Trong cuộc rượt đuổi kịch liệt này, người đau khổ nhất chính là những người xung quanh. Do Yêu Nguyệt không còn giết người, tỷ lệ tử vong trong cuộc truy đuổi lần này giảm xuống mức thấp nhất trong lịch sử, lại thêm thanh kiếm mỏng của Pháo Thiên Minh có sức công kích hạn chế, phần lớn chỉ là bị thương chứ không chết, cho những người chứng kiến rất nhiều thời gian suy nghĩ.
Ta tư duy, nên ta tồn tại... Đau khổ nhất của con người chính là sự lựa chọn. Hiện tại muốn rời xa chiến trường hẳn rất dễ dàng, nhưng nhìn trạng thái của Pháo Thiên Minh và Yêu Nguyệt, muốn chạy trốn cần phải có lòng can đảm vô cùng lớn. Chỉ bị thương, hơn nữa BOSS bị truy đuổi chạy lòng vòng trước mặt mình, bất cứ lúc nào cũng có thể đập vô số trang bị và tuyệt học lên đầu mình. Nếu chạy được hơn trăm mét, BOSS đột nhiên đi đời nhà ma, cảm giác đó... trong trò chơi đau khổ nhất không gì bằng nhìn người khác giết BOSS lấy trang bị...
Pháo Thiên Minh thì muốn khóc mà không ra nước mắt, sao không tránh ra? Yêu Nguyệt đã bị thương, lại thêm bây giờ mình đang trong trạng thái không có JJ, thịt được ả chỉ là chuyện trong vòng hai phút. Đáng ghét là bọn họ không giúp đỡ thì thôi, còn chạy loạn khắp nơi, cản trở đường tiến của mình...
Trong cơn tức giận suốt mười phút vừa qua, đúng lúc Pháo Thiên Minh đang cân nhắc có nên dùng năm phút cuối cùng để chạy trốn hay không, thì Yêu Nguyệt đột nhiên vớ lấy một người chơi bên cạnh quăng ngược về phía Pháo Thiên Minh.
Pháo Thiên Minh vốn định bất chấp tất cả, dù phải đâm thủng cũng liều, nhưng vừa nhận ra người bất hạnh kia bèn vội vàng ném kiếm sang một bên. Tay trái quơ tới, ôm chầm lấy Đường Đường xụi xẻo vào lòng... không thể mắc tội với nữ nhân, nữ nhân rất hay thù dai. Đó là lời cảnh tỉnh muôn thuở, nếu như vậy thì cũng thôi, cho dù Yêu Nguyệt có nhanh đến đâu cũng phải quay lưng lại phía Pháo Thiên Minh. Cho dù phản công lại cũng cần chút thời gian. Chết người nhất là Đường Đường mở mắt đôi mắt mỹ miều, hơi thở như hoa, nhu tình như nước, rên rỉ một tiếng. Pháo Thiên Minh là ai? Chính là thanh niên tràn đầy sức sống. Trong hoàn cảnh máu me và tử vong, tiếng rên rỉ như tiên nữ của mỹ nhân, lập tức khiến não y sung huyết. Nhưng nhờ ý chí kiên cường, y vẫn không thốt ra tiếng ừ đáp lại.
Lúc này Yêu Nguyệt đã quay lại tấn công. Dù sao Pháo Thiên Minh cũng là truyền nhân của Quỳ Hoa, mỹ nữ tuy đẹp đấy nhưng JJ đang lạnh buốt, tâm hồn hỗn loạn nhưng tay vẫn vững vàng, tay trái ôm mỹ nhân... Không nỡ buông nhưng cũng chẳng dám ném, tay phải rút kiếm đâm thẳng tới.
Phốc một tiếng, thanh kiếm lạnh buốt xuyên thấu lồng ngực Yêu Nguyệt, hơn nữa dưới tác dụng động lực, hoàn toàn xuyên thủng. Ngay trong ánh mắt như muốn đốt cháy tất cả của bầy sói người xem, Pháo Thiên Minh lại cảm thấy không ổn. Theo tình trạng của mình lúc nãy chỉ cần rung nhẹ vai là ba nhát kiếm tuôn ra, tuyệt đối không xảy ra tình huống xuyên thủng, nhưng vấn đề là Đường Đường đang tựa vào vai mình... Đóa hoa mềm mại như vậy, khiến mọi nam nhân đều tràn ngập dục vọng bảo vệ, càng không muốn phá hủy nụ cười ngọt ngào của thiếu nữ.
