"Keng keng..." Bảy tiếng keng vang lên, khoảng cách gần như cùng một lúc. Chân Hán Tử không dám mở mắt nhìn, chỉ cảm thấy trái tim nhỏ bé của mình như bị đập liên tiếp bảy cái.
"A?" Khiến cho tất cả mọi người trợn tròn mắt không phải vì thanh kiếm chẳng hề gãy, dù sao cũng là một thanh kiếm cao cấp có vỏ, giống như đội tuyển trẻ Brail cũng có thể dễ dàng đánh bại đội tuyển quốc gia Trung Quốc. Điều khiến bọn họ kinh ngạc là sau cú tấn công mạnh như thế, Kiếm Cầm vẫn đứng vững như núi, chẳng hề lay chuyển. Bọn họ chỉ là kinh ngạc tròn mắt, còn những người hiểu rõ Kiếm Cầm như Chân Hán Tử thì sửng sốt đến nỗi hàm dưới sắp rớt xuống đất. Kiếm Cầm chỉ là nội công trung cấp, không ngờ lại không lùi một bước đỡ được toàn bộ công kích như vậy.
Kiếm Cầm tra kiếm vào vỏ, nước mắt lại rất không có tiền đồ chảy dài, trong lòng cực kỳ tủi thân: Chết tiệt Chử Trà, ta sẽ cắn chết ngươi, không ngờ ngươi lại nghĩ ra thủ đoạn thiếu đạo đức như vậy.
Hoa Vô Khuyết cúi đầu với Kiếm Cầm nói: "Kiếm pháp của cô nương quả thực là thiên hạ vô song, ta thật sự ngưỡng mộ. Trận này coi như cô nương thắng. Việc của Giang đại hiệp, Di Hoa Cung tôn trọng lời đánh cuộc sẽ không hỏi han thêm nữa. Cáo từ!" Nói xong bắt lấy cổ tay Thiên Hậu rồi cùng nhóm thuộc hạ của cô ả lặng lẽ rời khỏi tầm mắt mọi người.
"Lại để cho ả trốn thoát rồi." Pháo Thiên Minh vội vàng tiến lại gần Kiếm Cầm an ủi: "Kiếm Cầm ngoan, đừng khóc nữa... Hay là, để ta xoa bóp giúp cô nhé?"
Kiếm Cầm không nói hai lời, nhảy phắt dậy, hai cây gậy gỗ to bằng nắm tay xuất hiện dưới đất. Hai tay Kiếm Cầm cầm mỗi tay một cây gậy, đánh đập túi bụi vào người Pháo Thiên Minh. Pháo Thiên Minh ngoan ngoãn ôm đầu, ngồi bệt xuống đất chịu trận.
Hóa ra là Kiếm Cầm đã bị Pháo Thiên Minh dụ dỗ, mặc quần đùi vào rồi nhét hai cây gậy gỗ dài một mét hai vào đó, đẩy lên đến phần eo. Khi xuất trận, cô nhảy phóc lên vị trí đã dự liệu từ trước, chỗ giao nhau giữa tảng đá và bùn, sau đó dùng nội lực đâm một đầu gậy gỗ nhọn xuống đất chống vào tảng đá, tạo thành hình tam giác giữa gậy gỗ và mông cô. Do mặc áo choàng rộng thùng thình nên chẳng ai phát hiện ra sơ hở.
Sau khi thủ thuật bị lật tẩy, khán giả nhìn Pháo Thiên Minh bị đánh đều trong lòng cảm khái, so với hắn thì bản thân mình thật sự quá trong trắng.
Đường Đường nói với Xa: "Người này thật quá đê tiện vô sỉ, liệu có nên đánh hắn nằm bẹp, đề phòng cho những bi kịch tương tự xảy ra với chúng ta không?"
Xa vội nói: "Không thể không thể. Người này da dày thịt béo, lại có nội công tuyệt đỉnh hộ thể. Đánh cũng vô dụng thôi. Chỉ có thể khiến hắn phải trải qua gian khổ, mới có thể ngăn chặn được thái độ ngạo mạn của hắn... Trời xanh hỡi, sao không thể để hắn chịu một chút trắc trở?"
"Sắp rồi." Đường Đường kiên định nhìn xuống dốc núi nói.
