Phòng bí mật kín mít, chỉ có một cái lỗ nhỏ bằng đầu người, không khỏi khiến Yêu Nguyệt tuyệt vọng, thậm chí còn quên mất cả chuyện đói. Còn nhân vật chính chúng ta Pháo Thiên Minh chờ đợi nửa ngày trời đã muốn nổi điên.
"Ngươi có sao không?" Pháo Thiên Minh hỏi.
Yêu Nguyệt không để ý, chỉ im lặng ngồi xếp bằng.
"Ngươi không thấy lạ à, sao hắn không giết chúng ta?" Pháo Thiên Minh lấy một cái đùi dê ra ăn liên tục.
"Lạ gì, chẳng lẽ hắn còn dám đi vào giết ta?" Chỉ cần là nữ nhân thì sẽ có tính tò mò, cuối cùng Yêu Nguyệt vẫn bị Pháo Thiên Minh dụ dỗ tiếp lời.
"Giết chúng ta còn có khó gì, đốt rơm rạ nhét vào hang, rồi lấy quạt thổi vào... chúng ta sẽ chết ngạt ngay thôi."
"Vậy tại sao hắn lại..."
"Theo ta đoán, chủ yếu vì hắn tự ti trước mặt ngươi. Hắn muốn nghe tiếng rên rỉ, van xin trước khi ngươi chết đói. Giống như những bức tượng kia, hắn thỏa mãn về tâm lý bệnh hoạn của mình." Pháo Thiên Minh lấy giấy bút viết lên rồi đưa cho Yêu Nguyệt: "Có hứng thú làm thịt hắn không?"
Yêu Nguyệt lắc đầu, dùng phép truyền âm nhập mật nói: "Dù sao ta cũng khó thoát khỏi cái chết, cần gì phải lãng phí thời gian vì những chuyện nhỏ nhặt này?"
Pháo Thiên Minh viết: "Ta có cách khiến hắn chết còn ngươi thì không."
"Cách gì?" Hơi thở của Yêu Nguyệt nặng dần. Ả không sợ chết, nhưng lại không cam lòng chết trong hang chuột.
"Chúng ta giết hắn trước đã, sau đó ngươi hãy phát nhiệm vụ cho ta, yêu cầu ta cứu ngươi. Cùng lắm mười ngày sau, ta sẽ được dịch chuyển ra ngoài. Ta sẽ quay lại mở cơ quan thả ngươi ra, như vậy chẳng phải xong rồi sao?" Pháo ra vẻ đơn thuần nói.
"Ta dựa vào đâu để tin tưởng ngươi?" Yêu Nguyệt hỏi. Quả thật! Ban đầu Yêu Nguyệt muốn hành hạ y, nhưng bây giờ Pháo Thiên Minh đột nhiên phát hiện lương tâm, muốn cứu kẻ thù. Thật sự quá... não tàn.
"Bởi vì ta có điều kiện: Thứ nhất, thi thể của Ngụy lão thử thuộc về ta. Thứ hai: Ta muốn Minh Ngọc Công... ít nhất cũng phải một phần ba hay..."
"Một phần chín đấy." Yêu Nguyệt đứng dậy đi hai vòng rồi nói: "Ta cũng có điều kiện: Thứ nhất, mười ngày này ngươi cung cấp lương thực. Thứ hai, sau khi ra ngoài không được chạy trốn, để ta giết một lần rồi coi như thanh toán hết ân oán. Hơn nữa ta không thể tháo ràng buộc nội lực cho ngươi, phòng ngừa ngươi lấy được thi thể rồi tự sát hay là giết ta." Chỉ số thông minh của Yêu Nguyệt tăng lên rõ rệt.
"..." Pháo Thiên Minh trầm tư... lại trầm tư. Cuối cùng cắn răng viết: "Được! Ta đồng ý." Nói xong, lấy ra một con lợn sữa nướng nói: "Cầm lấy đi!"
Yêu Nguyệt nhìn con lợn sữa nướng cau mày suy nghĩ lâu rồi hỏi: "Còn cái gì khác không?"
"Có! Có dê nướng, gà nướng..." Pháo Thiên Minh đột nhiên do dự không viết tiếp.
"Hử?" Yêu Nguyệt lạnh lùng cười nhạt một tiếng.
"Cũng còn một ít đồ ăn vặt của thiếu nữ, chỉ có điều ta rất khó khăn mới lấy được, chuẩn bị mang đi dụ dỗ mấy cô nương."
"Cái gì vậy?"
Pháo Thiên Minh vớt ra mười cái hộp nhỏ và nói: "Trân châu xào lúa mì, trộn những hạt trân châu có thể dưỡng nhan vào trong những hạt lúa mì đập nhỏ có nhiều giá trị dinh dưỡng nhất, dùng lửa nhỏ xào chín..."
Yêu Nguyệt đá Pháo Thiên Minh sang một bên nói: "Đưa đây, cho ngươi thêm một bản chân giải Minh Ngọc công nữa."
