Tính toán theo thời gian, hai ngày sau khi đoàn người ra khỏi Trung Hải tuyết nguyên vẫn rất an toàn. Quan trọng nhất là làm sao vượt qua Tứ Hải tuyết nguyên. Ái Niếp Niếp phát ra tin tức: Hắn đi dạo ở Đông Tuyết trấn, Đội ngũ mấy trăm người đã đi qua hơn hai trăm, về phần đoàn thể trăm người trở xuống, cá nhân hắn cho rằng phải lấy ngàn làm đơn vị để tính. Mặc dù Đường Đường trên diễn đàn đã dốc toàn lực nói rõ trân bảo này không đáng để trăm vạn người tranh đoạt; hơn nữa còn bổ sung ảnh chụp, nói rõ là người thiết kế âm độc, nhưng vấn đề là không ai tin tưởng. Mọi người đều cho rằng chữ trên người Kim La Hán là tự mình khắc lên, nếu không hẳn phải có ảnh chụp giới thiệu vật phẩm. Nhưng Đường Đường đi đâu giới thiệu vật phẩm? Không thể bỏ vài túi đồ thì không có giới thiệu.
"Các huynh đệ bảo trọng." Chín người ghé vào chân núi uống rượu chuẩn bị chia tay, ăn bữa tối cuối cùng, giống như một đám vượt ngục đào tẩu. Trước mặt là tuyết lớn mênh mông, có trăm vạn tên cớm chạy theo ngăn chặn, gió thổi hiu hiu... Giờ khắc này, chỉ có hai từ bi tráng để hình dung cảnh sinh tử ly biệt như vậy.
Phích Lịch thương cảm nắm lấy tay Pháo Thiên Minh và Vô Song Ngư: "Hai vị huynh đệ, các ngươi nhất định phải cố gắng sống, sống cho tốt, chính là có ý nghĩa, có ý nghĩa chính là sống thật tốt. Toàn bộ tài sản của ta đều ở trên người các ngươi. Đừng làm cao thủ mất mặt."
Vô Song cảm động, nắm chặt tay: "Huynh đệ, ngươi yên tâm. Chúng ta nhất định sẽ sống tốt, chỉ là đám giun dế các ngươi cũng khổ cực rồi."
"Không có gì, chỉ cần các ngươi có được hạnh phúc, chúng ta chịu chút ủy khuất đã tính là gì. Trong túi nhét đầy thuốc chưa?" Phích Lịch quay đầu quan tâm hỏi han Pháo Thiên Minh.
"Đầy rồi." Pháo Thiên Minh cũng cảm động: "Các ngươi có nên để dành một ít không? Trường hợp chảy máu cam thì e không tìm được miếng vải bông để lau đâu."
"Không sao, ta có thể dùng áo lau."
Tinh Ảnh đứng sau hai người ôm lấy nói: "Nhất định phải sống tốt. Chỉ cần sống sót là còn hy vọng. Ăn đủ chưa?"
"Đủ rồi. Nhồi đầy ba Kim La Hán, các ngươi thật sự không để dành chút nào sao?" Vô Song Ngư hỏi.
Hát Bất Túy vỗ vai Vô Song Ngư: "Không sao, ta còn nửa bao lương khô, chia nhỏ hòa với tuyết ăn, cũng đủ dùng vài ngày." Nói xong lại vỗ vai Pháo Thiên Minh: "Người tốt, người tốt!"
"Đàn ông đàn ang làm cái quái gì thế?" Xa rất bất mãn nhảy ra nói nhỏ: "Trà, nếu việc này làm được, ngươi nói thế nào thì thế đó, cô nương ta cũng sẽ nghe theo ngươi... Nếu không làm được, ngươi cứ cẩn thận đấy. Ngươi cũng vậy." Xa biến sắc chỉ vào Vô Song Ngư, hai nam nhân đồng loạt run rẩy.
"Được, được mà." Pháo Thiên Minh và Vô Song Ngư nơm nớp lo sợ trả lời.
