Ăn uống thả ga, long trời lở đất, rượu XO loại thượng hạng, Mãn Hán toàn tịch... Một bữa ăn hết 500 lượng vàng, đó là phần thưởng xứng đáng cho người mạo hiểm. Đương nhiên nơi tiêu tiền là Không Có quán rượu, gọi là nước phù sa không chảy ruộng ngoài. Cân lớn chia vàng, ăn thịt miếng lớn, uống rượu chén to, cuộc đời còn gì hạnh phúc hơn thế này?
Cơm nước no nê nghỉ ngơi nghĩ đến vui thú, Tinh Ảnh và Tiểu Tuyết, Ái Niếp Niếp và Niếp Niếp tự tìm cớ đi kiếm lãng mạn. Có đại ca đường khẩu và đại sư huynh môn phái có trọng trách, Hát Bất Túy và Xa cũng phải về lo việc. Hai huynh muội Phích Lịch và Kiếm Cầm đi mua trang bị. Trong phòng ngoài Pháo Thiên Minh ra chỉ còn lại Vô Song Ngư, Vụ Lý Hoa và Đường Đường.
"Bây giờ chúng ta làm gì?" Vô Song Ngư cười ngây ngô rồi hớp một ngụm rượu hỏi.
"Bên ta có nhiệm vụ..." Vụ Lý Hoa mới nói được một nửa thì Pháo Thiên Minh đã cắt ngang.
"Không làm nhiệm vụ nữa, mấy tháng nay làm như máy móc, nhiệm vụ trái nhiệm vụ phải, thật không dễ gì có chút thời gian rảnh rang, ta muốn đi dạo chợ. Các ngươi đi đi."
"Vậy chúng ta đi đây."
"Đi đi, đi đi. Tiểu Ngư, nhớ thanh toán, không được chạy mất đâu đấy."
Pháo Thiên Minh cầm chén trà đặc, ngồi tầng một dựa vào cửa sổ phơi nắng. Một đại nam nhân không có việc gì đi dạo phố làm chi, tìm chỗ thanh tịnh hưởng thụ mới thật sự tốt lành. Kiếm tiền vì cái gì? Chẳng phải chỉ cầu an nhàn sao? Nhưng y muốn an nhàn, kẻ khác lại không chịu cho.
"Chính là trong này." Một giọng nói vang lên từ cửa quán rượu. Pháo Thiên Minh nhíu mày. Ngẩng đầu nhìn lên, quả nhiên là ả Thiên Hậu đáng chết kia, bên cạnh còn có một NPC thiếu niên khoảng mười tám tuổi. Thiếu niên này dù tuổi không lớn lắm, dù mặc bộ áo vải trắng rất bình thường, nhưng vẫn không che đậy được khí chất quý phái của hắn. Thấy Pháo Thiên Minh nhìn sang, hắn lễ độ chắp tay cười, những người ngồi tầng một tiêu pha lại tưởng lời chào đó nhắm vào mình bèn đứng dậy đáp lễ. Cứ như thể ngồi nhìn người ta là rất thiếu lễ phép.
"Xin chào mọi người, mời ngồi mời ngồi. Ta chỉ có chút việc tìm chủ quán rượu này, rất tiếc vì làm phiền mọi người. Không biết vị nào là chủ nhân?" Thiếu niên cực kỳ khiêm tốn, lễ độ, nhưng tình huống này lại giống như chủ nhân trời sinh khiêm tốn tỏ ra khách sáo với tôi tớ. Chủ nhân dù xuất phát từ thiện ý, nhưng tôi tớ lại cảm thấy rất bất an... Có những người dường như vốn sinh ra đã kiêu ngạo, cho dù họ giấu kiêu ngạo trong lòng, tự thấy kiêu ngạo không đúng, nhưng người khác vẫn cảm nhận họ kiêu ngạo là điều tất nhiên, là thiên lý.
