt. Nguyên nhân là vì mặt hồ bị phủ một lớp băng mỏng 0,1 mm rồi lại phủ tuyết trắng lên trên để ngụy trang. Một mình dùng khinh công qua thì không sao, quá 10 người không có khinh công cao cấp thì không thể đi qua, 50 người trở lên thì dù là Sở Lưu Hương cũng chết hết 50 Sở Lưu Hương.
Tin buồn thứ hai: khi 100 thủ hạ của Lãnh Nhược Tuyết dừng chân gần trung tâm Tuyết Nguyên thì bị một NPC dùng đao phục kích từ dưới tuyết xông lên tấn công, kể cả Chân Hán Tử cũng chết trận trong đám đông ấy. Theo Đường Đường điều tra, người này chính là Hồ Phỉ, võ công trên tuyết của hắn có thể xưng là BOSS cấp độ cao nhất.