Đường Đường ra lệnh: "Tất cả đều sẵn sàng, nghiêm, nghỉ... Nghe lệnh ta, Phích Lịch và Hát Bất Túy đi hướng Đông Hải tuyết nguyên. Vụ Lý Hoa và Kiếm Cầm đi Nam Hải tuyết nguyên. Tinh Ảnh và Phượng Hoàng đi Bắc Hải tuyết nguyên, Tiểu Tuyết đi một mình về Tây Hải tuyết nguyên. Sau khi vào tuyết nguyên, hai nhóm lập tức tách ra, Chử Trà đi Đông Hải tuyết nguyên. Vô Song Ngư đi Nam Hải, hai người các ngươi xuất phát một ngày sau. Nhớ kỹ lộ trình di chuyển cố gắng thay đổi hướng đi mỗi 15 phút một lần."
Bốn giờ trước, trên đỉnh núi liên tục có người ôm Kim La Hán xuống. Phần lớn là năm người một nhóm, thấy Pháo Thiên Minh kéo một dây tượng Phật cũng chẳng có gì lạ, ai nấy tự đi về phía trước. Nguyên nhân chính là, Lãnh Nhược Tuyết thông báo cho Huyết Ảnh: Đừng nghĩ đến cướp đồ của Ái Tam tiểu đội, lấy được hay không còn chưa nói, còn rất có thể bị đối phương nuốt chửng. Dây thừng của người ta vẫn còn trống đấy.
Chân Hán Tử cũng rất thuận lợi gặp Lãnh Nhược Tuyết, trò chuyện vài câu rồi đi theo hướng Đông Hải tuyết nguyên. Huyết Ảnh không đi, hắn ngủm củ tỏi ở Thổ Môn. Nghe nói Thổ Môn chết rất thảm, bởi vì bảo vệ kho báu mà bọn họ phải đối mặt là vô số con rắn. Bọn họ phải lấy được chín chín tám mươi mốt chiếc chìa khóa trên thân rắn. Trong tình huống trần nhà rớt đầy rắn, dưới đất lúc nhúc rắn, bốn bức tường phủ kín rắn, tất cả đều bị dọa cho đơ người...
Về phần Mộc Môn lại là cửa ải tương đối võ hiệp. Bảo vệ kho báu là mười tám môn nhân Thiếu Lâm song tuyệt học. Hai mươi mấy người công kích cửa này do Tiểu Nhị cầm đầu, sau khi chết đi một nửa đồng bọn, tương đối dễ dàng chiếm được kho báu.
Người chơi ở Hỏa Môn thì lại gặp rắc rối, hoàn cảnh của bọn họ là trong ngọn núi lửa dung nham. Đối thủ tuy không quá mạnh, chỉ có một Hỏa Vân Tà Thần song tuyệt cấp 30, nhưng toàn bộ đại sảnh chỉ có ba mươi hai viên gạch lát thành hình hoa mai là có thể đứng. Trong khi có đến mười sáu người tấn công cửa này, mỗi người trung bình chỉ được hai viên gạch, chưa kể những viên bị BOSS chiếm giữ.
"Hai mươi hai người, tỷ lệ sống sót đạt một phần tư, quả thực xứng danh tinh anh." Vô Song Ngư xem bản đồ, thấy chung quanh chỉ còn mình Pháo Thiên Minh, không khỏi thực lòng cảm khái.
"Hình ảnh các ngươi kéo cả chuỗi Kim La Hán đã lên diễn đàn, hiện thành mục tiêu săn lùng hàng đầu của mọi người." Đường Đường nhắc nhở trên kênh.
"Phải giết người rồi." Pháo Thiên Minh thở dài, y không quan tâm đạo đức nữa, vừa vào tuyết nguyên đạo đức đã hóa xám, nơi này là chiến trường hỗn loạn. Y cảm thấy quá nhiều áp lực, biết thế cầm một cái thôi, kiếm ít tiền nhưng trong lòng thoải mái hơn một chút. Người khác càng ít kỳ vọng vào mình, người càng nhẹ nhõm.