"?" Yêu Nguyệt sau khi dùng muỗng nhỏ mà Pháo Thiên Minh đưa lên múc thử một chút, quay đầu lại hỏi: "Sao mà chua chua ngọt ngọt vậy?"
"Khó ăn lắm phải không? Trả lại ta!" Pháo Thiên Minh vội vã giật lấy, nhưng lại bị đá ngã một cái.
"Nước." Yêu Nguyệt giơ tay ra.
"Cho ngươi chết nghẹn đi!" Pháo Thiên Minh rủa thầm trong bụng rồi đưa một chai Cocacola sang, nói: "Ngoài cái thứ này ra, còn vài chai rượu XO nữa. Ngươi tự xem đi!"
Ăn nửa hộp trân châu xong, chắc khoảng hai lạng, sắc mặt Yêu Nguyệt khá hơn nhiều. Ngày hôm nay, từ Di Hoa cung đến hang chuột ở Vũ Hán, cơ bản chẳng có gì no cái bụng được. Tiếp theo tất nhiên là giải quyết bà vợ... Ngụy Vô Nha.
"Nói đi! Ngươi có cách nào giết chết hắn không?"
"Chúng ta sẽ... rồi..." Pháo Thiên Minh nhanh tay ghi chép lên quyển sổ nhỏ.
Yêu Nguyệt nhìn kế hoạch, khuôn mặt vốn lạnh lùng chợt đỏ bừng, nhịn một hồi lâu rồi nói: "Ta không biết."
"Cái này không thành vấn đề, một lát nữa ngươi cứ đọc theo trên này là được." Pháo Thiên Minh lại viết.
Bên ngoài cửa đá, Ngụy Vô Nha đang nghi hoặc đối thoại bên trong không có nhất quán. Trong hang nhỏ lập tức truyền đến thanh âm của Yêu Nguyệt: "A... A, a (trung cao), ư ư ư (rất thấp)... A (cực cao)..." tiếng rên rỉ như đau khổ lẫn khoái lạc khiến đầu óc Ngụy Vô Nha sung huyết. Mặc dầu có thể loại trừ hành vi ô uế giữa nam nữ, nhưng không loại trừ tên tiểu tặc nào đó đã cho Yêu Nguyệt dùng thuốc kích dục. Dù sao, vừa nãy tên tiểu tặc kia có nói cho Yêu Nguyệt ăn thứ gì đó rồi.
Điều gì hấp dẫn nam nhân nhất? Chắc chắn là tiếng rên rỉ của nữ nhân, nhất là lúc nam nhân không nhìn thấy, mang chút bí ẩn, chút tò mò, chút tưởng tượng, chút mê muội, cũng mang theo chút kích thích... Lúc đầu Ngụy Vô Nha có ý muốn làm nhục Yêu Nguyệt, khiến ả từ cao ngạo không thể chống lại hóa thành như bao nữ nhân bình thường trên đời. Khiến cho Yêu Nguyệt mất đi phẩm giá, từ đó đạt được thỏa mãn chinh phục trong tâm trí của hắn.
Càng không thấy rõ trong lòng Ngụy Vô Nha càng ngứa ngáy, sau ba phút đấu tranh dữ dội, cuối cùng hắn lặng lẽ chui vào hang nhỏ. Có câu ngạn ngữ nói trí giả ngàn mưu chắc chắn có sơ sót. Kẻ thâm hiểm khôn khéo như quỷ dữ khó mắc sai lầm trong việc lớn, nhưng dễ mắc lỗi trong chi tiết nhỏ. Người ta thường nói những người chết đuối phần lớn là biết bơi, lại có câu tục một lần sảy chân lưu hận ngàn đời...
Ngụy Vô Nha còn chưa ló đầu ra khỏi lỗ, tay Yêu Nguyệt đã thò vào, túm lấy cổ hắn quăng một cái, ném hắn vào mật thất. Pháo Thiên Minh cười khúc khích ngồi một bên, hỏi có vẻ đắc ý: "Lão Ngụy, tiêu hồn nhỉ?"
Yêu Nguyệt trừng mắt với Pháo Thiên Minh, đi tới ba bước thì phát hiện Ngụy Vô Nha vẫn nằm bất động, khóe miệng rỉ máu đen, thở dài nói: "Hắn tự sát rồi."
"Đã nghiện còn chết, thật quá đáng tiếc." Pháo Thiên Minh lách qua, thương cảm nói: "Tục ngữ có câu anh hùng khó qua ải mỹ nhân. Lão Ngụy ngươi suốt đời anh minh, sao có thể lật thuyền trong mương?... Ồ? Cái này là gì?" Pháo Thiên Minh lấy ra một cái hộp phẳng đọc: "Bạo Vũ Lê Hoa châm, dài bảy tấc, dày ba tấc, xuất châm tất thấy máu, không trúng chẳng lành; mau lẹ tuyệt đỉnh, ám khí chi vương. Mỗi hộp đựng hai mươi bảy mũi kim, có thể dùng ba lần. Sau ba lần hộp trống rỗng, nhất định phải là con trai của chủ nhân Nam Hồ Song Kiếm - Chu Thế Minh mới có thể bổ sung. Còn một cơ hội sử dụng."
