Ác Nhân cốc, nghe tên đã biết đây là nơi tụ tập của ác nhân. Sau khi Yên Pháo Thiên Minh và Vô Song ngư đến mục tiêu, trước mắt bọn họ là một tấm bia đá, trên đó khắc ba chữ lớn: Ác Nhân cốc, cùng một hàng chữ nhỏ cỡ con kiến. Phía sau tấm bia đá là một sơn cốc, bên trong khói lửa cuồn cuộn, loáng thoáng còn có tiếng người nói chuyện.
Vô Song Ngư vừa định xoay người nhìn chữ con kiến, Pháo Thiên Minh vội vàng kéo hắn lui ra ngoài mười trượng: "Dùng kính viễn vọng đọc xem, hơn nữa phải đọc to lên." Ngày trước ở cổ mộ, Pháo Thiên Minh đã từng làm chuyện như vậy, nên đương nhiên đã có kinh nghiệm.
"Cẩn... thận... cơ quan." Vô Song Ngư vừa nói xong, xung quanh chỗ bia đá năm trượng đất sụp xuống, xuất hiện một cái hố lớn sâu năm trượng. Đồng thời trên cành cây đá trên đỉnh bia đá đã có những mũi tên bắn xuống như mưa. Chúng kéo dài nửa khắc đồng hồ mới hết.
"Khà khà, học theo ca đi. Tiểu Ngư, đọc lại lần nữa."
"Cẩn thận cơ quan." Lỗ hổng năm trượng đột nhiên kéo ra một tấm lưới đánh cá khổng lồ, dây thừng lưới đánh cá bị treo ở đầu nhánh cây. Bật ra một cái, lưới đánh cá bay lên không trung, sau đó từ trong rừng rậm bay ra ba mũi thương dài xuyên qua lưới đánh cá.
Vô Song Ngư há hốc mồm, chảy nước miếng, trầm trồ ngưỡng mộ bản lĩnh của Pháo Thiên Minh: "Anh hùng! Có cần tiểu đệ mang hành lý cho ngài không?"
"Đừng gọi ta là anh hùng!" Pháo Thiên Minh khiêm tốn nói: "Ta chỉ là đặt mình vào vị trí của bọn họ đưa ra suy nghĩ xấu xa nhất của bản thân thôi. Giả sử có người đến quấy rối cuộc sống của ta, ta sẽ dùng thủ đoạn gì để bẫy chết bọn chúng. Chỉ cần đổi vị trí và suy nghĩ thôi, không có gì đáng khoe khoang. Vậy theo tưởng tượng của ngươi, nếu hai chiêu này vẫn chưa hạ được địch, chiêu thứ ba của ngươi là gì?"
"Khiêu thứ ba? Bái phục rồi. Ta sẽ ôm đùi người ta mà nói: Ngài chính là thần tượng mà ta hết mực ngưỡng mộ, trí tuệ của ngài đã khiến Gia Cát Lượng hổ thẹn tột cùng, sau này ta là người của ngài, để thể hiện lòng kính trọng của ta đối với ngài..."
Vô Song Ngư lấy làm lạ, hỏi tiếp: "Sau đó thì sao?"
"Sau đó? Không có sau đó, nói nhiều lời như thế đã thừa đủ chọc hắn thủng cả trăm lỗ rồi."
"Nếu không ôm được đùi thì sao?" Vô Song Ngư chân thành hỏi tiếp, vừa tò mò vừa khiêm tốn.
"Không ôm được? Vậy ngươi cứ nói: Ta biết ngài là bậc anh hùng cái thế. Thật sự là để cho kẻ tiểu nhân như ta... Cái khác không nói nữa, anh hùng mời ngài uống chén rượu này, trong Ác Nhân cốc này ngài có thể qua lại tự nhiên, chắc chắn sẽ không ai làm khó ngài đâu. Nếu không uống, ngươi cứ nói: Thì ra anh hùng khinh hạng tôm tép, kính mời ngài bước qua thi của ta đi. Ta tuyệt đối không dám động thủ với ngài ngài. Cứ như vậy, hắn ta chỉ có hai sự lựa chọn, hoặc giết chết người hết lòng kính trọng mình, hoặc uống rượu độc của anh hùng."
