Võng Du Chi Võ Lâm Bá Đồ (Dịch Full)

Chương 201 - Chương 201: Không Có Vô Sỉ Nhất Chỉ Có Càng Vô Sỉ

Chương 201: Không có vô sỉ nhất chỉ có càng vô sỉ Chương 201: Không có vô sỉ nhất chỉ có càng vô sỉ

Mấy chục Indiana Jones chạy tán loạn trên đồng tuyết mênh mông, trong lòng bọn họ chỉ có một ước nguyện là vận chuyển hàng hóa buôn lậu ra bên ngoài. Mỗi người giống như kẻ buôn người, vừa phải hậm hực đối mặt với quần chúng, lại vừa phải đối mặt với thiên nhiên khắc nghiệt, bọn họ không có viện quân, cho dù có cũng không nhiều. Ngoại trừ bằng hữu tri tâm, không ai dám tin bằng hữu thường xuyên nói chuyện trong trò chơi sẽ không cho mình một đao. Dù sao đây cũng là hàng hoá trị giá 30 vạn. Cho dù bây giờ bọn họ bị đưa đi chợ đen, cũng có thể bán được vài nghìn tiền thật,

Mà trong số mọi người, có khá nhiều mua sắm bản đồ điện tử, khiến hệ thống kiếm được một khoản to. Trong lúc mông lung dường như hệ thống đã cân bằng giá khoản tiền tung ra đầu tiên. Nhưng bốn đồng bằng tuyết trắng vây bọc chặt chẽ xung quanh, Đông Hải tuyết nguyên vì sự tồn tại của Pháo Thiên Minh mà náo nhiệt...

Lúc này Pháo Thiên Minh tiến vào Đông Hải tuyết nguyên mới nửa ngày, đã có hai mươi nhóm gần hai ngàn người đuổi theo phía sau. Trong đó, các cao thủ khinh công chiếm gần trăm người, quả thực có thể dùng cụm từ "dọa tè ra quần" để miêu tả. May mắn là, dù bị giảm tốc độ 20%, nhưng ngay cả cao thủ khinh công cũng chỉ có thể miễn cưỡng bám theo y. Ai bảo võ công Võ Đang quá đỗi biến thái, nội lực cũng rất biến thái. Người khác mở sáu thành nội lực, Pháo Thiên Minh dám mở đến tám thành.

Nửa ngày sau có tin tức đầu tiên, hai con chuột bị tiêu diệt, một là Lãnh Nhược Tuyết, một là Vụ Lý Hoa. Vụ Lý Hoa khinh công tầm thường, chỉ có thể đánh trả lùi dần, cuối cùng bị vây hãm bởi hàng ngàn người, chiến đấu nửa giờ thì tử vong. Sáu nhóm bao vây sau khi Vụ Lý Hoa chết, bắt đầu chiến đấu loạn xạ. Nhưng chưa kịp phân thắng bại, đã có mười đội gần ba ngàn người tìm ra... đoạt bảo vật... , bị giết, đây là chuyện rất bình thường. Chỉ cần bất kỳ ai nhận được bảo vật, tất cả đao kiếm sẽ chém về phía đầu họ. Lúc này người đoạt được bảo vật mới biết lời nói trên diễn đàn là thật. Thứ này thật sự không thể nhét vào túi. Nhét không được, thì cũng tức là không thể đục nước béo cò. Người hối hận thì nhiều, nhưng người không tin vẫn gia nhập chiến đoàn.

Đây là ngày điên cuồng nhất, đúg như câu "người chết vì của cải, chim chết vì thức ăn", chỉ cần một vị Indiana Jones bị giết, bên cạnh hắn nhất định sẽ xảy ra một trận chiến khốc liệt, một trận huyết chiến không có hồi kết, người trước ngã xuống, người sau lại tiếp nối, bất kể là kẻ bị giết hay người giết đều không hề sợ hãi. Trái lại, một bộ phận người chơi lại rất thích thú, trò chơi phải chơi như vậy, cần có kích thích, căng thẳng tăng thêm vận may, giống như thợ săn tìm kiếm mục tiêu, giống như con mồi né tránh truy đuổi.