Đang suy nghĩ lung tung, Pháo Thiên Minh bỗng thấy cảnh tượng kỳ quái, cổ Vô Song Ngư như xuất hiện một đóa hoa máu nhỏ, rồi hắn vẫn giữ biểu cảm cảm khái hóa thành ánh sáng trắng. Kế đến một thanh đao thẳng tắp như kiếm xuất hiện, chủ nhân đao cũng xoay người lại, chính là Hồ Phỉ, kẻ bị mọi người bỏ qua suốt mấy ngày qua. Khi giết Vô Song Ngư, hắn dùng cổ Vô Song Ngư che đi thanh trường, tránh cho Pháo Thiên Minh phát hiện, rồi quay lưng về phía hai người, vung đao đâm lén một nhát.
"Đệt má nó!" Pháo Thiên Minh vội vàng kéo dây thừng bên hông, ném Kim La Hán xuống đất, cả người lẫn kiếm xông tới. Hồ Phỉ cười khẩy, vung đao chém thẳng, chiêu thức hoàn hảo, phong tỏa cả đường tiến công lẫn hướng né tránh trái phải của địch, ép Pháo Thiên Minh chỉ còn lựa chọn lui về phía sau.
Nhưng Pháo Thiên Minh lại chọn B: "Ta cược vận may với ngươi." Tay trái vung lên kẹp lấy đao, nhưng... rõ ràng hôm nay không phải ngày lành cho cờ bạc, y thua, Linh Tê Nhất Chỉ không thể khởi động. Đao từ lòng bàn tay chém thẳng xuống cánh tay, nhanh chóng chém đứt cánh tay trái của y. Nhưng lúc này Hồ Phỉ không thể tiến thêm nữa, không phải xương cốt quá cứng, mà là vì thanh kiếm mỏng của Pháo Thiên Minh nhân lúc tay trái ngăn đao, đã vào đâm thủng ngực Hồ Phỉ. Trong nháy mắt, khí lực toàn thân Hồ Phỉ tan biến, tựa như biến mất trên tuyết nguyên mênh mông này...
Khoảnh khắc ngắn ngủi ấy, hai bên chỉ dùng hai chiêu đã phân thắng bại sinh tử. Bình thường Pháo Thiên Minh sẽ tuyệt đối không dùng chiêu pháp lưỡng bại câu thương, hơn nữa đây là chiến pháp cực kỳ liều lĩnh. Có điều lúc này tâm lý y đang chịu áp lực lớn, lại thấy Vô Song Ngư duy nhất đồng mệnh tương liên với mình bị giết, tiểu vũ trụ bộc phát gây nên. Dĩ nhiên nguyên nhân tức giận chính là: Đệt, vứt hết đống La Hán và áp lực lên vai mình, giờ mới hiểu thế nào là có tiền mà chẳng còn mạng để tiêu!
"Ta biết mà. Ngươi là kình địch của ta." Hồ Phỉ nửa nằm trên tuyết, tay ôm vết thương, cười nói.
"Rốt cuộc ngươi đã chết thật chưa?" Pháo Thiên Minh nhớ rõ vị trí đó trên cơ thể là tim.
"Sắp rồi." Hồ Phỉ thở dài: "Chết cũng tốt, khỏi phải chịu tra tấn thêm, không có việc gì thì nằm sóng soài trên mặt tuyết, khổ lắm. Đúng rồi, ngươi tên gì?"
"Ta? Ta tên là Thanh Mai Chử Trà. Làm sao?" Pháo Thiên Minh vẫn cảnh giác, không hề coi thường độ âm hiểm của NPC, khó bảo đảm hắn chưa từng phẫu thuật tim rồi giấu nó vào trong bao tử.
"Thanh Mai Chử Trà... có thể khuyên nhủ ngươi việc này được chăng?"
"Ngươi nói đi."