"Hai vị anh hùng." Một gã đầu trọc đột nhiên ló đầu ra từ trong rừng, trực tiếp đi tới cách hai người khoảng hai thước, quỳ xuống nói: "Hai vị anh hùng trí dũng song toàn, xin nhận của Cáp Cáp Nhân này một lạy." Nói xong thật sự cúi đầu xuống rồi bò lại gần để ôm chân.
Pháo Thiên Minh vận nội lực, giẫm mạnh lên tay phải hắn, ngồi xuống nói: "Tứ hải ai cũng là huynh đệ, cần gì phải khách khí thái quá như vậy. Ta biết ta là anh hùng vô địch, nhưng ngươi cũng không cần phải cảm động đến rơi nước mắt như thế." Rồi túm lấy tay trái Cáp Cáp Nhân, chân thành nói: "Đúng là quá khách khí rồi. Người thân à, người thân ơi." Lại vận nội lực, cổ tay trật khớp: "Huynh đệ à, đừng trách anh hùng ta, ta đối với ngươi... vừa gặp đã thân thiết như người nhà, kết quả quá kích động. Ngươi sẽ không trách ta chứ?"
Ha ha, Cáp Cáp Nhân không thốt nên lời, chỉ biết cười ngu ngơ, đợi Pháo Thiên Minh thả tay chân ra, không nói câu gì, dùng cả tứ chi bò trở lại rừng cây.
"Trình độ nội lực của tên này rất tệ." Pháo Thiên Minh nói trên kênh đội ngũ.
"Ta cảm thấy hắn không dựa vào võ công kiếm ăn. Ngươi chắc chắn nơi này có đại hiệp?" Vô Song Ngư rất hoài nghi. Tuy mới gặp một người nhưng dù có thể nào cũng không thể liên tưởng tới hai chữ đại hiệp.
Lúc này có vài người đi ra từ bụi rậm bên đường nhỏ, trong đó có cả Cáp Cáp Nhân. Một gã hán tử lạnh lùng nói: "Ta là Đỗ Sát, các ngươi đến Ác Nhân cốc có việc gì?"
Pháo Thiên Minh vẫy tay nói: "Chúng ta đến gia nhập."
Đỗ Sát nhìn hai người một hồi rồi nói: "Các ngươi đến đây, ta xem xem có đủ tiêu chuẩn vào Ác Nhân cốc chúng ta hay không."
"Ngươi lừa ta thì sao?"
Một nữ tử cười nói: "Đỗ lão đại nói không lừa ngươi đâu, Ác Nhân cốc chẳng ai dám lừa ngươi."
"Được!" Pháo Thiên Minh và Vô Song Ngư cẩn thận tiến lại trước mặt Đỗ Sát.
"Giới thiệu trước đã." Nữ tử chỉ vào mình nói: "Cáp Cáp Nhân các ngươi đã biết rồi. Ta tên là Đồ Kiều Kiều." Rồi chỉ vào một hán tử khoảng bốn mươi tuổi: "Không ăn đầu người Lý Đại Chủy." Sau đó chỉ vào người lảng vảng phía sau như oan hồn: "Nửa người nửa quỷ- Âm Cửu U."
Đỗ Sát chỉ vào Vô Song Ngư nói: "Ngươi không được." Rồi chỉ vào Pháo Thiên Minh: "Còn ngươi được, lắm nhưng phải qua được kiểm tra. Xem ngươi có đủ tư cách vào Ác Nhân cốc, trở thành một trong chúng ta hay không... Sao lại khóc rồi?"
Vô Song Ngư và Pháo Thiên Minh mặt đẫm lệ đồng thanh đáp: "Một lời khó nói hết."