Nghĩ tới đây Pháo Thiên Minh vội quay người, nhắm ngay hộp có quan về phía Yêu Nguyệt ấn nút bấm một cái ..."Không phải người trong võ lâm không thể sử dụng."
Pháo Thiên Minh rủa thầm trong bụng: "Ta không có nội lực, không phải người trong võ lâm, lũ thiết kế ngớ ngẩn này."
Thu lại, tiếp tục mò...
Lại mò tiếp cũng có không ít đồ vụn vặt nhưng Pháo Thiên Minh cũng không để ý tới. Ngụy Vô Nha cũng là người có tư tưởng cao thượng, coi tiền bạc như cặn bã. Toàn thân ngoại trừ Bạo Vũ Lê Hoa châm ra thì không có chút vật quý giá nào. Cho dù lục lọi ra được ngân phiếu cũng chỉ có năm mươi lượng.
Có điều hiện giờ Pháo Thiên Minh cảm thấy rất may mắn vì lúc nãy đầu óc nóng nảy nhưng không phóng được Bạo Vũ. Dù sao, Yêu Nguyệt đã sắp thành mồi ngon, không cần lãng phí cơ hội. Cơ hội vinh quang như vậy còn phải để dành cho ba vị hòa thượng già mà không chết ở Thiếu Lâm kia... Ỷ Thiên kiếm ở đâu? Bảo đao tuốt khỏi vỏ, mong chờ kiếm rút ra. Hỏi trời cao đất rộng, kiếm bằng hữu ở nơi nao? Kiếm bằng hữu cùng Pháo!...
Pháo Thiên Minh bắt đầu ngâm nga. Trong những ngày đau khổ vì có thần binh nhất mà không thể dùng, chỉ có thể cố ý học một bài hát, dùng tinh thần AQ để an ủi tâm hồn bị thương của mình.
Mấy ngày qua, cuộc sống không tồi, có ăn có uống lại có nơi thanh tịnh để Yêu Nguyệt tĩnh tọa. Trái lại, Pháo Thiên Minh thì vô cùng bi thảm... Chủ yếu là mang theo ít lương thực, chỉ có một con dê, một con heo và hai con gà quay. Hơn nữa, cái bụng của y to, Yêu Nguyệt người ta mỗi ngày ăn năm lạng là đủ rồi. Y thì mỗi ngày không được một cân là không chịu nổi. Về sau, y bắt đầu thấy may mắn vì đã không vứt bỏ xương dê, xương gà, có thể nhai trong miệng một lúc, pha với Cocacola cũng no bụng. Có điều, cũng may hệ thống cảm nhận được của người chơi bị giam cầm quá nhàm chán, mở ra phó bản để Pháo Thiên Minh vào luyện cấp, trong phó bản có thể giải trừ tất cả trạng thái.
Trong tình trạng đói khát hành hạ, cuối cùng Pháo Thiên Minh cũng trải qua tám ngày. Nhưng vấn đề xuất hiện, trong tình trạng còn lại một hộp Yêu Nguyệt đã tuyệt thực...
"Tỷ tỷ, ngươi hãy ăn thêm chút nữa đi." Con sói già Pháo Thiên Minh đóng giả bà ngoại Yêu Nguyệt quàng khăn đỏ.
"Ăn hết rồi, những ngày sau này phải làm sao đây?" Nghi vấn IQ của Yêu Nguyệt đã vượt quá 100.
"Ngươi không hiểu đâu. Người không ăn chỉ cần uống nước, tối thiểu cũng có thể sống qua bảy ngày. Hơn nữa, chân trâu này vô cùng quý hiếm, có một đặc điểm là mười hộp là một đợt rtị liệu. Nếu chỉ ăn một nửa thì không có chút hiệu quả nào. Hơn nữa... Ví dụ như bây giờ ngươi ăn chín phần mười, rất có thể làn da của ngươi sẽ vô cùng hồng hào, chỉ trừ 10% còn lại vẫn như cũ... Nếu 10% đó nằm ở khuôn mặt..."
"Thật sao?" Yêu Nguyệt nghi ngờ hỏi lại, trong chuyện tình yêu và nhan sắc, IQ của nữ nhân thường dưới 60 (không tính các nữ độc giả). Để có được hai điều trên, nữ nhân sẵn lòng trả giá lớn đến mức khiến nam nhân phải đện lưỡi xuống sàn nhà.
"Thật đấy..."
Sau khi Pháo Thiên Minh lôi ra một xấp Cocacola... Thứ này là vật phẩm Pháo Thiên Minh thường chuẩn bị sẵn. Cuối cùng Yêu Nguyệt cũng bắt đầu ăn trở lại.
Thập Tương Nhuyễn Cân tán (Mười hộp Nhuyễn Cân tán): Để đối phương ăn hết mười thùng Nhuyễn Cân tán, đối phương sẽ mất đi sức chiến đấu.