Vì thế Pháo Thiên Minh chỉ đâm ra một nhát, lại trúng ngay ngực Yêu Nguyệt. Nhưng xảy ra sơ suất nhỏ không đâm trúng chỗ hiểm. Ngực Yêu Nguyệt đập thẳng vào chuôi kiếm. Trong lúc Đường Đường bị lực chấn động đẩy mạnh ra xa, Pháo Thiên Minh đã bị khống chế huyệt đạo. Muốn phá Quỳ Hoa của Pháo Thiên Minh rất đơn giản, chính là phương pháp Dương Đỉnh Thiên từng nghĩ ra lúc trước: Lấy thương tổn đổi tính mạng. Khi kiếm đâm tới, tránh những nơi hiểm yếu, nhắm thẳng mục tiêu.
"Hồng nhan đúng là họa thủy", Pháo Thiên Minh than thở rồi hét lớn: "Đường Đường! Ngày mai chúng ta sẽ tiếp tục sự nghiệp dang dở hôm nay!"
"..."Toàn thể người chơi im lặng, hóa ra tâm tư vẫn vương nơi ôn nhu ấy.
Không ai dám tiến lên ngăn cản. Yêu Nguyệt vừa nắm lấy Pháo Thiên Minh, đồng thời tuốt kiếm bốn phía, trong nháy mắt đã tạo ra một vùng không người trong vòng năm mét. Mọi người đến đến lần này phần lớn là cao thủ võ công, biết rõ đặc tính Minh Ngọc công của Yêu Nguyệt, đâu ai dại dột xông lên tự sát. Chỉ biết đưa mắt nhìn BOSS tràn đầy bảo bối bị bắt cóc Pháo Thiên Minh đi xa.
Xa thở dài: "Thật ra việc này cũng coi như chuyện tốt, ít ra có thể khiến hắn ghi nhớ bài học. Xem sau này hắn còn dám ngạo mạn vô sỉ đến thế không."
Đường Đường nhìn điểm đen khuất dạng cũng thở dài: "Phượng Hoàng muội, trực giác nói với ta, sau việc này hắn sẽ càng ngạo mạn, càng không coi ai ra gì."
"Trực giác gì?"
"Trực giác nữ nhân. Nữ nhân này võ công cao nhưng trí tuệ thấp, chắc chắn sẽ nuôi hổ thành hại."... Tại nơi hoang vu nào đó...
Yêu Nguyệt: "Nói hay không nói?"
Pháo Thiên Minh: "Ta đã nói hai ngàn tám trăm sáu mươi hai lần rồi, một là sợ tiền, hai là sợ mỹ nữ. Ngài không nghe sao!" Sau màn trình diễn Quỳ Hoa vừa rồi, y không tin Yêu Nguyệt dám kéo hắn đến thôn xóm hẻo lánh. Đến lúc ấy ai thịt ai còn chưa biết được.
"Nếu ngươi không chịu nói, ta chỉ còn cách dẫn ngươi đi gặp một người." Yêu Nguyệt nhấc bổng Pháo Thiên Minh đi về phía trước.
"Gặp ai?"
"Nghe tới Thập Nhị Tinh Tượng chưa?"
"Thập Nhị Sinh Tiếu thì ta biết."
Yêu Nguyệt không để ý tới, tự mình nói: "Thập Nhị Tinh Tượng chính là kẻ còn xấu hơn tất cả đám người trong Ác Nhân cốc. Mà mười một người trong đó cộng lại cũng không xấu bằng lão đại Ngụy Vô Nha của chúng. Ngươi đã không muốn trả lời vấn đề của ta, ta chỉ đành để hắn giải đáp giúp ta. Hắn là người biết hết cực hình trong thiên hạ, độc hình trong thiên hạ hắn cũng biết..."
"Tình nhân của ngươi à?" Pháo Thiên Minh cắt ngang hỏi.
