Mục tiêu thứ hai của Đông Hải tuyết nguyên cách Đông Tuyết trấn một ngày đường thì dừng lại. Khi Pháo Thiên Minh chạy tới gần xem thì thấy cũng không khác mục tiêu thứ nhất là mấy: vài ngàn người đang túm tụm quanh một pho tượng Kim La Hán dưới đất.
Vừa tới sau lưng đám đông, Pháo Thiên Minh định nhón chân lên nhìn thử thì suýt bị dọa sấp mặt xuống bởi một câu: "Ngũ hồ đều là bằng hữu, tứ hải đều là huynh đệ. Tiểu đệ ta là Mộ Dung Du Du của Ma Giáo..."
Tục ngữ nói rất hay, có tật giật mình. Hiện nay Pháo Thiên Minh tự cho rằng tới Thiên Vương lão tử cũng dám nhìn, duy chỉ trừ Mộ Dung Du Du ra. May mắn là lúc khởi hành, Đường Đường đã chuẩn bị sẵn mười hai chiếc mặt nạ, bảo y mang theo dùng dọc đường. Y vội vàng lấy một chiếc mặt nạ đeo vào và đổi tên thành: Diễn viên quần chúng E (Cái tên bị ủ lò hai lần trong hội nghị Võ Đang).
Đường Đường cũng chẳng còn cách nào khác, thanh danh của y mỗi ngày một tệ hại. Không lấy chút vật phẩm che mặt, ra ngoài cướp báu, ngoài việc bị đám đông ủ lò thì không làm được chuyện gì.
Pháo Thiên Minh biết hành động cảm hoá của Mộ Dung Du Du, đám đông lại muốn tụ tập thành từng nhóm nhỏ để thảo luận. Lúc này những người không tham gia tranh luận trở nên vô cùng lộ liễu. Y vội vàng lùi lại phía sau một đống tuyết nhỏ, trà trộn với vài người cũng chưa tham gia nhóm nào.
Người đến tuyết nguyên một mình không nhiều lắm, trước mắt Pháo Thiên Minh chỉ có ba. Bên trái là một người mặc áo tơi, đội nón lá, đều là đồ vật không thuộc hệ thống, không biết là trộm ở hộ nông dân nào. Người này đội nón quá thấp, không nhìn rõ mặt mũi. Trong tay cầm một thanh phi đao có thể phóng Tiểu Lý Phi Đao, say mê tạc khắc một đoạn rễ cây đến nỗi Pháo Thiên Minh ngồi bên cạnh cũng không có phản ứng gì.
"Lý Tầm Hoan?" Sau khi ngồi xuống, Pháo Thiên Minh mới phát hiện động tác đặc biệt của nam nhân đội nón, có vẻ giống thói quen riêng của Lý Tầm Hoan. Lão Lý gần đây có thời gian rảnh rỗi, đi tìm niềm vui bên ngoài và bị phá sản hay sao? Nghĩ vậy, y liền vén nón lên một cái, nhưng là khuôn mặt tương đối phổ thông, chắc chắn không phải. Pháo Thiên Minh bèn kéo cái nón trở lại vị trí cũ. (Đồ vật không thuộc hệ thống có thể cướp, lột... )
Trong khi Pháo Thiên Minh làm động tác này, đầu người đội nón rộng vành vẫn không ngẩng lên, nhưng động tác tạc tượng dừng lại. Ngực liên tục phập phồng, rõ ràng đang cố gắng kiềm chế cơn lửa giận. Sau một phút, nam nhân đội nón che quyết định không nổi giận ngay mà tập trung vào việc trong tay.
Bên phải Pháo Thiên Minh là một người đàn ông gương mặt bình thường, mặc áo choàng trắng, đang nhắm mắt dưỡng thần. Nhưng Pháo Thiên Minh liếc mắt nhìn qua là biết, tên này cũng giống mình, đeo mặt nạ, cũng là loại bại hoại không được đón tiếp. Người áo trắng cảm nhận được ánh mắt của Pháo Thiên Minh bèn mở mắt nhìn lướt qua rồi nhắm lại.
Người thứ hai bên phải mặc áo vàng gương mặt bình thường, đang cắn hạt dưa, có thể thấy cũng đeo mặt nạ. Thấy Pháo Thiên Minh nhìn sang, hắn rất thân thiện gật đầu rồi tiếp tục việc của mình.
Pháo Thiên Minh nhìn quanh, thấy ba người đều cùng một dạng: Giấy đầu lòi đuôi. Người che giấu thân phận nhất định không phải là người tốt... Tất nhiên phải trừ mình ra, mình đeo mặt nạ là vì mười một người kia có miếng cơm ăn. Hy sinh bản thân để mười một người được hạnh phúc, tấm lòng cao cả của ta sao có thể so sánh với bọn họ được. Mộ Dung Du Du cũng như bình thường chú ý tới bốn người bị đám đông lờ đi; bèn đi tới chấp tay nói: "Tại hạ nhân là Mộ Dung Du Du, không biết bốn vị có đi cùng nhau không?"
