"Độc Hành?" Cuối cùng gã người Nhật cũng lên tiếng hỏi, giọng khàn khàn, dù ngụy trang rất kỹ nhưng ba người Trung Hoa kia nghe ra vấn đề ngay lập tức. Đây không phải giả bộ mà là người ngoại lai. Tại sao có cảm giác như vậy, cả ba đều không giải thích nổi, nhưng cảm thấy rất khó chịu. Dù sao cũng không thể nào là người Trung Hoa.
Độc Hành không trả lời, giơ cao thanh loan đao ra hiệu sẵn sàng tấn công.
Gã người Nhật vội nói: "Ta có thể chia một nửa cho ngươi."
Nhưng Độc Hành dường như không hề nghe thấy, gầm lên một tiếng, rút đao ra, hai tay gã người Nhật siết chặt lấy đao giao chiến với Độc Hành.
Trong khi hai người giao chiến, người xung quanh không thể nhìn rõ gì cả. Chỉ nhìn thấy được ánh đao lẫn máu bắn tung tóe trên mặt đất. Ngoài tiếng hô hoán, chỉ nghe được tiếng gió tuyết gào thét không dứt.
Đây là lần đầu tiên Pháo Thiên Minh chứng kiến một trận chiến đấu quyết liệt đến thế. Mỗi nhát đao xuất kích đều để lại ảo ảnh trong không trung. Đây không đơn thuần là một trận chiến tàn khốc mà còn là va chạm giữa hai nền văn hóa. Loan đao chủ động tấn công vào những điểm khiến đối phương không kịp phản ứng, giống như một thanh đao ma quỷ có linh tính, dẫn dắt chủ nhân xuất hiện ở đúng vị trí cần thiết nhất. Trong khi đó, Đường đao dưới khống chế của loan đao lại dùng kỳ chiêu liên miên bất tuyệt. Ẩn thân, phân thân, súc cốt gặp chiêu phá chiêu.
Pháo Thiên Minh vội vàng gửi tin nhắn cho Hát Bất Túy: "Một lúc nữa, gã người Nhật sẽ xuất hiện ở điểm hồi sinh Đông Tuyết trấn."
"Chắc chắn không?"
"Chắc chắn. Nếu không, chính ta sẽ xuất hiện ở điểm hồi sinh." Pháo Thiên Minh nắm chặt Tiểu Lý Phi Đao trong tay phải.
Ánh đao đột nhiên biến mất, Độc Hành và gã người Nhật đồng loạt dừng tay. Sau đó cả hai lùi lại vài bước rồi ngã lăn ra đất. Sau khi quan sát kỹ càng, Pháo Thiên Minh nhận ra trận chiến này vô cùng tàn khốc. Tuyết tan thành bụi, thịt nát bấy, khắp nơi là ngón tay, cánh tay và thậm chí cả chân. Thiếu kỹ thuật, lại thô bạo tột cùng. Nhìn Tiểu Nhị người ta dùng đao kìa, đao nào cũng chào hỏi chỗ yếu của đối thủ. Đương nhiên Tiểu Nhị có điểm huyệt gia tăng sát thương, nhưng tóm lại vẫn là dùng đao. So với hai vị trước mặt, Tiểu Nhị dùng đao giống như dao mổ lợn, còn hai người kia dùng đao như dao cạo xương.
Danh sách chi tiết bộ phận gã người Nhật đánh mất: một cánh tay, một lỗ tai, một cái mũi, cộng thêm mười mấy cân thịt lợn và mấy lít máu.
Danh sách chi tiết bộ phận Độc Hành đánh mất: một chân, hai lỗ tai, cộng thêm mười mấy cân thịt và mấy lít máu.
Tình hình hiện tại rất rõ ràng, gã người Nhật sợ không dám lại gần Độc Hành. Độc Hành không cách nào ngăn cản đối phương làm bất cứ chuyện gì ngoại trừ giết mình.
Gã người Nhật cười khẩy, dường như hài lòng với tình hình trước mắt. Hắn quay người đi về phía Thiên Hậu và Kim La Hán của cô. Lúc này, Thiên Hậu biết mình không phải là đối thủ của hắn, thậm chí còn không thể chạy thoát. Cô hốt hoảng la lớn: "Tên khốn kiếp Thanh Mai Chử Trà kia, còn chần chừ gì nữa mà không ra đây?" Lúc này không còn là vấn đề bảo vệ bảo bối mà là vấn đề sinh tử.
"Ồ, Thanh Mai Chử Trà? Ở đâu? Ở đâu?" Hiển nhiên gã người Nhật không tin lời Thiên Hậu.
Chẳng lẽ hắn không ở đây? Trong lòng Thiên Hậu thầm hoài nghi. Cô đã sớm nhận ra diễn viên quần chúng E kia chính là Pháo Thiên Minh, bởi không chỉ ánh mắt mà cả động tác ngồi trên tuyết cùng vẻ mặt thờ ơ vén mũ Độc Hành kia, tất cả đều khiến người khác căm ghét. Cho dù lục khắp cả vũ trụ cũng khó tìm ra kẻ nào đáng ghét đến như thế.