Pháo Thiên Minh đã ở Đông Hải tuyết nguyên được cả ngày, vì mục tiêu quá lớn. Cho đến bây giờ y cũng không đếm được có bao nhiêu nhóm đang vây khốn mình. Y đã giết không dưới 100 người. Nhưng vì lộ trình quá ngoằn ngoèo, tính theo tốc độ đi bộ thế này, y đau khổ phát hiện không thể ra khỏi tuyết nguyên chết tiệt này trong vòng một tuần.

Đúng lúc y đang đau khổ, trước mặt đột nhiên xuất hiện hơn ba mươi bóng đen lao thẳng tới. Pháo Thiên Minh rút kiếm chuẩn bị, y không hy vọng đánh lén thành công, bởi giờ ai cũng biết y là đầu tàu không thấy được, dễ dàng đoán được vị trí cụ thể của y. Kẻ tấn công đầu tiên là một nữ nhân áo đen tay không tấc sắt, trên mặt còn đeo khẩu trang, vóc dáng bí ẩn khiến nam nhân mê mệt.

Nhưng ta Pháo Thiên Minh tuyệt đối không làm được chuyện phong nhã thương hương tiếc ngọc, thậm chí vốn có tiếng ra tay tàn nhẫn lạt thủ tồi hoa. Người không dừng bước, kiếm đã theo quán tính đâm ra. Cô nàng thần bí tuy đã chuẩn bị trước với chiêu này nhưng nhưng vẫn giật nảy mình. Kiếm này không có hào quang rực rỡ, không có chiêu thức hoa lệ, thậm chí người dùng còn vô số sơ hở, nhưng thanh kiếm này nhanh, rất nhanh, nhanh đến mức chỉ khoảnh khắc sau đã đã đến ngực nữ nhân kia...

Pháo Thiên Minh thoáng thấy nụ cười gian tà trên mặt nữ nhân kia, hiện giờ y còn đa nghi ngờ hơn cả Tào Tháo, thận trọng hơn cả Khổng Minh, tâm thần còn hơn cả nghệ sĩ:, Tay phải vứt kiếm, đồng thời dừng bước, tay phải nhận lấy kiếm tay trái rồi lại đâm ra. Cạch một tiếng, thanh kiếm bị vứt của Pháo Thiên Minh va vào kim loại. Sau đó kiếm của y lập tức điều chỉnh từ yết hầu sang cánh tay phải, có ngực sắt chưa chắc đã không có vật bảo vệ cổ. Kiếm đâm xuyên qua cánh tay phải cô gái, vung tay kéo một cái, cánh tay bị chặt đứt.

Nhưng Pháo Thiên Minh không ngờ rằng, đối thủ lại là... thuận tay trái. Một người quen dùng tay phải, trong trận đấu tất nhiên cho rằng tay phải là tay chủ lực. Cùng một chiêu thức, dùng tay trái ra chiêu thì ngoại trừ sức mạnh không thay đổi, tốc độ cùng quỹ đạo vung kiếm đều giảm đi rất nhiều. Dĩ nhiên, với chiêu khoái kiếm của Pháo Thiên Minh, nếu giao cho tay trái cũng sẽ nhanh hơn một chút so với Thái Cực kiếm.

Cô gái vung tay trái lên, một luồng kình khí đánh trúng cánh tay trái Pháo Thiên Minh, Pháo Thiên Minh chỉ cảm thấy nửa người bên trái tê dại, thanh kiếm bên tay phải còn chưa rút ra, cô gái mượn thế lao tới khiến y ngã nhào xuống đất. Xét theo thực lực hai người, tuy Pháo Thiên Minh mất đi thế chủ động nhưng thực lực tuyệt đối vượt trội hơn đối phương. Chỉ cần một động tác Nhạn Phi lật người, y có thể xuất kiếm đâm chết đối thủ, thực tế y đang muốn làm như vậy, lật người, giết người, rồi đứng dậy giết tiếp người thứ hai.

Nhưng y không ngờ đối phương lại... cực kỳ vô sỉ, thực ra y phải nghĩ ra, có cả áo giáp sắt rồi, còn thủ đoạn tàn nhẫn gì mà người ta không thể nghĩ ra. Nhưng y thật sự không ngờ, khi cả hai cùng ngã nhào xuống, đối phương vén một góc khăn che mặt lên, đồng thời khi va chạm xuống đất bèn dùng răng nanh nhọn cắn thật mạnh vào môi Pháo Thiên Minh... ... Đại lao...