"Sau khi ta chết, có thể ngươi đừng đụng chạm đến thi thể ta được chăng?"
"Ân... Yêu cầu này ta không thể đáp ứng ngươi, hãy đổi sang việc khác đi."
"... Có rượu không?"
Sau khi lục lọi một hồi, Pháo Thiên Minh hỏi: "Chỉ có Cocacola thôi. Hay là uống tạm? Thêm tuyết vào Cocacola cũng được lắm, ta còn mang theo chanh nữa."
"Được rồi, được rồi." Hồ Phỉ giãy giụa lấy từ trong ngực ra một quyển sách, ném cho Pháo Thiên Minh: "Không còn gì nữa đâu, đừng sờ soạng nữa có được không? Nghĩ tới một nam nhân sờ soạng thân thể của ta, bây giờ chỉ thấy buồn nôn thôi."
"Là thi thể." Pháo Thiên Minh sửa lại: "Ngươi cũng phải biết ta cố nhịn ghê tởm đến thế nào. Thế này đi, cởi áo choàng và đao của ngươi ra, ta sẽ thề không động đến ngươi."
Hồ gia đao pháp: Tuyệt học, tôn chỉ là lấy chủ khinh khách, lấy khách phạm chủ, lấy trẻ thắng già, lấy chậm thắng nhanh. Phòng thủ, thân không hở sơ; tấn công thì cắt kim đoạn ngọc.
Pháo Thiên Minh thuận tay học xong, cầm lấy thiết đao của Hồ Phỉ sử dụng thử. Một đao chém ra, bản thân cũng cảm nhận được một luồng khí thế không thể địch nổi chém tới, khí thế như không chém ngã kẻ địch sẽ không thu đao. Hóa ra là tâm lý thôi miên. Ngươi có khí thế như vậy, người khác cũng biết tránh né chứ? Lẽ nào khí tức rùa đen vừa hiện, người khác không thể chống cự hay sao? Pháo Thiên Minh thầm mắng một tiếng, chiêu thức này nói đến tốc độ và lực sát thương thì kém xa Vô Danh khoiá kiếm của chính mình. Điểm mạnh duy nhất chỉ là chiêu thức tương đối hoàn mỹ. Chỉ cần có thể làm cho chiêu thức này thuần thục, địch nhân ngăn cũng không thể ngăn, chỉ có lùi bước, bằng không tất nhiên là bị bổ đôi như trái dưa hấu. Chỉ có điều tốc độ của đao này thật không ra sao, trong nhóm bằng hữu hư hỏng của Pháo Thiên Minh, 80% có thể phá được chiêu thức này.
Về phần thủ, đây mới là nơi thực sự thể hiện giá trị của tuyệt học này. Pháo Thiên Minh múa đao một lượt, toàn thân trong phạm vi nửa trượng đều có ánh đao bao phủ, Pháo Thiên Minh là người luyện võ, biết rõ giá trị của đao pháp này, thực sự có thể dùng từ "không chút sơ hở" để miêu tả. Bất kể binh khí tấn công từ vị trí chính diện nào, đều có thể dễ dàng dùng thân đao ngăn cản. Chỉ có điều bản thân không thể như Hồ Phỉ, kết hợp công thủ, dùng nửa chiêu đỡ đòn liên tiếp xuất ra hai chiêu thức công kích.
Đáng tiếc, không giúp ích gì được nhiều cho bản thân. Pháo Thiên Minh thở dài bắt đầu tính toán, tuyệt học này có thể bán được bao nhiêu tiền? Tại sao lại bị mình lãng phí như vậy? Hay là gia tài ngàn vạn lượng trên vai mình nên đã học được cách lãng phí rồi ư? Có nên tát mình vài cái trước hay không? Có nên làm cho mình đau lòng một chút không... Từ điểm này có thể thấy được, người này đối với những thứ có thể trông thấy vẫn nhất quyết áp dụng tư tưởng chiến lược "thà giết lầm còn hơn bỏ sót". Cũng có thể thấy năm xưa Thải Vân Phi đúng là đã ngăn chặn một bi kịch khỏi xảy ra. Đương nhiên bi kịch vẫn cứ xảy ra, chỉ là không rơi trên thân mình, không thể gọi là bi kịch.
