Toàn bộ chiến trường đã được dọn dẹp xong xuôi, những người không nhặt được gì đều mặt mày ủ rũ. Lúc này không phải lúc khoác lác, nhặt được đồ quý chỉ có thể nuốt vào bụng, nếu không rất dễ bị người khác căm thù. Dù sao thì của cải cũng chỉ có thể thuộc về một số ít người.
Pháo Thiên Minh dùng kiếm chọc vào đống đồ vật trông giống như hộp sọ, rồi đi đến trước mặt mấy người NPC hỏi: "Đây là đại hay là nhị cung chủ?"
Yến Nam Thiên lập tức trả lời: "Là Nhị Cung chủ của Di Hoa cung Liên Tinh."
Pháo Thiên Minh kinh hãi hỏi: "Đã thành heo rồi, ta đoán chừng mẹ cô ả cũng chưa chắc đã nhận ra, làm sao ngài nhận ra được?"
"Bọn chúng có hóa thành tro ta cũng nhận ra." Yến Nam Thiên trả lời thật sự rất... cao minh, trực tiếp làm cho Pháo Thiên Minh nghẹn họng không nói nên lời.
Pháo Thiên Minh nhận 3000 vàng lẻ một văn tiền rồi đó tuyên bố trong kênh bằng hữu: "Tiền không để chia mà là để sau này mọi người cùng Không Có quán rượu tiêu pha." Dứt lời, kênh bằng hữu nổi nóng tập thể biểu thị khinh bỉ tên này.
Nhưng mọi người đều hiểu, cách phân chia của Pháo Thiên Minh cũng là biện pháp tốt nhất. Mọi người chia đều 3000 vàng vừa kiếm được, theo như gia sản hiện tại, thật sự có phần tổn hại tình cảm; hơn nữa trong đó còn liên quan đến vấn đề phân phối dựa theo công việc. Những người này đều là bằng hữu tốt của Pháo Thiên Minh, nhưng giữa bọn họ chưa chắc là bằng hữu, thậm chí còn có người ngứa mắt với nhau, cho nên khi diễn vai hề cũng chỉ có thể lý lẽ thẳng thừng, người khác không những không thấy ngươi ích kỷ mà ngược lại còn cảm tạ ngươi giải quyết một nan đề. Đương nhiên không ai nói ra, đều là người trưởng thành cả, trong lòng chỉ cần hiểu rõ là được, nói ra ngược lại thành thô tục.
Do Hoa Vô Khuyết rút lui khỏi giang hồ, nhiệm vụ của Pháo Thiên Minh coi như hoàn thành. Ngay trong lúc Đường Đường và Vụ Lý Hoa đang mở miệng dụ dỗ Pháo Thiên Minh và Vô Song Ngư, lại đột nhiên xảy ra biến cố. Một người áo trắng trang phục giống hệt Liên Tinh lúc trước hét lên một tiếng rồi chạy như điên xuống sơn cốc. Chỉ nhắm một mục tiêu duy nhất trong sơn cốc Pháo Thiên Minh.
Người này có điểm khác với Liên Tinh, thân pháp nhanh hơn, sát khí càng mạnh. Bốn người chơi cách đó gần nhất, đột nhiên thấy lại có BOSS tới, trong lòng mừng rỡ cực kỳ: Gần như vậy? Không tới thử đầu tiên cũng thấy có lỗi với tổ tiên.
Ánh kiếm lóe lên, ánh sáng trắng bùng khắp bốn phía. Bốn người chơi vậy mà chẳng phải đối thủ, tập thể tới điểm tái sinh. Người tới chợt chậm bước, đột nhiên Vụ Lý Hoa hiện ra phía sau. Hai chưởng vô tình đánh vào xương sườn người tới. Mọi người đang định reo hò thì Vụ Lý Hoa đã hóa thành ánh sáng trắng. Lại nhìn người tới, chẳng những không bị thương mà ngay cả thân thể cũng không rung động.