Không ai trả lời, Pháo Thiên Minh thì không dám lên tiếng vì giọng nói sẽ bại lộ. Mộ Dung muốn giết y y cũng không sợ, chỉ sợ Mộ Dung vừa thấy sẽ phát điên tại chỗ, trước mặt nhiều người như thế này thì quá mất mặt. Người đội nón vẫn không động đậy, chăm chú vào việc khắc gỗ của mình. Người áo trắng và áo vàng cũng đeo mặt nạ nên cũng không trả lời.
Mộ Dung Du Du cũng là người lão luyện giang hồ. Đi tới đã nhìn ra có ba người đeo mặt nạ. Sau một hồi do dự, cuối cùng vẫn mở miệng: "Mấy vị có thể có thù oán hoặc điều gì khác khó xử nên không tiện lộ mặt, ta cũng không dám ép buộc. Như vậy đi, ta chỉ hỏi một câu, các vị gật đầu hay lắc đầu là được rồi. Thanh Mai Chử Trà có ở đây không?" Mộ Dung Du Du thật sự sợ Pháo Thiên Minh. Mới quen chưa tới một giờ đã bị y vặt hết cả lông gà lông vịt, tiền mất tật mang.
Ba người kia lắc đầu, mà... Pháo Thiên Minh từ trước đến nay cũng chẳng bao giờ chọn A B, y chỉ thích chọn C: Y chỉ vào nam nhân áo trắng. Chậc, đừng có giả vờ với ta.
Mộ Dung Du Du đổ mồ hôi lạnh khiếp vía, lập tức lùi lại hai bước, dồn khí lực cả người mà hô: "Thanh Mai Chử Trà ở đây này."
Nam nhân áo trắng vội vàng đứng dậy phẩy tay tỏ vẻ phủ nhận, nhưng đám đông chỉ cần nghe đến tên Pháo Thiên Minh là lập tức vây quanh hắn ở trung tâm. Pháo Thiên Minh rút ra một cây thương dài 3,5 mét hòa mình vào đám đông, cùng mọi người trừng mắt nhìn nam nhân áo trắng.
"Ngươi nói không phải là ngươi, vậy thì cởi mặt nạ ra để chúng ta xem thử. Chỉ cần ngươi không phải Thanh Mai Chử Trà, dù ngươi là ai, chúng ta cũng cam đoan sẽ không làm khó ngươi." Mộ Dung Du Du đưa ánh mắt nhìn đám đại ca phía sau dò hỏi, sau đó lên tiếng thẳng thừng. Trong số mấy ngàn người này không thiếu thành viên tới góp vui mấy ngày trước, đã sớm tuyên truyền Pháo Thiên Minh là tên hèn hạ, giảo hoạt và nham hiểm nhất trong lịch sử năm ngàn năm của Trung Hoa, là kẻ không có nhân tính và chỉ biết lợi ích cá nhân. Vì thế, vừa thấy mặt y xuất hiện, tất nhiên phải tiêu diệt ngay lập tức, kẻo Kim La Hán lại bị y âm thầm đoạt mất.
Thấy không thể giải thích, nam nhân áo trắng chỉ biết chuẩn bị đối phó đám đông sắp bùng nổ. Đột nhiên phía sau vang lên một tiếng: "Chết tiệt!" Mọi người quay lại, chỉ thấy không biết từ lúc nào nam nhân áo vàng đã lẻn gần Kim La Hán, lợi dụng lúc mọi người tập trung vây bắt Thanh Mai Chử Trà, bất ngờ ra tay bắt lấy Kim La Hán chạy thục mạng.
"Đuổi theo!" Không rõ ai hô lên, đám đông vứt bỏ nam nhân áo trắng, đồng loạt xuất phát. Nam nhân áo vàng vượt qua một đống tuyết lớn, tạm thời thoát khỏi tầm mắt mọi người khoảng mười mấy giây nhưng nhanh chóng bị đám người đông đảo vây chặt. Nhưng lúc này Pháo Thiên Minh trợn tròn mắt, nam nhân áo vàng không cầm gì cả, cứ thế thờ ơ nhìn mọi người.
"Bên kia." Một người tinh mắt chỉ về phía xa xa, quả nhiên cách đó một dặm có bóng dáng mờ mờ đang di chuyển, hình như đang cõng một vật giống người.
"Đuổi theo!" Sau tiếng hô, mọi người bỏ mặc nam nhân áo vàng, chạy thẳng tới bóng người kia. Khoảng cách một dặm này, chỉ cần ba phút là có thể đuổi kịp. Nam nhân áo vàng chờ mọi người đi xa, vội vàng lấy xẻng tuyết đào sâu 20 phân, lột tấm vỏ sắt ra, ôm Kim La Hán vừa khai quật được chạy ngược hướng đám đông.