Lửa giận của Yêu Nguyệt trực tiếp bốc lên hừng hực. Nhưng chỉ duy trì trong một giây rồi lập tức tắt ngúm, từ khi Minh Ngọc công lên tới tầng thứ chín, cô không biết cái gì gọi là đau khổ, cái gì gọi là tức giận, nhưng không ngờ chỉ trong một ngày, bản thân đã trải nghiệm tư vị trong đó một lần.
"Không cần khích ta, ta sẽ không giết ngươi." Vì biểu thị bản thân thực sự không tức giận, Yêu Nguyệt tiếp tục giới thiệu: "Nguỵ Vô Nha hạ thân tê liệt, thân như đồng tử, dáng dấp đầu trâu mặt ngựa, đáng sợ khó nói. Hết lần này tới lần khác trí cao khí thịnh, năm đó lại dám lên Di Hoa cung cầu hôn, bị ta cho một chưởng đánh trọng thương."
"... Tư tưởng của chúng ta có phải không cùng một đẳng cấp hay không." Pháo Thiên Minh nghi hoặc hỏi: "Có nữ nhân nào dám đánh ta thành trọng thương, cho dù ta đánh không lại, không có cách nào tìm lại thể diện. Nhưng ít nhất cũng không thể giúp nữ nhân kia mới đúng."
Yêu Nguyệt cười lạnh nói: "Hắn dám không giúp, ta sẽ san bằng ổ chuột của hắn."
"Mỹ nữ, nghe ta khuyên một câu, loại người này ngươi không thể trêu vào. Nếu đổi lại là ta, thà đi chọc Kiều Phong, cũng không muốn đi chọc Mộ Dung Phục. Quân tử dễ phòng, tiểu nhân khó cản! Có hai loại người miễn dịch đối với uy hiếp bằng vũ lực, một loại là người chết, một loại khác là người xấu thông minh. Loại người xấu này thường rất nhỏ mọn. một khi thất bại sẽ nhớ kỹ, khi hắn có cơ hội lấy lại danh dự, hắn sẽ tuyệt đối không nương tay nhân từ... A? Hình như tính cách này có vẻ quen thuộc, là bằng hữu nào của ta thì phải? Thật khó hiểu..."
"Hừ!" Yêu Nguyệt không để ý tới Pháo Thiên Minh vẫn còn khó hiểu, lại vận công phóng thẳng tới phương xa. ... Trong hang núi nào đó...
Pháo Thiên Minh quan sát nam nhân trước mặt này, người này... giống như chuột, cứ một mực ngồi trên chiếc xe lăn bằng gỗ giả làm Khổng Minh. Tên họ thì hơi nghi ngờ là để lừa người, hàm răng vẫn còn, còn lại thì cơ bản không khác gì những gì Yêu Nguyệt đã nói.
Ngụy Vô Nha cung kính nói: "Yêu Nguyệt cung chủ đã yêu cầu, đương nhiên không dám chậm trễ. Chi bằng cùng ta xuống địa cung, nơi đó có đầy đủ công cụ dụng hình. Chúng ta có thể thử toàn bộ xem sao."
"Này! Nữ nhân kia" Pháo Thiên Minh quay đầu nói với Yêu Nguyệt: "Ta đoan chắc tiểu tử này không có ý tốt, lát nữa là vào bẫy ngay thôi. Đừng nói ta không cảnh cáo ngươi."
"Miệng còn hôi sửa mà dám ngậm máu phun người. Ta hỏi ngươi, ngươi có chứng cớ gì mà nói ta không có ý tốt?"
Pháo Thiên Minh cười hí hí nói: "Nghe nói sau khi Liên Tinh ngỏm củ tỏi, dù trên mặt lộ vẻ thương tiếc, nhưng đối với kẻ gây ra tai họa này là ta... bị oan ức thấu trời xanh, nhưng vẫn không hề tỏ ra phẫn nộ. NPC tuy là NPC, nhưng vẫn chưa đủ xấu xa!"
Yêu Nguyệt hừ một tiếng nói: "Ngụy Vô Nha, ngươi đi trước dẫn đường. Không được cách xa ta quá năm mét, nếu không đừng trách ta không khách khí."