"Con mẹ nhà ngươi." Trong phòng giam, Pháo Thiên Minh nổi cơn thịnh nộ. Dây thừng quay trở lại túi đựng, nhưng Kim La Hán lại không để lại cho mình cái nào, hơn chục triệu tiền của cứ thế biến mất. Chưa kể còn chưa hôn được đã bị bắt cóc, cho dù có hôn được thì có ích lợi gì? Kéo một vị mỹ nhân ra ngủ một tháng cũng không đáng giá bằng.

Đối phương vẫn không nói lời nào, chỉ lật khăn che mặt lên đến vị trí mũi, ngồi trên bàn cắn ngậm tắc đắc ý nhìn Pháo Thiên Minh đang phát cuồng. Không thể phủ nhận Pháo Thiên Minh cũng là người có lý trí, dù ngọn lửa giận đã thiêu rụi lý trí đi.

"Muội muội, muội không lên tiếng có phải sợ ta nhận ra muội không?" Sau khi mắng chửi ra một trận, Pháo Thiên Minh tìm đúng mục tiêu, dùng giọng rất ôn hòa bắt đầu hỏi. Nhưng đối phương vẫn lắc đầu, để lộ ra hàm răng nanh cười đắc ý.

"Ta suy nghĩ rõ ràng rồi, võ công ngươi sử dụng chắc chắn là chỉ pháp, chỉ pháp chỉ có một nhà Bảo Tướng tự. Võ công của ngươi không tồi, ta hỏi han một chút là có thể biết ngươi là ai. Ngươi lo sợ các huynh đệ của chúng ta sẽ liên tục truy sát ngươi hoặc các huynh đệ của ngươi, nên ngươi mới che mặt phải không?" Đối phương lộ vẻ vẻ tán thưởng và gật đầu đồng ý. Chuyện này có thể thừa nhận, dù sao nữ cao thủ chỉ pháp chẳng đến đến một trăm cũng có tám mươi.

"Cánh tay bị chặt đứt, hình như còn phải mười phút nữa mới có thể nối lại đúng không?" Đối phương giơ ra một bàn tay, ý bảo chỉ cần thêm năm phút nữa là xong, vẫn giữ vẻ đắc ý khi hoàn toàn chiến thắng nam nhân.

"Vậy à... muội muội kia, ta có vài điều muốn nói với ngươi, nghe xong đừng đau lòng nhé?" Pháo Thiên Minh gãi đầu nói. Cô nàng giơ tay ra, ý bảo mời ngươi cứ nói.

"Chuyện thứ nhất, quang minh chính đại lợi dụng quy tắc của trò chơi. Ta thua ta phục. Nhưng đối với người dám bẫy ta, cho tới nay không bất luận nam nữ già trẻ, chỉ cần bẫy ta, ta nhất định phải đòi lại. Điểm thứ hai, ngươi chẳng hề bận tâm tới việc cười nhạo ta, là cho rằng trong nhà lao không thể dùng được võ công. Nếu ta dám giáo huấn ngươi trong lao, ngươi còn đáp trả, bởi vì ngươi biết lực lượng cơ bản trong trò chơi của mọi người đều giống nhau phải không?"

Cô gái giơ tay chữ V, lại nhe răng cười một tiếng.

"Còn có chuyện thứ ba, ngươi nghe xong rồi hãy cười. Chuyện thứ ba là, thật có lỗi vô cùng, trong đời thực ta cũng là một cao thủ võ công. Song Long Thủ Châu." Pháo Thiên Minh hô một tiếng, hai ngón tay đâm thẳng vào mắt cô ả, Cô nàng vô thức muốn dùng khinh công, lại phát hiện không đúng, ngã xuống dưới bàn. Pháo Thiên Minh lộn một vòng trên bàn, bắt lấy cô ả, tay nâng chân hạ một quyền đánh vào phần dạ dày của cô nàng. Khuỷu tay giơ cao định đánh vào phần xương tỳ bà của cô ả.