Thiên Hậu đang miên man suy nghĩ, bỗng nhiên bên trái nhô ra một cái đầu hỏi: "Mỹ nhân tìm ta?" Một cái đầu xuất hiện dưới mặt đất bằng phẳng, lại còn nhăn nhở nở nụ cười cách trước mặt mình năm centimet, hơi thở nóng rẫy thổi vào mặt... Ba hồn bảy vía Thiên Hậu bay mất, thân hình hư thoát, miệng mở to, vẻ mặt kinh hoàng đứng chết trân tại chỗ.
Pháo Thiên Minh cười khẩy với cô ta rồi thuận tay vớ lấy Kim La Hán, tiếp đó cùng bảo vật lao thẳng đến chỗ gã người Nhật đang kinh hãi. Một nhát kiếm nhanh như chớp giật xuyên thủng tim gã người Nhật. Trong ánh sáng chói lòa, Pháo Thiên Minh oai phong thể hiện một động tác rút kiếm rồi thở dài: "Chơi kỹ thuật với đám thô kệch, không muốn oai phong lẫm liệt cũng khó". Rồi y quay ngược kiếm đâm thẳng vào cổ họng Thiên Hậu vừa lấy lại ý thức: "Dễ dàng đến thế sao? Đời này tịch mịch như hoa. Này! Độc Hành huynh, có cần ta giúp ngươi bôi thuốc không?"
Nghe xong, Độc Hành tỉnh ngộ, vội vàng nhảy xa mười trượng, toàn thân đẫm mồ hôi lạnh, rút đao cao cảnh giác nhìn Pháo Thiên Minh. Tên này, nói trở mặt là trở mặt, vừa dẹp xong kẻ địch đã giết ngay người nhà, đúng là có giác ngộ năm 45. Thực tế không thể dùng hai chữ "vô sỉ" để miêu tả nhân cách của y. Nào biết Pháo Thiên Minh vốn đã có khúc mắc ngàn vạn từ với Thiên Hậu, giết gã người Nhật rồi mới giết Thiên Hậu đã là vô cùng quan tâm đại cục, không muốn người ngoài nhìn thấy phe mình tự đánh lẫn nhau.
"Lòng tốt hóa thành phân lừa. Thôi, núi không đổi nước đổi, ta đi đây!" Pháo Thiên Minh phất tay, mang theo Kim La Hán rời khỏi chiến trường. Độc Hành chỉ có thể trơ mắt nhìn y đi mất. Bản thân quyết chiến sinh tử, còn mất cả chân nhưng chẳng mò được cái lông nào. Người ta còn chưa xuất kiếm đã tùy tiện lấy đồ đi rồi, sau đó qua cầu rút ván làm thịt chiến hữu kháng Nhật... Xem ra hạng hai của mình cũng chẳng có gì ấm ức.
Đông Tuyết trấn, sau khi gã người Nhật phá vây ba lần, đắn đo một lúc, hắn lựa chọn đăng xuất. May mắn là chết ba lần vẫn không mất khăn che mặt. Đám người Bất Túy cũng không vây bắt nữa, chỉ cần thể hiện thái độ là được. Dù sao cũng chỉ là một con chuột, không đáng để mọi người đợi một ngày một đêm.
Pháo Thiên Minh lại lên trang chủ diễn đàn, nhưng không phải để khoe thành tích kháng Nhật của mình. Độc Hành không thích giao du nên cũng không loan truyền giùm y, còn Thiên Hậu thì hận không thể hút máu y, càng không thể gây dựng hình tượng chính diện cho y. Huống hồ y vẫn thích giữ mình kín tiếng việc này cũng bị lãng quên. Lý do Pháo Thiên Minh lên trang chủ chỉ đơn giản vì có người chụp ảnh y nhận ngân phiếu 3 vạn từ ông chủ quán mì. Hôm đó, bức pho tượng La Hán được đưa ra, 2 người còn lại đều là nhân vật trong Tinh Anh đường, chỉ riêng pho tượng mà Pháo Thiên Minh đem đi là có liên quan tới Mộ Dung Du Du.
Đương nhiên lý do trở thành chủ đề nóng không phải vì y thông minh mưu trí, mà là do các tiểu đội trưởng đội săn kho báu ký nghị định tập thể: "Gặp Pháo Thiên Minh ở tuyết nguyên, dù trong tình huống nào cũng quyết chiến đến cùng, kiên quyết không lùi bước, cho đến người cuối cùng."
Các đội hoạt động ở Đông Hải tuyết nguyên thêm nhau làm bằng hữu, nếu thấy Thanh phá hoại xuất hiện sẽ hỗ trợ lẫn nhau, thề không để y bước chân vào tuyết nguyên. Hơn nữa, sẽ kiểm tra nghiêm ngặt những người có khả năng mang mặt nạ và che mặt. Còn bên ngoài tuyết nguyên... trừ phi ăn no rỗi việc tìm đường chết.