"Minh Ngọc công tầng thứ chín, có thể hấp thu toàn bộ đòn tấn công nội lực, là Đại Cung chủ Di Hoa cung Yêu Nguyệt." Yến Nam Thiên trầm giọng nói: "Tiểu Ngư, lưu lại núi xanh, sợ gì thiếu củi đốt. Chúng ta đi trước." Giang Tiểu Ngư gật đầu, kéo Yến Nam Thiên và ba NPC chạy trốn bán sống bát chết.
Pháo Thiên Minh nhìn năm người đi xa, không khỏi rơi lệ đầy mặt: "Cho dù là NPC, cũng phải có chút nghĩa khí chứ."
Trong gió bay đến câu nói của Giang Tiểu Ngư: "Yến bá bá bảo ta nói với ngươi. Sau khi khôi phục võ công, bá bá sẽ báo thù giúp ngươi."
"... Đúng là có phong cách của Hà Tả." Pháo Thiên Minh vội vã lao lên từ mặt đất, muốn đuổi theo NPC kia. Nhưng lại thấy Yêu Nguyệt đã sát tới trước mặt hắn, trong chớp mắt này, Pháo Thiên Minh dựa vào tốc độ suy nghĩ như CPU tính toán ra nếu cứ thế chạy trốn thì có tới 99,9% tỷ lệ tử vong, chỉ có 0,1% cơ hội sống sót. Sinh tồn chính là bản năng của con người, đạo đức và sinh mệnh bên nào nặng bên nào nhẹ cũng rõ, cho nên Pháo Thiên Minh chỉ micro giây đã tính toán xong, sau đó lao thẳng xuống sườn Đông.
Người chơi ở sườn đông thấy vậy, chưa hiểu chuyện gì đã xảy ra, Pháo Thiên Minh đã bay ngang qua đầu họ, Yêu Nguyệt đuổi theo sau. Trong mắt Yêu Nguyệt chỉ có Pháo Thiên Minh, bất kỳ sinh vật nào che khuất tầm nhìn của ả đều bị bổ đôi. Thanh kiếm phát ra ánh sáng lấp lóe, chưa từng bị ngăn cản. Cho dù có người cố ý tập hợp lực lượng đối đầu, mưu đồ hạ BOSS, nhưng... Thật không may, tất cả đều hóa thành ánh sáng trắng.
Mấy chục người trên sườn đông bị Pháo Thiên Minh chạy trốn với Yêu Nguyệt truy đuổi, số người sống sót nhanh chóng giảm xuống một chữ số. Pháo Thiên Minh thấy vậy, quả nhiên không được, vật cản quá ít, không thể ảnh hưởng tới khinh công của đối phương. Vì thế hắn xông thẳng xuống sườn nam. Người xem ở phía nam tuy hoảng hốt nhưng trong lòng sáng suốt như gương, thấy Pháo Thiên Minh như thấy ôn thần, lật đật chạy hết lên sườn bắc.
Chờ Pháo Thiên Minh đứng trên sườn bắc lại tuyệt vọng phát hiện nơi đây không có tới một con vật nào. Vội quay đầu lại hô: "Dừng chân!"
Yêu Nguyệt rất nghe lời, dừng lại cách đó năm mét, với khoảng cách này thì Pháo Thiên Minh chỉ là mồi ngon của ả.
Pháo Thiên Minh giận dữ chỉ vào Yêu Nguyệt mắng: "Sao chỉ đuổi theo ta?"
"Ngươi giết muội muội của ta." Yêu Nguyệt lần đầu lên tiếng. Giọng điệu lạnh băng, nghe chẳng giống đang nói chuyện muội muội bị giết, mà như đang dặn dò một câu rồi đi ra ngoài.
"Không thể nào, ta chỉ ném một thanh phi đao thôi. Ta không phục, cho ta xem bằng chứng đi." Pháo Thiên Minh tuyệt đối không tin mình có thể phát động tỷ lệ 2%, hơn nữa sau khi Kiếm Cầm thi triển Thiên Ngoại Phi Long, y còn thấy chân Liên Tinh đạp một cái. Vả lại ý tưởng này là của Mộ Dung Du Du, trận thế trói ngựa là do Đường Đường đặt ra, tấn công là do Tinh Ảnh thực hiện, đoạt mạng già là tập thể người chơi, bới xác chết là do Tiểu Tuyết dẫn đầu, lúc phân thây y có bằng chứng không có mặt tại chỗ... có liên quan gì tới y? Vô cớ vu oan, y còn oan ức hơn cả Bạch Phát Nữ.