Rõ là khôi hài, một đệ tử chính phái toàn làm chuyện người người oán trách, còn treo đạo đức trên mức 60, lại được gia nhập Ác Nhân cốc. Còn một đại sư huynh tiền nhiệm tà phái Ma Giáo đạo đức bằng không, lại không được gia nhập.
"Khiêng ra đây." Đỗ Sát ra lệnh, Lý Đại Chủy bèn lôi một cỗ máy từ trong rừng ra.
Lý Đại Chủy giải thích: "Ác Nhân cốc là một trong tứ đại cấm địa giang hồ, người bình thường chúng ta tuyệt đối không được vào, để tránh hiểu lầm hay gian lận, hệ thống cố ý sắp xếp máy phát hiện nói dối này. Chỉ cần nói thật là đèn đỏ sẽ sáng, nếu cố tình nói dối nhiều lần sẽ bị điện giật chết. Chúng ta sẽ hỏi các ngươi, nếu xác nhận ngươi đủ xấu, chúng ta nhất định cho ngươi vào trong cốc, kể cả bằng hữu của ngươi cũng được vào. Nếu không thể vượt qua, muốn vào cốc chỉ còn cách học Yến Nam Thiên làm bình thuốc..."
Lý Đại Chủy chưa dứt lời, Đỗ Sát đã vung tay tát vào mặt hắn: "Bắt đầu đi!"
Pháo Thiên Minh đặt tay phải lên thiết bị, Đỗ Sát hỏi: "Ngươi đã giết bao nhiêu người?"
Ba phút sau, Đỗ Sát không nhịn được quát: "Mau trả lời!"
"Giục quái gì, đang đếm đây! Bị ngươi làm lộn xộn hết cả lên rồi, phải đếm lại từ đầu!" Năm phút sau Pháo Thiên Minh gãi đầu nói: "Không nhớ rõ lắm, chắc cũng không dưới tám chín trăm."
Thấy đèn đỏ sáng, Đỗ Sát mặt đen như nồi than nhưng vẫn nói: "Nhiều hơn ta, qua ải!"
Lý Đại Chủy bước ra hỏi: "Ăn thịt người bao giờ chưa?"
"Ăn rồi." Pháo Thiên Minh trả lời. Vô Song kinh hoàng phát hiện đèn đỏ lại sáng. Hóa ra thằng nhóc này có thể lừa cả máy móc, hay là... thật sự đã từng ăn thịt người?
"Hầm? Luộc? Xào?" Lý Đại Chủy tiếp tục hỏi.
"Thường thì ta ăn sống." Đèn đỏ lại sáng, khuôn mặt mấy tên NPC cũng rất khó coi. Vô Song Ngư suýt nữa nôn mửa ngay tại chỗ.
"Đã ăn bao lâu rồi?"
"Để ta suy nghĩ... Ít ra cũng đã ba năm năm, hoặc có thể lên đến bảy năm... Dù sao chỉ cần rảnh rỗi là ta ăn, có lúc đang ăn ngon thì bị phát hiện, lại bị đánh, muốn ăn chút thịt thật không dễ dàng gì. Tất nhiên, thường ngày ăn trộm là rất đơn giản. Nhưng bọn chúng càng đánh thì ta càng ăn, càng cấm không cho ăn thì ta lại càng muốn ăn, chọc cho chúng tức chết... Lúc ăn, lúc ngủ, thậm chí lúc đi vệ sinh cũng ăn. Các ngươi không biết, thời đại của ta thiếu thịt..."
Màu đỏ lại sáng, Vô Song Ngư thật sự không nhịn được ho một tiếng. Mấy đại ác nhân kể cả Lý Đại Chủy cố nén cơn buồn nôn trong bụng, sắc mặt đã tái mét đến cực điểm, bất cứ lúc nào cũng có thể ngất đi."Ăn sống hay ăn chết à?"