Khi Pháo Thiên Minh lẻn vào tuyết nguyên lần nữa, bão tuyết cuối cùng cũng ngừng. Điều này mang ý nghĩa Lam Sắc đã rời khỏi hang rắn, đại diện cho việc báu vật sẽ được làm mới. Lam Sắc rời hang thế nào? Rất lâu sau Pháo Thiên Minh mới biết được, cái gã này mời luật sư đến công ty trò chơi... Luật sư là gì phải giải thích một chút, mà thôi không giải thích cho hài hòa.
Sau đó, công ty trò chơi lần lượt trình lên, Tổng cục An ninh mạng Quốc gia phê duyệt bốn lần, cho phép dùng biện pháp bất thường giết chết đối phương. Cuối cùng, đội thiết kế nhận chỉ thị rồi thảo luận 48 tiếng để tạo ra một tia sét có điện áp lên tới hàng tỷ vôn, hoàn toàn vô hiệu hóa mọi phòng thủ... Thật khó hiểu, tại sao khi đã vô hiệu hóa phòng thủ mà vẫn phải tăng điện áp đến mức đó. Về phần bồi thường, luật sư khuyên Lam Sắc nên bỏ qua, bởi luật sư cũng đang chơi trò chơi này, biết rõ nhân phẩm của đám thiết kế.
Cho dù bão tuyết đã dừng nhưng chẳng ai muốn đi đào kho báu, bởi sói nhiều thịt ít, đào bao nhiêu cũng không lấp được hố sâu. Pháo Thiên Minh một lần nữa hùng dũng hiên ngang xuất phát. Còn về lệnh truy nã của tuyết nguyên thì y chẳng màng tới. Bởi Đường Đường đã sắp đặt cho Tiểu Tuyết cải trang thành Pháo Thiên Minh, ngồi uống Cocacola ở Không Có quán rượu, mỗi 10 phút lại nhòm ra ngoài xem tầng 1 một chút. Mộ Dung Du Du cố ý sắp xếp hai đội viên luân phiên giám sát y, người giám sát sẽ lên diễn đàn mỗi nửa tiếng một lần để cập nhật tình hình mới nhất về Pháo Thiên Minh.
Mục tiêu lần này của Pháo Thiên Minh là một con chuột trốn chạy, mục tiêu đứng yên rất khó. Chưa nói tới chuyện dễ bị lộ mặt nạ còn dễ khiến quần chúng phẫn nộ. Y phải đẩy nhanh tiến độ, bởi vì tất cả điểm đỏ đều đến gần biên giới. Ngay cả điểm đỏ xa nhất thì một người khinh công bình thường cũng chỉ cần một ngày rưỡi là có thể đến bốn trấn tuyết. Việc vận chuyển báu vật chỉ trong hai ngày này.
Lần này y không đơn độc, Đường Đường thống soái cố ý phái Vô Song Ngư đi cùng. Trong số nhân viên còn sống sót, Tinh Ảnh, đã có Phích Lịch và Hát Bất Túy trợ giúp. Xa có Kiếm Cầm và Ái Niếp Niếp trợ giúp. Trong tình huống gần biên giới, việc buôn lậu hàng hóa rất có thể sẽ thành công. Lý do Đường Đường thống soái phái Vô Song Ngư đi cùng Pháo Thiên Minh không chỉ vì võ công mà còn vì ống nhòm của hắn.
Trên bản đồ điện tử, điểm đỏ được cập nhật cứ 5 phút một lần, và phạm vi mỗi điểm đỏ bao trùm 30 dặm. Trong biển tuyết bao la, nếu con mồi quỷ quyệt che giấu thì dù đám đông có lớn đến đâu cũng khó mà tìm ra. Nhưng có ống nhòm thì khác, trên đỉnh cao có thể nhìn rõ đường đi của sinh vật trong vòng 30 dặm.
"Đã bắt được mục tiêu, là một nữ nhân đi riêng lẻ, hai bên Đông Tây mỗi bên đều có một đội săn báu 20 người tiến lại gần. Theo lộ trình của chúng, ước tính cả ba bên sẽ gặp nhau giao chiến tại khu vực kia sau 7 phút." Vô Song Ngư chỉ vào một vùng đất trống cách hai người khoảng 10 dặm nói.
"Thôi thì đợi chúng xếp đặt xong trước đã, chỉ còn hai đội chắc chắn không có cơ hội đàm phán, nhất định sẽ lao vào chiến đấu. Xong xuôi chúng ta vào hốt gọn."
"Được! Ta cá đội phía Đông thắng, 100 vàng...", Vô Song Ngư nói đến đây thì bỗng hít một hơi lạnh, vội cởi kính râm ra, xoa xoa mắt rồi nhìn lại một lúc, giọng nói đầy kinh ngạc: "Chử Trà, ngươi có biết nữ nhân đi riêng lẻ kia là ai không?"