Xoạt một cái, tất cả mọi người chỉ về phía Pháo Thiên Minh đang đeo kính râm ngắm nghía ánh nắng, ngồi một bên uống trà. Pháo Thiên Minh đã sớm cảm nhận được người này chính là nhân vật cấp BOSS, nhưng trong mắt người khác BOSS có thể là tiền, theo y thấy lại chỉ có vậy. Lên lầu dùng thìa gạt một vòng, người cùng cấp với hắn không ít hơn mười.
Còn về khí chất quý phái của thiếu niên, càng không được y để ý. Một NPC ngầu lòi thế để làm gì? Cố ý đến làm mất mặt đàn ông chúng ta à? Ta nói cho ngươi biết, thực ra đàn ông ganh tỵ hơn phụ nữ nhiều.
"Vị chủ quan này, xin hỏi tên họ là gì?" Thiếu niên không hề để ý tới thái độ hờ hững với Pháo Thiên Minh mà đi đến cách hắn hai thước, rất cung kính hỏi. Câu hỏi này khiến Pháo Thiên Minh lập tức trở thành kẻ thù trong mắt mọi người. Thật quá vô lễ. Tất cả người chơi đều nghĩ như vậy. Chỉ một cử chỉ nhỏ, một câu nói ngắn gọn, họ đã bị khí chất của thiếu niên này chinh phục. Giống như thời xưa, bình dân gặp một vị vương tử đức độ khắp bốn biển.
"Có việc gì thì nói đi." Pháo Thiên Minh bị ánh mắt đám đông thúc giục, ngồi ngay ngắn hơn một chút. Lần này ngồi xuống khiến y có cảm giác rất kỳ lạ, tựa như ngồi như vậy, trong lòng đã không còn day dứt nữa. Chẳng lẽ có võ công gì đó có thể ảnh hưởng đến tâm trí của mình?
Thiếu niên mỉm cười nói: "Ta muốn tìm ông chủ hỏi han một chút, không biết ông chủ có thể chỉ giáo không?"
"Không có người này."
Thiên Hậu cũng không vui lòng, chỉ tay hỏi: "Này! Ngươi thái độ gì vậy?"
Pháo Thiên Minh nghe vậy cũng tức giận, không ngờ kẻ thù dám công khai khiêu khích ngay trước mặt mình như vậy. Y bèn nhảy xuống, lấy kiếm lao tới. Chiêu kiếm này tuy không phải toàn lực của Pháo Thiên Minh, nhưng cũng khiến mọi người trầm trồ. Đệ nhất cao thủ, quả không phải lừa gạt.
Mắt thấy mũi kiếm sắp đâm vào ngực Thiên Hậu, bỗng nhiên thân hình thiếu niên lóe lên, xuất hiện bên cạnh Pháo Thiên Minh. Một bàn tay từ phía sau nâng lên đỡ tay Pháo Thiên Minh, một bàn tay khác nhẹ nhàng cầm lấy thanh kiếm của y. Pháo Thiên Minh kinh hãi, võ công của tên này thâm sâu vô cùng. Thanh kiếm của mình trừ phi là BOSS cấp độ tiếp cận tông sư, nếu không chỉ có thể đả thương mình để cứu người, tuyệt đối không thể dễ dàng bị cướp kiếm như vậy. Tên này là ai?
Thiếu niên hai tay nâng kiếm, quay về phía Pháo Thiên Minh cười nói: "Kiếm pháp của ngài quả thật là khoái kiếm số một mà ta từng thấy. Chẳng qua thấy Thiên Hậu gặp nguy cấp, ta liều mình giúp một tay. Mong ngài thứ lỗi, đừng nên trách tội."
Pháo Thiên Minh lấy lại kiếm, hỏi: "Đời này ngươi đã từng nổi giận chưa?"
"Hỉ nộ ái ố, đương nhiên là có." Thiếu niên đáp như một học trò.
"Ngươi tìm ai?"
"Tiểu Ngư Nhi."
"Tiểu Ngư? Hắn ra ngoài làm nhiệm vụ rồi. Ta giúp ngươi liên lạc vậy." Pháo Thiên Minh lôi ra máy truyền tin, kêu lớn: "Tiểu Ngư, ngươi ở đâu?"