Xét thấy mình có thể mang tội danh phá gia chi tử, Pháo Thiên Minh che giấu chân tướng nơi Hồ Phỉ tử vong, chỉ nói là sau khi giết chết Vô Song Ngư thì không thấy bóng dáng đâu nữa. Nếu không, người ta nhất định sẽ hỏi mình đã kiếm được lợi ích gì, rồi mình tự trả lời là tuyệt học. Người ta lại hỏi, tuyệt học thế nào? Trả lời cũng không tệ lắm, nhưng không hợp với bản thân mình. Có học không? Đã học rồi! Phá gia chi tử!
Một ngày rưỡi sau, gần Đông Hải tuyết nguyên.
Đường Đường quan tâm: "Chử Trà, mệt chưa?"
Pháo Thiên Minh quay đầu lại nhìn đống Kim La Hán dài đến bốn mươi mét, thở dài hỏi: "Có thể đổi câu hỏi khác được chăng, câu hỏi đã bị hỏi lần thứ chín trong ngày hôm nay rồi. Nây giờ ta cảm thấy mình như một đầu tàu hỏa. Cô đã từng nghe nói đầu tàu hỏa nào cũng biết mệt mỏi chưa?"
"Vậy thay đổi câu hỏi, 320 ảnh hưởng đến ngươi nhiều như thế nào?"
"Nếu phải kéo lê chạy theo, khinh công cùng thân pháp ít nhất giảm xuống 20%."
"Dây thừng có đứt không?"
"Không đâu. Gân trâu cơ mà. Đao kiếm bình thường không có nội lực và võ công cao cấp thì không chém đứt được. Xin cô đấy, có thể hỏi một câu sâu sắc hơn được không?"
"Sâu sắc ư... Theo tin tức đáng tin cậy, ở Đông Hải tuyết nguyên có một nhóm trên 80 người, mỗi giờ tiến lên 120 dặm, hiện ở cách Trung Hải tuyết nguyên chỉ khoảng 1000 dặm. Giờ đây Phích Lịch mỗi giờ đi được 80 dặm, ra khỏi Trung Hải tuyết nguyên nửa giờ, giả thiết chúng đang chuyển động trên một đường thẳng. Hỏi rằng: Chúng còn cần bao lâu nữa mới gặp nhau?"
"... Đây không phải sâu sắc."
"Vậy sâu sắc là gì?"
"Sâu sắc chính là... Ví dụ như nói làm thế nào để định vị con người và vũ trụ, cũng như sự cân bằng kỳ diệu giữa sinh mệnh và đạo đức, vân vân."
"Ngươi cứ kéo cái tàu nát của ngươi đi!"
Pháo Thiên Minh kéo 32 vị Kim La Hán chạy điên cuồng trên mặt tuyết, nhờ áo tuyết của Hồ Phì nên dù ở gần cũng không ai phát hiện ra y. Thân pháp và khinh công thực sự bị suy giảm 80%, may mắn trên băng tuyết không có gì nhô lên như đá, khỏi lo Kim La Hán bị va chạm sứt mẻ. Nhưng Pháo Thiên Minh vẫn rất bực bội, vừa nói đầu tàu là để an ủi bản thân, thực ra chỉ cảm thấy như xe trượt tuyết, và chính mình lại là người kéo xe...
Đến Đông Hải tuyết nguyên, Thiên Minh trước tiên hội họp với Phích Lịch và Hát Bất Túy đang chờ sẵn, ba điểm đỏ trên bản đồ hợp lại làm một. Phích Lịch đi về phía trái, Bất Túy đi đường giữa, Pháo Thiên Minh đi về phía phải. Đây là chiến thuật mới của Đường Đường sau khi Vô Song Ngư tử trận, dùng Phích Lịch và Hát Bất Túy thu hút người cướp bảo vật. Đến đây, cứ tiến thêm một đoạn nữa là rất có thể va chạm với kẻ cướp bảo vật.