Pháo Thiên Minh bị trói, bị Yêu Nguyệt dùng dây thừng nắm lấy phía sau. Thật ra, y cũng chẳng biết sợ cái gì? Trong trò chơi tính toán kỹ càng, chỉ có cái hang rắn mà Lam Sắc rơi xuống khiến y hơi run sợ, còn lại dường như không có nhiều cảm giác. Còn bị tra tấn thì càng không sao, nhắm mắt lại, muốn làm gì thì làm, có phải JJ chư từng rụng đâu? Ai sợ ai, rùa đen sợ chuỳ sắt...
Ba người men theo một con dốc đi xuống phía dưới, càng đi càng sâu. Sau ba phút mới tới trước một cánh cửa đá. Ngụy Vô Nha nhẹ nhàng xoay cơ quan bên cửa, cánh cửa đá nâng lên, bên trong tối om om. Rõ ràng là một phòng bí mật không có chút ánh sáng nào. Ngụy Vô Nha đẩy xe đi trước, Yêu Nguyệt không chút do dự, giật mạnh dây thừng kéo Pháo Thiên Minh theo sau.
"Người trẻ tuổi, làm phiền ngươi đánh lửa vào những rãnh dầu trên vách tường." Giọng nói của Ngụy Vô Nha vang lên. Pháo Thiên Minh cảm thấy có điều khả nghi, nhưng Yêu Nguyệt đã rút kiếm chém đứt dây thừng của y, lúc này y cũng không suy nghĩ gì nữa, lấy bọc đồ châm lửa rồi ném vào một rãnh dầu bên cạnh mình.
Ngọn lửa vừa chạm vào rãnh dầu, một cơn hỏa long bừng lên từ vách tường phòng. Lúc này chỉ nghe một tiếng động lớn, cánh cửa đá đóng sầm xuống, nhốt cả ba người bên trong.
"Ngụy Vô Nha, ngươi có ý gì?" Yêu Nguyệt nhìn về người cách đó ba mét hỏi.
Ngụy Vô Nha chưa kịp trả lời, Pháo Thiên Minh đã đột nhiên vui vẻ nói trước: "Lão chuột già họ Ngụy. Không ngờ ngươi là hội viên SM!"
Yêu Nguyệt nghi hoặc ngẩng đầu nhìn, lập tức sắc mặt tái nhợt. Trong mật thất hơn mười mét vuông này, sát vách tường bày biện năm bộ pho tượng tương đương người thật.
Bộ tượng đá đầu tiên là hai tỷ muội Di Hoa cung chủ quỳ dưới đất, kéo góc áo Ngụy Vô Nha, đang đau khổ khẩn cầu hắn.
Bộ tượng đá thứ hai như Ngụy Vô Nha đang dùng roi quất phạt các cô, không những khắc họa sinh động vẻ đau đớn trên mặt tỷ muội Di Hoa cung, dáng vẻ cũng như sống lại.
Bộ tượng đá thứ ba là tỷ muội Di Hoa cung chủ nằm sấp trên mặt đất, Ngụy Vô Nha đạp lên lưng các cô, tay còn cầm cái chén.
Thứ tư, năm thì không tả nữa, tránh bị kiểm duyệt...
Trong cơn tức giận, Yêu Nguyệt lăng không đánh nát mấy pho tượng đá, rồi đánh một chưởng về phía Ngụy Vô Nha, nhưng không ngờ Ngụy Vô Nha lại như vỡ vụn tượng đá.
"Người ta đã chạy từ sớm rồi." Pháo Thiên Minh nhìn ánh mắt nghi hoặc của Yêu Nguyệt, chỉ vào một lỗ nhỏ dưới đất giải thích: "Người ta thân hình nhỏ bé, chui ra dễ dàng. Thân hình chúng ta to lớn, chỉ đành chịu chết." Pháo Thiên Minh châm lửa xong là nghĩ đến tiếng động không phát ra từ trong mật thất, có thể thấy vừa vào đây, Tiểu Ngụy đã lẹ làng trốn thoát rồi, xem bố cục này ngoài thả khói độc ra, thế thì chỉ có thể để hai người đói chết. Nhưng trong bụng Pháo Thiên Minh vui sướng ngất trời. Y không chỉ biết cách sống sót ra ngoài, mà còn có thể tiện tay làm thịt hai tên BOSS nhắm rượu, thế kỷ 30 thiếu gì chứ? Thiếu nhất chính là nhân tài kiệt xuất như ta, không làm đại ca liên minh địa cầu thật quá uổng phí tài hoa.