Yêu Nguyệt thấy Pháo Thiên Minh gầm lên cũng không tức giận, chỉ nhẹ nhàng chỉ vào thanh kiếm trên tay. Pháo Thiên Minh cúi đầu nhìn, lập tức có cảm giác choáng váng. Cái xương sọ kia sao vẫn còn treo crên kiếm của mình?
Đối diện với bằng chứng sắt đá, Pháo Thiên Minh vẫn kiên cường nói: "Xem ra ta chỉ có thể thuê luật sư thôi."
"Có phải ngươi cho rằng ta muốn giết ngươi?" Yêu Nguyệt hỏi.
"... Chẳng lẽ không phải sao?" Pháo Thiên Minh siết chặt nắm đấm nói: "Ta hiểu rồi, chắc chắn là cô ả này đoạt nam nhân của ngươi, chính ngươi ngại động thủ, sau đó ta giúp ngươi xử lý hắn, ngươi sẽ thưởng công cho ta, có phải không?" Trong mắt lấp lánh ánh sao. Đám người chơi may mắn sống sót bên mạn bắc đều đều mang ánh mắt lấp lánh: "Hình như còn có chuyện tốt máu chó như vậy?"
"Muội muội của ta và ta tình cảm như chân tay. Trong thiên hạ này chỉ có một mình muội ấy hiểu được lòng ta, lại càng không hề có mâu thuẫn gì với ta. Muội ấy vừa mất... Ngươi có biết không? Cảm giác đầu tiên của ta là: Trời sập xuống..."
Pháo Thiên Minh thương cảm an ủi nói: "Đối với cảnh ngộ của ngươi, ta thật lòng chia buồn. Tục ngữ có câu: Người đã khuất không thể sống lại, xin hãy kiên nhẫn chịu đựng nỗi đau mất mát... Bây giờ, chúng ta hãy cùng cầu nguyện cho linh hồn của cô ấy có thể chiếm được một chỗ tốt ở thiên đường, A-men!"
"Điều gì hay vật gì khiến ngươi sợ hãi nhất?" Giọng điệu của Yêu Nguyệt vẫn bình tĩnh như nước, như một nhà tâm lý trị liệu đang nói chuyện với bệnh nhân.
"Ngài hỏi việc này làm gì? Tử Cống từng nói: người đã khuất thì mọi sự đều hư vô. Lúc này chúng ta không nên quan tâm đến niềm vui hay nỗi buồn của kẻ khác, mà nên cầu nguyện cho người quá cố." Pháo Thiên Minh đáp lại với giọng run sợ, y đọc được ý đồ của Yêu Nguyệt.
"Nếu ngươi không chịu nói cho ta biết, ta sẽ đưa ngươi đến một thôn xóm hẻo lánh, giết ngươi một lần rồi cho phục sinh, rồi lại giết. Có lẽ ngươi sẽ nói là ngươi không ra ngoài khu an toàn. Nhưng ta nói cho ngươi biết, muội muội của ta đã mất, ta không còn gì để mất nữa. Ta có thể ở đó với ngươi cả vạn năm."
"Không cần thiết phải vậy... Tỷ tỷ, ta bị hôi thối, ngươi không ngửi được đâu." Pháo Thiên Minh bi ai, chiêu này thật sự quá độc ác.
"Nói cho ta biết, ngươi sợ nhất cái gì? Chỉ cần khiến ngươi sợ hãi hơn mười ngày, ân oán đất đai của chúng ta sẽ xóa bỏ, thậm chí ta cũng có thể không giết ngươi."
"... Nhất định phải biết?" Pháo Thiên Minh hỏi.
"Ừm!"