Kiểm kê lại thì trắc trở trong trò chơi Thiên Minh có hai, một là đi đào mộ dẫn đến bị diệt sạch. Hai là bị Thiên Hậu ám hại một phen. Lần thứ nhất thất bại vì võ công của NPC nhà người ta quá cao, hoàn toàn không thể gọi là trắc trở. Lần thứ hai sau khi bị Thiên Hậu ám hại một phen, cũng coi như là đòi lại được rồi.
Còn về Thái Cực kiếm, kiếm được thật sự quá dễ dàng, Pháo Thiên Minh hoàn toàn không để trong lòng. Vì vậy trắc trở thực sự, bất kể là trong nhiệm vụ hay là hằng ngày, Pháo Thiên Minh đều chưa từng gặp qua. Hoàn toàn không có nhiệm vụ nào không hoàn thành, cũng không có gì không lấy lại được.
Vô Song Ngư không bận tâm nhiều như thế. Hắn cũng có việc muốn làm, thi triển khinh công nhảy xa hai trượng, cản trước mặt Giang Biệt Hạc đang bỏ chạy, hỏi: "Giang đại hiệp, ngài đi đâu thế?"
Giang Biệt Hạc đã sớm không còn dáng vẻ đại hiệp ban đầu, chắp tay xin tha: "Gần đây chúng ta không oán không thù. Kính xin thiếu hiệp mở một mặt lưới."
"Ta cũng muốn vậy, nhưng người kia không cho."
"Ai?"
"Ta đây." Yến Nam Thiên bước ra khỏi xe ngựa, tặ như thiên thần đứng thẳng hô to: "Giang Cầm, tên bộ hạ phản chủ nhà ngươi. Năm đó câu kết với Di Hoa cung hại ta huynh đệ kết nghĩa Giang Phong và thê tử của đệ đệ ta. Có nghĩ tới ngày hôm nay hay không?"
"Ta không phải Giang Cầm, ta không phải Giang Cầm." Giang Biệt Hạc run rẩy nói.
"Tiểu Ngư." Yến Nam Thiên hô to một tiếng.
"Có!" Người đánh xe của Yến Nam Thiên lau mặt nhảy xuống xe. Hóa ra chính là Giang Tiểu Ngư. Giang Tiểu Ngư không buồn nhìn Giang Biệt Hạc, đi tới trước mặt Yến Nam Thiên, quỳ xuống lạy ba cái sát đất.
"Được, được!" Yến Nam Thiên rất vui mừng, nước mắt lưng tròng đỡ Giang Tiểu Ngư đứng dậy, chỉ vào Giang Biệt Hạc nói: "Hắn chính là kẻ hại cha mẹ con. Kẻ khơi mào cho huynh đệ các con đối đầu nhau, thư đồng bên cạnh phụ thân con khi còn sống... Giang Cầm."
Giang Tiểu Ngư đứng dậy nói: "Yến bá bá, trước hết tiểu chất phải trừ khử kẻ thù rồi mới tâm sự cùng bá bá được." Quay đầu hô to: "Giang Cầm, trả mạng cho phụ mẫu ta!". Hai người vừa giao thủ, những người sáng mắt đều nhìn ra, cái chết của Giang Biệt Hạc chỉ là vấn đề thời gian.
Pháo Thiên Minh nói với Kiếm Cầm bên cạnh: "Cảnh tượng thật cảm động, ngươi có muốn mò xác của Giang Biệt Hạc không?".
Kiếm Cầm khiêm tốn hỏi: "... Làm sao ngươi có thể nhảy từ cảnh tượng cảm động chuyện bẩn thỉu như đến mò xác vậy?".
Pháo Thiên Minh rất tự tin trả lời: "Đó là tài năng.".
Đúng lúc Giang Tiểu Ngư đang hứng khởi thì một tiếng rít nhẹ vang lên từ đỉnh cốc phía đông. Một người mặc áo trắng lao xuống từ trên đỉnh cốc lao về phía hai người đang giao chiến trong sơn cốc, tốc độ cực nhanh, không hề thua kém Pháo Thiên Minh. Đến gần chân núi, người này nhẹ nhàng đạp chân, bay lên không trung lao về phía hai người trong sân. Áo choàng mỏng bay phấp phới theo gió, thân pháp thuật tuyệt mỹ, động tác tự nhiên, khiến người ta lầm tưởng là tiên nữ giáng trần.