"Nói bậy, tất nhiên là ăn sống rồi." Đèn đỏ lại sáng, ngoại trừ Lý Đại Chủy và Pháo Thiên Minh, tất cả mọi người đều nôn mửa.
"Người lớn hay trẻ con?"
"Thịt người lớn già quá, không thích ăn." Đèn đỏ lại sáng, lần này ngay cả Lý Đại Chủy cũng nôn.
"Một ngày ăn bao nhiêu..." Lý Đại Chủy chưa dứt câu đã bị Đỗ Sát tát cho một cái, ngã lăn ra đất, có còn để người ta sống nữa không.
Vô Song Ngư vừa nôn vừa chửi trên kênh đội ngũ: "Đồ súc sinh!"
"Xì! Lúc nhỏ con chưa từng cắn ngón tay à? Giả bộ thanh cao! Hừ!" Bà Pháo Thiên Minh khinh khỉnh.
"... Của mình?"
"Nói nhảm! Ngươi gặm gón tay người khác à, ngươi là súc sinh."
"Ta..."Vô Song Ngư đột nhiên rất muốn khóc, hôm nay là gì thế này, nhiệm vụ sau còn giày vò hơn nhiệm vụ trước.
Âm Cửu U đi tới, dò xét Pháo Thiên Minh một hồi rồi quay sang nói với Đỗ Sát: "Hắn có khinh công tốt hơn ta."
Đỗ Sát gật đầu phất tay, sau đó Âm Cửu U lui xuống, Đồ Kiều Kiều ra sân hỏi: "Thường hay dịch dung không?"
Pháo Thiên Minh lôi ra mười hai cái mặt nạ nói: "Lúc nào cũng sẵn sàng cống hiến lực lượng và sinh mệnh của mình cho sự nghiệp dịch dung."
"Sau khi dịch dung đã làm chuyện xấu gì?"
"Đã làm chuyện gì xấu à?" Pháo Thiên Minh vò đầu, con mụ này ngu à? Đeo mặt nạ tất nhiên là chuyện xấu. Thấy việc nghĩa, anh hùng cứu mỹ đừng nói là đeo mặt nạ, ngay cả mấy thông tin riêng tư như số điện thoại hay ngày sinh tháng đẻ cũng sẵn lòng cống hiến."Chủ yếu là để hại người, thuận tiện trốn tránh người không muốn gặp."
Đồ Kiều Kiều gật đầu với Đỗ Sát, Đỗ Sát giơ tay lấy ra một đại ấn, tay còn lại vung thiết câu tạo cắt mở áo ngoài của Pháo Thiên Minh. Bộp một tiếng, bốn chữ đỏ được in lên ngực Pháo Thiên Minh: "Được rồi, ngươi có thể tự ro ra vào Ác Nhân cốc. Yên tâm, ấn này cho dù ngươi có chết cũng không biến mất. Nếu có việc cần hỗ trợ có thể tìm chúng ta bất cứ lúc nào, tất cả mọi người đều là đồng đạo, theo lý nên trợ giúp nhau."
Pháo Thiên Minh cúi đầu rơi lệ nhìn bốn chữ lớn, Vô Song Ngư cực kỳ đồng tình đưa một tờ giấy an ủi: "Huynh đệ, cố nén bi thương, ngàn vạn lần phải bảo trọng thân thể. Thật ra tuy áo lót của tân thủ không thể che lấp được, nhưng đại bộ phận trang bị vẫn có thể che dấu, đừng để trong lòng. Hôm nay thật sự... coi như ta đã được thấy."
Tráng chí vì thù lao mà chết trước, Tuyệt Đỉnh Ác Nhân - bốn chữ lớn đỏ máu rực rỡ dưới ánh mặt trời, nói rõ trong thế đạo hôm nay làm người tốt... Khó! Làm một người tốt có tiền... càng khó! Làm người tốt có tiền được người người kính ngưỡng... Khó càng thêm khó.