Vô Song Ngư nức nở trả lời qua điện thoại: "Ở kỹ viện đây thưa lão đại, nhiệm vụ hôm nay thật sự không phải việc người làm được."
"Nhiệm vụ gì vậy?" Pháo Thiên Minh tò mò hỏi, không biết nhiệm vụ gì mà khiến Vô Song Ngư khóc thút thít như vậy.
"... Tìm phụ thân." Vô Song Ngư đáp "Ta không muốn nhắc tới việc này, nhưng ngươi phải có lòng trắc ẩn đối với bằng hữu gặp vận rủi, phải tìm cách giải cứu ta ra khỏi đây."
"May cho ngươi đấy. Trong quán rượu có người tìm ngươi kìa." Pháo Thiên Minh nói.
"Vậy ta đến ngay." Vô Song Ngư hớn hở đáp.
Thiếu niên cứ đứng bên cạnh chờ Pháo Thiên Minh thu điện thoại rồi mới lên tiếng: "Người mà ta đang tìm tên là Giang Tiểu Ngư. Chẳng qua mọi người thường gọi hắn là Tiểu Ngư, ta ông chủ đừng hiểu lầm."
"Giang Tiểu Ngư ư?" Pháo Thiên Minh quay đầu lại, thấy không biết tự lúc nào Diệp Khai đã ngồi trên cầu thang, dường như đang lắc đầu."Không có người này." Pháo Thiên Minh quả quyết trả lời.
Thiếu niên thở dài: "Vậy thôi, xin lỗi vì đã làm phiền ông chủ."
Có thể nhìn ra được thiếu niên cũng không có ý định tìm Tiểu Ngư, nhưng Thiên Hậu lại rất muốn giúp thiếu niên kia tìm Tiểu Ngư Nhi: "Nói bậy, rõ ràng Tiểu Ngư đang ở trong bếp mà."
"Nếu chủ quán nói là không có ở đây, tất nhiên là thật sự không có. Chúng ta đi thôi, phần thưởng của ngươi đã hẹn sẽ không thiếu đâu." Thiếu niên định xoay người rời đi.
"Ta nói thật với ngươi." Sau một hồi do dự, Thiên Hậu nói: "Thật ra ta nhận nhiệm vụ của sư phụ ngươi, đưa ngươi đến gặp Giang Tiểu Ngư."
Nghe những lời ấy, thiếu niên sững người một hồi lâu, rồi xoay mình lại, cúi đầu im lặng.
Lúc này Tiểu Ngư Nhi từ nhà bếp bước ra, tiến thẳng đến trước mặt thiếu niên nói: "Hai mươi ngày nữa."
"Hai mươi ngày nữa, ta sẽ tới vùng Vũ Hán." Thiếu niên cúi đầu xoay người, không nhìn vào đôi mắt của Tiểu Ngư Nhi.
Nói xong những lời khó hiểu ấy, thiếu niên và Thiên Hậu đi khỏi. Giang Tiểu Ngư cũng từ biệt Pháo Thiên Minh rồi đi ngay sau đó.
"Chuyện gì vậy, Tiểu Bạch?"
"Sau này không được gọi ta là Tiểu Bạch nữa." Đôi mắt Diệp Khai lướt qua, hắn tiến lại gần ngồi cạnh Pháo Thiên Minh, nói với vẻ rất nghiêm trang.
"Trước kia ngươi không có tâm trạng mâu thuẫn như thế."
"Đó là vì ta không biết Tiểu Bạch là tên của một con chó trên đất Nhật Bản."
"Được! Tiểu Khai, thuật lại cho ta nghe chuyện gì đã xảy ra."
Diệp Khai gõ nhẹ bàn rồi thở dài: "Thiếu niên phía rồi tên Hoa Vô Khuyết, là huynh đệ sinh đôi cùng Tiểu Ngư. Nhưng hai người từ nhỏ đã bị tách ra nuôi dạy. Người nuôi dưỡng Hoa Vô Khuyết chính là hai vị cung chủ Di Hoa cung, sau khi Hoa Vô Khuyết trưởng thành, hai vị cung chủ đã ra lệnh cho hắn: Gặp Tiểu Ngư, giết!"