"... Tiền, ta bất an về tiền. Ta đặc biệt bất an khi người khác nhét tấm ngân phiếu khổng lồ kia vào tay ta, không bỏ công lao động mà thu hoạch. Như vậy ta sẽ cảm thấy tội lỗi sâu sắc trước ánh mắt thất vọng của phụ mẫu, trước ánh mắt khinh bỉ của huynh đệ bằng hữu. Đối thủ của ta sẽ dành cho ta ánh mắt vô tình, thần linh sẽ khinh bỉ... Ta nhớ hồi bé lão cha ta cho ta một đồng tiền, kết quả một đêm ta không về nhà... Thuốc lào rẻ nhất cũng cần một đồng hai xu... Ngươi muốn làm gì? Đừng có nhét ngân phiếu cho ta, ngươi cứ việc giết ta đi!" Pháo Thiên Minh kêu gào thảm thiết, cứ như đã bị dọa cho chết khiếp.
Sườn núi phía bắc vô cùng không có lập trường, vừa dựng thẳng ngón giữa vừa mắng: "vô sỉ."
"Ngươi đã không muốn nói..." Yêu Nguyệt dứt lời, bỗng nhiên cảm nhận được một luồng sát khí dữ dội...
"Dương Mạch Phong Tận!" Pháo Thiên Minh hét lớn một tiếng, JJ mát lạnh, một thanh kiếm nhanh như chớp giật hiện ra trước ngực Yêu Nguyệt. Kiếm đến quá nhanh, khiến ngay cả Yêu Nguyệt cũng kinh hãi biến sắc. Chỉ kịp nghiêng mình né tránh, đã bị xuyên thủng xương bả vai phải, tay phải không thể hoạt động trong vòng mười phút. Khi Pháo Thiên Minh quay tay vung kiếm thứ hai, Yêu Nguyệt không hề do dự, lập tức bỏ chạy. Nhưng chuyện điều khiến cô tan nát cõi lòng là Pháo Thiên Minh lại có thể đuổi kịp. Bất cứ lúc nào y cũng có thể giáng xuống một kiếm trí mạng. Bởi vậy, cô học hỏi tại chỗ, lao thẳng về sườn núi phía bắc...
Trước đó, thấy sát thần Yêu Nguyệt là người chơi đã muốn chạy trốn, nhưng mục tiêu là Pháo Thiên Minh, đám người chơi đã bắt đầu pha trà quan sát. Đợi Pháo Thiên Minh thi triển một chiêu kiếm kinh thiên động địa kia, ai nấy đều không hề có ý thoái lui, chờ thời cơ BOSS bị tiêu diệt để tự mình phát tài. Nhưng không ngờ Yêu Nguyệt chạy về phía họ, thậm chí không có thời gian chuẩn bị, lập tức rơi vào hỗn loạn.
Một đuổi một chạy, vai trò đảo ngược, Pháo Thiên Minh biết thời gian của mình không còn nhiều, cắn răng liều mạng đuổi theo Yêu Nguyệt. Yêu Nguyệt bây giờ rất khách khí, không muốn giết người chơi nữa, chỉ lượn qua lượn lại giữa đám đông. Nhưng ả thì không sao, Pháo Thiên Minh thì thất thủ ba lần, đã cướp đi sinh mạng của ba kẻ vô tội.
Pháo Thiên Minh gầm lên: "Bọn Võ Đang chết xa ra đi chút nữa."
"Ý gì vậy?" Tất cả người chơi cùng hỏi. Họ hiểu hành động của Pháo Thiên Minh, kiếm của y quá nhanh đến mức ngay cả chủ nhân cũng khó kiểm soát hoàn toàn. Mặc dù ở nơi nguy hiểm, nhưng thực ra mọi người âm thầm cổ vũ: ngươi giết BOSS, ta cướp trang bị. Còn việc Pháo Thiên Minh bảo bọn Võ Đang chết xa ra, đám đông có hai cách giải thích: Một là Pháo Thiên Minh đại nhân đại nghĩa, không cho Võ Đang ưu tiên cướp xác, mà nhường người khác. Hai là tiểu nhân tiểu nghĩa, hy vọng đệ tử môn phái mình chết ít đi.
Thấy mọi người đợi lời giải thích, Pháo Thiên Minh đành dừng bước nói: "Giết một đệ tử Võ Đang trừ năm điểm đạo đức... Chạy đi đâu." Nói xong, Pháo Thiên Minh lại tiếp tục truy kích.
Tất cả đều chết lặng, hóa ra là vô nhân vô nghĩa.