Tinh Ảnh vẫn im lặng bỗng hô to: "Toàn bộ khởi động!". Toàn bộ đệ tử Võ Đang trong số khán giả cùng lúc phát lực.
Chỉ trong nháy mắt, ba mươi mấy sợi dây thô to chôn dưới lòng đất bật lên, như chiếc lưới vây hướng về phía người đang lao tới. Người đến hơi chậm lại trên không trung, tay áo vung lên như lưỡi đao, mười mấy sợi dây bị chém đứt theo tiếng một vang. Nhưng một là đợt tấn công quá đột ngột, hai là hai mươi mấy sợi dây đều làm bằng da trâu. Hai mươi sợi dây còn lại quấn chặt lấy cổ, chân và thắt lưng của người đến. Người đến bị treo lơ lửng cách mặt đất ba mét.
Trận địa phục kích dây thừng lần này cũng không đơn giản. Gọi là thừng bắt ngựa của nhà họ Mặc, chủ yếu dùng trong thời đại binh khí lạnh để bắt sống kẻ địch đang cưỡi ngựa chạy. Hai người một dây, ba dây một bộ, xỏ qua xỏ lại với nhau. Mỗi ba bộ tạo thành một vòng tròn, một khi sáu người cùng dùng sức, vòng tròn sẽ khóa chặt. Nếu người tới đến từ mặt đất, thêm vào khinh công nhanh chóng, dây phục kích chỉ kịp kích hoạt một vòng. Nhưng người đến lại bay thẳng xuống trên sơn cốc, cao bằng các đệ tử Võ Đang, để thêm phần uyển chuyển khi xuất hiện mà bỏ qua tốc độ. Có thể thấy không phải đối thủ rơi vào bẫy, mà là tự tìm đường chết. Đương nhiên mưu kế phức tạp như vậy không thể xuất phát từ Pháo Thiên Minh chỉ biết chơi kế hèn, mà do Đường Đường thượng úy chuyên nghiên cứu binh pháp Trung Hoa cổ đại bố trí.
Tinh Ảnh còn chưa dứt lời, phi đao của Pháo Thiên Minh đã cắm vào cổ họng người đến. Tiếp theo, Kiếm Cầm thi triển Thiên Ngoại Phi Long đâm thủng bụng người tới. Lại sau đó, mưa ám khí từ trên sườn núi đổ xuống người tới, những người không thạo ám khí cũng cầm đá đã chuẩn bị sẵn sàng ném xuống.
Khán giả lần này không đơn giản, ngoài đệ tử Võ Đang am hiểu đánh lén, tất cả đều là cao thủ nhất lưu, thậm chí Pháo Thiên Minh còn mời hai mươi người chơi của Huyết Ảnh. Đã biết có cường địch, biết cường địch để tâm đến sinh mệnh Giang Biệt Hạc, sao lại không chuẩn bị. Đừng nói người tới trúng trận thế dây thừng, cho dù không trúng thế trận dây thừng, còn có trận thế đẩy đá tập thể dựa theo địa hình... ám chiêu Lôi Thạch trận này còn chưa khởi động.
Sau khi mỗi người đánh hết hai đống ám khí, mấy sợi dây cuối cùng cũng bị chặt đứt hết. Người đến... xác chết rơi xuống đất vang lên một tiếng. Lúc này mọi người đều có một ý niệm mơ hồ trong đầu mà không nhớ ra.
"Cướp!" Không rõ ai hét lên một tiếng, trăm con sói lao về phía thi thể. Lúc này tuyệt đối đừng nói với người ta: Ta là người làm nhiệm vụ, cái gì cũng là của ta, hoặc nhặt được đồ phải giao cho đại ca. Cho dù là đệ tử Võ Đang, trước sức hấp dẫn của xác chết, chín phần mười cũng có thể cướp đồ của nhau. Cho nên lúc này tập trung cướp bóc, làm sao cho thật nhanh tay lẹ mắt, cho nhân phẩm thật tốt, đó mới là quan trọng nhất.
Pháo Thiên Minh, Tiểu Tuyết và Tinh Ảnh thuộc nhóm xung phong đợt đầu. Pháo Thiên Minh giơ tay bắt được áo choáng, thân hình đã bị hãm lại, sau lưng bị đánh một chưởng. Lúc này y đã có nắm giữ cảnh giới tối cao của võ học bỏ qua thù hận, hoàn toàn không nhìn ai vừa ám toán, vừa bị thương nặng ho ra máu, vừa nhét áo choàng vào túi.