"Lấy tĩnh chế động, lấy nhanh chế thắng, ra tay hung mãnh, tận dụng mọi thứ... Đánh phải độc, người phải ác, cước phải nhanh... Nếu có biến cố, tiến tới áp sát..." Nhạc gia tán thủ là kỹ thuật chiến đấu mà con trai Nhạc Phi - Nhạc Chấn lưu truyền lại từ thời đại binh khí lạnh, không có ác nhất, chỉ có ác hơn. Điểm chú trọng chính là đánh tay không, hoặc khuỷu tay hoặc vai va chạm, hết chụp lại tới bắt. Liên miên không dứt, không đánh chết kẻ địch của ngươi thì tuyệt đối không dừng tay.

Mặc dù những chiêu này đặt trong trò chơi đúng là ngay cả võ công sơ cấp cũng không bằng, nhưng đặt ra trong đời thực vẫn có thể hạ gục năm sáu nam nhân tráng niên, huống hồ là đánh một kẻ lực lượng bằng nhau. lại huống hồ cô nàng này bị đánh ngất hoặc bị dọa ngất. Ai có thể ngờ y còn có thủ đoạn này, cô nàng đã trúng mấy chiêu như vậy, trực tiếp muốn cắn cắn chết tươi Pháo Thiên Minh, muốn mọi người cùng nhau giam giữ tám tiếng, hoặc là thêm 16 tiếng, 24 tiếng thậm chí đến 10 ngày. Nhưng Pháo Thiên Minh thấy địch xông tới là né, tay chân không ngừng, , bắt lấy thân thể cô nàng quăng ngang ra, tay cầm tay đầu đập đầu, quyền đánh tim gan thận. Chân đá đùi và đầu gối. Mặc dù không có đau đớn, nhưng khó chịu vẫn có... Một giờ sau.

Pháo Thiên Minh vuốt mái tóc có phần rối loạn, nhìn điệu bộ ôm đầu ngồi xổm nơi góc tường của cô nàng, thở một hơi nói: "Ba mươi hai đường một trăm bảy mươi ba chiêu, đã đánh hai lượt rồi, còn muốn thêm hai lượt nữa không?"

Cô nàng vừa khóc vừa lắc đầu, hắn vẫn không nói gì, đương nhiên thấy dáng vẻ không chút nhân tính của Pháo Thiên Minh, lại càng không dám lên tiếng. Cho dù thế nào đi nữa bên này vất vả bốn giờ đồng hồ là có thể ra ngoài sống cả đời. Hơn nữa, đối phương chẳng thể trắng trợn cướp đoạt y phục của mình, kể cả khăn che mặt, trừ phi y có thể đập nát khăn che mặt, làm cho độ bền xuống 0 mới được.

"Xua tay là xong chắc? Hơn một mười triệu vạn, hơn mười triệu đã không còn. Hơn nữa ngươi lấy được sao? Nếu nói có một người có thể mang vật kia ra ngoài, đó chính là ta, chỉ có ta Thanh Mai Chử Trà. Các ngươi có thể mang của cải ra ngoài, ba mươi mấy người khuân vác, không đủ cho người truy đuổi nhắm rượu... Chết tiệt, lại bị lật thuyền trong mương." Pháo Thiên Minh phát tiết xong, ngồi xuống bàn mở nước ra uống. Y cũng chán rồi, ba mươi mấy Kim La Hán kia không mang ra ngoài thì thiệt hại bao nhiêu, thật ra đây không phải điều y quan tâm nhất. Y để tâm nhất là mọi người dồn thuốc men đồ ăn cho mình, cam tâm làm mồi nhử cho kẻ địch. Mà mình lại cô phụ trách nhiệm, nếu chiến đấu cật lực hy sinh, ngược lại trong lòng thanh thản, cũng dễ bàn giao với mọi người. Nhưng cứ thế bị bẫy bị giam vào đại lao... Không nói tới chuyện mất hàng, còn không biết đối thủ là ai, đây thật sự là biểu hiện trốn tránh trách nhiệm.

Pháo Thiên Minh càng nghĩ càng tức giận, thấy cô ả kia định đứng lên, không nhịn được lại chạy tới đạp một cước. Cô nàng rất ngoan ngoãn trở lại ngồi xổm góc tường, hai tay che mặt, để lộ ra một khe nhỏ quan sát Pháo Thiên Minh đang đùng đùng giận dữ.

Bình Luận (0)
Comment