Nam nhân áo vàng rất đắc ý, dù chỉ học theo thủ thuật che mắt của Pháo Thiên Minh, nhưng đã phát triển nó thành một loại phong cách riêng. Bóng người kia tất nhiên là đồng bọn của hắn. Lúc đám đông bàn tán về Kim La Hán, đồng bọn của hắn đã đào sẵn một cái hố sâu. Vừa đoạt được Kim La Hán, hắn lập tức ra hiệu cho đồng bọn. Đồng bọn lập tức lấy ra một pho tượng gỗ chạy trốn. Còn hắn thì ném Kim La Hán xuống hố dưới đống tuyết lớn, rồi kéo tấm vỏ sắt che phủ lên trên. Tất cả chỉ đơn giản như vậy, hắn không sợ đám đông nổi giận thiêu sống mình, vì trong đám đông và khu vực lân cận vẫn còn đồng bọn của hắn. Dù sao cũng sẽ có đồng bọn lấy trộm Kim La Hán mà thôi.
Nhưng điều khiến hắn không ngờ là đã có người đuổi kịp mình. Phía sau hắn, một vệt chân mơ hồ liên tục đuổi theo từ chỗ đống tuyết lớn kia. Sau khi chạy được vài dặm, nam nhân áo vàng vội tìm thung lũng tuyết hoang vắng, bắt đầu sắp đặt đồng bọn tiến hành bước tiếp theo, như dẫn dụ quân truy đuổi hay báo tin.
Nam nhân mặc áo vàng vừa cất máy truyền tin, trong đống tuyết cách năm thước đột nhiên nhảy ra một người; không nói hai lời tuốt ngay thanh đao Nhật Bản từ giữa không trung chém thẳng xuống nam nhân áo vàng. Nam nhân áo vàng tuy chưa hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra nhưng đạo hạnh thâm sâu, nâng Kim La Hán lên. Keng một tiếng thanh đao Nhật Bản chém vào Kim La Hán. Do nội lực chênh lệch, nam nhân áo vàng bị sóng chấn động đẩy lùi về phía sau vài bước.
Lần này, nam nhân áo vàng mới nhìn rõ dáng vẻ kẻ tấn công: đầu quấn khăn, mình khoác tấm áo trắng. Nếu không phải là người quá mức thèm đòn, thì đây chính là gã người Nhật đang đồn đại trên diễn đàn.
Nhiệm vụ học võ của Thiên Phong Thập Tứ Lang không phải chưa từng có người gặp, nhưng không ngoại lệ tất cả đều từ bỏ. Chủ yếu là vì Thập Tứ Lang đặt ra yêu cầu hơi kỳ quái. Kỳ quái ở hai điều: thứ nhất, người chơi phải thông thạo tiếng Nhật và nói lưu loát; hắn nói không muốn dạy võ công cho kẻ không biết nói tiếng Nhật. Thứ hai, người chơi phải thừa nhận rằng, bổ nhiệm người Nhật làm minh chủ võ lâm Trung Nguyên là cách tốt nhất để giải quyết tranh chấp võ lâm vô tận ở Trung Nguyên. Theo chính lời hắn, cả đời hắn phấn đấu vì mục tiêu cao cả này, thậm chí sẵn sàng hy sinh tính mạng. Chỉ cần đáp ứng được hai điều kiện trên, hắn sẽ dạy người đó nhẫn thuật và đao thuật. Nếu đoạt ngôi số một tại Đại Hội Võ Lâm một tháng sau sẽ được thưởng thêm.
"Tên người Nhật chết tiệt." Nam nhân áo vàng thốt ra vài âm điệu nữ nhân. Nếu Pháo Thiên Minh ở bên cạnh, hẳn y sẽ nhận ra giọng nói đó thuộc về Thiên Hậu. Có điều thực tế đúng là Pháo Thiên Minh đang ở gần đó, nằm sấp cách hai người mười lăm mét. Y không ra tay. bởi vì ông phát hiện còn một con chim sẻ đang đậu gần đó.
Sau khi nghe thấy giọng nói của Thiên Hậu, gã người Nhật không hề bất ngờ, vẫy thanh đao trong tay định chém ra. Đúng lúc đó, tiếng rút đao chói tai vang lên sau lưng hắn ta. Hắn vội quay đầu lại nhìn, từ bóng tối của đống tuyết bên cạnh, nam nhân đội nón che khắc gỗ bước ra.
Có tiếng rút đao, nghĩa là đao có vỏ, đao có vỏ tức là vũ khí cao cấp. Quả thật là vũ khí cao cấp, đó là thanh đao cong, lưỡi đao lạnh giá nhưng trong bão tuyết vẫn lấp lánh chói mắt, khiến người ta muốn nhìn lại không dám nhìn. Đao là thế, người cầm đao cũng vậy. Nam nhân đội nón vẫn cúi đầu, tay nắm chặt cán đao, mắt nhìn chăm chú vào lưỡi đao, có vẻ như hắn rất tập trung cho bất cứ việc gì mình làm, đến mức có thể hòa mình vào trong đó.