Tiểu Tuyết vốn là một nữ nhi khá ngốc nghếch, không ngờ lại muốn giúp thi thể cởi giày. Cuối cùng làm trễ nãi một đoạn thời gian. Chỉ kịp nhét một chiếc giày vào túi, đã bị mấy kẻ tàn nhẫn nào đó đánh thành ánh sáng trắng.
Trong nhóm xung phong đợt đầu, Tinh Ảnh đến chậm nhất, đành phải lấy cây trâm cài tóc dễ lấy nhất. Nhưng vừa cầm được trâm cài tóc, sau lưng liền trúng ba quyền bốn chưởng, căn bản là không có thời gian nhét vào túi. May là hắn có phẩm chất kiên cường dẻo dai của loài gián, hơn nữa có đặc tính hộ thể mềm dẻo của Thái Cực công, nên không chết, chỉ trong trạng thái hấp hối.
Trong đám đông hỗn loạn, không ngừng có ánh sáng trắng lóe lên, thân người bay tứ tung. Vòng ngoài không chen được vào trong, tay chân có vận nội lực cũng không gạt được người bên trong. Có điều không ai cầm binh khí, chủ yếu là vì quá nổi bật. Người bên trong thì hung ác hơn, vừa chống đỡ vừa chết dần, vừa nhét xác chết vào túi đồ, nhẹ nhàng một chút cũng lần mò dưới đất.
"Đúng là... điên cuồng." Tinh Ảnh thở dài rên rỉ trong kênh bằng hữu.
"Nói bậy, người này thân là cung chủ, không hề thấp hơn so với các BOSS khác. Mặc áo kim, đội mũ bạc là tiêu chuẩn thấp nhất." Phích Lịch cũng bị đánh bay ra, rơi cạnh Tinh Ảnh cùng rên rỉ, mặc dù Phích Lịch nói đúng sự thật, nhưng quỷ nghèo cũng nhiều, truyền thống tốt đẹp của người giang hồ coi tiền bạc như cặn bã, đã bị người chơi khinh bỉ chà đạp.
"Bách Hoa phi phong, phòng ngự quyền cước tăng 40%, toàn bộ nội lực tăng 2." Pháo Thiên Minh hét to: "Cực phẩm đây cực phẩm đây, con mẹ nó chứ."
"?" Tất cả bằng hữu.
"Chỉ dành cho nữ." Pháo Thiên Minh rơi nước mắt.
Tại điểm phục sinh, Tiểu Tuyết khóc lóc đau thương không kém gì Pháo Thiên Minh: "Hoa Nhung hài, tốc độ tăng 10%, chỉ dành cho nữ."
"?" Tất cả bằng hữu.
"Chỉ có một chiếc không đi được. Hu hu."
Tinh Ảnh bên kia nói: "Phát tài rồi, tất cả võ công tăng 10, không ghi chú dành riêng cho nữ giới... Phải đạt cấp 75 mới có thể trang bị... Lặng lẽ hỏi trời xanh."
Phích Lịch lặng lẽ sờ đai lưng mình kiếm được, đồ trắng còn ghi chỉ dành cho nữ. Da mặt mỏng, không dám nói ra.
"Đàm Hoa giới chỉ, trang bị không có bất cứ yêu cầu nào, tốc độ ra tay tăng 10%." Đường Đường lạnh nhạt giới thiệu: "Trên cánh tay rơi ra, tiện tay gỡ xuống luôn."
"BOSS thật giàu có." Giọng điệu Hát Bất Túy lộ rõ vẻ căm tức đối với hành vi của quân tử của mình.
"Hiếm khi đánh được một con BOSS trấn phái. Ta nghi ngờ lão Trương cũng không giàu có đến như vậy." Pháo Thiên Minh kéo lê thân thể đến bên cạnh Đường Đường, cười hì hì mở giao diện giao dịch, đặt Bách Hoa phi phong vào. Đường Đường lườm y một cái, giao dịch Đàm Hoa giới chỉ. Cuối cùng nhân vật chính của bộ truyện này cũng có một trang bị rơi mất sẽ đau lòng.