Diệp Khai nói đến đây, nhìn Pháo Thiên Minh, chờ đợi phản ứng phẫn nộ của y, rồi lợi dụng cơ hội đó để giao thêm nhiệm vụ nhưng không có thưởng. Nhưng ngoài ý muốn của hắn, Pháo Thiên Minh đáp lại: "Huynh đệ tương tàn há chẳng phải chuyện thường ngày hay sao? Hơn nữa mười mấy năm nuôi dưỡng, dạy võ công, dạy làm người, tốn hao biết bao tâm sức. Yêu cầu tuy hơi quá đáng, nhưng ân dưỡng dục khó mà bảo là không báo được."
Diệp Khai nghiến răng đập mạnh xuống bàn: "Một bộ chân giải."
Pháo Thiên Minh không chớp mắt: "Năm bộ." Bản thân y không còn là tiểu quỷ mới vào giang hồ, mà đã trở thành một tiểu nhân đa nghi mỗi khi trao đổi với NPC.
Diệp Khai mắt không buồn không nháy, trừng trừng nhìn Pháo Thiên Minh: "Chỉ một bộ thôi, muốn thì cứ lấy, không thì dẹp. Còn bốn bộ kia ngươi phải tìm sư phụ ta lấy, dù đánh chết ta cũng không lấy ra được."
"Thành giao chứ, làm sao đây?"
"Nhất định phải ngăn cản bọn họ lại, nếu không Tiểu Ngư sẽ chết. Muốn ngăn cản trận đấu tử chiếm ấy, trước hết phải tìm người có thể đánh bại cả hai vị cung chủ."
"Sư phụ của ngươi?" Pháo Thiên Minh thắc mắc. Y từng thấy võ công của Hoa Vô Khuyết, từ đó suy luận ra chắc chắn sư phụ Diệp Khai là người cực kỳ lợi hại. Muốn đánh bại một kẻ trâu bò, nhất định phải tìm một người còn trâu bò x 2 + 1.
"... Thôi xin, hiện giờ ta đã phạm luật rồi, vốn dĩ nhiệm vụ này không liên quan gì đến ngươi, là cô nàng kia nhận. Giờ chúng ta đi ngược lại quy tắc, ngươi nói xem có thể tìm sư phụ ta hay không?" Diệp Khai nói nhỏ bên tai Pháo Thiên Minh: "Ngươi phải đi tìm một đại hiệp tên Yến Nam Thiên."
"Đi đâu mà tìm?"
"Ác Nhân cốc, đến khi tới Vũ Hán thì hướng về phía đông một trăm dặm là tới."
"Giết vào bên trong à?"
"Ác Nhân cốc là cấm địa, ai vào cũng giết. Nói thật nhé, với võ công của ta cũng rất khó có thể giết vào được. Có điều... ta nghĩ rằng ngươi có thể không phải giết vào bên trong."
"Tại sao?... Con mẹ nó, ngươi nghĩ ông chủ của ngươi tồi tệ như vậy à? Ngươi xem đạo đức của ta vẫn còn bị giữ ở mức trên 60 kia kìa." Pháo Thiên Minh tức giận.
"Hành vi... Ta nói hành vi, ta nghĩ chắc chắn ngài có thể vượt qua khảo nghiệm, thành công trở thành một thành viên trong Ác Nhân cốc."
"Câu này nghe ngứa tai quá." Từ khi bước chân vào trò chơi, Pháo Thiên Minh đã chọn danh môn chính phái, quyết tâm trở thành đại hiệp võ lâm, tấm gương của giang hồ. Nhưng không ngờ danh tiếng của y dù là với NPC hay người chơi đều ngày càng tồi tệ, thế này là oan nghiệt gì đây.
Pháo Thiên Minh thân thiết ôm vai Vô Song Ngư: "Tiểu Ngư, chúng ta đi làm nhiệm vụ đi."
"Tìm cha hay tìm mẹ?" Vô Song Ngư rùng mình một cái.
"Tìm đại hiệp."
"Vậy còn tốt hơn một chút, lúc nào xuất phát?"
"Bây giờ."