"Anh yêu, sao anh lôi em đến đây?" Bên cạnh một đống tuyết lớn, một cô gái nhìn say đắm một chàng trai.
"Đã mấy ngày chưa trò của với em, anh nhớ em lắm rồi."
"Đáng ghét." Cô gái tát nhẹ vào vai chàng trai, cả hai ngồi xổm xuống... Không thể ngồi được, nếu không mông sẽ đông cứng.
"Vợ à, lần trước đi cày Lợi Trảo, sao chỉ cày được nửa chừng rồi đi mất tiêu, không từ giã gì cả?"
"Tức giận đấy, bàn bè của anh chỉ biết võ công mà ngu ngốc chết được, kéo quái cũng không biết, bị quái động tay không chấn thương tí nào nhưng cứ la hét inh ỏi.
"Lần sau bọn mình không đi với nó nữa."
"Vậy lần sau bọn mình đi làm nhiệm vụ gì bây giờ?"
"Anh nghe nói..." Anh chàng này còn chưa dứt lời, bên tai đã vang lên tiếng ầm ĩ: Coong coong coong coong . Hai người ngước nhìn lên, chỉ thấy cách đó vài trăm thước, có hơn ba chục vật thể đen kịt lao tới.
Mặc dù Lam Sắc vẫn còn ở trong hang rắn, vẫn duy trì tình trạng bão tuyết, nhưng so sánh ra, tầm nhìn ở Đông Hải tuyết nguyên vẫn khá tốt. Đôi tình nhân kinh hãi, há hốc mồm nhìn ba mươi mấy pho tượng Kim La Hán ào đến.
"Ông già Noel?" Cô thì thầm.
"Không thể nào? Có thì cũng phải là già Noel kiểu Trung Quốc, không thể bắt người ta tới Trung Quốc tặng quà rồi còn phải đi học ngoại ngữ."
Lúc này ba mươi mấy vị Kim La Hán chạy đến bên cạnh cặp đôi này thì đột nhiên dừng lại. Đúng lúc cô gái và chàng trai đang hồi hộp chờ xem sẽ có món quà gì rơi vào miệng mình, thì trong không khí cách hai người khoảng hơn hai trượng bỗng hiện ra một cái đầu người hỏi: "Tiểu tiện tập thể à?"
Cô gái và chàng trai kinh ngạc há hốc miệng, cùng lắc đầu.
"À, ta tưởng thế chứ, thôi bye." Có tiếng keng keng, keng keng...
Sau khi một hàng Kim La Hán biến mất, Cô gái hạ là người tỉnh táo trước tiên, vội lao vào lòng chàng trai khóc thét lên: "Mẹ ơi, con nhớ mẹ!" Đạm Trần còn chưa kịp cảm tạ trời đất đã cho mình được hưởng một món quà lớn lao đến thế thì Hắc Bạch Song Sát đã từ trên trời giáng xuống...
"Báo cáo, ở hướng Tây Bắc cách đây ba dặm đã phát hiện ra vật thể di chuyển với tốc độ cao." Một lính gác của đoàn thể trăm người báo cáo.
"Là cái gì vậy?"
"Bão tuyết quá lớn, không nhìn rõ được, nhưng theo ước tính ban đầu, có lẽ là ba mươi mấy người có khinh công không tồi."
"Quan sát gần thử xem, mọi người cảnh giác, có một chấm đỏ đang ở rất gần ta, đừng để kẻ khác được lợi."
"Bẩm báo, không thể quan sát gần được, bọn họ đã đi qua rồi. Nhưng ta nghe loáng thoáng có tiếng kim loại va chạm phát ra âm thanh leng keng."
"Leng keng?... Là Thanh, Mai Chử, Trà, mau đuổi theo!"